Chương 65: Ta mang nàng về nhà
“Nếu ta để cho nàng trở về một lần, nàng báo đáp ta thế nào?” Lam Tranh nheo mắt, yêu mị giống con hồ ly.
Khuynh Anh nấc cục, năm ngón tay theo phản xạ chụp lên khuôn mặt tuấn tú tiến đến gần kia, “Ngươi con hồ ly tinh này, xem ta đập ch.ết ngươi!!”
“…”
Lam Tranh yên lặng đem bàn tay của nàng dời khỏi mặt mình, sau đó môi mấp máy đọc vài đạo chú thuật, chung quanh chậm rãi bốc lên một mảnh sương khói, sau đó cảnh vật tán loạn, lại tụ tập lần nữa – -
Khuynh Anh bỗng dưng khiếp sợ!!
Xung quanh mình là nhà cao tầng hiện đại, xe cộ tấp nập. Hai bên đường trồng tùng bách mà nàng quen thuộc, bảng hiệu của các cửa hàng buôn bán lóe ra rực rỡ, ở chỗ quẹo trái của con đường, còn có quán lẩu nàng quá quen thuộc.
- – đây là quê nhà của nàng.
Nàng kinh ngạc nhìn tất cả những thứ này, bàn tay ở trong tay Lam Tranh bắt đầu run run.
Nàng không cách nào mở miệng, thậm chí không có sức lực đứng lên xác nhận tất cả những thứ này là chân thực – – sợ vừa động, chúng nó sẽ tiêu tán, sẽ không còn được gặp lại.
“Đây là thế giới của nàng?” Lam Tranh thú vị nhìn bốn phía.
Nơi này so với tưởng tượng của hắn còn thú vị hơn, phàm giới cùng Thần giới là hai thế giới bất đồng song song, không cùng niên kỷ, không cùng năng lượng vận chuyển, thậm chí không cùng quỹ đạo thời không. Mà đường ray thời gian nối hai thế giới cũng không nhất định, mở ra đường nối như vậy, cần năng lượng thật lớn, cho nên, việc Khuynh Anh có thể xuất hiện tại Thần giới, vốn là không thể.
Kỳ thực, đây cũng không phải phàm giới chân chính, đây chỉ là thế giới tồn tại trong trí nhớ của Khuynh Anh, tưởng niệm của nàng, nguyện vọng của nàng, hắn có thể thực thể hóa chúng nó, xuất hiện ở trước mặt nàng. Giống như điện Thiên Xu, có thể theo sức lực của hắn mà khuếch trương, biến hóa vô hạn.
Tuy rằng khác với thật sự được về nhà, nhưng mà như thế này có thể khiến nàng cảm động đến khóc đi.
“Nếu nàng muốn cảm tạ ta, có rất nhiều phương pháp, tỷ như…”
Đúng lúc này, Khuynh Anh lại đột nhiên đứng lên, bắt đầu chạy như điên về một phương hướng.
Thân thể gầy nhỏ dường như bạo phát tất cả sức lực, như một trận gió, chạy như điên về phía cuối ngã tư đường.
Lam Tranh vội vàng đuổi theo, hắn vĩnh viễn đánh giá thấp nội tâm cùng sức mạnh của nàng.
Vòng qua một một con đường, Khuynh Anh đột nhiên thanh tỉnh đáng sợ. Ánh mắt của nàng hoảng loạn đảo qua từng cọng cây ngọn cỏ, sau đó vọt vào một cái hẻm nhỏ. Quẹo trái, lại quẹo phải.
Tiến lên là ba bậc thang, hồi bé nàng còn ngã sấp xuống ở nơi này, bởi vậy trên đầu gối còn một vết sẹo.
Khuynh Anh quẹo vào trong một ngôi nhà, con đường ở đây nàng đi qua vô số lần, dù cho nhắm mắt cũng có thể tìm được nhà. Hôm nay mỗi bước bước ra, cũng có thể làm máu của nàng sôi trào.
Cuối cùng ——
Nàng dừng ở một cánh cửa màu nâu.
Tim của nàng đập kịch liệt, mắt của nàng đen kịt, lông mi rung động, ngón tay dừng ở trên cửa, cũng không dám gõ.
“Đây là nhà của nàng?” Thanh âm đột nhiên xuất hiện làm cho nàng hoảng sợ. Quay đầu lại, mới phát hiện thì ra Lam Tranh vẫn luôn đi theo. Hắn mặc một thân hoa phục có vẻ không hợp với hoàn cảnh nơi đây, nàng ngẩn người, sau đó đột nhiên nhìn lại trên người mình.
Tóc nàng đã rất dài, mặt trên còn có châu báu xa xỉ. Y phục cũng là váy thật dài, tơ lụa hoa mỹ.
“Có thể… có thể biến ta trở về đồ người thường hay không? Ta… ta…” Nàng lo lắng tột đỉnh, nàng thậm chí lo lắng nếu gõ cửa, mẹ mở cửa ra nhìn thấy sẽ xem nàng như người điên.
Lam Tranh dừng một chút, sau đó đột nhiên kéo tay nàng đi vào bên trong.
Khuynh Anh kinh ngạc, lại nhìn thân thể Lam Tranh, hắn dắt nàng, cùng nhau xuyên tường.
Ánh mắt chạm đến đến sự vật quen thuộc, trong nháy mắt, Khuynh Anh suýt chút nữa rơi lệ.
Chỉ là.
Trong nhà.
Không ai.
Nàng vọt vào phòng khách, đi qua phòng ngủ, đến cầu tiêu, phòng bếp kiểm tr.a một lần.
Nhưng nàng không nhìn tới một người.
Nàng vọt tới ban công, nhìn xuống——
Dưới bầu trời xanh lam, tất cả cảnh vật đều là tươi mát tự nhiên như thế, nhà cao tầng phản xạ đám mây, trắng tinh mà mỹ lệ. Cảnh vật xung quanh đều giống trong trí nhớ như đúc, không có một chút thay đổi —— chỉ là, không có người.
Trong phố lớn ngõ nhỏ, không có một người đi lại. Nàng mới bất ngờ nhớ tới, ở thời gian mình chạy trốn, xung quanh căn bản không có ai… Nàng quá nóng ruột, vì thế cũng không có chú ý…
“Sinh mệnh không thể thực thể hóa được…” Lam Tranh nhìn thấy con ngươi nàng vốn sáng sủa lóng lánh, đột nhiên cứ như vậy ảm đạm đi. Trong lòng bỗng nhiên bị cái gì làm xúc động, ngực như bị ngăn chặn, không chỗ phát tiết. Hắn kéo nàng, mím môi hồi lâu, giống thiếu niên làm sai chuyện, chậm rãi nói: “… Xin lỗi.”
…
Khuynh Anh ở trong nhà ngây người thật lâu.
Nàng đi đến mỗi một cái phòng, nhìn kỹ từng cái bày biện quen thuộc trong phòng.
Lam Tranh đi ở bên cạnh, nhìn cô gái trầm mặc này, hắn muốn đụng vào nàng, nhưng nàng cực kỳ giống thủy tinh dễ vỡ, hắn đưa tay ra lại dừng ở không trung, cũng hóa thành trầm mặc.
Hắn nhìn nàng kéo ngăn tủ, từ bên trong lấy ra rất nhiều thứ.
Sau đó nàng ngồi ở trong phòng của nàng, giường màu lam nhạt, không lớn, hai bên còn vẽ mây trắng. Đều là bày biện đơn giản, lại có yên tĩnh cùng nhu hòa của khuê phòng thiếu nữ, không khoa trương, rất gọn gàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, lại không khóc cũng không náo, mắt nhìn đến thứ mình thích, còn có thể mỉm cười… Mặc dù nụ cười kia, so với khóc còn khó nhìn hơn.
“Khuynh Anh.” Hắn nhẹ nhàng gọi nàng.
Nàng rõ ràng run lên.
Hắn ngồi vào bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng đang lật xem gì đó —— đó là một album ảnh, mở ra một trang, một bé gái cười xán lạn, thắt hai bím tóc thoạt nhìn rất ngốc. Nhưng chung quanh người nàng, đều giống như là tỏa sáng, mỗi một tấm ảnh đều ghi lại một sự kiện liên quan.
Nhìn nhìn.
Một giọt lệ bất ngờ rơi xuống.