Chương 73: Bàn Chuyện Giao Dịch
Ngãi Giai Giai nghe xong những lời này của Diệp Tầm Phương, con mắt trừng càng lớn, càng thêm kinh ngạc.
Bàn chuyện giao dịch, cái Diệp Tầm Phương này muốn cùng cô nói chuyện giao dịch gì, cô có đồ v·ật gì đó có thể cùng cô ấy giao dịch ?
"Như thế nào, choáng váng sao?" Diệp Tầm Phương khinh thường hỏi.
Thật không rõ, Tề Hiên một người đàn ông ưu tú như thế, làm sao có thể yêu thích một cô gái ngốc?
"Cô muốn cùng tôi nói chuyện giao dịch gì?" Ngãi Giai Giai hỏi.
"Cô ra cái giá, sau đó cầm tiền, vĩnh viễn rời khỏi Tề Hiên, là chuyện giao dịch này." Diệp Tầm Phương khinh thường nói, tựa hồ không đem tiền cùng Tề Hiên làm chuyện.
"Cái gì?" Ngãi Giai Giai kinh ngạc nói.
Muốn cô rời khỏi thiếu chủ, hơn nữa là rời khỏi vĩnh viễn, không, cô làm không được, cô không thể không có thiếu chủ.
"Cô muốn bao nhiêu tiền cũng có thể, chỉ cần cô mở miệng ra, tôi cam đoan thỏa mãn cô, chỉ cần cô rời khỏi Tề Hiên, như thế nào, rất nhiều tiền." Diệp Tầm Phương tiếp tục dụ hoặc Ngãi Giai Giai.
"Không, tôi không muốn rời khỏi thiếu chủ, tôi không muốn ——" Ngãi Giai Giai cự tuyệt, thần sắc có ch·út bối rối.
Cô không muốn rời khỏi thiếu chủ, tuyệt không muốn, mặc kệ lấy cái đồ gì đổi, cô cũng không muốn.
"Nghĩ cho kỹ, con nhóc, có lẽ cả đ·ời này mày cũng không kiếm ra nhiều tiền như vậy, bỏ qua cái thôn này sẽ có một cửa hiệu khác."
"Không ——" Ngãi Giai Giai điên cuồng hô to một tiếng, khiến bà Lâ·m ở phòng bếp cũng bị dọa đi ra.
"Giai Giai, con làm sao vậy?" Bà Lâ·m mặc tạp dề vội vàng đi ra chính là vì lo lắng, nhưng mà vừa đến đại sảnh liền nhìn thấy Diệp Tầm Phương, vì vậy khuôn mặt không vui mà nói.
"Sao cô lại tới đây?"
"Tôi tới xem Giai Giai một ch·út, cái này không quá đáng đi, bà Lâ·m." Diệp Tầm Phương khiêu khích nói.
"Đi ra ngoài, trong này không chào đón cô, cô đi ra ngoài cho tôi." Bà Lâ·m tức giận đuổi người.
"Bà Lâ·m, nhưng mà trong này tôi là nữ chủ nhân tương lai, bà có thể suy nghĩ cho kỹ, đắc tội tôi, đối với bà không có gì hay. Ngược lại, bà chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tôi cam đoan cuộc sống của bà có thể trải qua rất tốt." Ngữ khí của Diệp Tầm Phương mang theo một ch·út cảnh cáo.
"Cô bây giờ còn chưa phải là nữ chủ nhân trong này, chờ cô trở thành nữ chủ nhân rồi hãy nói, c·út đi." Bà Lâ·m không sợ sệt Diệp Tầm Phương, tiếp tục đuổi người.
Người phụ nữ này nhìn khiến cho người chán ghét, nếu như không phải cô ta có mấy đồng tiền dơ bẩn, chỉ sợ sớm đã bị người vì xem không thuận mắt mà đ·ánh một trận.
"Bà già, muốn đối mặt với sự xấu hổ." Diệp Tầm Phương tức giận nói, sau đó đứng lên, đi đến trước mặt bà Lâ·m, giơ tay lên, muốn quạt bà Lâ·m một cái tát.
Bà Lâ·m đứng yên, chờ Diệp Tầm Phương, cũng không sợ hãi bàn tay của cô ta.
Không phải là một cái tát mà thôi sao, đ·ánh bà, thì bà có lý do đ·ánh trả.
Diệp Tầm Phương ở trước mặt bà Lâ·m giơ bàn tay lên, tính tát bà một cái, nhưng mà Ngãi Giai Giai cũng rất lo lắng, bối rối nói, "Mẹ Lâ·m ——"
Chính là lời vừa mới dứt, đột nhiên bên tai ba —— một tiếng, vô cùng vang dội, trong tai cô còn có thanh â·m ong ong.
Diệp Tầm Phương làm bộ muốn đ·ánh bà Lâ·m, nhưng thật ra là đ·ánh Ngãi Giai Giai đứng ở bên cạnh bà Lâ·m.
Ngãi Giai Giai bị Diệp Tầm Phương đ·ánh ột cái tát, năm ngón tay lập tức in ở trên mặt của cô, cũng trong nháy mắt đau rát truyền ra.
"Diệp Tầm Phương, cô dám đ·ánh Giai Giai?" Bà Lâ·m đỡ lấy thân thể Ngãi Giai Giai không ổn định, tức giận chất vấn Diệp Tầm Phương.
"Như thế nào không dám, tôi còn dám đ·ánh nữa đây?" Diệp Tầm Phương nói xong, giơ tay lên, tính quạt Ngãi Giai Giai một bạt tai nữa, nhưng mà bàn tay đi ra, lại đ·ánh không nổi nữa, bởi vì có người ở sau lưng gắt gao vặn cổ tay cô ta.