Chương 27-2: Dị biến (Hạ) - Hắc báo sơ hiện
Hắc Báo Đồng tử Thiên Băng cùng Tử Hy chợt co rút lại, biểu tình vô cùng nghiêm trọng. Mà tên hắc y nhân đang khống chế Nguyệt Điệp cũng cười lên ha hả, nụ cười quỷ dị khiến không ít người phải rùng mình.
“ Hắc báo, lại là tên khốn kiếp nhà ngươi?”, Thiên Băng nghiến răng tức tối, tay phải rút ra thanh chiến đao màu trắng.
Ba năm trước Hắc Báo một trận nhục nhã khiến nàng hận thấu trời, thề không đội trời chung với con người biến thái này. Ba năm sau, vậy mà gặp lại hắn, bây giờ còn lấy Nguyệt Điệp uy hϊế͙p͙ các nàng. Thù cũ hận mới, hôm nay chắc chắn phải tính sổ rõ ràng.
Mọi người giật mình, từ lúc xuyên không cho tới nay, Thiên Băng chưa bao giờ chân chính rút ra vũ khí thật sự của mình vậy mà bây giờ, khi mới gặp Hắc Báo nàng không do dự xuất ra chiến đao. Điều đó đủ chứng tỏ, Hắc Báo vô cùng không tầm thường.
“ Quân sư tiểu bạch, thật không ngờ Hắc Báo ta lại có vinh dự để ngươi nhớ tên”, Hắc Báo nói, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Thiên Băng giận đến run người.
“Tiểu Bạch cái đầu ngươi, ngươi mới là tiểu bạch, cả nhà ngươi đều là tiểu bạch, mười tám đời tổ tông nhà ngươi đều là tiểu bạch”, từ trước đến giờ, Thiên Băng ghét nhất bị người khác nói là tiểu bạch. Tiểu Bạch cái con mẹ nhà ngươi ấy!
Mọi người đồng loạt co rút khóe miệng, một số người lại đem ánh mắt sùng bái nhìn về phía Thiên Băng. Trình độ mắng chửi người thượng thừa a. Thiên Băng đang tức đến nghiến răng nghiến lợi tuyệt nhiên không hay biết mình đã thu được “fan hâm mộ”.
“ Ta xin đính chính lại, cậu của ta tên là Hắc Minh, không phải là tiểu bạch”, Hắc Báo nghiêm túc đáp lại, vẻ mặt vô cùng đáng đánh đòn.
Thiên Băng nghe thấy thế trợn tròn mắt, răng nghiến với nhau kêu lên ken két.
Tử Hy thầm giật mình, Hắc Minh? Không phải, tuyệt đối không phải, chắc chỉ là tên trùng tên… Hắc Báo ở đối diện thu hết tất cả biểu tình của nàng vào mắt, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng, trong đó, ba phần ôn nhu, ba phần thương yêu, ba phần lo lắng và một phần chờ đợi.
Không ai để ý đến biểu hiện khác thường của Hắc Báo, chỉ trừ một người, Thượng Quan Vân.
Tử Hy không cho mình suy nghĩ nhiều nữa, tay phải hóa chưởng, hướng thẳng vai phải Hắc Báo chộp tới. Mà Nguyệt Điệp cũng đồng thời ăn ý hất lên bột phấn. Hắc Báo thấy thế cũng vội vàng đẩy Nguyệt Điệp ra, chống lại chưởng của Tử Hy. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, chỉ nghe một tiếng oành vang dội, Nguyệt Điệp được Nam Cung Thần đỡ lấy, Tử Hy phải lùi về sau hai bước còn Hắc Báo chật vật lui lại hơn chục bước mới ổn định lại thân thể. Nhưng đằng sau hắn, chính là thân ảnh của Thiên Băng và Thượng Quan Vân, chiến đao màu trắng lạnh lẽo vung lên cùng chưởng khí lao thẳng, mang theo mười phần lãnh ý hướng lưng Hắc Báo hung hăn chém tới.
Hắc Báo âm thầm ảo não, thân thể vội né tránh nhưng tay phải cũng bị trúng một đao, hàn khí thấm vào tận sương tủy khiến hắn một phen cắn răng đau đớn. Hắc Báo trừng mắt, phía dưới chân đá một thanh đao hướng thẳng về Nguyệt Điệp. Nam Cung Thần ở bên cạnh nhíu mày, keng! Kiếm chạm đao, trong chớp mắt, thanh đao gãy vụn thành mấy mảnh. Nhân cơ hội, tay áo màu đen của Hắc Báo vung lên, một đám sương mù quỷ dị bào phủ toàn bộ cung điện khiến mọi người ho sặc sụa. Trong màn khói này, Hắc Báo âm thầm vận khinh công trốn đi. Nhưng chưởng phong phá không mà đến khiến hắn kinh hãi, oành một cái, cả người Hắc Báo văng ra mấy thước, đối diện với hắn là đôi mắt lạnh lẽo, sâu không thấy đáy cuả Âu Dương Hàn Phong.
Phốc một tiếng, một đoá huyết liên nở rộ giữa không trung. Hắc Báo nghiến răng, chật vật thoát ra ngoài. Thù này hắn sẽ nhớ kĩ.