Chương 105
Mai Nguy Hiểm nhớ lại chuyện tối qua: “Tối hôm qua con trở về phòng liền đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ, sau khi thức dậy thì dùng bữa với chú Phong. Sau đó, con và đám người chú Phong xuống hầm nhận lễ vật của chú Vi, rồi lỗ tai mèo liền mọc ra.”
Lúc đó, nhóc còn đang hưng phấn điều khiển cơ giáp, chờ qua cửa ải liền cảm thấy trên đầu có gì đó không đúng. Đưa tay sờ lên liền chạm vào hai lỗ tai, dùng lực nhéo còn có cảm giác đau đau.
Chính bởi vì thế, nhóc cảm thấy sợ sệt, vội vã rời khỏi cơ giáp, chạy lên phòng soi gương, quả nhiên thấy trên đầu mọc ra hai lỗ tai giống như tai mèo.
Lúc đó, Phong Tĩnh Đằng đến gõ cửa phòng nhóc.
Nhóc sợ chú Phong sẽ thấy mình như vậy đâm ra ghét bỏ, không dám nói cho chú Phong biết, cũng không dám mở cửa, chỉ còn cách cầu cứu baba.
Mai Truyền Kỳ nắm lấy trọng điểm: “Chú Phong cho con cái gì?”
“Là cơ giáp nhi đồng kiểu mới ạ.”
Mai Truyền Kỳ căng thẳng, quả nhiên là do cơ giáp gây họa.
Cậu ôm con mình, giúp thằng bé cởi giày, sau đó ẵm lên giường: “Được rồi, con ngủ một hồi đi, sau khi tỉnh dậy baba sẽ chuẩn bị thức ăn cho con.”
Mai Nguy Hiểm quả thực vừa mệt vừa buồn ngủ, đây là lần đầu tiên nhóc điều khiển cơ giáp, chỉ hơn một giờ liền qua được cửa ải, làm nhóc cảm thấy thoát lực, cộng thêm lúc nãy vừa khóc càng khiến cơ thể mệt mỏi hơn.
Nhóc ngoan ngoãn đáp một tiếng, nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi.
Mai Truyền Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngủ say, cúi đầu hôn nhẹ lên trán, đến căn phòng bên cạnh nhắn tin cho Cố Quân Thanh, để nàng đừng lo lắng, chỉ báo là đứa nhỏ bị dọa thôi.
Sau đó quay vào phòng đứa nhỏ, cởi bỏ quần áo trên người, nằm bên cạnh ôm thằng bé, để nhóc ngủ an tâm hơn.
Mai Truyền Kỳ nhìn gương mặt say ngủ, trong mắt tràn đầy ý cười.
Từ lúc quyết định sinh đứa nhỏ đến nay cậu chưa bao giờ hối hận, đặc biệt khi thằng bé càng lớn càng thông minh đáng yêu, cậu cảm thấy không bỏ đứa nhỏ là một quyết định đúng đắn.
Mai Truyền Kỳ đến giờ vẫn còn nhớ thời khắc sinh con kia, có mừng rỡ, có nhẹ nhõm, cũng có kích động, còn có chút khó chịu nữa.
Cậu khó chịu không phải là gì khác, chỉ vì đứa nhỏ sau khi sinh ra có lỗ tai không thuộc về loài người, cậu sợ đứa nhỏ sau khi lớn lên vì khiếm khuyết của mình mà bị người khác cười nhạo.
Lúc đó, cậu nhờ Giản Dực nghĩ biện pháp bỏ lỗ tai kia, thế nhưng Giản Dực sau khi kiểm tr.a đôi lỗ tai kia, lại nói đôi lỗ tai này giống như lỗ tai của nhân loại, nếu cưỡng ép bỏ đi không những ảnh hưởng nghiêm trọng đến thính lực, còn ảnh hưởng đến công năng ngôn ngữ và thị lực, sẽ khiến một đứa bé từ khỏe mạnh thành người tàn tật.
Hậu quả nghiêm trọng như thế, cậu chỉ còn cách lưu lại đôi lỗ tai kia.
Lúc đứa nhỏ được ba tháng, đôi lỗ tai mèo đột nhiên biến mất, lúc đó cậu rất vui mừng. Nhưng ba ngày sau chúng lại xuất hiện, chưa được mấy ngày lại tiếp tục biến mất.
Trải qua liên tục xuất hiện và biến mất nhiều lần, Giản Dực suy đoán lỗ tai mèo có thể thông qua dược vật để khống chế được.
Sau đó, Giản Dực nghiên cứu một loại thuốc ức chế, tiêm vào thân thể đứa nhỏ, quả nhiên đôi lỗ tai kia chưa từng xuất hiện lại.
Nhưng có một lần, cậu dẫn đứa nhỏ đến kho cơ giáp để kiểm tr.a và bảo dưỡng cơ giáp của mình, nào ngờ đâu đôi lỗ tai mèo của thằng bé lại xuất hiện.
Vốn tưởng do thuốc ức chế hết hiệu quả, liền tiêm thêm mũi khác cho đứa nhỏ, nhưng sau đó mỗi lần từ kho cơ giáp đi ra, lỗ tai sẽ xuất hiện lại.
Phát hiện vấn đề này, cậu lập tức báo cho Giản Dực.
Giản Dực cho là trọng lực, khí áp và một số nhân tố trong kho cơ giáp sẽ khiến thân thể đứa nhỏ sinh ra bài xích, vì thế lỗ tai mèo mới xuất hiện.
Vì cơ thể đứa nhỏ, bọn họ không dám để thằng bé làm thí nghiệm, mà cậu cũng không dám dẫn con mình vào kho cơ giáp nữa.
Nhiều năm trôi qua, lỗ tai mèo cũng chưa từng xuất hiện, cho đến khi đứa nhỏ tự mình đụng vào cơ giáp.
Mai Truyền Kỳ khẽ thở dài.
Thuốc ức chế đã sắp không còn tác dụng với thằng bé nữa rồi. Về sau nên làm gì đây?
Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng vang lên.
Mai Truyền Kỳ biết là ai gõ cửa, không trả lời, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Cửa phòng bị người bên ngoài gõ nhẹ hai lần liền ngừng lại, sau đó lặng lẽ mở ra.
Phong Tĩnh Đằng thấy hai cha con đang ngủ say, khẽ mỉm cười.
Anh rón rén đến cạnh giường, cúi người xuống hôn lên đầu hai cha con mỗi người một cái, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Mai Truyền Kỳ nghe tiếng đóng cửa, không mở mắt, cong cong khóe miệng, ôm con ngủ thiếp đi.
Cậu còn tưởng con mình sau khi tỉnh lại, nhớ chuyện lỗ tai mèo tâm tình sẽ suy sút. Không ngờ đứa nhỏ sau khi thức dậy giống như quên mất chuyện này, vẫn như ngày thường vừa nói vừa cười, sáng thứ hai cũng không bài xích chuyện đến trường.
Mai Truyền Kỳ quan sát con mình mấy ngày, xác định đứa nhỏ không để chuyện lỗ tai mèo trong lòng, rốt cuộc mới yên tâm phần nào.
Thời gian rất nhanh lại đến thứ sáu, đấu trường cơ giáp nghênh đón những trận đấu khác nhau, người dự thi cấp B khiêu chiến người dự thi gien cấp AAA, thể năng cấp 17, độ phù hợp đến 89%.
Với những trận đấu như thế, những khán giả vốn xem trọng người dự thi cấp B lần nữa hoài nghi, người có gien và thể năng thấp như thế, chỉ dựa vào độ phù hợp thật sự có thể thắng người dự thi cấp AAA sao?
Tuy rằng có nhiều người không coi trọng người dự thi cấp B, nhưng vẫn có người đến xem thi đấu. Bất quá, những khán giả vốn đặt cược người dự thi cấp B thắng, từ năm, sáu vạn người xuống còn ba, bốn vạn người.
Mai Truyền Kỳ nghe khán giả chỉ có ngần ấy đặt cược cho mình cũng không phản ứng nhiều, bởi vì cậu cũng đã đoán được kết quả như vậy.
“Truyền Kỳ, có chuyện tôi cần nói với cậu, sáng hôm nay, nhân viên viện nghiên cứu SDP tới tìm tôi, họ cung cấp cho đấu trường một loại kiểm trắc khí kiểu mới, có thể quét được bất cứ khí cụ bí mật nào, đo lường chính xác được gien cụ thể.” Tiêu Lập nghiêm túc nói.
Hắn vốn không cần tự mình đến đấu trường xử lý công việc, thế nhưng hôm nay Mai Truyền Kỳ khiêu chiến người dự thi cấp AAA, hơn nữa còn có nhân viên nghiên cứu đến tìm hắn, hắn mới xem trọng chuyện này.
Mai Truyền Kỳ nghe được viện nghiên cứu SDP, nhíu mày lại.
Đây không phải là viện nghiên cứu của Giản Dực làm sao?
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Lập ca là lo lắng tôi bị người khác đo lường ra khí cụ bí mật, đúng không?”
Hai tay Tiêu Lập chống nạnh, tâm tình trở nên phức tạp.
Trong lòng hắn quả thật lo cho Mai Truyền Kỳ bị người khác tr.a ra khí cụ bí mật, điều đó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng đấu trường. Lại lo lắng cho cậu quả thật không có khí cụ bí mật, chỉ với gien cấp B và thể năng cấp 5 có thể đánh thắng người dự thi cấp AAA sao?
Nếu như đánh không lại, sẽ khiến hắn tổn thất một lượng lớn tín dụng điểm.
Mai Truyền Kỳ không biết mâu thuẫn trong lòng Tiêu Lập: “Tôi chỉ muốn biết, kiểm trắc khí này có phát hiện ra được khuôn mặt thật giấu sau kính râm và khẩu trang của tôi không thôi.”
Tiêu Lập đảm bảo: “Cái này cậu yên tâm, tôi đã cho người đi kiểm tra, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
“Vậy không còn vấn đề nữa.”
Tiêu Lập nhướn mày: “Đối thủ hôm nay của cậu là người dự thi cấp AAA, cậu có mang cơ giáp cơ giáp của mình không đấy.”
Mai Truyền Kỳ hỏi ngược lại: “Ở đây không phải chuẩn bị cơ giáp sao? Việc gì tôi phải mang thêm nữa.”
Tiêu Lập thấy cậu trả lời thoải mái, có chút vô lực nói: “Tôi thật sự hoài nghi, cậu đến cùng có đặt trận đấu vào mắt không nữa.”
“Đương nhiên là có chứ. Anh xem, hôm nay tôi còn đến đây trước nửa tiếng, chủ yếu muốn tự mình kiểm tr.a cơ giáp trước khi thi đấu đó.”
“Cậu sợ có người giở trò với cơ giáp?”
Mai Truyền Kỳ không phủ nhận: “Đúng, sau này, trước mỗi trận đấu, tôi muốn tự mình kiểm tr.a cơ giáp.”
Trước đây cậu không chủ động kiểm tr.a cơ giáp, vì cậu vẫn chưa nổi danh, những người dự thi khác vẫn chưa tới mức phải kiêng kỵ mình, không cần phải âm thầm giở trò sau lưng.
Tiêu Lập không phản đối, đồng thời tự mình dẫn cậu ra hậu đài, nhìn những nhân viên đang bận rộn làm việc, vỗ tay, ra hiệu mọi người ngưng việc lại.
Mai Truyền Kỳ đi lên trước, dứt khoác kiểm tr.a cơ giáp lát nữa sử dụng, tốc độ kiểm tr.a cực kỳ nhanh.
Động tác sửa chữa thuần thục khiến Tiêu Lập phải há hốc lên.
Hắn cảm thấy nếu Mai Truyền Kỳ không thể tiếp tục tranh tài nữa, ở lại đây làm nhân viên kiểm tr.a cũng không tồi.
Ngay cả đám nhân viên bên cạnh cũng nhịn không được nhỏ giọng thảo luận phương pháp kiểm tr.a của Mai Truyền Kỳ, những cách này so với bọn họ còn đơn giản hơn, hơn nữa đạt hiệu quả cao nữa, quả thực một người làm cứ như mười người vậy.