Chương 118

Phong Tĩnh Đằng quấn khăn tắm đứng trước cửa phòng tắm, nhìn cánh cửa đóng chặt lại, nhếch miệng sung sướng nở nụ cười.


“Ha ha!” Một âm thanh hả hê đột nhiên từ trên giường truyền tới.


Phong Tĩnh Đằng nhìn lại, liền thấy Mai Nguy Hiểm nằm trên giường che miệng nhìn mình cười.


Anh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt hơi động, đi tới bên giường, ôm đứa nhỏ lên người, hỏi: “Có phải là con đã tiết lộ chuyện ta với baba con kết hôn không?”


Mai Nguy Hiểm nháy mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Con không muốn baba và phụ thân tách ra.”


Nhóc có chút sợ Phong Tĩnh Đằng sinh khí, nhanh chóng nhào lên ngực làm nũng cọ cọ lên, ngọt ngào nói: “Phụ thân, con muốn ở chung với người.”


available on google playdownload on app store


Phong Tĩnh Đằng vừa giận vừa buồn cười: “Có phải con sợ Cố Quân Thanh sau khi đem chuyện đã ly hôn với baba con nói ra, lo lắng Truyền Kỳ sẽ dọn ra ngoài ở, đúng không?”


Mai Nguy Hiểm dùng sức gật đầu.


Phong Tĩnh Đằng cảm thấy đứa nhỏ này không những thông minh, còn đặc biệt khiến người khác yêu thích, ôm lấy nhóc, hôn một cái thật kêu lên mặt: “Nguy Nguy, thứ sáu tuần trước…”


Lời còn chưa dứt, liền thấy mặt nhóc lập tức tái lại.


Phong Tĩnh Đằng cảm thấy có vấn đề, thế nhưng không dám hỏi tiếp, vì anh cảm giác đứa nhỏ đang sợ hãi.


Anh nhanh chóng vỗ lưng nhóc, chuyển đề tài câu chuyện: “Ta sẽ không cùng baba con tách ra đâu, bất quá, lúc cần thiết, Nguy Nguy phải đứng bên phụ thân đó.”


Mai Nguy Hiểm bị dời lực chú ý, lập tức hưng phấn gật đầu.


Phong Tĩnh Đằng thấy sắc mặt thằng bé tốt hơn, thở phào một hơi, đồng thời hiếu kỳ thứ sáu tuần trước đã xảy ra chuyện gì.


Không bao lâu sau, Mai Truyền Kỳ bước ra khỏi phòng tắm, thấy Phong Tĩnh Đằng đang chơi đùa cùng đứa nhỏ trên giường, khóe miệng không tự giác khẽ cong.


Phong Tĩnh Đằng trong phòng Mai Truyền Kỳ tới sáu giờ, sau đó điều khiển xe huyền phù rời đi.


Lúc ăn cơm chiều, Mai Chấn Đông và Bạch Quả đều không có ở nhà, Mai Truyền Kỳ và đứa nhỏ dùng cơm xong liền đến nhà hàng Noãn Dương gặp mặt đám người Liên Trạch Dương, đồng thời giải thích chuyện kết hôn với Phong Tĩnh Đằng.


“Tôi lúc đó chưa nói cho các cậu biết là vì rất khó giải thích, vừa mới ly hôn xong đảo mắt lại cùng nam nhân kết hôn, hơn nữa, tôi nghĩ năm sau sẽ ly hôn với Phong Tĩnh Đằng, cho nên cũng cảm thấy không cần thiết phải đem chuyện ô long này nói ra.”


Liên Trạch Dương cười nói: “Cậu với Phong Tĩnh Đằng rất có duyên.”


Mai Truyền Kỳ oán thầm: Có duyên con khỉ, mình là bị Phong Tĩnh Đằng tính kế kết hôn.


Giản Dực nghi hoặc: “Nếu không cẩn thận đăng ký kết hôn, cậu sao lại ở cùng Phong Tĩnh Đằng?”


“Còn không phải là Quân Thanh bảo tôi không được đem chuyện ly hôn nói ra sao, chờ nàng từ quê Lôi Tử Hàng trở lại, sẽ thẳng thắng với cha mẹ nàng, tôi vì không cho Phong Tĩnh Đằng nói ra chuyện này, nên mới bị uy hiếp dọn vào ở chung.”


Trác Quân thâm ý nói: “Tôi cảm thấy Phong thượng tá rất yêu thích anh Truyền Kỳ của chúng ta nha.”


Liên Trạch Dương gật đầu: “Tôi cũng cho là như thế?”


Hắn quay đầu, nhìn Giản Dực ngồi đối diện bên phải: “Cậu nghĩ sao?”


Giản Dực gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”


Hắn quay đầu về bên phải, nhìn Nguy Nguy đang ngồi một bên ăn bánh ngọt hỏi: “Nguy Nguy, con nghĩ như thế nào?”


Mai Nguy Hiểm đang một miệng đầy bánh ngọt, dừng động tác nhai lại, hưng phấn nói: “Phụ thân rất yêu baba.”


Phụ thân!!


Trác Quân, Liên Trạch Dương, Giản Dực chuyển qua nhìn Mai Truyền Kỳ, trêu ghẹo nói: “Ầy, đứa nhỏ cũng đã gọi Phong Tĩnh Đằng là phụ thân rồi kìa.”


Mai Truyền Kỳ đỡ trán: “Ngừng, ngừng, đừng nói chuyện này nữa, nếu không tôi sẽ dẫn đứa nhỏ đi đó.”


Da mặt cậu có dày đi nữa, cũng sắp bị đám người này chọt thủng rồi.


Đám Trác Quân cũng biết chừng mực, không tiếp tục chọc ghẹo cậu nữa, sau đó Trác Quân chuyển đề tài câu chuyện: “Chuyện cậu bị hãm hại điều tr.a tới đâu rồi?”


Mai Truyền Kỳ nghiêm túc nói: “Lần trước điều tr.a được bảy người, đã chết sáu rồi, Trạch Dương, cậu có điều tr.a được sáu người kia chết như thế nào không?”


Liên Trạch Dương gật đầu: “Đối phương trước khi giết người đã có sắp xếp chu đáo, hiện giờ chúng ta vẫn chưa tr.a được bất kỳ manh mối nào, kể cả tung tích hướng đi của hắn vẫn chưa tr.a được, không có bất kỳ ghi chép nào cả?”


Giản Dực nhíu mày: “Vậy không phải là đứt manh mối rồi sao?”


Liên Trạch Dương nói: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể điều tr.a bắt đầu từ Lý Binh được.”


Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Nếu đi tìm hắn, kết cục cũng hắn cũng sẽ như sáu người kia, chỉ có thể chờ hắn chủ động tìm tới cửa, hơn nữa, cũng khi hắn chủ động mới có thể cạy được tin tức trong miệng hắn ra. Còn nữa, manh mối bị đứt ít nhất cũng sẽ có phát hiện mới.”


Trác Quân cười nói: “Được rồi, không hỏi nhiều nữa, vẫn là câu nói kia, nếu có yêu cầu gì nhất định phải tới tìm chúng tôi.”


Mai Truyền Kỳ cười gật đầu: “Tôi sẽ không khách khí với mấy cậu đâu.”


Sau đó, cậu bị Trác Quân, Liên Trạch Dương, Giản Dực lần lượt mời rượu, thẳng đến khi say khướt mới nguyện ý thả người.


Ba người đỡ Mai Truyền Kỳ đến bãi đậu xe, nhìn chiếc huyền phù màu hồng phấn trước mặt, Giản Dực đỏ mắt đố kỵ: “Mịa nó, này chẳng phải chiếc ẩn hình nửa tháng trước xuất hiện trên tinh võng sao?”


Hắn nhận ra chiếc huyền phù này, không phải vì màu sắc hồng phấn của chiếc xe, mà vì tạo hình xe vô cùng đặc biệt, khiến người khác vừa nhìn vào liền biết đây là chiếc ẩn hình mới được đưa tin trên tinh võng.


Liên Trạch Dương nhéo cằm, đánh giá chiếc huyền phù trước mặt: “Chiếc xe này giá trị ít nhất ba tỉ tín dụng điểm, cao nhất lên tới năm tỉ tín dụng điểm, Truyền Kỳ khi nào có tiền như thế?”


Ba người mắt chuyển hướng lên đứa nhỏ đang liên tục ngáp.


Mai Nguy Hiểm dùng tay nhỏ nhu nhu đôi mắt sắp mở không lên: “Đó là lễ vật kết hôn của phụ thân cho baba.”


Liên Trạch Dương cười: “Phong Tĩnh Đằng này đối với Truyền Kỳ thật tốt.”


Trác Quần cười nói: “Không phải sao, hy vọng lần này Truyền Kỳ có thể kiếm được người đối tốt với mình.”


Giản Dực nhìn xe, nắm ngón tay Mai Truyền Kỳ đặt lên trên cửa xe, xe lập tức mở cửa ra.


Hắn nhét Mai Truyền Kỳ vào ghế ngồi, dựa vào vân tay khởi động, lại mở ra hệ thống công năng, nhìn thử xem bên trong có gì.


Lúc chức năng được khởi động, một giọng nói trầm thấp mỉm cười vang lên: “Lão bà, chào buổi tối.”


Liên Trạch Dương: “…”


Trách Quân: “…”


Giản Dực: “…”


Mai Nguy Hiểm cười ha ha vui vẻ, cơn buồn ngủ nhất thời bị đánh tan.


Khóe miệng Giản Dực giật giật: “Tôi cá luôn, Truyền Kỳ rất nhanh sẽ bị Phong Tĩnh Đằng công hãm được.”


Trác Quân và Liên Trạch Dương gật gật đầu, bọn họ đều đồng cảm.


“Trong này có thiết bị dò tìm và công năng ẩn hình, chắc là không cần tụi mình đưa cậu ấy về, hẳn là có thể cùng Nguy Nguy về đến nhà an toàn.”


Liên Trạch Dương đặt Nguy Nguy ngồi kế bên: “Nhìn baba con nha, nếu có chuyện gì, liền nhắn tin cho chú… Khụ, cho phụ thân con, nhớ chưa?”


Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn gật đầu, hướng bọn họ phất tay, đóng cửa xe rời đi.


Giản Dực hâm mộ nói: “Ai đưa cho tôi chiếc huyền phù ẩn hình, tôi sẽ gả cho người đó.”


Vừa dứt lời, lập tức bị Liên Trạch Dương và Trác Quân khinh bỉ.


Xe huyền phù vừa trở về khu biệt thự, Mai Nguy Hiểm lập tức truyền tin cho Phong Tĩnh Đằng.


Lúc xe huyền phù vừa đứng trước cửa biệt thự, Phong Tĩnh Đằng đã đứng sẵn chờ đó, vừa nhìn chiếc xe hạ xuống, lập tức ôm Mai Truyền Kỳ say khướt ra ngoài.


Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn đi phía sau, rồi tự trở về phòng mình.


Phong Tĩnh Đằng trực tiếp ôm Mai Truyền Kỳ vào buồng tắm, lột sạch đồ trên người cậu, ẵm vào bồn tắm. Cầm lấy khăn mặt xoa xoa mặt cậu, khiến người nọ tỉnh táo được một chút.


Mai Truyền Kỳ chóng mặt mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là Phong Tĩnh Đằng, hình ảnh lắc lư trước mặt hiện ra.


Cậu giơ tay vỗ: “Phong Tĩnh Đằng, anh đứng yên một chút xem, đừng lắc lư nữa đau đầu quá.”


Phong Tĩnh Đằng nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của cậu, liền cảm thấy buồn cười: “Cậu nhắm mắt lại sẽ không đau đầu nữa đâu.”


Mai Truyền Kỳ không nhắm mắt, mở miệng mơ hồ nói: “Phong Tĩnh Đằng, sao anh phải cùng tôi đăng ký kết hôn? Anh biết không? Tôi rất ghét bị người khác tính kế, giống như đám người chán ghét kia tính kế hãm hại tôi trở thành đào binh.”


Phong Tĩnh Đằng ngừng động tác lại, lại chậm rãi chà lưng cho Mai Truyền Kỳ.


“Chán ghét! Quá ghê tởm! Mịa, thật khốn nạn!” Mai Truyền Kỳ mơ mơ màng màng mắng vài câu.


“Truyền Kỳ.” Phong Tĩnh Đằng đột nhiên thấp giọng nói: “Tôi yêu em, yêu em từ rất lâu rồi, bởi vì yêu em nên mới đăng ký kết hôn với em.”


Anh giúp Mai Truyền Kỳ vừa tắm vừa nói: “Em đã đáp ứng cùng tôi kết hôn, đồng ý chờ tôi quay về, thế nhưng em lại cưới Cố Quân Thanh, còn sinh đứa nhỏ.”


Phong Tĩnh Đằng cười khổ: “Nếu không, tôi cũng sẽ không tính kế với em.”


Mai Truyền Kỳ đột nhiên lên tiếng, trợn mắt bình tĩnh nhìn anh, hồi lâu mới nói: “Tiên sinh, thật quen mặt nha! Thật giống như đã gặp nhau ở đâu đó?”


Cậu ngồi dậy đối diện khuôn mặt Phong Tĩnh Đằng, nhìn một chút, đội nhiên như nghĩ đến chuyện gì, reo lên: “Thật giống như là… là kia… anh chính là nam nhân cùng tôi làm tình đêm đó.”


Phong Tĩnh Đằng ngơ ngác, vui vẻ nói: “Em nhớ sao? Em nhớ cái gì?”


Thân thể Mai Truyền Kỳ mềm nhũn, lại nằm trong bồn tắm, trong miệng liên tục thầm nói: “Thế nào lại là anh, tôi nhớ là Ti…”


Nói, nói, cả người liền ngủ thiếp đi.


Phong Tĩnh Đằng thấy cậu không phản ứng, vỗ vỗ mặt cậu: “Truyền Kỳ? Truyền Kỳ?”


Thấy cậu ngủ say, bất đắc dĩ thở dài: “Thực là thiếu nợ em mà.”


Phong Tĩnh Đằng vội vàng rửa sạch cho cậu, ôm người lên giường, hôn lên trán một cái: “Thật hy vọng ngày mai em còn nhớ chuyện này.”






Truyện liên quan