Chương 121

Hai người ầm ĩ đến nửa đêm mới ngừng lại, sáng sớm hôm sau suýt nữa thì không đứng dậy nổi.


Mai Truyền Kỳ lúc tỉnh lại liền nhanh chóng rửa mặt đánh răng, sau đó chạy tới lầu hai gọi đứa nhỏ rời giường.


Trên giường, Phong Tĩnh Đằng đang nằm bất mãn, nếu hôm nay không phải dẫn đứa nhỏ vào rừng cổ, đêm qua anh đã sớm trực đả Hoàng Long rồi.


Anh đứng dậy rửa mặt, sau đó bỏ quần áo vào trong máy giặt rồi thay đồ vào, đi đến lầu hai, vừa lúc gặp được hai cha con Mai Truyền Kỳ và Mai Nguy Hiểm.


Ba người cùng đi đến đại sảnh, liền thấy Tiểu lục tử đã chuẩn bị một bàn ăn lớn.


Tiểu lục tử thấy bọn họ, có chút ngượng ngùng cười cười: “Tôi thấy mọi người vẫn chưa thức dậy, liền tự mình chủ trương chuẩn bị bữa sáng.”


available on google playdownload on app store


Mai Truyền Kỳ cười nói: “Thật sự là quá tốt, vậy chúng ta có thể tiết kiệm được thời gian chuẩn bị bữa sáng.”


Mọi người ăn sáng xong, Mai Truyền Kỳ trước hết đưa Tiểu lục tử đến nhà hàng Noãn Dương, rồi sau đó lái xe đến học viện Vinh Diệu.


Giữa quảng trường to lớn đậu hơn trăm chiếc xe huyền phù, chuyên chở phụ huynh và học sinh, lúc này có rất nhiều phụ huynh đi cùng đứa nhỏ của mình tập hợp trước xe huyền phù lân cận đứng nói chuyện.


Mai Truyền Kỳ dừng xe trong khu vực đậu xe bên cạnh quảng trường.


Xuống xe, cậu và Phong Tĩnh Đằng từ lấy hai cái túi màu đen trong cốp xe ra, mỗi người đeo một túi, đều là đồ vật Mai Nguy Hiểm chuẩn bị nấu cơm dã ngoại.


Ba người đi đến địa điểm tập hợp của phụ huynh và học sinh, rất nhanh có nhiều người chú ý đến.


“Mọi người nhìn xem, đó có phải là Mai Truyền Kỳ không?” Có người nhỏ giọng cùng vị phụ huynh bên cạnh nói.


Mai Truyền Kỳ hôm nay không mang tóc giả, cũng không có khẩu trang và kính râm, rất nhanh liền bị lộ thân phận.


Tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang, đều lộ vẻ khinh bỉ.


“Hắn còn không ngại cùng đứa nhỏ đến rừng cổ à, cũng không sợ con mình mất mặt.”


“Nếu như tôi là con hắn, cũng tình nguyện ở nhà chứ không muốn mất mặt cùng đi với người cha như vậy.”


“Mọi người mau nhìn kìa, nam nhân đi đằng sau hắn không phải là Phong thượng tá sao?”


Mọi người nghe thế, vội vã nhìn bóng người sau lưng Mai Truyền Kỳ.


“Tôi nhớ trong video Mai Truyền Kỳ bị vây đánh trong siêu thị, có thấy nam nhân này, có người nói đó chính là Phong Tĩnh Đằng Phong thượng tá, cũng không biết có phải là đúng hay không nữa.”


“Trên tinh võng không phải nói Mai Truyền Kỳ cùng Cố tiểu thư ly hôn sao, rồi sau đó kết hôn với Phong thượng tá? Vậy chắc là Phong thượng tá dùng thân phận cha đứa nhỏ đến đây, cũng không phải không thể. Bất quá, toàn bộ tinh cầu nhiều người như thế, Phong thượng tá làm sao chọn kẻ nhu nhược đó làm đối tượng đăng ký kết hôn chứ?”


“Trên tinh võng có người nói Mai Truyền Kỳ dùng thủ đoạn âm hiểm, thế nên Phong thượng tá mới bất đắc dĩ đăng ký kết hôn với hắn, nhưng theo tôi thấy, hình như Phong thượng tá cũng không phải bộ dạng bị bắt buộc đâu.”


“Chẳng lẽ là tự nguyện?”


Mọi người tuy hiếu kỳ nhưng vẫn khinh bỉ nhìn Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ.


Vô cùng may mắn, mọi người không giống như cảnh trong siêu thị, ném đồ hoặc xông lên đấm đá, chỉ đứng một bên dùng lời nói công kích Mai Truyền Kỳ, tỷ như mắng cậu nhu nhược hoặc là nhát gan.


Có những câu tương đối dễ nghe nhưng có những câu khó nghe cực kỳ.


Mai Truyền Kỳ nghe mình bị mắng, mím chặt môi lại, bất quá cũng không có ai động thủ khiến cậu âm thầm thả lỏng, thế nhưng trong lòng hết sức phức tạp.


Những đứa trẻ khác đều chơi theo nhóm, chỉ có mình con cậu lại đi theo bên cạnh, cho dù có đứa nhỏ muốn tìm Mai Nguy Hiểm chơi, cũng bị phụ huynh cản lại, rõ ràng muốn bài xích bọn họ.


Lúc này, một bàn tay cường thế mạnh mẽ khoác lên vai cậu: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ít nhất bọn họ không công kích chúng ta, đây cũng là chuyện tốt.”


Mai Truyền Kỳ nghe Phong Tĩnh Đằng nói hai chữ ‘chúng ta’, khóe miệng không tự chủ cong lên.


Mai Nguy Hiểm đi bên cạnh ngẩn đầu lên cười nói: “Baba cùng con đi vào rừng cổ, con rất vui đó nha.”


Mai Truyền Kỳ thấy đứa nhỏ không có gì không vui, gánh nặng trong lòng liền biến mất, cúi xuống hôn lên trán nhóc.


Người xung quanh như gặp phải bệnh dịch, đều tránh xa đám người Mai Truyền Kỳ, ngăn cách ba người họ bên ngoài, ba người đơn độc đứng một góc nói chuyện phá lệ trông đặc biệt.


Chừng mười phút trôi qua, các lão sư đến quảng trường, hướng dẫn các phụ huynh và học sinh lên xe huyền phù đã chuẩn bị sẵn.


Lúc này, có người la lớn: “Lão sư, chúng tôi không muốn đi cùng kẻ nhát gan đến rừng cổ.”


Những người khác phụ họa theo: “Đúng, chúng tôi không muốn đi cùng kẻ nhu nhược này, như thế sẽ tổn hại thanh danh của chúng tôi, sau khi trở về liền bị người khác xem thường.”


“Hắn đi, chúng tôi không đi.”


Tâm tình mọi người kích động, cũng không muốn lên xe, vị lão sư vô cùng khó xử, hơn nữa cũng đã trễ rồi, nếu không xuất phát thì lúc đến rừng sẽ là trời tối.


Khuôn mặt Mai Truyền Kỳ trầm xuống.


Từ lúc con mình nói trường học có tổ chức vào rừng cổ, cậu cũng nghĩ tới phản ứng của các phụ huynh và lão sư đối với việc mình tham dự hoạt động, vì thế cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.


Mặc dù như thế, nhưng với tình hình mất khống chế như bây giờ, trong lòng vẫn khó chịu, cậu có thể không đi, nhưng thực sự không muốn con mình thất vọng.


Cậu trước đây khiến con mình thua thiệt quá nhiều, đều không có thời gian bồi đứa nhỏ hoàn thành các hoạt động trong trường, vất vả lắm mới có cơ hội lần này, nhưng kết quả là như vậy đây.


Mai Nguy Hiểm đứng bên cạnh baba, nhìn nhóm phụ huynh kia phản đối baba nhóc đi rừng cổ, nụ cười khả ái biến mất.


Nhóc thấy mọi người không muốn lên xe, kéo góc áo baba xuống, thấp giọng nói: “Baba, chúng ta về thôi.”


Mai Truyền Kỳ ngạc nhiên.


Cậu biết con mình rất hy vọng tham dự hoạt động lần này, sao liền dễ dàng bỏ qua như thế?


Phong Tĩnh Đằng cũng đáp: “Nếu bọn họ không muốn chúng ta tham gia, vậy chúng ta về nhà.”


“Nhưng mà…”


Mai Truyền Kỳ còn định nói nữa, liền thấy Phong Tĩnh Đằng nhìn mình, ra hiệu cho mình phối hợp với anh.


Cũng không biết Phong Tĩnh Đằng định làm gì, cậu đành nói: “Vậy chúng ta quay về.”


Mai Truyền Kỳ nắm tay con mình, cùng Phong Tĩnh Đằng trở về xe huyền phù của mình.


Nhìn thấy bọn họ rời đi, hầu hết lão sư đều thở phào nhẹ nhõm.


Cửa xe vừa đóng, Mai Truyền Kỳ lập tức hỏi: “Không đi thật sao?”


“Làm sao được chứ!” Phong Tĩnh Đằng và Mai Nguy Hiểm trăm miệng một lời nói.


Mai Truyền Kỳ nghi ngờ: “Vậy hai người muốn làm gì?”


Phong Tĩnh Đằng nói: “Chúng ta lén đi sau bọn họ.”


Mai Nguy Hiểm gật đầu đồng ý.


Mai Truyền Kỳ nhíu mày: “Chúng ta làm sao theo sau được, đám phụ huynh kia nếu thấy chúng ta đi theo thế nào cũng ồn ào đòi quay về.”


Phong Tĩnh Đằng thâm ý cười: “Vậy chúng ta để cho bọn họ một đi không trở lại.”


Mai Nguy Hiểm dấu miệng nhỏ cười trộm hề hề. (♡´艸")


Mai Truyền Kỳ trêu ghẹo bọn họ: “Xem ra hai người đều có chuẩn bị trước a.”


Phong Tĩnh Đằng và Mai Nguy Hiểm liếc mắt nhìn nhau, sau đó phi thường ăn ý giơ tay lên vỗ.


Mai Truyền Kỳ thấy nụ cười sáng lạn của thằng bé, cậu cũng yêu lòng.


Cậu trước tiên lái xe rời khỏi học viện Vinh Diệu, chờ khuất bóng mọi người liền mở công năng ẩn hình, sau đó trở lại quảng trường rồi theo đoàn xe đi về phía rừng cổ.


Rừng cổ là khu vực nằm giữa Tây Á và Nam Á, là khu rừng tự nhiên duy nhất còn sót lại sau mấy ngàn năm trước tận thế. Bên trong khác với Vô Cảnh sâm lâm chứa đầy dị thú hung mãnh, nơi này chỉ có những động thực vật phổ thông thông thường, mọi người có thể ăn uống sinh hoạt ở đây.


Tuy nhiên, những thứ săn được cần phải trả phí, hơn nữa còn phải xem mọi người có bản lãnh đi săn không nữa.


A thành cách rừng cổ tầm hai giờ đi xe, tới gần lúc trưa, đoàn xe rốt cuộc đã đến rìa rừng cổ.


Đoàn xe học viện đứng trước cổng lớn trước rừng cổ, phụ huynh và học sinh cùng các lão sư xuống xe, xếp hàng ngay ngắn trước cửa.


Mai Truyền Kỳ dừng xe bên cạnh, ba người nhanh chóng xuống xe, tất nhiên là đeo sẵn túi trên lưng.


Phong Tĩnh Đằng và Mai Nguy Hiểm mỗi khi đi ngang qua những chiếc huyền phù, gắn lên thân xe những quả cầu nhỏ màu đen bằng ngón tay.


“Đó là gì thế?” Mai Truyền Kỳ tò mò hỏi.


Phong Tĩnh Đằng giải thích: “Đây là dụng cụ gây nhiễu, có thể làm nhiễu hệ thống trên xe huyền phù để nó không khởi động được, vì thế đám phụ huynh kia thấy chúng ta muốn ồn ào đòi về cũng vô dụng.”


Mai Truyền Kỳ cầm một dụng cụ gây nhiễu trên tay nhìn: “Anh lúc nào làm ra nhiều thứ như vậy?”


Mai Nguy Hiểm khoe khoang nói: “Là con và chú Phong nghiên cứu ra đó, nhờ chú Vi suốt đêm hỗ trợ làm ra.”


Mai Truyền Kỳ buồn cười lắc đầu, nhìn về phía cổng lớn, thấy đội ngũ đã vào hơn một nửa, liền thúc giục: “Hai người đi nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ bị cản bên ngoài đấy.”


Mai Nguy Hiểm và Phong Tĩnh Đằng tăng nhanh tốc độ, trước khi mọi người vào hết, bọn họ cũng vừa chạy đến, nhìn bảo vệ trước cổng nói: “Chúng tôi là phụ huynh và học sinh của học viện Vinh Diệu.”


Bảo vệ nghe có người nói ra tên học viện, đồng thời còn dẫn theo đứa nhỏ, cũng không hoài nghi, lập tức cho bọn họ vào.






Truyện liên quan