Chương 123
Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng nghe tiếng kêu cứu, lập tức chạy đến hướng âm thanh phát ra.
Có nhiều phụ huynh và học sinh đứng bên bờ sông, còn có các lão sư cũng chạy đến hướng người phía sau lo lắng hô to: “Có học sinh rơi xuống nước, nếu ai biết bơi phiền giúp chúng tôi cứu những hài tử này.”
“Con trai tôi rơi xuống nước, van cầu mọi người giúp đỡ, van cầu các người mau cứu con trai của tôi.” Một phụ huynh một bên chạy tới, một bên khóc lóc van xin giúp đỡ.
Những phụ huynh khác đứng bên bờ đều thờ ơ, bọn họ tuy có lòng nhưng không đủ sức, nếu biết bơi cũng không dám nhảy xuống.
Không những vì nước sông chảy xiết, mà phía trước còn có thác nước lớn, cao chừng ngàn mét, càng gần thác nước sông càng chảy xiết, nếu bọn họ nhảy xuống, có thể không lên lại được nữa.
Nếu như không lên được, bọn họ sẽ bị nước cuốn đến thác nước, từ độ cao một ngàn mét mà ngã xuống, chắc chắn sẽ sống không nổi.
Những phụ huynh và lão sư chạy dọc theo bờ sông nhìn những đứa nhỏ ngày càng trôi xa, trong lòng vô cùng lo lắng và khủng hoảng.
Bọn họ tuy muốn nhảy xuống nước cứu người, nhưng lại không biết bơi, có xuống nước cũng không giúp ích được gì.
Lúc bọn họ cảm thấy bất lực nhất, mắt thấy hài tử bị nước trôi đi, đột nhiên ‘ùm’ hai tiếng, hai bóng người trước sau lần lượt nhảy xuống nước, dùng tốc độ nhanh nhất bơi về phía bọn nhỏ.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng cứu đứa nhỏ gần nhất, sau đó ra sức bơi vào bờ.
Mọi người thấy một trong những đứa nhỏ được cứu, thoáng thở ra một hơi, tăng nhanh tốc độ chạy tới.
Khi thấy người nhảy xuống cứu là Mai Truyền Kỳ, đứng ngây người ra.
Mọi người cũng không nghĩ tới, người bị bọn họ xem là nhát gan, lại hành động như vậy trong trường hợp không ai dám nhảy xuống nước cứu người, dũng cảm nhảy xuống nước cứu đứa nhỏ lên.
Mai Truyền Kỳ cẩn thận thả đứa nhỏ thả xuống đất: “Mọi người nhanh chóng giúp đứa nhỏ nôn hết nước trong bụng ra đi.”
Nói xong, cậu cũng không quay đầu lại mà chạy nhanh về phía thác nước, mục tiêu là đứa nhỏ bị trôi xa nhất.
Mai Truyền Kỳ rời đi không lâu, Phong Tĩnh Đằng cũng cứu được một đứa nhỏ lên.
Phụ huynh và các lão sư rối rít cảm ơn anh.
Những học sinh và phụ huynh đứng trên bờ thấy có hai đứa bé được cứu lên, đều chạy nhanh tới xem, sau đó nghe có người la lên: “Mọi người mau nhìn kìa, ở gần thác nước còn một đứa trẻ còn chưa được cứu, xem ra sắp rơi xuống rồi.”
Phong Tĩnh Đằng và các phụ huynh lão sư quay đầu lại nhìn, liền thấy hài từ cách thác nước khoảng năm trăm mét, nước sông chảy xiết. Hơn nữa vì đứa nhỏ giãy dụa quá mạnh khiến thể lực yếu đi, dần dần chìm vào trong nước.
Trên mặt mọi người đầy vẻ lo lắng.
Nếu đứa nhỏ chìm xuống nước thì càng khó cứu lên.
Bất quá nếu không ai chịu cứu đứa nhỏ, thì hài tử dù không chìm cũng sẽ rơi xuống thác.
Trong thời khắc căng thẳng này, một bóng người dũng mãnh nhanh chóng lao xuống nước, không sợ dòng nước chảy xiết, toàn lực bơi về phía đứa nhỏ.
Mọi người thấy có người nhảy xuống cứu hài tử, vừa mừng vừa lo.
Trong nước Mai Truyền Kỳ thừa lúc hài tử còn chưa đến liền bơi nhanh về phía trước, cậu đến đó trước sẽ kịp thời đón đứa nhỏ trôi tới.
Mọi người thấy người nọ đón được hài tử, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng sau đó liền căng thẳng trở lại, vì Mai Truyền Kỳ và đứa nhỏ kia cách miệng thác khoảng một trăm mét, hơn nữa trôi nhanh hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Phong Tĩnh Đằng đột nhiên nhanh chóng chạy về phía miệng thác nước.
Học sinh phụ huynh và các lão sư cũng nhanh chóng đuổi theo.
Mai Truyền Kỳ trước đó nhảy xuống nước cứu người chỉ là một mình, hiện tại một tay ôm đứa nhỏ, một tay bơi, tốc độ tất nhiên không bằng lúc trước. Hơn nữa giờ có lực cản của dòng nước, muốn bơi lên lại càng thêm khó khăn.
Những người đứng trên bờ vô cùng lo lắng, thậm chí có đứa nhỏ kích động gào lên: “Truyền Kỳ thúc thúc, cố lên! Truyền Kỳ thúc thúc, cố lên!”
Tiếp đó, có rất nhiều hài tử tiếp sức hò hét: “Truyền Kỳ thúc thúc, cố lên!”
Tâm tình của mọi người ngày càng khẩn trương, mắt thấy Mai Truyền Kỳ sắp bơi lên gần bờ, nhưng tiếc rằng cậu và đứa nhỏ sắp bị cuốn đến miệng thác.
Phía trước không có vật cản, Mai Truyền Kỳ và hài tử bị trôi xuống thác nước.
Mọi người đều kinh hoảng!
Mẹ của đứa nhỏ bị trôi xuống thác nước ngất tại chỗ, cha của đứa nhỏ đó tận mắt thấy con mình bị cuốn đi, hai chân mềm nhũn, cả người ngã quỳ xuống đất.
Phong Tĩnh Đằng thấy một màn này, trong đầu nhất thời trống rỗng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, tăng nhanh tốc độ chạy đi.
Trong túi móc ra một thông tấn khí bị ướt, mở máy gọi người đến truy tìm: “Trần Hải, Truyền Kỳ rơi xuống sông trong rừng cổ, chắc có lẽ trôi ra gần biển, cậu nhanh chóng phái người tới đây truy tìm đi.”
Ngữ khí của anh tuy trầm thấp vững vàng, nhưng Trần Hải bên kia vẫn cảm nhận được sự run rẩy của anh.
Phong Tĩnh Đằng ngắt máy, lòng như lửa đốt chạy đến bên thác nước, nhìn xuống liền thấy nước sông ào ào chảy xuống, bên dưới là bọt nước trắng xóa.
Tuy rằng Phong Tĩnh Đằng tận mắt nhìn thấy Mai Truyền Kỳ bị cuốn thác nước, nhưng vẫn nhịn không được hô to xuống phía dưới: “Truyền Kỳ! Truyền Kỳ!”
Tiếc rằng tiếng la của anh đã bị tiếng thác nước át đi.
Bất quá, Phong Tĩnh Đằng vẫn chưa bỏ cuộc, hướng xuống phía dưới gào to mấy lần, xác định không có ai đáp lại mới chịu từ bỏ.
Anh cầm thông tấn khí, chuẩn bị lần nữa thúc giục Trần Hải nhanh chóng tới đây, dưới chân anh đột nhiên có âm thanh phát ra: “Là Phong thượng tá sao? Tôi ở đây, anh nhanh chóng mang dây thừng tới, tôi sắp chịu hết nổi rồi.”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng Phong Tĩnh Đằng vẫn nghe được.
Anh tưởng mình nghe lầm, đi xuống nhìn, loáng thoáng thấy bên trong thác nước có bóng người, từ quần áo đến màu sắc, chính là bộ đồ hôm nay Mai Truyền Kỳ mặc.
Trong lòng anh mừng rỡ: “Bọn họ không rơi xuống.”
Các phụ huynh và lão sư nghe thấy, vừa mừng vừa sợ.
Phong Tĩnh Đằng quay đầu nhìn về phía các phụ huynh và lão sư hỏi: “Có ai mang theo dây thừng không?”
Mọi người nhanh chóng lắc đầu.
Phong Tĩnh Đằng đáy mắt lóe vẻ lo lắng, lập tức nghĩ đến việc gì, nhanh chóng tập hợp những phụ huynh là nam nhân cởi quần dài nối thành sợi dây.
Xác định những nút thắc chắc chắn rồi, lập tức ném xuống dưới thác.
Phong Tĩnh Đằng hô: “Truyền Kỳ, cậu nắm lấy sợi dây, chúng tôi kéo cậu lên.”
Mai Truyền Kỳ thấy có sợi dây được ném xuống, nhanh chóng tóm chặt hô: “Mọi người có thể kéo lên rồi.”
Phong Tĩnh Đằng và các phụ huynh dùng lực kéo, nhanh chóng lôi người phía dưới lên.
Thấy Mai Truyền Kỳ an toàn đặt chân lên mặt đất, trái tim của Phong Tĩnh Đằng cuối cũng cũng trở về chỗ cũ, vô lực dựa vào cây ngồi xuống.
Mới vừa rồi thấy Mai Truyền Kỳ bị nước cuốn trôi, tim anh suýt nữa ngừng đập, thật vất vả mới trói được người này bên cạnh nay lại mất đi.
“Con trai của ta! Con trai của ta.” Vị phụ huynh vừa nãy hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, thấy con mình bình yên vô sự trở lại bên cạnh, mừng đến phát khóc tiếp nhận đứa nhỏ đang hôn mê, nhanh chóng đẩy nước trong bụng ra.
Mai Truyền Kỳ thấy phụ huynh nọ vừa khóc vừa cười, cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng bên cạnh Phong Tĩnh Đằng: “May mà không có chuyện gì.”
Lúc bị trôi xuống thác, cậu xem như mình chết chắc rồi.
Cũng may khi đó sắp bơi gần bờ, nháy mắt bị trôi xuống, đột nhiên phát hiện bên trong thác nước có nhiền hòn đá lồi ra và rễ cây bám vào vách đá, cậu mới một tay cầm lấy rễ cây, chân đạp trên hòn đá mới không bị rơi xuống.
Mai Truyền Kỳ thấy Phong Tĩnh Đằng vẫn luô im lặng, nghi hoặc quay đầu, liền thấy Phong Tĩnh Đằng không nhúc nhích ngồi dưới đất: “Anh làm sao thế?”
Cậu cũng ngồi xuống, một giây sau cả người liền được Phong Tĩnh Đằng ôm chặt vào lòng.
Mai Truyền Kỳ ngẩn ra.
Tuy Phong Tĩnh Đằng không nói gì, thế nhưng cậu cảm nhận được đối phương đang sợ hãi.
Trong lòng Mai Truyền Kỳ bỗng mềm xuống, khóe miệng nở nụ cười, giang tay ôm lấy Phong Tĩnh Đằng, an ủi: “Đừng lo lắng, tôi hiện tại không phải vẫn còn ngồi đây sao?”
Phong Tĩnh Đằng đột nhiên ngẩn đầu, nhanh chóng hôn lên đôi môi lạnh lẽo kia, điên cuồng dùng sức hút, tựa hồ muốn thông qua đôi môi xác định Mai Truyền Kỳ thật sự không có chuyện.
Mai Truyền Kỳ ngẩn người, sau đó nhắm mắt đáp lại nụ hôn của đối phương.
Lúc bọn họ muốn dùng lưỡi hôn sâu thêm chút nữa, có người không thức thời đánh gãy bọn họ: “Khụ khụ, cái kia có thể làm phiền hai người tiếp tục sau khi trở về a.”
Mai Truyền Kỳ nghe có người nói, lập tức đẩy Phong Tĩnh Đằng ra, ngẩn đầu nhìn lên, liền thấy mọi người đang nhìn mình.
Thậm chí có đứa nhỏ tò mò hỏi cha: “Baba, bọn họ đang hôn sao?”
Lúc này Mai Truyền Kỳ quả thật muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống, không bao giờ nhìn thấy đám người này.
Phong Tĩnh Đằng bất mãn nhíu mày.
Sáu vị phụ huynh đứng trước mặt bọn họ chân thành nói: “Vô cùng cảm ơn hai vị đã cứu con của chúng tôi, nếu không nhờ hai người, chỉ sợ con của chúng tôi đã bị nước cuốn trôi.”
Mai Truyền Kỳ không quen bọn họ đột nhiên khách sáo, liền cười nói: “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không cần khách sáo đâu.”
Mọi người phức tạp nhìn cậu.
Suýt nữa thì mất mạng, còn nói là nhấc tay thôi sao.
Tuy nhiên trải qua sự việc lần này, bọn họ đối với chuyện đào binh đều có nghi vấn, nếu một người biết rõ sẽ gặp nguy hiểm mà còn muốn đi cứu người, thật sự sẽ sợ đánh trận mà đào tẩu trên chiến trường sao?
Sáu người đứng đối diện thấy Mai Truyền Kỳ cười, vốn còn muốn nói thêm vài câu cảm ơn, nhưng nghĩ đến trước đó đã xem thường cậu, nhất thời không biết mở miệng như thế nào, lời nói còn nghẹn lại trong cổ họng.
Cuối cùng, sáu người phụ huynh khom lưng chín mươi độ thể hiện sự cảm kích đối với cậu.
Lúc này, lão sư lên tiếng nói: “Đứa nhỏ rơi xuống nước dễ bị cảm lạnh, vẫn nên nhanh chóng quay về thay đồ đi.”
Các phụ huynh nhanh chóng dẫn con mình trở về.
Mai Truyền Kỳ đứng dậy, kéo Phong Tĩnh Đằng lên, cùng đội ngũ trở về, quay về chổ Mai Nguy Hiểm và những đứa trẻ khác đang chơi đùa.
Không ngờ, lúc mọi người lại thấy bọn nhỏ đều ngã trên tảng đá, không biết sống chết như thế nào!