Chương 127

Ngồi trên xe huyền phù chính là Lưu Đông và Văn Khải Khang, bọn họ từ xa xa đã nhìn thấy đứa nhỏ trần truồng ngồi trên cơ khí dị thú bỏ trốn, sắc mặt biến đổi.


Lưu Đông tức giận mắng: “Con bà nó, Lý Kinh đang làm gì thế này, ngay cả đứa nhỏ cũng xem không được.”


Văn Khải Khang lấy súng ra, tức giận nói: “Ta thấy hắn cố ý thả thằng nhóc này đi.”


Hai ngày này, hắn thấy Lý Kinh ở chung với Mai Nguy Hiểm không tồi, đứa nhỏ đi vệ sinh đều là Lý Kinh ôm đi.


Lưu Đông mím môi im lặng.


Trên cửa có mật mã, không có mật mã không ra vào được, nhưng đứa nhỏ này không có mật mã lại có thể chạy trốn, lẽ nào như Văn Khải Khang nói, là cố ý thả hài tử chạy trốn?


available on google playdownload on app store


Lưu Đông bỗng nhớ tới hai ngày trước Lý Kinh có nói với mình chuyện đứa nhỏ muốn dùng 20 triệu tín dụng điểm để thuê lại bọn họ, ánh mắt trầm xuống, gã cảm thấy Lý Kinh nhất định là nhận tín dụng điểm của thằng bé.


Văn Khải Khang mở cửa sổ, ló cơ thể ra ngoài phẫn nộ hô: “Thằng nhỏ ch.ết tiệt, mày chạy nữa tao sẽ nổ súng.”


Mai Nguy Hiểm nghe giọng Văn Khải Khang, càng không dừng lại, ngược lại bảo cơ khí dị thú tăng nhanh tốc độ chạy đi, cũng bảo nó chạy hướng đông, lại chạy qua hướng tây để né tránh tầm mắt của Văn Khải Khang.


Văn Khải Khang tức giận liền nổ ba phát súng, nhưng đáng tiếc đều bắn trật xuống đất, làm văng bùn lên khắp nơi.


Lưu Đông nhìn Văn Khải Khang tức giận, nhắc nhở: “Ông chủ Văn, nếu ngươi giết đứa nhỏ, sẽ không cách nào bàn giao được.”


Văn Khải Khang lấy lại một tia lý trí, nghĩ đến hài tử sẽ phải giao cho thượng tướng, trên mặt thoáng giãy dụa: “Nếu không đả thương nó, sao bắt nó dừng lại được.”


Lưu Đông hỏi: “Chỉ cần đả thương thôi sao?”


“Ừm.”


“Để tôi tới.”


Lưu Đông nhận súng, thân thể dò ra cửa sổ, nhắm vào đường đi của đứa nhỏ.


Văn Khải Khang khẩn trương nhìn Lưu Đông bóp cò, đột nhiên một tiếng phanh thật lớn vang lên.


Hắn thấy một vệt sáng bắn vào cây súng trên tay Lưu Đông, đột nhiên nổ tung, theo đó một tiếng kêu thảm thiết vang lên.


Khuôn mặt Văn Khải Khang nháy mắt trắng bệch, hoảng sợ nhìn về phía trước.


Hơn trăm chiếc huyền phù quân dụng từ trong rừng lao ra, hết thảy họng pháo đều nhắm vào bọn họ.


Trong đó có người dùng loa phóng thanh hô to: “Các người dừng xe lại, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp nổ súng.”


Văn Khải Khang vừa nghe, cuống quít hướng Lưu Đông hô: “Dừng xe, nhanh dừng xe lại.”


Lưu Đông nhẫn nhịn đau đớn kịch liệt, dừng xe lại, liền thấy một chiếc huyền phù màu hồng phấn hiện ra trước mặt, cửa xe mở ra, hai nam tử cao gầy lạnh lùng bình tĩnh mang theo khuôn mặt mệt mỏi từ trên xe đi xuống.


Gã nhận ra một người trong đó, là đào binh năm ngoái, cũng chính là baba Mai Nguy Hiểm Mai Truyền Kỳ.


Mai Truyền Kỳ vừa xuống xe liền nhanh chóng chạy nhanh đến bên cạnh đứa nhỏ, cởi áo khoác bao trùm lại thân thể nho nhỏ, chỉ sợ con mình lại lần nữa biến mất, ôm chặt hài tử vào lòng.


Lo lắng sợ hãi suốt hai ngày giờ đây mới biến mất.


Mai Truyền Kỳ đau lòng hôn hôn lên khuôn mặt nhóc: “Nguy Nguy, con trai, con không sao chứ?”


“Baba.” Mai Nguy Hiểm trở lại bên cạnh baba, ủy khuất nhìn baba đang cọ mình: “Baba, con nhớ người lắm, baba, mặt của người mọc đầy râu đâm con kìa.”


Mai Truyền Kỳ không quản mặt mình mọc đầy râu hay không, liền trên mặt hài tử hôn thật mạnh một cái.


Phong Tĩnh Đằng đi tới, đem hai cha con ôm chặt vào lòng, lúc này có cảm giác mất mà tìm lại được.


Anh khàn khàn giọng: “Lên xe trước đi, về nhà rồi nói sau.”


Phong Tĩnh Đằng ôm đứa nhỏ, hôn một cái, sau đó ôm lên xe.


Mai Truyền Kỳ quay đầu nhìn Văn Khải Khang trong xe huyền phù, nén giận đi tới, mở cửa xe, dùng sức kéo mạnh Văn Khải Khang đang sợ hãi ném ra ngoài.


Văn Khải Khang hoảng sợ lắc đầu: “Đừng giết ta, đừng giết ta!”


Mai Truyền Kỳ tức giận nói: “Con bà nó, con tao mà mày cũng dám bắt.”


Cậu giơ tay muốn đánh lên mặt Văn Khải Khang.


Mắt thấy nắm tay sắp chạm vào khuôn mặt hắn, lại bị Phong Tĩnh Đằng đi tới ngăn lại.


Mai Truyền Kỳ ngẩn ra, chợt lóe vẻ nghi hoặc.


“Đừng để hắn làm bẩn tay cậu.”


Phong Tĩnh Đằng nói xong, xách cổ áo Văn Khải Khang lên, tàn nhẫn thụi một quyền vào bụng hắn.


Văn Khải Khang phun máu tươi tại chỗ, cả người đau đến nỗi cong lên.


Phong Tĩnh Đằng mặt không đổi nâng Văn Khải Khang lên, đấm một cái thật mạnh lên mặt hắn.


Văn Khải Khang liền phun một búng máu, rốt cục không chịu nổi đau đớn liền ngất đi.


Hai mắt Phong Tĩnh Đằng nổi lên tơ máu, cho dù đối phương đã ngất đi cũng không muốn buôn tha, lần nữa hướng bên mặt còn lại của Văn Khải Khang mà đánh, sau đó ném người xuống đất, kêu người áp tải Văn Khải Khang và Lưu Đông về.


Phong Tĩnh Đằng hít sâu một hơi bình ổn lửa giận, ôm Mai Truyền Kỳ trở lại xe huyền phù, hôn lên mặt hài tử, hỏi: “Nguy Nguy, con có bị thương không?”


Mai Nguy Hiểm thấy ánh mắt quan tâm của Phong Tĩnh Đằng, ủy khuất nói: “Bị Văn Khải Khang đá một cái thật mạnh sau lưng, cả người đụng lên tường, trán cũng rách da chảy máu, sau lưng còn đau nữa.”


Mai Truyền Kỳ vừa giận vừa đau lòng ôm con mình: “Chúng ta mang con đến bệnh viện kiểm tra.”


Cậu bình thường đều không nỡ đánh đứa nhỏ, Văn Khải Khang lại dám đá thằng bé như thế, quả thật muốn ch.ết.


Ánh mắt Phong Tĩnh Đằng oai lệ: “Lúc nãy chỉ đánh hắn ba cái là quá lời cho hắn rồi.”


Sau khi trở về, nhất định phải dùng hình phạt nghiêm khắc xử lý Văn Khải Khang.


Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng phanh thật lớn.


Phong Tĩnh Đằng nét mặt lạnh lẽo, lập tức quay đầu nhìn, liền thấy Văn Khải Khang bị bắn nát đầu, nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ, binh lính bên cạnh lập tức đẩy ra phần thân thể còn lại của Văn Khải Khang để nấp sang một bên.


Những người khác lập tức đề phòng bốn phía, liền thấy trong rừng có một chiếc xe huyền phù nhanh chóng bay đi, thật nhanh biến mất trước mắt bọn họ.


Mai Truyền Kỳ không muốn đứa nhỏ nhìn cảnh máu tanh như thế, ấn hài tử vào ngực mình.


Mai Nguy Hiểm lên tiếng nói: “Hắn biết quá nhiều nên mới bị diệt khẩu.”


Mai Truyền Kỳ nghe như thế, cúi đầu xuống hói: “Văn Khải Khang biết cái gì?”


Mai Nguy Hiểm đem chuyện mình nghe lén được giữa Văn Khải Khang và vị thượng tướng kia nói ra.


Mai Truyền Kỳ nhíu mày lại: “Văn Khải Khang nói là muốn đem con giao cho Ti Kiếm Đường để nghiên cứu sao?”


Lẽ nào Ti Kiếm Đường là nằm trong những người lên kế hoạch bắt cóc con mình?


Mai Nguy Hiểm gật đầu.


Phong Tĩnh Đằng thấy sắc mặt Mai Truyền Kỳ khó coi đành im lặng, chỉ dặn dò cấp dưới mang thi thể Văn Khải Khang về.


Mai Nguy Hiểm thấy khuôn mặt baba không dễ nhìn, nhân cơ hội nói: “Baba, cái người gọi là chú Ti Kiếm Đường kia không phải người tốt, baba phải tránh xa hắn một chút nha.”


Mai Truyền Kỳ nghe con mình gọi Ti Kiếm Đường là chú, đáy mắt chợt lóe vẻ phức tạp, gật đầu: “Biết rồi.”


Lúc này, thông tấn khí của Mai Truyền Kỳ vang lên.


Cậu thấy là lão tổ tông gọi tới liền bắt máy: “Lão tổ tông.”


“Nguy Nguy đã tìm được?” Mai Phi Trần quan tâm hỏi.


“Đúng ạ.”


Một giây sau, Mai Truyền Kỳ nghe Mai Phi Trần thở ra một hơi, ngay sau đó, An Tư thay ông nói tiếp: “Truyền Kỳ, hôm nay con dẫn Nguy Nguy đến chỗ lão tổ tông dùng cơm đi.”


Mai Truyền Kỳ vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến hai ngày này An Tư vẫn luôn lo lắng cho Nguy Nguy, nên đồng ý.


An Tư lại nói: “Con cũng dẫn Phong thượng tá đến cùng đi.”


Mai Truyền Kỳ sững sốt, quay đầu nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Phong Tĩnh Đằng.


Trong hai ngày này, Phong Tĩnh Đằng vẫn luôn bồi cậu không hề nghỉ ngơi đến vùng phụ cận tìm kiếm đứa nhỏ, hơn nữa còn xuất lực nhiều hơn, cách nửa tiếng đều gọi cho cấp dưới hỏi có tìm được hài tử hay chưa.


Lo lắng cho đứa nhỏ so với bản thân cậu chỉ có hơn chứ không kém.


Mai Truyền Kỳ khẽ mỉm cười: “Được, con sẽ dẫn anh ấy về.”


An Tư khẽ cười, liền cúp máy.


Mai Truyền Kỳ cất thông tấn khí, quay đầu nhìn Phong Tĩnh Đằng nói: “Lão tổ tông gọi chúng ta tối nay về dùng cơm.”


Phong Tĩnh Đằng nghe được hai chữ chúng ta, nhướn mày: “Cũng có tôi luôn sao?”


“Ừm.”


Phong Tĩnh Đằng cong môi cười: “Được.”


Mai Nguy Hiểm che miệng cười nói: “Con dâu xấu chung quy cũng phải gặp cha mẹ chồng.”


Mai Truyền Kỳ vừa giận vừa buồn cười hôn lên mặt con mình.


Phong Tĩnh Đằng cười đưa tay xoa lên đầu nhóc: “Trước hết chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, sau đó về nhà tắm rửa thay đồ rồi đến Mai gia dùng cơm.”


Mai Truyền Kỳ đồng ý.


Bỗng nhiên, phía sau có tiếng mèo kêu vang lên.


Ba người quay đầu nhìn, liền thấy cơ khí dị thú đang ngồi phía sau bọn họ kêu meow meow.


Mai Nguy Hiểm lập tức kể lại chuyện cơ khí dị thú của mình giật Văn Khải Khang cho baba nghe: “Baba, nếu không có nó, con có thể không xuống được giường í.”


Mai Truyền Kỳ cảm kích nhìn cơ khí dị thú, thế nhưng nghe meow meow như vậy, khóe mắt không nhịn được giật giật, cúi đầu nhìn con mình: “Chó kêu như vậy sao?”


Mai Nguy Hiểm hì hì nói: “Như vậy mới có chút đặt biệt a.”


Mai Truyền Kỳ: “…”


Phong Tĩnh Đằng đưa mắt nhìn dị thú: “Sau khi trở về, đem ngoại hình con cơ khí dị thú này chỉnh thành độc nhất vô nhị, sau đó làm lớn thêm vài phần để Nguy Nguy cưỡi lên, cũng dễ phân biệt nó là dị thú của Nguy Nguy.”


Anh lúc nãy thấy Nguy Nguy cưỡi con dị thú này mới có suy nghĩ như thế.


Mai Truyền Kỳ gật đầu tán đồng.


Kỳ thực trưa hôm qua bọn họ đã tìm được đứa nhỏ, lúc đó cậu đang tìm kiếm Mai Nguy Hiểm ở vùng phụ cận quanh rừng cổ, sau đó nhìn thấy có cơ khí dị thú đứng trước cửa một ngôi nhà, hơn nữa đó chính là Quai Quai mà con cậu mang theo.


Nếu không có cơ khí dị thú này bọn họ cũng không thể tìm ra chỗ giam giữ đứa nhỏ nhanh như vậy được. Tuy nhiên trong phòng có người, còn mang theo súng, vì thế bọn họ không dám manh động, sợ đối phương tức giận tổn thương hài tử, đành phải lặng lặng chờ cơ hội ra tay.


Mai Nguy Hiểm ngồi trong xe huyền phù, ánh mắt vẫn luôn nhìn về căn nhà đã giam giữ mình kia, trong lòng suy nghĩ không biết hiện giờ Lý Kinh như thế nào rồi.


Hai ngày nay, Lý Kinh đối với nhóc rất tốt, tận lực không để nhóc xuất hiện trước mắt Văn Khải Khang để khỏi bị đánh.


Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ vẫn luôn chú ý tới ánh mắt hài tử.


Bọn họ đều biết trong phòng vẫn còn một người, chỉ có điều hài tử không lên tiếng, bọn họ cũng không phái người đến bắt.


Lúc này Lý Kinh vẫn còn ngồi xổm trong phòng vệ sinh, căn bản không biết Mai Nguy Hiểm đã bỏ trốn, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất gì.


Vốn đã đi xong, bụng cũng không còn đau lắm, nhưng chưa ra khỏi cửa bụng lại bắt đầu không thoải mái, đành phải chạy lại phòng vệ sinh.


Chờ gã thoải mái giải quyết xong là nửa tiếng sau, khi đó làm gì còn bóng dáng đứa nhỏ nào nữa.


Lý Kinh lúc đó cuống lên, đầu tiên là lục tung khắp căn phòng nhưng cũng không tìm được hài tử, sau đó mở máy gọi cho Lưu Đông nhưng không ai nghe.


Gã đành phải chạy ra ngoài tìm, tìm cả một đêm, ngoại trừ cách đó 300 mét có vết máu ra thì chẳng còn gì cả.


Gã buộc lòng phải trở lại căn nhà kia, chuẩn bị nghe Lưu Đông đến mắng chửi một trận, hoặc chờ Văn Khải Khang thu hồi 250 vạn tín dụng điểm.


Không ngờ, hắn chờ một tuần, cũng không thấy Lưu Đông và Văn Khải Khang trở về.


"P/S by Thỏ: Từ chương này trở đi, tui sẽ đổi cách xưng hô một số nhân vật lại nha. (những chương trước đã fix lại)"


"Anse -> An Tư"


"Mai Truyền Kỳ gọi Mai Chấn Đông là gia gia -> ông nội"


"Mai Nguy Hiểm gọi Phong Tĩnh Đằng là phụ thân -> cha"






Truyện liên quan