Chương 142

Chu Đa Bảo kể cho Phong Tĩnh Đằng chuyện vừa xảy ra: “Chúng tôi đang trên đường chạy tới nơi tập hợp thì gặp phải đội trưởng đội ‘Truyền Kỳ’ hắn trốn phía sau núi để ngăn cản tham trắc khí của chúng tôi, sau đó đột nhiên nhảy ra đánh chúng tôi. Động tác của chúng tôi không đủ nhanh, hắn vừa ra liền đại sát tứ phương, tứ chi của tôi đều bị trúng đạn, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, tỉ lệ bắn trúng là trăm phần trăm, may mà Uông Cường ở phía sau tôi nên mới chỉ trúng hai phát.


Uông Cường nói tiếp: “Tôi cảm thấy hình như hắn đoán được chúng tôi sẽ đi ngang qua đó, nếu không, sao lại trốn phía sau núi.”


Chu Đa Bảo cũng đồng ý với Uông Cường: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”


Phong Tĩnh Đằng sau khi nghe xong, cho là ‘Truyền Kỳ’ hẳn đã đoán được bọn họ muốn vây chặt mình, thế nên mới nửa đường mai phục.


Khóe miệng thâm ý cong lên: “Chúng ta mất hai người, bọn họ rất nhanh cũng sẽ mất người thứ hai thôi.”


Đúng như dự đoán, nửa giờ sau, trong đội ‘Truyền Kỳ’ có người bị loại.


available on google playdownload on app store


Sau khi Tề Cư khiến Phương Vũ Tinh bị mất quyền thi đấu, sau đó gặp phải Tô Mộc Khải, Trương Thích Uy của đội ‘Phong Thần’, vì hắn đang điều khiển cơ giáp của Nguyên Phong cho nên thao tác không thuận tay, vì thế lúc bị hai cơ giáp kia đàn áp, hắn miễn cưỡng đào tẩu được, không ngờ lại có thêm Uông Cường, ba cơ giáp cùng lúc tấn công, kết cục ra sao cũng không khó suy đoán.


Mai Truyền Kỳ nhanh chóng phát hiện Phong Tĩnh Đằng và mình an bài chiến thuật đều là tam giác chiến thuật.


Nếu vị trí số 1 bị tách ra, sẽ hướng về vị trí số 2 và vị trí số 3 để hội hợp, nếu vị trí số 2 đánh nhau, vị trí số 1 và vị trí số 3 sẽ tiến lên trợ giúp.


Cũng vì hai người an bài giống nhau, cho nên sẽ dễ dàng chạm mặt đối thủ.


Nếu vận khí không tốt, sẽ dễ gặp phải tình huống bị giáp công, Tề Cư chính là người xui xẻo đó, hơn nữa cậu còn bảo bọn Tề Cư đổi cơ giáp, khả năng điều khiển sẽ không tốt như cơ giáp của mình.


Mai Truyền Kỳ ấn thông tấn khí: “Chu Cát, lát nữa anh gặp phải người điều khiển cơ giáp màu trắng, trực tiếp bắn vào hai cánh tay của hắn để tước quyền thi đấu.”


“Vâng.”


Mai Truyền Kỳ lại nói: “Đối phương có thể đã đoán được mọi người đổi cơ giáp, Chu Cát, Mã Vĩ, thừa dịp bọn họ còn chưa tìm được hai người, hai người đổi cơ giáp lại đi.”


Lúc đó cậu cũng nghĩ tới tình huống sau khi đổi cơ giáp, khi thao tác sẽ lúng túng tay chân, vì thế đồng thời an bài Chu Cát và Mã Vĩ cùng trao đổi, khiến bọn họ tạo thành một đội, cũng tạo cơ hội để bọn họ dễ dàng trao đổi cơ giáp về.


Chu Cát và Mã Vĩ nghe mình có thể đổi về cơ giáp, đặc biệt hưng phấn.


“Vâng, đội trưởng.”


Mai Truyền Kỳ nhắc nhở: “Đi ra ngoài trước, nhớ mang mũ và kính râm.”


“Vâng.”


Khóe miệng Mai Truyền Kỳ khẽ xong lên.


Cậu tuyệt đối không thể để Phong Tĩnh Đằng hội hợp cùng bọn Tô Mộc Khải, đồng thời liên thủ khiến bọn Chu Cát mất quyền thi đấu, sau đó cậu muốn ngăn cản Phong Tĩnh Đằng, cũng chính là muốn trực tiếp đối mặt với Phong Tĩnh Đằng.


Mai Truyền Kỳ hướng về phía đám người Tô Mộc Khải, cũng chính là nơi Tề Cư bị mất quyền thi đấu, sau đó giữa đường cản Phong Tĩnh Đằng lại.



Một bên khác, Phong Tĩnh Đằng đang chạy trong rừng, ánh mắt sắt bén chú ý động tĩnh chung quanh, cùng lúc nhìn tham trắc khí.


Theo lý thuyết, trong màn ảnh của tham trắc khí không xuất hiện điểm đỏ có nghĩa là không có dị thú và cơ giáp khác xuất hiện, nhưng bên trong tham trắc khí không ngừng phát ra gợn sóng, điều này thật dị thường.


Phong Tĩnh Đằng cảnh giác bốn phía.


Anh cảm thấy nguyên nhân tham trắc khí xuất hiện gợn sóng, rất có thể là đối phương có máy che giấu.


Nếu quả thật như thế, chỉ có cơ giáp cấp mười mới có khả năng này, vậy anh rất có thể gặp được đội trưởng ‘Truyền Kỳ’ của đội ‘Truyền Kỳ’.


Phong Tĩnh Đằng nghĩ tới khả năng này, con ngươi đen láy bình tĩnh dâng lên một vệt hứng thú.


Anh ngược lại muốn nhìn thử người trùng tên với bạn lữ nhà mình có bao nhiêu năng lực đây.


Phong Tĩnh Đằng nhìn thông tấn khí đã bị tắt máy bên cạnh, sau đó lầm bầm nói: “Thật không hy vọng là em, nhưng lại vô cùng hy vọng đó chính là em.”


Anh thu lại tâm tình, quét nhìn bốn phía, liền thấy một chiếc cơ giáp màu đỏ đang bay tới, cầm súng hướng về phía mình.


Thần sắc Phong Tĩnh Đằng biến đổi, nhanh chóng nghiêng người, bốn vệt laser màu trắng bay sượt trước mặt, đánh xuống mặt đất, ‘ầm ầm ầm ầm’ vang lên bốn tiếng vang thật to, bắn lên một đống bùn đất.


Trong lúc xoay mình, nã pháo về phía không trúng, nắm ngay tứ chi của cơ giáp màu đỏ, liên tục bắn bốn phát.


Mai Truyền Kỳ ngồi trong cơ giáp màu đỏ, trên không trung, nhanh nhẹn trở người, né tránh đạn pháo của đối phương, xoay tròn 360 độ hoàn mỹ, cũng nhanh chóng giơ tay, lần thứ hai phóng đạn về phía đối phương.


Lúc này, bốn phát đạn pháo cùng bốn tia laser màu trắng mãnh liệt va chạm vào nhau, ầm ầm ầm ầm, nổ vang khắp trời, ánh sáng cường liệt bắn ra bốn phía, những gốc đại thụ xung quanh cũng bị nổ tung, thân cây và là cây đều bị đốt cháy.


Ánh sáng chói mắt chiếu vào đám khán giả đang quan sát, khiến bọn họ đều phải nheo mắt lại.


Lúc này trên màn ảnh, vốn được chia thành bốn màn hình, nay biến thành ba, trong đó hai cái truyền ảnh về hai đội viên còn lại, cái còn lại chính là về cuộc chạm trán giữa hai đội trưởng.


Khi khán giả mở mắt, nhanh chóng kích động nhảy cẫng lên.


“Mọe nó, rốt cục cũng được nhìn hai đội trưởng đối chiến rồi.”


“Cũng không biết là ai sẽ thắng, tôi cảm thấy ‘Phong Thần’ có khả năng cao hơn, dù sao tôi cũng đã cược hắn thắng rồi.”


“Nhanh nhanh, phóng đại hình ảnh đối chiến của bọn họ nào.”


Tất cả mọi người không thấy màn giao chiến giữa hai đội viên còn lại của hai đội, ba màn hình rốt cuộc đã hợp lại thành một, bắt đầu chăm chú nhìn hai đội trưởng đối chiến.


Sau khi Mai Truyền Kỳ rơi xuống mặt đất, nhanh chóng nấp phía sau đại thụ gần đó.


Phong Tĩnh Đằng nạp đạn trong nháy mắt, cũng nhanh chóng trốn phía sau đại thụ, chờ ánh sáng tản đi, nhanh chóng bắn về phía bên phải đại thụ nơi Mai Truyền Kỳ ẩn trốn, sau đó nhảy người lên bay về phía nơi Mai Truyền Kỳ, lúc nhìn thấy phía sau liền nhanh chóng nã pháo bắn phá.


Song, phía sau đại thụ nào còn thân ảnh cơ giáp màu đỏ nữa.


Tuy nhiên, lúc Phong Tĩnh Đằng không thấy bóng dáng cơ giáp màu đỏ liền một tay chống đất xoay người, lùi sang phía sau gốc đại thụ khác.


Một giây sau lúc anh vừa đứng dậy khi mới xoay người, bốn viên đạn từ trên đầu bay xuống, đánh vào chỗ đứng lúc nãy, đạn ghim vào đất.


Sau khi Phong Tĩnh Đằng trốn phía sau đại thụ, đồng thời lập tức bắn về phía nã pháo lúc nãy.


Mai Truyền Kỳ đang trên không lúc Phong Tĩnh Đằng trốn phía sau đại thụ, cũng lập tức trốn vào cây khác, đạn pháo không hề trúng vào cơ giáp, cũng bay về phía không trung.


Động tác của cả hai vô cùng nhanh nhẹn, tốc độ phản ứng cũng không kém, không phải ngươi bắn ta trốn, thì chính là ta bắn ngươi trốn, căn bản không đánh trúng đối thủ, dù cho hai người cùng lúc phía sau cây chạy đến bắn vào đối phương, cũng thường phát sinh hiện tượng pháo chạm cháo. Hai người quả thật như đã sớm dự đoán được nhất cử nhất động của đối phương.


Sau đó, bọn họ dường như đã hẹn ước trước, không trốn sau đại thụ nữa, bắt đầu bay qua bay lại bắn phá đối phương.


Lúc này, phát thanh vang lên: “Đội ‘Phong Thần’ – người điều khiển cơ giáp màu trắng bị mất quyền thi đấu.”


Máy truyền tin của Phong Tĩnh Đằng vang lên giọng Uông Cường: “Trời ơi, bọn họ biết hai chân của tôi đã bị trúng đạn, liền tập trung tấn công hai tay, hơn nữa tất cả đều nhắm vào tôi, Mộc Khải, Thích Uy, hai người phải giúp lão tử báo thù.”


Tô Mộc Khải nói: “Yên tâm, tôi có chú ý một người trong đó thao tác cơ giáp hơi trì độn.”


Phong Tĩnh Đằng lên tiếng: “Tôi đang đối chiến với ‘Truyền Kỳ’, khi truyền tin nhớ đừng nối máy qua tôi.”


Một bên khác, Mai Truyền Kỳ cũng nghe âm thanh kích động của bọn Chu Cát, cậu ngắt máy, cũng dặn dò bọn họ không có việc trọng yếu đừng nối máy với mình.


Còn lại năm người, nghe đội trưởng của mình đang đánh nhau của đội trưởng đội đối phương, không dám lên tiếng nữa.


Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng đều ngắt kết nối, đi đến sân cỏ trống trải bắt đầu vòng thi đấu thứ hai.


Nhưng độ phù hợp của cả hai đều không khác mấy, hơn nữa tốc độ cùng phản ứng đều đặc biệt nhanh, tài bắn súng cũng tinh chuẩn, cho dù tới nơi trống trải cũng không thể trong thời gian ngắn bắn trúng đối phương, có thể nói là ngang sức ngang tài.


Phát thanh lại vang lên: “Đội ‘Truyền Kỳ’ – người điều khiển cơ giáp màu bạc bị mất quyền thi đấu.”


Mai Truyền Kỳ vừa nghe, cũng biết là Nguyên Phong bị loại.


Bất quá, Nguyên Phong bị mất quyền thi đấu sớm cũng nằm trong dự đoán của cậu.


Vì Nguyên Phong đang sử dụng cơ giáp của Lư Côn, nhất định do không thể thích ứng nên dễ dàng bị người khác phát hiện động tác của mình có chút chậm chạp.


Đột nhiên, ‘Ầm’ một tiếng.


Khuôn mặt Mai Truyền Kỳ tối đi.


Chút phân tâm nho nhỏ lúc nãy đã khiến Phong Tĩnh Đằng thừa dịp đánh trúng tay trái của cậu.


Phong Tĩnh Đằng lại tiếp tục nã một loạt đạn về phía đối thủ.


Mai Truyền Kỳ đều tránh thoát được.


Tiêu Lập đang ở phòng nghỉ, nhìn thấy cảnh này, tâm đều treo cao.


Ngay sau đó Phong Tĩnh Đằng không ngừng nổ súng.


Mai Truyền Kỳ liên tục tránh thoát, đồng thời bắn về phía Phong Tĩnh Đằng, nhanh chóng ấn phím chức năng phi hành, chuẩn bị bay lên trời, giải trừ cục diện bị chèn ép.


Ngay lúc này, cậu thấy động tác của Phong Tĩnh Đằng ngừng một chút.


Mai Truyền Kỳ xuất phát từ phản ứng, nổ súng về phía Phong Tĩnh Đằng.


Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng né đi, thế nhưng đùi phải vẫn bị trúng đạn.


Mai Truyền Kỳ thừa cơ truy kích, cũng giống như Phong Tĩnh Đằng, liên tục bắn phá, cục diện nhanh chóng thay đổi ngược lại.


Cậu cho là mình có thể nhanh chóng đánh bại Phong Tĩnh Đằng, bỗng nhiên, cơ giáp màu đen trước mặt bất ngờ biến mất.


Mai Truyền Kỳ ngẩn ra.


Khán giả đang xem cũng sửng sốt.


Người đâu?






Truyện liên quan