Chương 77: Tự sát
Đường Long cởi quần áo của mình, đến trong buồng vệ sinh dội vài gáo nước. Anh từng bước từng bước đi về phía chiếc giường, đi về phía cô gái.
Đang lúc quan trọng, điện thoại lại vang lên.
Chuông điện thoại di động, là một bài hát quen thuộc. Đường Long vốn không muốn nghe điện thoại, nhưng lại sợ là của cha gọi tới. Anh cầm điện thoại nhìn, là số của Tiêu Thính Quân. Trong lòng của anh, xuất hiện một dự cảm không tốt!
Đêm hôm khuya khoắc, tại sao Tiêu Thính Quân gọi cho anh? Chẳng lẽ, ông đã biết chuyện anh và Tiêu Tử Phượng chia tay? Gọi điện thoại để hỏi tội anh sao? Hay là, cầu xin anh không vứt bỏ con gái bảo bối của ông? Bất kể là chuyện nào, anh cũng không thể trốn tránh! Dù sao, là anh có lỗi vớiTiêu gia!
Điện thoại vừa thông, liền truyền đến âm thanh rít gào của Tiêu Thính Quân.
"Đường Long, bây giờ cậu ở đâu? Cậu đã làm gì Tiểu Phượng hả? Bây giờ con bé đang nằm trong phòng cấp cứu kìa! Nó đang nguy hiểm đến tính mạng đấy!" mặc dù con bé không là con ruột của Tiêu Thính Quân, nhưng dù sao cùng nhau sống hơn hai mươi năm qua! Thấy Tiêu Tử Phượng như thế, ông không thể không thương tâm khổ sở được, không thể không tức giận la hét tên Đường Long kia!
"Bác Tiêu, rốt cuộc cô ấy làm sao vậy?" Mới vừa chia tay, Tiêu Tử Phượng còn rất tốt. Chỉ chớp mắt, đã vào phòng cấp cứu? Chẳng lẽ, bởi vì mình? Nghe thấy giọng nói tức giận của Tiêu Thính Quân, chín phần là vậy!
"Tử Phượng làm sao ư? Con bé cắt cổ tay tự sát! Nếu Tử Phượng có chuyện, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh!" Tiêu Thính Quân giống như một con cọp nổi giận, rống lên!
Tử Phượng tự sát?
Đường Long chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu! Anh cố gắng ổn định tâm thần của mình, không để ình bất tỉnh đi."Bác Tiêu, cháu lập tức sẽ tới!"
Đường Long kéo chiếc chăn trên đầu giường, đắp lên thân thể trần của Đậu Mật Đường. Vừa đắp mền cho cô, lòng lại vừa đau như đao cắt.
"Thật xin lỗi, Mật Đường. Thật xin lỗi, bảo bối." Đường Long mặc quần áo của mình vào, nhanh chóng rời đi.
Cũng may, anh không vô lễ với cô. Cũng may, anh chưa làm ra việc gì quá đáng.
Nghe tiếng bước chân vội vã rời đi của, nghe tiếng đóng cửa. trong đôi mắt của Đậu Mật Đường, nước mắt lăn dài ra.
Say rượu, mặc dù cô rất đau đầu, choáng váng đến hoa cả mắt. Nhưng thần trí cô, vẫn luôn thanh tĩnh.
Cô nhớ rõ, Đường Long ôm cô ra khỏi quầy rượu. Biết rõ mình nôn mửa. Cô cũng biết, vẻ mặt khi anh ôm cô. Cô cũng biết, quá trình anh cho cô uống nước. Anh hôn, anh nức nở, cô đều biết rõ ràng. Cô cũng biết, anh mang cô đến Bất Dạ Thành. Cô cũng biết, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì!
Nhưng cô không muốn mở mắt, càng không muốn phản kháng!
Cô không muốn để anh biết, cô biết rõ tất cả! Cô chỉ muốn yên lặng hưởng thụ vuốt ve của anh, bị động tiếp nhận chuyện kia!
Nhưng cô không nghĩ tới, một cú điện thoại Tiêu gia, đã đánh gãy tất cả!
Thân thể của cô ngay trước mắt anh, cũng không chống cự nổi một cú điện thoại Tiêu gia!
Đau................
Anh vì Tiêu Tử Phượng, bỏ cô lại, vội vã rời đi. Điều này làm cho cô không tin tưởng được vào những lời anh nói. Gì mà bảo bối anh yêu em? Gì mà em vĩnh viễn là của anh? Gì mà đời này ai cũng không thể đem em tách ra khỏi anh đâu? Nói dối, tất cả đều nói dối!
Cô là của anh ư? Cả đời đều là anh ư! Thế còn anh? Cả đời này, anh là của ai?
Không cần nghi ngờ, cả đời này là anh của Tiêu Tử Phượng! Nghĩ tới đây, lòng của cô liền quặn lại! Đau đớn...............
Quên anh đi! Quên người đàn ông phụ tình này đi! Anh sẽ không thuộc về cô, vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô! Cuộc sống không có anh, mặt trời vẫn cứ lên. Trời cũng không sập.
Điện thoại của cô bất chợt vang lên. Nửa đêm yên tĩnh, bị tiếng ồn ào của điện thoại quét sạch! Mật Đường biết, điện thoại này nhất định là của mẹ! Cô bò dậy, cầm chiếc điện thoại bên cạnh gối, thậm chí có một loại muốn khóc lớn lên!
"Mật Đường, con đang ở đâu? Đã trễ thế này, tại sao vẫn chưa về nhà?" Trong điện thoại, truyền đến giọng nói lo lắng của Đậu Ngọc Nga.
"Mẹ, bọn bạn con tụ tập lại, uống hơi nhiều. Đầu của con đau quá, con đang nằm ngủ ở nhà Vân Vân. Trời sáng, con sẽ về nhà." Đậu Mật Đường không muốn để lo lắng, nên nói dối!
Cúp điện thoại, cô nhắm mắt lại, ngã xuống trên giường.
Trong bệnh viện.
Lương Bích Ngọc lo lắng chờ trước cửa phòng cấp cứu, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong. Tiêu Thính Quân cũng ở đây, đi qua đi lại không ngừng.
Buổi tối trước khi ngủ, Lương Bích Ngọc có thói quen đến phòng con gái nhìn một chút. Con bé này, ngủ thường xuyên đá chăn. Nếu bà không đi xem một cái, trong lòng sẽ cảm thấy không yên lòng.
Tối hôm nay, bà vừa đi vào phòng con, liền bị giật mình. Đứa con nằm lặng trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cánh tay của cô, từ trên giường buông xuống dưới. Máu theo cổ tay chảy xuống, trên mặt đất là một vũng máu.
"Thính Quân, Thính Quân. Anh mau lại đây! Tử Phượng, nó tự sát!" giọng nói Lương Bích Ngọc run run. Lòng của bà rối rắm lên.
Tiêu Thính Quân mặc đồ ngủ, vội vội vàng vàng chạy tới. Vừa nhìn tình hình này, cũng sợ hãi."Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh gọi xe cứu thương!"
"Vâng." Lương Bích Ngọc lúc này mới nhớ tới phải gọi xe cứu thương! Bà ấn liên tục số điện thoại, nhưng nhầm.
"Bích Ngọc, em lại đây giữ tay Tử Phượng, để anh gọi cho!" Tiêu Thính Quân bấm số điện thoại của bệnh viện, lúc này mới đem Tiêu Tử Phượng đến đó.
Đứng trước cửa phòng cấp cứu, Tiêu Thính Quân còn một hồi buồn bực. tại sao Tử Phượng phải tự sát? Con bé đang nghĩ gì? Chẳng lẽ, giận dỗi Đường Long? Vì vậy, ông mới tức giận gọi cho Đường Long. mặc dù Tiêu Thính Quân không phải cha ruột của Tiêu Tử Phượng, nhưng cũng yêu thương Tiêu Tử Phượng không kém ai. Nhìn con bé luôn luôn kiêu ngạo, nhưng lại yếu ớt hơn ai khác. Cô quan tâm đến Đường Long, nhưng lại không quan tâm được mình! Nếu như Đường Long không phụ bạc cô, nhất định cô sẽ không tự sát!
Một hồi tiếng bước chân lo lắng, vang dội trong hành lang yên tĩnh, Tiêu Thính Quân quay đầu nhìn lại. Người tới, đúng là con rể ông....Đường Long!