Chương 85: Lễ tình nhân 1
Mật Đường hơi ngửa đầu, ha ha cười lớn. Tiếng cười kia, thê mỹ mà đau thương!
"Cười cái gì?" Quý Ngọc Khang không hiểu, vì sao Mật Đường bật cười. Chẳng lẽ, anh cầu hôn không đủ thành ý? Hay rất buồn cười? Trong mắt của anh, không khỏi thoáng qua vẻ cô đơn!
Mặc dù Mật Đường uống mấy ly rượu, nhưng thần trí cũng tương đối rõ ràng. trong mắt Quý Ngọc Khang cô đơn, cô biết: !"Học trưởng, đừng quan tâm em nữa. Anh là học trưởng mà em sùng bái, em vĩnh viễn chỉ là học muội của anh. Quan hệ giữa chúng ta, chỉ có thể như vậy."
"Tại sao? Chẳng lẽ anh không xứng với em?" Quý Ngọc Khang uống một ly rượu đầy, muốn xua tan nỗi đau. Cô bé này, tại sao không chịu tiếp nhận anh? Chẳng lẽ, anh kém cỏi như vậy?
"Nếu không xứng, chỉ có thể là em không xứng với học trưởng. Học trưởng là con trai nhà giàu, là bạch mã hoàng tử trong mắt phái nữ. Em là đàn bà, hơn nữa lại là mẹ chưa lập gia đình. Người nào không xứng với người nào, không phải đã rõ ràng sao?" Vì để cho Quý Ngọc Khang lúng túng, Mật Đường cố ý nói tất cả.
"Tình yêu, không có giới hạn, không phải sao? Nói như em, chẳng qua là lấy cớ chứ gì?" Nếu Mật Đường không muốn tiếp nhận mình, nhất định có lý do của cô. Anh yêu cô đến mấy, cũng chỉ có thể làm Học Trưởng mà cô tôn kính nhất!
"Học trưởng, anh nói đến tình yêu, em kể cho anh một câu chuyện cũ. Bốn năm trước, một cô gái vì thay thận ẹ, bán đêm đầu tiên của mình. Kỳ lạ là cô đã yêu người đàn ông mua đi đêm đầu của cô. Càng không thể nói, cô lại mang thai đứa con của người đàn ông kia. Vì đó là người đàn ông mình yêu, cô gái không để ý đến phản đối của mẹ, sanh trong bụng hai sinh mệnh nhỏ ra. Trải qua bốn năm, cô bé này lần nữa gặp được người đàn ông đó, thế nhưng anh đã là vị hôn phu của người khác." nước mắt Mật Đường, từng giọt từng giọt lăn xuống, hòa vào bờ cát. Mỗi khi cô nhớ lại chuyện này, cảm giác như có thanh đao đâm vào lòng của cô.
"Nếu yêu anh ta, tại sao không đoạt lại? Tại sao phải khổ sở một mình?" Quý Ngọc Khang móc ra một mảnh khăn giấy, đưa cho Mật Đường lau nước mắt.
"Em khinh thường những kẻ thứ ba, huống chi người kia, là chị cùng cha khác mẹ với em. em càng không có lý do gì để chia rẽ hôn nhân, cướp đi hạnh phúc của cô ấy." Mật Đường lau nước mắt, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
"Anh ta yêu em sao?" Quý Ngọc Khang do dự một chút, hỏi vấn đề anh quan tâm nhất.
"Có lẽ là yêu." Giọng của Mật Đường có chút không xác định. Cô cũng không rõ ràng lắm, Đường Long có phải thật lòng yêu cô hay không. Nếu quả thật yêu cô, tại sao còn có thể trở lại bên người Tiêu Tử Phượng? Nếu như không yêu, anh có cần thiết nói chia tay Tiêu Tử Phượng không?
"Nếu cả hai người yêu nhau, em còn do dự cái gì? Còn thương tâm cái gì? Trực tiếp đi tìm anh ra, không phải được rồi ư?"
Quý Ngọc Khang đem bó hoa hồng kia đưa cho Đậu Mật Đường, khích lệ cô nói."Đi đi, thổ lộ cho anh ta đi."
Mật Đường lắc đầu một cái, bất đắc dĩ cười cười."Anh ấy muốn giải trừ hôn ước, vị hôn thê của anh ấy tự sát. Hiện tại, vẫn còn trong bệnh viện."
"Em nói, người đàn ông kia là Đường Long? Vậy cha em là Tiêu Thính Quân ư?" ánh mắt của Quý Ngọc Khang mở to. Mới từ Hongkong trở lại, anh liền nghe một tin tức kinh người. Đại tiểu thư tập đoàn Tiêu thị bị người khác đá, tong cơn nóng giận cắt cổ tay tự sát! Thì ra, tất cả đều có liên quan đến Đậu Mật Đường! Cô bé này, lại là con gái riêng của Tiêu Thính Quân? Chuyện này, tất cả đều nằm ngoài dự đoán!
"Học trưởng, ánh mắt anh trừng lớn như vậy làm gì? Giống như, em là một con quái vật không bằng?" chẳng lẽ Quý Ngọc Khang hoài nghi mẹ cô cũng giống cô, là một người mẹ chưa lập gia đình? Nhìn vẻ mặt của anh, giống như có ý thế: "Trời ạ, Quý Ngọc Khang, chẳng lẽ anh cảm thấy em là con gái riêng chứ gì? Em cho anh biết, mẹ em là vợ cả của Tiêu Thính Quân! Do hận Tiêu Thính Quân, mới rời nhà ra đi."
"À, hoá ra là như vậy!" Quý Ngọc Khang lúc này mới chợt hiểu hiểu ra. Không trách được anh lại cảm thấy trên người Đậu Mật Đường và mẹ cô, có một loại khí chất cao quý! Thì ra, mẹ cô vốn là cô dâu nhà giàu!
Một chiếc xe con, dừng ở đường số 3 Hòa Bình.
Đậu Mật Đường từ trên xe bước xuống, cước bộ có chút lảo đảo. Quý Ngọc Khang vội vàng đỡ cô."Mật Đường, anh tiễn em vào."
"Học trưởng, tự em có thể đi. Anh trở về đi!" Đậu Mật Đường đẩy Quý Ngọc Khang ra, muốn tự mình đi. Không nghĩ tới, một hồi choáng váng, ngã nhào trong ngực Quý Ngọc Khang.
"Mật Đường, em đã say như vậy rồi, còn cậy mạnh." Quý Ngọc Khang dứt khoát ôm lấy Đậu Mật Đường, trực tiếp đưa cô về nhà.
Cách đó không xa, trong xe, có một ánh mắt bị ghen tỵ nung đỏ. Chủ nhân ánh mắt này, chính là Đường Long. Anh vốn về nhà thay quần áo, lại bất giác chạy đến nơi đây.
Đường Long nhìn Quý Ngọc Khang ôm Mật Đường, anh hận không được tiến đến đánh anh ta một trận. Nếu như đánh nhau, mười Quý Ngọc Khang cũng không phải là đối thủ của Đường Long. Nhưng anh biết, anh không có lý do làm vậy. Dù sao, bây giờ anh là vị hôn phu của Tiêu Tử Phượng, mà không phải vị hôn phu của Đậu Mật Đường.
"Quý tiên sinh, cậu đi thong thả! Về sau, thường tới chơi nha!" Đang lúc Đường Long suy tư có nên sống ch.ết với Quý Ngọc Khang hay không thì Đậu Ngọc Nga đưa Quý Ngọc Khang đi ra.
"Bác à, Mật Đường uống rất nhiều rượu, một mình trong nhà rất dễ xảy ra chuyện. Bác đừng tiễn cháu nữa!" Quý Ngọc Khang tạm biệt Đậu Ngọc Nga, lái xe rời đi. Đậu Ngọc Nga xoay người vào nhà, bên trong truyền đến tiếng chốt cửa.
Tất cả, trở lại vẻ yên tĩnh! Chỉ còn lại đèn đường mờ vàng, còn có Đường Long dưới màn đêm.
Anh nhìn một màn này, trong lòng chua xót.
Đậu Ngọc Nga nhiệt tình với Quý Ngọc Khang như vậy, nhất định là vô cùng thích người đàn ông này rồi. Xem ra, người đàn ông này là con rể trong mắt mẹ cô ấy. Nếu như anh là Quý Ngọc Khang, là con rể nhà này, thật hạnh phúc!
Anh ngơ ngác nhìn căn nhà, yên lặng tưởng tượng đến Mật Đường.
Cô bé kia, thật đúng là không biết yêu quí bản thân mình! Hiện tại, cô nhất định rất khó chịu? Đường Long biết, say rượu rất thống khổ! Anh rõ ràng đã nói qua, không cho cô uống rượu say. Cô bé này, cư nhiên đem lời nói của anh như gió bên tai.
Anh lấy điện thoại di động ra, soạn một tin tức, gửi đến điện thoại Đậu Mật Đường. Bất kể cô có nghe hay không nghe lời của anh, anh đều muốn lặp lại lần nữa!