Chương 88: Dạ vũ 2
Dạ vũ bắt đầu.
Ban nhạc diễn tấu, là một khúc nhạc nhẹ.
Chính giữa, là Tiêu Tử Phượng cùng Đường Long. Tiêu Tử Phượng mang một thân váy công chúa màu hồng, giày cao gót, dây cột tóc và ruy-băng quấn tay cùng màu. Dải ruy-băng vừa vặn che đi vết sẹo trên cổ tay của cô.
Cô tựa như một con bướm màu hồng, bên người Đường Long nhẹ nhàng bay múa. Kỹ thuật nhảy hoàn hảo, thân thủ lưu loát. Mật Đường bất giác buồn bã rơi lệ. Nếu như cô gái bên cạnh Đường Long là Đậu Mật Đường cô, thật tốt biết bao!
"Mật Đường, chúng ta cũng khiêu vũ đi." Quý Ngọc Khang đưa khăn giấy cho Mật Đường, để cô lau nước mắt."Em đừng khóc, rất khó coi! Lau nước mắt đi, tránh để người ta nhìn thấy."
"Cám ơn." Mật Đường lau nước mắt, lộ ra một tia cười khổ."Đi, khiêu vũ đi."
"Đừng nghĩ điều gì, chuyên tâm khiêu vũ. Tan vào âm nhạc, tâm tình tốt lên rất nhiều." Quý Ngọc Khang vừa xoay Mật Đường một vòng, vừa giúp cô nhảy.
Một bài hát kết thúc, một bài hát khác lại bắt đầu. Quý Ngọc Khang ôm Đậu Mật Đường, đi tới trước mặt Tiêu Tử Phượng cùng Đường Long."Tiêu tiểu thư, hôm nay cô thật xinh đẹp!"
"Cám ơn." Tiêu Tử Phượng nhìn Quý Ngọc Khang, lại nhìn Đậu Mật Đường bên cạnh. Nụ cười không tự nhiên tràn ngập trên mặt.
"Đường tổng giám đốc, tôi có thể mời bạn gái xinh đẹp của anh nhảy một điệu sao?" Quý Ngọc Khang cho Đường Long cùng Đậu Mật Đường một cơ hội, cố ý muốn mời bạn gái Đường Long.
"Chỉ cần Tử Phượng nguyện ý, tôi không có ý kiến." mặc dù Đường Long rất muốn rời khỏi Tiêu Tử Phượng, nhưng anh lại không thể trực tiếp đồng ý lời mời của Quý Ngọc Khang.
"Tiêu tiểu thư, nể mặt tôi, nhảy một khúc được không?" Quý Ngọc Khang khom lưng, cúi chào. Tiêu Tử Phượng cười khanh khách, trầm xuống, đáp lại."Dĩ nhiên. Quý thiếu gia muốn mời, làm sao Tử Phượng không nể mặt được?"
Hai người, vào sàn nhảy. Theo vũ khúc, hết lần này tới lần khác nhảy múa.
"Mật Đường, chúng ta cũng nhảy một khúc chứ!" Đường Long vừa nhìn hai người kia trong sàn nhảy, vừa nhìn Mật Đường. Anh thật có chút không dám tin tưởng hoàn cảnh trước mắt, đây là thật sao? Quý Ngọc Khang không phải là đang đeo đuổi Mật Đường sao? Anh ta sao lại để Đường Long anh một cơ hội này?
"Ừ." Mật Đường đáp ứng một tiếng, cùng Đường Long vào sàn nhảy. Hai người, ai cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua là theo âm nhạc, nhịp chân.
Một tay anh đỡ lấy eo nhỏ của cô, một tay nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại. Bàn tay, thỉnh thoảng nắm chặt lấy cô. Mỗi một lần anh nắm chặt, tim của cô lại đập nhanh. Cô cảm giác được mặt của cô đang nóng rần lên, giống như kẻ trộm vậy.
Cô ngẩng đầu, chống lại ánh mắt anh. Đôi mắt kia, được đèn nê ông làm nổi bật, càng lộ vẻ sáng như sao. Ánh mắt chứa đựng thâm tình, giống như một thanh kiếm sắc bén, hoàn toàn đem Mật Đường đánh sụp. Cô cố gắng ép mình thoát đi ánh mắt của anh, không dám nhìn mắt anh nữa. Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nghe hô hấp dồn dập của anh, cũng nghe tiếng tim mình đập mạnh.
Tất cả, đều không thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Tử Phượng. Cô vừa cùng Quý Ngọc Khang nói cười, vừa dùng ánh mắt quan sát Đường Long cùng Đậu Mật Đường. "Đậu Mật Đường, mày đừng vui mừng vội! Mày hãy cứ vui vẻ đi, vui vẻ lần này thôi, lần sau không có đâu."
Đường Long nhìn Đậu Mật Đường, trong lòng một hồi đau đớn. Anh đè thấp thanh âm của mình, nhẹ nhàng nói."Tại sao? Tại sao nhắm mắt lại? Chẳng lẽ, em không muốn nhìn anh dù một lần thôi sao?"
Cô không muốn nhìn anh?
Nước mắt Mật Đường, trượt theo lông mi, giọt xuống. Chỉ có trời mới biết, cô tránh được ánh mắt anh cần bao nhiêu dũng khí! Cô cũng muốn vĩnh viễn say mê nhìn ánh mắt tràn đầy yêu thương của anh, nhưng cô biết, đây chẳng qua là mộng đẹp mà thôi. Mộng dù đẹp, nhưng có một ngày sẽ tỉnh lại. Cho dù cô nhắm mắt lại, ánh mắt nóng bỏng kia, vẫn xuất hiện trước mắt cô. Ánh mắt ấy, giống như đã lọt vào đầu cô, không cách nào để xua đi.
"Nhìn người không nhất định phải dùng mắt. Tâm, cũng sẽ nhìn được người." lời của Mật Đường, khiến Đường Long một hồi rung động. Đúng vậy! Nhìn người không nhất định phải dùng mắt, tâm cũng nhìn người được. Nửa đêm không nhìn thấy cô, không phải anh vẫn nghĩ đến cô sao?
Vũ khúc kết thúc, người chung quanh tản ra. Bốn người với bốn tâm sự, lần nữa gặp nhau tại một chỗ.
"Mật Đường, mẹ anh điện thoại tới, nói bệnh của ba anh tái phát. Hiện tại, anh phải đi bệnh viện. Em ở lại chơi đây? Hãy để anh tiễn em trở về?" Quý Ngọc Khang nhìn Mật Đường, lo lắng nói.
"Anh đừng quan tâm em, em tự mình trở về được mà. Anh đi nhanh một chút đi, sức khỏe của bác trai quan trọng hơn." Đậu Mật Đường không muốn bởi vì mình làm trể thời gian Quý Ngọc Khang thăm cha. Nếu như bác trai thật sự có chuyện gì, trong lòng cô cũng sẽ bất an.
"Được rồi, anh đi trước." Quý Ngọc Khang vừa nghe tin cha tái phát bệnh, đã sớm hoảng loạn. Anh không kịp đưa Mật Đường, vội vã rời đi.
Mật Đường nhìn thấy Quý Ngọc Khang đi, cũng không muốn đợi tiếp nữa. Cô lễ phép cúi người chào, cáo biệt Đường Long cùng Tiêu Tử Phượng."Phó tổng Tiêu, Tổng giám đốc Đường. Thân thể tôi không thoải mái, tôi xin phép rời trước một bước."
"Mật Đường, con gái mà đi đêm một mình rất nguy hiểm. Bằng không, tôi để Đường Long tiễn cô về." thái độ Tiêu Tử Phượng cực kì tốt. Thậm chí, có chút bình dị mà gần gũi.
"Phó tổng Tiêu, không phiền các vị." Đậu Mật Đường xoay người, chạy ra khỏi cửa lớn tập đoàn Tiêu Thị. Đường Long nhìn bóng lưng Mật Đường biến mất, ngẩn người một hồi. Tại sao, anh lại có một dự cảm không tốt! Tại sao, anh có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra?
"Anh Long, em đi vệ sinh một lát." Tiêu Tử Phượng thản nhiên cười, xoay người đi vào phòng vệ sinh. Cô lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số, nghe điện thoại.
"Tiểu Báo, con bé kia đã đi ra ngoài. Ả mặc bộ đồ màu tím, chính là mục tiêu. Cậu theo sát ả đi, chờ chỗ nào dễ dàng mới ra tay. Nhớ, ngàn vạn lần không được để lại dấu vết."
Trong điện thoại di động, truyền đến giọng nói của Tiểu Báo."Cô chủ, muốn làm gì con bé đó?"
"Đừng lấy mạng ả, nhưng chơi ả thì có thể. Về phần muốn chơi hay không, vậy thì phải xem cậu có hứng hay không đã!" Tiêu Tử Phượng cúp điện thoại, trong lòng âm thầm mắng: "Con tiện nhân kia, mày bị người ta hϊế͙p͙ ɖâʍ, xem mày còn câu dẫn đàn ông thế nào được?"