Chương 34: Công chúa giá lâm ( 2 )
“Muội muội, đã cảm thấy tỷ tỷ đàn không hay, sao không đi lên thử một lần ?” Lời Kiều Mạt Nhi nói, tràn đầy tự tin cùng khiêu khích, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết lặng lẽ trợn đôi mắt buồn ngủ, hờ hững nói: “A, bây giờ là tình huống nào rồi?”
Tình huống nào?
Vừa nghe lời này, sắc mặt nguyên bản hồng hào của Kiều Mạt Nhi lập tức tức giận đến trắng bệch! Giỏi lắm, nha đầu đáng ch.ết không biết tốt xấu, cư nhiên có dũng khí trước mặt mọi người không đếm xỉa nàng như vậy, từ nhỏ đến lớn, Khuynh Nhạc công chúa nàng còn chưa từng chịu qua cơn tức thế này! Hôm nay, một quận chúa ngu ngốc bừa bãi đê tiện, cũng dám đối đãi nàng như vậy? Giỏi lắm, Tống Ngâm Tuyết, thù này, Kiều Mạt Nhi nàng nhớ kỹ!
Căm giận cúi mắt xuống, giả bộ điềm đạm đáng yêu ủy khuất. Thấy vậy, Lục hoàng tử ngồi trên lập tức an ủi: “Ta nói Khuynh Nhạc công chúa, ta thấy nàng đừng để cho Ngâm Tuyết đàn, lỗ tai cùng tim gan ta đây cũng còn muốn thoải mái một chút !”
Trợn mắt một cái, nhìn nhìn Tống Ngâm Tuyết một bên, Tống Vũ Kiệt nói tiếp: “Tại Đại Tụng, ai mà không biết tiếng đàn của Nhữ Dương quận chúa, khiến cho heo mẹ cũng bị dọa trèo lên cây! Chỉ có người không biết chuyện như nàng, mới dám mời nàng ta như vậy!”
Một bộ biểu lộ sợ sệt, vẻ mặt hãi hùng chồng chất, Tống Vũ Kiệt không ngừng lắc đầu. Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi ưu nhã giơ tay lên, hé miệng cười nói: “Lục hoàng tử thật thú vị, cái gì ‘ dọa heo mẹ trèo lên cây ’? Đây cũng quá khoa trương a.” Lời nói thâm ý nhìn nhìn Tống Ngâm Tuyết, sau đó làm bộ bất bình nói: “Lục hoàng tử thiệt là! Nói một nữ tử như vậy, cũng không ngại người ta nghe xong sẽ tức giận. . . . . .”
Biểu lộ làm ra vẻ yêu kiều, Tống Ngâm Tuyết thấy vậy trong nội tâm buồn ói một hồi, nhưng tên Lục hoàng tử đầu heo kia hết lần này tới lần khác rất là hưởng thụ, từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt say mê, sau đó thanh âm cũng như được chắp cánh bay bay nói: “Ngâm Tuyết ta sẽ giải thích, nàng ta sẽ không tức giận! Nàng nha, là một kẻ điêu ngoa tùy hứng, cẩu thả, sao so với công chúa nhu tình tự thủy (như nước) được.”
Không đỡ được! TNND! Nói gì vậy?
Lạnh lùng liếc Tống Vũ kiệt, trên mặt vẫn ra vẻ không vấn đề gì cười cười: “Lục ca ca nói rất đúng, Ngâm Tuyết ta làm sao có thể so sánh với một người tử thủy (Tử thủy:Nước bẩn. nước đục). . . . . .”
Cố ý cắn sai âm tiết, hồn nhiên giương mắt, nhìn thẳng hai nam nữ một cái tung một hứng trên điện, vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết vô cùng chân thành.
(Myumyu: Chỗ ngày Tuyết tỷ cố tình chơi chữ. Vũ Kiệt nói Mạt nhi nhu tình tự thủy nhưng Tuyết tỷ cố ý cắn sai âm thành tử thủy ví Mạt Nhi là vũng nước bẩn. Ta giữ nguyên phiên âm Hán Việt để rõ cái “ác” của Tuyết tỉ ^^)
Thấy vậy, nhân một tuần rượu vừa hết, minh hoàng Tống Vũ Thiên đưa tay lên, mở miệng nói với mọi người: “Được rồi! Hôm nay Khuynh Nhạc công chúa đi đường tàu xe vất vả, thân thể hẳn là rất mệt nhọc, chúng ta tỏ tâm ý là được, không cần phải nhiều lễ tiết mệt mỏi người ta.”
“Dạ, Dạ! Dù sao sau này còn nhiều thời gian, cơ hội mở tiệc rượu cũng nhiều, không vội lúc nhất thời, không vội lúc nhất thời!” Vừa nghe minh hoàng nói như thế, Lục hoàng tử lập tức đồng tình.
Gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, lập tức đưa tay phân phó xuống dưới:“Ngâm Tuyết, nhớ rõ lời muội đáp ứng trẫm! Trẫm đem Khuynh Nhạc công chúa giao uội, muội cần phải chiếu cố nàng kỹ lưỡng.”
“Dạ, nhất định!” Nghe vậytươi cười, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ: yên tâm đi, không phải là “chăm sóc” người ta sao? Nàng vô cùng thuần thục. . . . . .
Mọi người đứng dậy từ biệt, đang muốn cáo lui mà đi, lúc này Kiều Mạt Nhi mềm mại mở miệng nói: “Thánh Thượng, trước khi Mạt Nhi ra đi, phụ hoàng có dặn dò mấy câu bảo thuật lại với Thánh Thượng, không biết có thể nói chuyện một chút hay không?”
Nói chuyện một chút? Nghe vậy tinh quang trong đầu Tống Ngâm Tuyết lóe lên, vẻ mặt vui vẻ xoay người đi ra ngoài.
Nghe vậy, minh hoàng gật đầu nói: “Hảo! Xin mời công chúa lưu lại nói chuyện, sau đó trẫm lại sai người đưa công chúa đi Nhữ Dương Vương phủ.” Mắt nửa khép nửa mở nói, vẻ mặt Tống Vũ Thiên lúc này làm cho người ta nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì.
Sau khi các vị hoàng tử đi ra, Tam hoàng tử trước sau như một lặng yên không lên tiếng, không có bất kỳ biểu lộ nào một mình rời đi, mà Tứ Hoàng Tử sau lưng, theo thường lệ sau khi châm chọc khiêu khích Tống Ngâm Tuyết một phen, cũng phất tay áo nghênh ngang rời đi.
Lúc này, Lục hoàng tử nhân cơ hội tiến lên, vẻ mặt cười nịnh nọt nói:“Ngâm Tuyết muội muội, Khuynh Nhạc công chúa lớn lên thật là hợp khẩu vị Lục ca ca muội, hôm nay nàng vào ở phủ muội, từ nay về sau ta sẽ thường đến thăm, đến lúc đó, kính xin muội muội ra sức tác hợp tác hợp!”
Thịt béo nhảy loạn, biểu lộ ɖâʍ tà, Tống Vũ kiệt hai tay bề bộn vặn vẹo biểu hiện mơ màng. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết bĩu môi, liếc mắt đánh giá hắn từ cao xuống thấp một vòng, sau đó lắc đầu, vô thanh vô tức đích bỏ đi.
“Ai, Ngâm Tuyết! Muội có ý tứ gì? Được không, muội đáp lại một lời nha? Cùng lắm là ta ngoan ngoãn, không gây chuyện sinh sự nữa.”Nâng tay, vẻ mặt chất phác, Tống Vũ Kiệt gấp gáp đuổi theo Tống Ngâm Tuyết, tiếp tục dây dưa chuyện “Tác hợp”. . . . . .
Trên đại điện, Kiều Mạt Nhi mắt như nước hồ thu, đưa tình nhìn minh hoàng ngồi trên điện cặp mắt vẫn nửa khép nửa mở như trước, thanh âm yêu kiều nũng nịu nói: “Thánh Thượng, lời nhắn nhủ của phụ hoàng ta, chỉ sợ ở chỗ này nói không được thuận tiện!”
“A, vậy công chúa xem, chỗ nào mới là chỗ thuận tiện?” Lông mày nhíu lại, mang theo thâm ý, thấy vậy, Kiều Mạt Nhi cười cười chỉ chỉ phía trước, thanh âm êm dịu trầm thấp mị hoặc nói: “Buồng trong tương đối yên tĩnh, không bằng chúng ta đến buồng trong tâm sự?”
Buồng trong tâm sự? Nghe vậy mỉm cười, tất cả mọi người đều là người thông minh, từ có chuyện quan trọng thương lượng đến vào nhà tâm sự, biến hóa này cũng thật sự quá lớn, Tống Vũ Thiên lúc này đứng lên, một tay ưu nhã làm cái động tác “Mời” , sau đó chắp tay sau mông bước chân mà vào.
“Công chúa hiện tại có thể nói rồi.” Ngồi bên cạnh bàn, mỉm cười rót trà, thần sắc Tống Vũ Thiên lúc này có một tia khiêu khích.
Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi một bả tiến lên, một tay bắt lấy bàn tay hắn đang nắm ấm trà, ba quang trong mắt chuyển động: “Thánh Thượng, cứ công chúa công chúa như vậy mãi, người không cảm thấy rất là khách khí sao? Nếu như không chê, xin cứ kêu ta là Mạt Nhi a. . . . . .”
“Mạt Nhi?” Cứ để Kiều Mạt Nhi nắm tay, Tống Vũ Thiên lúc này nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp trước mắt, khóe miệng chậm rãi câu dẫn ra một nụ cười: “Hảo, vậy gọi Mạt Nhi.”
“Khúc khích! Thánh Thượng thật là biết dỗ nữ hài tử vui vẻ!” Cười khẽ che mặt, tự cholà mình vô cùng ưu nhã, Kiều Mạt Nhi giờ phút này đè tay Tống Vũ Thiên xuống, sau đó hai chân xoay ngược lại, thẳng tắp đổ vào trong ngực Tống Vũ Thiên.
“Ai nha, thật đúng là trà không say người tự say ! Hôm nay vừa thấy Thánh Thượng, trong lòng Mạt Nhi, đều tê tê dại dại đây này!”
Hai tay ôm cổ Tống Vũ Thiên, trong miệng khẽ thở ra hương thơm, Kiều Mạt Nhi lúc này mị nhãn như tơ trầm thấp nói: “Thánh Thượng, Mạt Nhi muốn đa tạ người đem Tử Sở biểu ca thưởng cho Nhữ Dương quận chúa! Kể từ đó, nữ tử khác cũng không còn cơ hội ngấp nghé Tử Sở biểu ca nữa.”
“A? Thì ra trái tim Mạt Nhi treo ở chỗ Tử Sở a?” Nghe vậy híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hai tay chậm rãi vuốt ve thân hình yêu kiều uyển chuyển.
Vô cùng vui thích nhắm mắt lại, ngửa đầu, Kiều Mạt Nhi thở gấp một tiếng nói: “Không phải ! Tử Sở biểu ca làm người cực kỳ không thú vị, Mạt Nhi không thích!”
“Phải không? Tại sao trẫm lại nghe nói hai ngươi là thanh mai trúc mã, cảm tình rất là thân thiết?”
“Khúc khích, Thánh Thượng nói đùa! Mạt nhi chu du các quốc gia, không ngừng kết giao Vương Tôn quý tộc tại các quốc gia, nhờ vậy mới phát hiện kết quả là, ngoại trừ Tử Sở biểu ca, không có ai có thể hoàn thành tâm nguyện của Mạt Nhi.”
“A, tâm nguyện của Mạt Nhi là. . . . . .” Bàn tay to đã nhẹ thoát hết áo ngoài bằng tơ tằm mềm mại kia, lộ ra áo trong màu sáng, Tống Vũ Thiên lúc này , hai mắt chậm rãi đảo qua phần trắng nõn lỏa lồ, mơ hồ lưu động theo sóng tình.
“Làm hoàng hậu!” Bình tĩnh nói, trên mặt có một tia quyết tâm không thể nghi ngờ, Kiều Mạt Nhi lúc này ngồi thẳng thân thể, hai mắt chăm chú đối mặt hắn.
“Làm hoàng hậu?” Nghe vậy cười khẽ, vẻ mặt lơ đễnh, Tống Vũ Thiên mở miệng nói: “Dựa vào ý tứ của Mạt Nhi, là đợi lúc Tử Sở thành quốc chủ? Chính là theo trẫm biết, Tử Sở ở trong nước, cũng không được coi trọng, bằng không cũng sẽ không để hắn đến Đại Tụng ta làm con tin rồi!”
“Người sai rồi, Thánh Thượng!” Khẽ đẩy hắn, xoay người đứng lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn, Kiều Mạt Nhi cười xinh đẹp như yêu tinh: “Tử Sở biểu ca tuy bị đưa đi làm con tin, nhưng cũng không phải là vì hắn không được sủng ái! Mà khác biệt là, cũng bởi vì hắn quá được Đại Lương Quốc chủ yêu thích, cho nên đề phòng hắn bị các huynh đệ khác hãm hại, cố ý đưa hắn đến đây tránh họa. . . . . .”
“A? Đã như thế, Mạt Nhi trước đây vì sao lại viết thư cho trẫm, muốn trẫm đem hắn thưởng cho Ngâm Tuyết? Nàng làm như thế, không phải đưa trẫm vào tình cảnh khó khăn sao?” Trong mắt hiện lên sự tàn khốc, trong lòng lạnh lùng, nhưng mặt ngoài lại ấm áp như cũ, Tống Vũ Thiên lúc này, nhẹ nâng chung trà lên, ưu nhã uống.
“Thánh Thượng người tức giận sao? Đừng nha! Người yên tâm đi, chỉ cần có ta, sau này Tử Sở sẽ không oán người! Người đã quên không phải còn có một Nhữ Dương quận chúa sao? Đến lúc đó Thánh Thượng chỉ cần đem toàn bộ trách nhiệm đẩy trên người nàng ta, mọi việc chẳng phải sẽ ổnthỏa à.”
Tà ác cười cười, đi đến bên giường, nhìn Tống Vũ Thiên trước mắt, Kiều Mạt Nhi bắt đầu nhẹ uốn éo thân thể.
“Thì ra một chiêu này của Mạt Nhi, có thể nói là mượn đao giết người . . . . . .” Ý vị sâu xa nhìn Kiều Mạt Nhi từng cái từng cái thoát xiêm y, trong mắt chậm rãi nổi lên dục vọng.
Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi cười ɖâʍ đãng, cúi người ngồi ở trên giường, hai chân chậm rãi mở ra.
“Thánh Thượng hai lần giúp đỡ Mạt Nhi, lần thứ nhất đem Tử Sở thưởng cho Tống Ngâm Tuyết, lần thứ hai an bài Mạt Nhi vào ở phủ quận chúa! Mạt Nhi không biết lấy gì báo đáp, chỉ có. . . . . .”
Kiều Mạt Nhi dứt lời, bàn tay chậm rãi vươn hướng hai chân của mình. Thấy vậy, Tống Vũ Thiên mạnh mẽ đứng lên, mặc dù trên mặt nhìn không ra biểu lộ, nhưng theo cái hầu kết chuyển động kia có thể thấy được, hắn — dục hỏa khó nhịn!
“Thánh Thượng, Mạt Nhi từng chu du các quốc gia, gặp qua không ít nam tử, bọn họ mỗi người đều nói Mạt Nhi là yêu tinh, trong lòng Mạt Nhi không biết giải thích thế nào? Cho nên trước mắt, muốn mời Thánh Thượng thử một lần . . . . . .”
Bàn tay đang sờ soạng, chậm rãi rút ra, một đường dọc theo đường cong của mình hướng lên, đi vào trước hai ɖú đứng vững , nhẹ nhàng kéo, áo ngực còn sót trên người liền phiêu phiêu bay xuống, lộ ra hai cái tuyết trắng mà mềm mại mượt mà của nàng.
“Thánh Thượng, Mạt Nhi chờ người.”
Nhổ ra cái lưỡi đinh hương, mị hoặc khẽ ɭϊếʍƈ lấy cặp môi đỏ mọng của mình, thấy vậy, Tống Vũ Thiên cười tà tà, cũng nhịn không được nữa cỡi áo tiến lên, thân thể mạnh mẽ trầm xuống.
Một hồi ngâm khẽ, thân thể mãnh liệt rung động, tứ chi Kiều Mạt Nhi gắt gao mà quấn, trong miệng không ngừng phát ra âm tiết đơn lưu truyền từ ngàn xưa không thay đổi.
Từ từ nhắm hai mắt, hầu hạ dưới thân, trong một lớp lại một lớp sóng tình mãnh liệt của Tống Vũ Thiên, Kiều Mạt Nhi cực kỳ thỏa mãn giơ khuôn mặt tươi cười lên, trong miệng mềm mại vô lực nói: “Thánh Thượng, Mạt Nhi giống yêu tinh à. . . . . .”
“Giống. . . . . .”
” Mạt Nhi đẹp không. . . . . .”
“Đẹp. . . . . .”
” Nếu Mạt Nhi đến phủ quận chúa khó xử quận chúa, Thánh Thượng sẽ không trách Mạt Nhi a. . . . . .”
“Sẽ không. . . . . .”
“Tốt quá! Như thế Mạt Nhi an tâm rồi. . . . . .” Hai người đắm chìm trong sự kích tình, khóe miệng đều tự câu dẫn ra một nụ cười, hai chân Kiều Mạt Nhi vòng quanh eo Tống Vũ Thiên, tận sức đón ý hùa theo.
Mà Tống Vũ Thiên, vẻ mặt sảng khoái, giống như rất hưởng thụ mở nửa mắt, chính là nhìn vào trong đôi mắt, lại ẩn giấu thần thái không bình thường. . . . . .