Chương 76: Vạch mặt
Trong Mính Tụ hiên ở Kinh thành, Dạ Lâm Phong mắt phượng yêu nghiệt , tiêu sái vui vẻ dựa thành cửa sổ, lắc lắc chén rượu trong tay, rượu ngon trong chén nghiêng nghiêng tạo ra những gợn sóng.
Nhìn lướt qua tửu lâu hôm nay đã đổi chủ này, Dạ Lâm Phong có chút vui vẻ.
Tống Ngâm Tuyết này thật đúng là khá a, chẳng qua là giật giật mồm mép, không cần tốn nhiều công sức được cái tửu lâu lớn như vậy! Phải biết rằng, lúc trước hắn nghe cả quá trình đổi chủ thì sửng sốt một hồi lâu thần trí mới trở về.
Dù ngoài mặt hắn châm chọc cả sự kiện hoang đường vô lý này, nhưng trong lòng không khỏi viì sự thông minh giảo hoạt của Tống Ngâm Tuyết mà cảm thán thật sâu.
Thật là một vật nhỏ tính toán khiến người ta ch.ết không cần đền mạng!
Đáy mắt, có sự vui vẻ, Dạ Lâm Phong anh tuấn vô cùng đưa tay nâng chén uống cạn sạch, để cho rượu ngon xẹt qua hầu kết khẽ nhúc nhích, đôi môi lạnh bạc xinh đẹp dính cam lộ, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lại khiến cho nó có chút hào quang khêu gợi.
Trước mắt, chậm rãi hiển hiện lên gương mặt giảo hoạt tuyệt mỹ, mắt to linh động trí tuệ, luôn vụt sáng vụt sáng khiếp người nét mặt tươi cười với lúm đồng tiền nhẹ nhàng, trong lúc lơ đãng hiện ra sự hấp dẫn lòng người, làm cho người ta kìm lòng không được muốn đi tới gần.
Đại Tụng Nhữ Dương quận chúa, nếu như nói là đệ nhị mỹ nhân trong thiên hạ, vậy thế giới này, sợ là vĩnh viễn không ai dám xưng đệ nhất! Đương nhiên, cái này phải trừ bỏ một ít kẻ không tự mình biết mình, còn hết lần này tới lần khác thích tự cho là đúng, tỷ như. . . . . .
Ha ha! Lắc đầu, vui vẻ hồi tưởng các loại gièm pha liên quan đến Kiều Mạt Nhi truyền lưu toàn thành những ngày này, đang thở dài lực lượngdư luận quần chúng thật lớn thì cũng không khỏi lại một lần nữa cảm thán thủ đoạn hơn người của Tống Ngâm Tuyết.
Vật nhỏ phúc hắc gian trá này, đến chỉnh người cũng không một chút hàm hồ, không đem người ta chỉnh đến không ngẩng đầu lên được, nàng cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.
Trong nội tâm, ấm áp, ngọt ngào, không biết vì cái gì, nghĩ tới vật nhỏ rõ ràng xú danh lan xa kia, Dạ Lâm Phong sẽ không tự giác muốn bật cười.
Đương nhiên, loại cười này, không phải cười nhạo, cũng không phải giễu cợt, mà là chính thức phát ra từ nội tâm, hiểu ý mà mỉm cười! Mang theo hạnh phúc, mang theo ngọt ngào.
Chẳng biết lúc nào, nàng đã tiến vào lòng của hắn, chỉ là hắn không có phát hiện thôi. Chính là lần trước, lần trước nhìn trộm ở cửa sổ giấy, lại thức tỉnh tất cả cảm giác nơi đáy lòng hắn, lan tràn đến tứ chi bách hài.
Chưa từng nghĩ tới, trong thân thể nhìn có vẻ đơn bạc của nàng, lại có được tâm tính quật cường, kiêu ngạo cứng cỏi như vậy, khiến cả người hắn, khiếp sợ không thôi.
Thật sự chưa bao giờ thấy có người có thể chịu dược tính Cực Lạc đan, bất kể là xuất phát từ tình huống nào, người bình thường đều lựa chọn thuận theo dục vọng trong cơ thể mình, phóng túng phát tiết một phen. Có người nào lại ẩn nhẫn như vậy, cho dù sống không bằng ch.ết, cho dù thống khổ, vẫn cố gắng nhẫn nại, không rên một tiếng.
Từ lúc kia, hắn đã biết, vị Đại Tụng Nhữ Dương quận chúa này, tuyệt không đơn giản như bên ngoài đồn đại! Một người ngay cả tánh mạng mình đều có thể bỏ qua không cần, lại chỉ vì sự kiêu ngạo không chịu cúi đầu trong nội tâm! Người như vậy, sao có thể tầm thường?
Chậm rãi nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cảm giác rung động ngày ấy, khi lần nữa nhớ tới bộ dáng nàng nhíu chặt lông mày cùng gương mặt đỏ hồng lộ ra trắng bệch, lòng của hắn, rõ ràng lại một lần, không chịu khống chế gắt gao co rút lại.
Hắn yêu thương nàng? Đúng vậy, hắn yêu thương nàng!
Chưa bao giờ nghĩ tới, trải qua lần phản bội đó, trái tim chính mình đã lạnh ùng như nước, bạc tình bạc nghĩa thành tánh, lại một lần nữa vì một người nữ tử mà nhảy lên, mà nữ tử kia, lại còn. . . . . .
Khẽ thở dài, chuyên chú nhìn vào cái chén trống không trong tay, Dạ Lâm Phong nhớ tới thái độ của Tống Ngâm Tuyết với chính mình, lần đầu tiên trong nội tâm có một loại bực bội khó hiểu.
Nàng không thích hắn, điểm này hắn biết rất rõ!
Từ lúc vừa mới bắt đầu, một khắc hắn bước vào Nhữ Dương Vương phủ, hắn và nàng, cũng chỉ chơi đùa, phóng túng! Tuy có mập mờ, nhưng không hề tiến triển; tuy từng nhìn qua thân thể lẫn nhau, nhưng mà hắn, lại thủy chung chưa từng có được nàng.
Nhữ Dương quận chúa, rốt cuộc nàng là người như thế nào? Vì cái gì ta thủy chung nhìn không thấu nàng. . . . . .
Ánh mắt, chậm rãi quăng tới phía trước, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng suy nghĩ sâu xa. Sau lưng, Điệp Vũ nhìn hắn khác thường như vậy, trong nội tâm rất là khó hiểu, đồng thời miệng lập tức hỏi: “Vương gia, có chuyện phiền lòng sao?”
“Chuyện phiền lòng? Có a! Ha ha, ta là người không có gì khác, chính là suốt ngày vì nữ tử phiền lòng!” Vừa nghe Điệp Vũ lúc này hỏi thăm, Dạ Lâm Phong thu hồi suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt đùa giỡn xoay người, miệng giống như thật lại không phải thật trêu đùa.
“Vương gia người. . . . . .” Vừa thấy bộ dạng bất cần đời này của hắn, ánh mắt Điệp Vũ buồn bã, trong nội tâm vạn phần cay đắng không chần chờ nói: “Vương gia, người còn chưa quên nàng. . . . . .”
“Không, ta đã đã quên! Từ một khắc nàng phản bội ta, ta đã triệt để quên nàng.” Miệng nhàn nhạt nói, trên mặt không có biểu lộ gì, Lâm Phong lúc này, nhấc chân chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, thần thái tự nhiên rót rượu.
“Vương gia người nói láo! Nếu như người thật sự quên nàng, người sẽ không thương tâm rời đi Tây Thần, mà một mình phóng túng phiêu bạt bên ngoài, cả ngày lưu luyến trong bụi hoa!”
Thanh âm khẳng định, tin tưởng vững chắc, làm cho Dạ Lâm Phong không khỏi mỉm cười, hắn khẽ nâng đôi mắt yêu dã, thần sắc trêu tức lơ đễnh nói: “Điệp Vũ, có phải ngươi đánh giá địa vị của nàng trong lòng ta quá cao rồi hay không? Đúng vậy, ta đã từng rất yêu mến nàng, vì nàng, thậm chí muốn đi tranh vị trí kia! Chính là, khi nàng vì quyền lợi mà dứt khoát buông tha ta thì cảm tình ta đối với nàng, đã giống như sương mai, sớm đã biến mất không còn một mảnh!”
“Điệp Vũ, ngươi hiểu rõ ta, ngươi biết ta vốn không muốn đảm đương cái vị trí Vương gia này! Trời đất bao la, ta thoải mái tiêu dao, cần gì phải giữ gìn hết thảy những thứ mình không thích, mà mệt mỏi thêm?”
Trầm giọng, mang theo tiêu sái, Dạ Lâm Phong mỉm cười nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong mắt, một mảnh u ám.
“Điệp Vũ, ngươi trở về đi! Bảo hắn từ nay về sau không cần lại phái người tới tìm ta nữa! Hắn đã có được hết thảy những thứ hắn muốn, ngôi vị hoàng đế, nữ nhân! Đối với đệ đệ ta đây, hắn cũng đừng có phí tâm nữa.”
“Vương gia, quốc chủ hắn là thiệt tình hi vọng người trở về! Quốc chủ hắn tự biết hắn rất có lỗi với người, cho nên muốn muốn dùng quyền lợi của hắn đền bù người.”
“Đủ! Ta không cần cái gọi là đền bù của hắn! Hắn có thể đền bù cái gì? Ngôi vị hoàng đế của hắn? Nữ nhân của hắn? Nói cho hắn biết, ta, không, cần!”
Mạnh mẽ quay người lại, lạnh lùng nhìn Điệp Vũ. Điệp Vũ á khẩu không trả lời được, rũ mắt xuống, không biết nên nói thế nào cho tốt.
“Ngươi trở về đi, vĩnh viễn không cần phải đến nữa!” Xoay người, Dạ Lâm Phong nói thật nhỏ. Nghe vậy, giật giật miệng, trong mắt đầy phức tạp, cuối cùng chỉ có thể không nói gì xoay người, chậm rãi mở cửa ra.
“Vương gia, hai ngày nữa Điệp Vũ lại đến.”
Không lên tiếng, mặc thân ảnh đi xa. Nhìn qua ngoài cửa sổ, Dạ Lâm Phong ngắm cảnh vật, trong nội tâm lạnh lùng vô tận.
Dạ Vân Phong, ngươi biết không? Ta không ngại bị Phù Cừ (Hoa sen)phản bội! Chỉ là, chính là nam nhân khiến nàng phản bội kia, tuyệt đối không thể là ngươi!
Trong phủ Nhữ Dương Vương, hôm nay Kiều Mạt Nhi thật vất vả tránh được Cầm Tâm cản trở, lén lén lút lút chạy vào trong phòng Tử Sở, cũng ở bên trong đó tìm được hắn.
“Biểu ca!” Khẽ gọi một tiếng, lập tức tiến lên, biểu đạt sự vội vàng trong lòng. Nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên nàng gặp lại hắn, trình độ vất vả cũng không cần nói nữa.
“Biểu ca, những ngày này, người không để ý đến Mạt Nhi nữa rồi!”Mềm mại tiến lên, kéo nhẹ góc áo của Tử Sở, Kiều Mạt Nhi giả vờ thống khổ.
Nghe xong lời của nàng, không có bất kỳ phản ứng nào, Tử Sở chỉ chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn phía trước, trên mặt một mảnh bình tĩnh.
“Biểu ca. . . . . .” Cảm giác được bầu không khí bất ổn, Kiều Mạt Nhi chưa bao giờ bị hắn vắng vẻ như vậy, trong nội tâm nhất thời có chút bối rối, không khỏi tăng thêm lực đạo trong tay, miệng yếu thế như cầu khẩn: “Biểu ca, người làm sao vậy? Không để ý tới Mạt Nhi sao?”
Nghe nàng cầu khẩn, Quân Tử Sở hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào nàng, trong đầu không khỏi nhớ tới ngày đó nàng cùng Phùng Tử Chương thân thể quấn giao, cũng như những lời nàng nói.
Chưa từng phát hiện, gương mặt của nàng xấu xí như vậy!
Đã từng, hắn đem nàng trở thành nữ thần, trở thành hóa thân tất cả những thứ tốt đẹp của thế gian! Chính là hết thảy, ở một ngày kia, đã tan thành mây khói!
Rất may mắn, thật sự rất may mắn! Để cho hắn vào lúc này nhìn rõ ràng bộ mặt phóng đãng ɖâʍ tiện đích thực của nàng, miễn cho sau này mắc thêm lỗi lầm nữa, cũng đồng thời thức tỉnh cảm giác chân thật nơi đáy lòng của hắn.
Cái gì là cảm giác chân thật?
“Biểu ca!” Trông thấy Tử Sở nhìn mình, nhưng mà vẫn không nói lời nào, trong ánh mắt tựa hồ còn lộ ra nồng đậm xem thường, trong nội tâm Kiều Mạt Nhi không khỏi hoảng hốt một hồi, ngay sau đó bất lực vươn tay muốn đi nắm tay Tử Sở.
Nghiêng người mỉm cười, tránh thoát sự đụng chạm của Kiều Mạt Nhi, Tử Sở không chút biểu lộ nhìn nàng, miệng nói thật nhỏ: “Khuynh Nhạc công chúa, nam nữ thụ thụ bất thân, người vẫn là tự trọng mới tốt!”
Khuynh Nhạc công chúa? Thụ thụ bất thân? Tự trọng?
Những từ ngữ lạnh lùng liên tiếp này, khiến Kiều Mạt Nhi chấn động sững sờ ngay tại chỗ! Chỉ thấy nàng trừng mắt, miệng giương thật to, cứ như bị sét đánh không thể nhúc nhích.
“Biểu. . . . . . Ca, người. . . . . . nói cái gì?” Cà lăm, có chút cố hết sức nói.
Vừa thấy bộ dạng nàng lúc này, Tử Sở mỉm cười, trong nụ cười kia, bao hàm lạng lùng, chán chường, phản cảm, còn có ghét bỏ!
“Ta nói cái gì, chẳng lẽ công chúa không có nghe rõ sao? Được rồi, ta lập lại lần nữa, nhưng mà lần này, người cần phải cẩn thận nghe rõ! Khuynh Nhạc công chúa, ta không phải Phùng Tử Chương, cũng không phải Tống Vũ Kiệt, lại càng không phải bất luận nam nhân nào! Thân thể của người, ta không có hứng thú, cũng không muốn có hứng thú, cho nên, mời người khi cùng ta nói chuyện nên tự trọng một tí! Bởi vì ta không muốn bởi vì người, mà làm giảm phẩm cách của mình!”
Lời nói tàn nhẫn, nhưng lại nói ra rất thoải mái, rất hài lòng nhìn thấy toàn bộ huyết sắc trên mặt Kiều Mạt Nhi bị rút đi, mang theo ánh mắt bình tĩnh cùng biểu lộ lạnh lùng, Tử Sở lui về sau vài bước, lời nói lạnh lùng vang lên một lần nữa: ” Hoàng hậu Đại Lương ta, không cần xinh đẹp, nhưng ít cũng phải trong sạch! Người có tình thú như Khuynh Nhạc công chúa, sợ là cả đời Tử Sở cũng đuổi theo không được! Cho nên đành gác lại tình cảm, không trở ngại tình thú vĩ đại của công chúa phát triển!”
Mỉm cười dứt lời liền bỏ đi, đang xoay người thì bị Kiều Mạt Nhi một bả ngăn chặn. Nàng quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm lấy chân Tử Sở, toàn thân không tự giác bắt đầu phát run.
Đúng vậy a, phát run! Nàng có thể không phát run sao? Kế hoạch tỉ mỉ qua nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp thực hiện được rồi, nhưng vào lúc này lại thất bại trong gang tấc, điều này làm nàng làm sao có thể thừa nhận nổi!
“Biểu ca, đừng, đừng mà!” Thanh âm run rẩy la lên, gắt gao lôi kéo Tử Sở không cho hắn đi, lệ rơi đầy mặt, Kiều Mạt Nhi bối rối nói: “Biểu ca, ta sai rồi, ta sai rồi, người tha thứ ta đi, tha thứ ta. . . . . .”
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! Hắn biết rồi? Hắn đã biết rồi! Là ai? Là ai nói cho hắn biết! Chính cô ta đã rất cẩn thận, rất cẩn thận! Vì cái gì? Vì cái gì hắn lại biết được! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trong đầu giao chiến một mảnh, thật sự không biết nên làm sao cho tốt! Mắt thấy hi vọng của mình sắp tan biến, Kiều Mạt Nhi hận không thể lập tức lôi cái người ở sau lưng chọc mình một đao kia ra chém ngàn đao!
“Biểu ca, người tha thứ ta đi! Người tha thứ ta đi! Từ nay về sau tasẽ ngoan ngoãn mà!” Bởi vì không biết nói cái gì cho tốt, chỉ có thể không ngừng lập lại một câu xin tha kia.
Nghe vậy, Tử Sở nhìn cũng không nhìn, dùng sức tránh ra sự níu kéo của nàng, lạnh lùng vứt xuống một câu: “Ngươi không xứng!”
“Biểu ca. . Biểu ca. .” Gọi khàn cả giọng, vẫn ngăn không được cước bộ Tử Sở rời đi, biết đại thế đã mất, Kiều Mạt Nhi lửa giận công tâm, lúc này mạnh mẽ đứng lên, cất giọng hung ác chửi bậy: “Quân Tử Sở, ngươi cho rằng ngươi là cái gì! Ngươi bất quá chính là con sâu đáng thương bị các huynh đệ ám toán phỉ nhổ! Nếu cậu không thương ngươi, bảo hộ ngươi, dùng tính cách vô dụng như ngươi vậy, giờ phút này ngươi đã sớm xuống dưới gặp Diêm Vương rồi, còn có mệnh sống đến bây giờ sao! Ta nhổ vào. . Ngươi cho rằng bản công chúa thích ngươi a? Ngươi nhu nhược đến nữ nhân cởi hết cũng không dám chơi, nếu ngươi không phải là người được kế thừa ngai vàng, bản công chúa sẽ để ý đến ngươi sao? Quả nhiên là buồn cười!”
“Ta cho ngươi biết Quân Tử Sở! Ngươi biết năm đó vì cái gì bọn họ đều chán ghét ngươi sao? Đều là vì ta! Ha ha, bởi vì ta bốn phía châm ngòi quan hệ giữa ngươi cùng bọn họ, làm cho bọn họ nghĩ đến ngươi muốn đối phó bọn họ, cho nên bọn họ mới có thể đồng tâm hiệp lực cùng nhau ám hại ngươi! Ha ha, không nghĩ tới a! Còn đem ta trở thành tiên nữ cứu thế, không nghĩ tới lại trúng kế của ta chứ gì? Hừ hừ! Ta chính là muốn cô lập ngươi, phong bế ngươi, sau đó lại đi gần gũi ngươi, cho ngươi ỷ lại ta, mê luyến ta, sau đó ta liền có thể được như nguyện leo lên ngai hoàng hậu của ta rồi! Ha ha!”
Kiều Mạt Nhi người này có một khuyết điểm, chính là làm người quá tâm cao khí ngạo! Vừa gặp phải chuyện lửa giận công tâm sẽ nổi điên lên, sau đó xúc động nói lung tung, đem một ít chuyện không nên nói tất cả đều nói ra!
Lúc này, nàng phẫn nộ đem kế ly gián năm đó nói ra, thẳng đến Tử Sở nghe xong sững sờ ngay tại chỗ!
Hai đấm hắn gắt gao nắm lại, trong lòng nhớ tới những chuyện chính mình đã đụng phải, hận không thể tiến lên một đao kết thúc tánh mạng Kiều Mạt Nhi!
Lủa giận thiêu đốt, nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn được!
Hắn xoay người, mỉm cười, miệng, nhẹ nhàng nói ra: “Kiều Mạt Nhi, cám ơn hôm nay ngươi thẳng thắn bẩm báo! Bằng không, cả đời ta đây còn không biết vấn đề ở đâu ra!”
Nói xong câu đó, không chút chần chừ xoay người rời đi, nghe lời ấy xong, thấy biểu lộ hắn không chút để ý, Kiều Mạt Nhi tức giận quát to một tiếng, chỉa thẳng vào thân ảnh Tử Sở quát: “Quân Tử Sở, ngươi đừng kiêu ngạo! Ngươi tin không, ta có năng lực kéo ngươi từ trên vị trí kia xuống!”
“Phải không? Ngươi có thể thử xem.” Ngữ khí lạnh lùng chán ghét, không quay đầu lại, thẳng tắp đi ra cửa phòng. Sau lưng, Kiều Mạt Nhi tức giận ngực kịch liệt phập phồng, miệng không ngừng thầm hận nói:“Quân Tử Sở, ngươi nhớ kỹ cho ta! Ngươi không cho ta làm hoàng hậu, ta đây sẽ cho người thay thế ngươi, sau đó vẫn cực kỳ phong cảnh mà chấp chưởng hậu cung!”
Lời nói âm trầm vang lên, Kiều Mạt Nhi nắm hai tay lại, trong nội tâm là một mảnh ngoan độc.
Ngoài các, Tử Sở Mặt Lạnh, chậm rãi đi ra phía ngoài.
Chưa bao giờ nghĩ tới Kiều Mạt Nhi sẽ là loại người này, chính mình thực sự là mắt bị mù rồi, cư nhiên từng mê muội vì nàng! Bụng dạ khó lường, dụng tâm bất lương, rõ ràng như vậy, mà hắn lại không thể nhìn ra.
Rất hối hận đã từng tin tưởng nàng như vậy, sau đó phẫn nộ vì hết thảy thương tổn nàng từng mang đến cho hắn! Bất quá, hắn vẫn còn lý trí! Bọn ca ca đệ đệ của hắn, có lẽ là bị Kiều Mạt Nhi xúi giục, nhưng cái này cũng không phải là chủ yếu! Bởi vì hắn biết rõ, cho dù không có hết thảy những chuyện đó, dưới sự tranh đoạt ngôi vị hoàng đế , hắn vẫn y nguyên sẽ biến thành cái đích ọi người chỉ trích, nhận hết tính toán cùng ám hại của bọn họ!
Chuyện này cũng là bi ai khi sinh hoạt tại hoàng gia a! Vĩnh viễn không có tình anh em, có chăng, chỉ là lợi ích không bao giờ thay đổi!
Khẽ thở dài một hơi, chẳng có mục đích đi ở ven đường, nhưng cách đó không xa, nhìn thấy Ứng Thư Ly ngồi đánh đàn.
Tiếng đàn sâu kín tràn ngập lo lắng, có thể biểu lộ ra sự rối rắm trong lòng hắn lúc này! Hắn rối rắm cái gì? Tử Sở không có lòng hỏi đến, suy nghĩ của mình đều không thể làm rõ, hắn có tâm tình gì đi để ý tới người khác.
Cước bộ, từ từ rời đi, đợi hắn đi rồi, Thư Ly chậm rãi mở hai con ngươi ra, trong mắt, một mảnh phức tạp.
Rốt cục, hắn rốt cục sắp rời đi cái địa phương quỷ quái này rồi! Dùng thân mang tội tiến vào phủ Nhữ Dương quận chúa, không có một ngày, hắn không nghĩ đến chuyện rời đi nơi này!
Âm thầm liên lạc lâu như vậy, rốt cục có cơ hội thoát đi, trong nội tâm, tất nhiên là mừng rỡ, tuy nhiên khi nó mừng rỡ, đồng thời cũng có sự cô đơn thật sâu.
Sự cô đơn của hắn, không phải bởi vì Tống Ngâm Tuyết, bởi vì đến nay, hắn còn chưa có phát hiện điểm tốt của nàng! Hắn rối rắm, là nữ tử ngày đó trên đại hội khúc đàn. Thoáng nhìn như vậy, vẻ tiêu sái siêu nhiên kia, thẳng làm hắn rung động cả đời khó quên.
Hắn từng điên cuồng đi tìm nàng, tuy nó khó khăn như mò kim đáy biển! Hắn nghĩ nàng xuất hiện ở Đại Tụng, hẳn là nữ tử Đại tụng này!
Vốn hắn còn có thời gian tìm kiếm nàng, chính là trước mắt. . . . . .
Trầm thấp thở dài, cuối cùng chậm rãi gảy dây đàn, đem tất cả ưu sầu, phiền muộn, đều giao cho đàn ngọc. . . . . .
Trong Ngâm Tuyết các, một nữ tử tuyệt mỹ, lẳng lặng chuyên chú vào sổ sách trong tay. Trong lúc đó, một cái gì đó phá cửa sổ mà vào, thẳng tắp hướng mặt nàng bay tới.
Vươn tay ra đón, vô cùng lưu loát, mở bức thư ra xem xét, một tờ giấy nắm trong tay, bày ra mà đọc, một nụ cười vui vẻ nhàn nhạt mở ra trên môi.
Chấp bút, bàn tay thon dài khẽ động, chỉ thấy trên tờ giấy trắng, một chữ ” Bức” thật to thình lình hiện ra!
Nâng tờ giấy, từ từ đến phía trước cửa sổ, ánh mắt thản nhiên, phất tay, viên giấy chuẩn xác tung ra, thẳng tắp hướng thân ảnh mang mặt nạ bạc lắc lư xa xa.
Nhận được mệnh lệnh, thân ảnh lập tức rời đi, không có một chút ngần ngừ dư thừa.
Mà lúc này, nhìn thân ảnh đi xa, nữ tử vẻ mặt khó lường, trong mắt lóng lánh chút ánh sáng không muốn người khác biết.