Chương 87: Cơ hội
Thông tin Tống Ngâm Tuyết hưu phu lan truyền khắp nơi, trong vương phủ, đường cái, ngõ nhỏ, nhất thời đều trở nên ồn ào huyên náo.
“Này, này, này, các ngươi biết không, hai ngày trước đây Nhữ Dương quận chúa nổi tiếng háo sắc kia, nàng cư nhiên hưu phu rồi đó.”
“A? Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Không thể nào !“
“Trời ạ! Vô cùng chuẩn xác! Hàng xóm của ông cậu ở cách vách nhà ta có ông chú có cháu gái làm trong Nhữ Dương vương phủ, tin tức này là do nàng ta truyền ra ngoài đó! Các người nói có đáng tin không ?”
“Thật sự hả? Không thể nào!“
“Là thật! Là sự thật! Khi nghe nàng ta nói ta cũng ngạc nhiên lắm, đây quả là chuyện lạ mà. Nghe nói nguyên nhân là do nàng quận chúa kia đòi hỏi mấy vị phu quân, nhưng bị họ cự tuyệt tống ra ngoài cửa, nên trong cơn tức giận, nàng ta đuổi hết thảy mấyvị phu quân ra khỏi nhà.”
“Hắc hắc! Thật không ngĩ tới, còn có chuyện này. Ai, mấy vị phu quân kia cũng thật là! Bộ dạng Nhữ Dương quận chúa người ta xinh đẹp như vậy mà bọn họ lại nhẫn tâm nhốt ở ngoài cửa! Ài! Lãng phí quá a, giá mà ta được loại tiện nghi như vậy.”
“Người đi đi. Với bộ dạng của ngươi á? Quận chúa người ta có thèm liếc mắt nhìn ngươi không! Nếu thực sự làm được, ta chặt đầu ta xuống làm ghế cho ngươi ngồi”
“Hứ. Làm gì mà không có khả năng? Không phải ngươi nói, cô ta cả ngày bất mãn sao? Nói không chừng, một ngày nào đó, nàng ta bụng đói quá mà ăn quàng thì sao?”
“Ngươi!“
“Ai, ai ,ai, các ngươi đừng có cãi nhau nữa! Ta nói cho các ngươi biết, đó chỉ là một lời đồn. Kỳ thật, còn có một thông tin khác nữa, không biết các ngươi có biết hay chưa?”.
“Không biết!“
“A! Ta biết là các ngươi không biết mà! Ta nói cho các ngươi nghe, theo tin tức lộ ra, khụ khụ! Đương nhiên nguồn tin tức này cũng xuất phát từ chính Nhữ Dương vương phủ! Nghe nói, quận chúa này, sở dĩ hưu phu lần này nàng hưu phu, còn một lần làm luôn năm vị. Nguyên nhân chính không phải bởi vìnàng bất mãn. Mà là—”
“Khụ khụ! Mà là, trải qua một thời gian dài, rốt cuộc nàng cũng nhận ra những việc mà mình làm trong thời gian qua là không đúng,làm ô danh phụ thân là chiến thần Nhữ vương vương. Cho nên nànghối hận không kịp,rút kinh nghiệm xương máu, mới quay đầu trình diễn tiết mục hưu phu này.”
“Haaa…”
“A?~Các ngươi không tin hả? Ta có chứng cớ nha.”
“Chứng cớ gì?”
“A! Nói ra, hù ch.ết các ngươi luôn! Các ngươi biết không? Ngày đó khi Nhữ Dương quận chúa hưu phu, nàng đã nhìn trời lấy thề ! Các ngươi biết nàng thề gì sao?Không biết thôi! Hừ hừ, nói cho các ngươi biết, lần này Nhữ Dương quận chúa đã lấy Tống gia danh nghĩa mà thề nha! Bởi vậy có thể thấy được, lần này nàng ta đã hạ quyết tâm muốn cải tà quy chính!”
” Không thể nào? Lấy danh nghĩa Tống gia ra thề ư? Xem ra lần này nàng đã thật sự hạ quyết tâm rồi đó”
“Đúng đúng! Dù thế nào thì Nhữ Dương quận chúa cũng là hậu nhân duy nhất của Nhữ Dương vương, dòng máu chảy trong huyết quản cũng là dòng máu của Nhữ Dương vương. Người xưa vẫn nói’ hổ phụ vô khuyển nữ’*. Nhữ Dương vương thanh danh hiển hách, con gái duy nhất của ông ấy, không thể kém cỏi được.”
(*Hổ phụ vô khuyển nữ: ý nghĩa như câu cha nào con nấy.)
“Ừ! Lời ấy có lý.”
“Có lý cái rắm ấy! Nữ nhân điêu ngoa lại tuỳ hứng như nàng ta sao có thể cải tà quy chánh được chứ! Ta không tin, có lẽ nàng ta đang đùa cái trò quỷ gì đó.”
“Ôi, cái tên ch.ết tiệt này, đừng nói như vậy chứ.”
“Ta cứ nói. Ta cứ nói.”
“Ngươi!“
“. . . . . .“
Trên đường cái, rất hỗn loạn, trọng tâm đề tài đều nói về chuyện Nhữ Dương quận chúa. Thượng Quan Huyền Ngọc mất mát bước đi, hai tay nghe đầy chuyện về Tống Ngâm Tuyết.
Từ ngày ấy bị nàng “Mời” ra đi, đã được mấy ngày. Nhưng mặc kệ thế nào, hắn trợn mắt nhắm mắt, trong đầu hiện lên, luôn là bosnh hình mà mỗi lần nhớ tới trong lòng hắn rất đau.
Tống Ngâm Tuyết, vì sao? Vì sao nàng lại là người nhu thế! Nàng hoa tâm, háo sắc, ích kỷ, vô lại! Lúc ta không nhịn được muốn tiếp cận nàng lại nói những lời đánh nát tất cả ảo tưởng của ta! Sao nàng lại làm vậy!
Nàng có biết ngày ấy, ta đã phải lấy bao nhiêu dũng khí để đứng ven đường chờ nàng không? Ta rất thích nhìn thấy nàng cười gọi ta mấy tiếng “Tiểu Ngọc Ngọc”. Nhưng chỉ một câu “Sao ngươi còn ở đây” của nàng, đã khiến trái tim như tiến vào hầm băng, không thể thoát ra nổi.
Sự vô lại, ích kỷ của nàng, đều là vũ kh ítốt nhất ! Ngươi có thể vào lúc người ta không hề chú ý, vô hình đả thương người khác, và vẫn thủy chung giữ khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng, tàn nhẫn nhìn người khácôm miệng vết thương một mình chảy máu, mà nàng làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ.
Tống Ngâm Tuyết, sao nàng thật sự có thể làm như vậy? Dù giao tình của chúng ta không mật thiết lắm, nhưng nàng cũng không thể… Trong lòng Thượng Quan Huyền Ngọc chua xót nghĩ không khỏi nhớ tới ngày đó trên điện, vẻ mặt nàng sáng ngời, sự tự tin, thông minh sáng suốt của nàng thật sự làm hắn khuynh đảo.
Biểu tình cố nén như vậy, quật cường không chịu thua như vậ , có bao nhiêu người có thể có được! Ai cũng nói Tống Ngâm Tuyết nàng hoa tâm, nhìn đến nam tử tuấn mỹ liền muốn tiến lên đùa giỡn một phen; ai cũng nói Tống Ngâm Tuyết nàng háo sắc, trong nhà có năm vị phu quân còn chưa đủ, thường xuyên ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, gây chuyện sinh sự! Nhưng mà chân tướng, thật sự là như vậy sao?
Có bao nhiêu người bị trúng xuân dược mãnh liệt như vậy mà vẫn có thể nhẫn nhịn? Nếu như nói Tống Ngâm Tuyết nàng hoa tâm háo sắc, như vậy lúc ấy, nàng sẽ không chút do dự lựa chọn nàng một vị phu quân trong phủ giao hoan! Nhưng kết quả thì sao? Không có, nàng không có!
Nàng không có cùng bất cứ người nào, chỉ một mình , yên lặng một mình thừa nhận, dùng bả vai đơn bạc, thân mình thon gầy, cùng đắc ý hơn người của bản thân.
Thượng Quan Huyền Ngọc kịch liệt đấu tranh tư tưởng, chỉ cần là chuyện có liên quan tới Tống Ngâm Tuyết liền có thể khiến hắn tưởng tượng một hồi.
Phục Linh ở phía sau quan sát biểu cảm mất hồn lạc phách của công tử, biết hắn lại nhớ tới nữ nhân đó. Vì thế cau mày, tiến lên khuyên nhủ:“Công tử , người đừng suy nghĩ nhiều quá! Chờ thêm vài ngày nữa sau khi chúng ta bái biệt quốc chủ Đại Tụng xong, chúng ta sẽ lập tức lên đường đi Hoa quốc! Đến lúc đó, hết thảy mọi chuyện đã qua, không còn liên hệ gì tới chúng ta, không cần phải để ý tới nữa”.
Lời nói của Phục Linh hàm ý báo cho Thượng Quan Huyền Ngọc rằng, chung quy sẽ có một ngày hai người họ phải rời khỏi nơi này, nên dù trong lòng có thiết tha, lưu luyến vướng bận cỡ nào, hắn nhất định cũng phải buông tay. Bởi vì hắn, căn bản không thuộc về nơi này!
Nghe xong lời Phục Linh nói, trong mắt Thượng Quan Huyền Ngọc đầy chua xót, định mở miệng nói điều gì đó, nhưng lời tới bên miệng, cuối cùng lại nhịn xuống.
Đúng vậy a, sẽ có một ngày phải ra đi! Mình cần gì phải để ý nhiều như vậy? Thôi thôi! C hờ sau khi bái biệt Đại Tụng quốc chủ xong thì mọi chuyện còn lại cứ để gió cuốn đi.
Thở dài, bóng hình cô đơn, cuối cùng dù bất đắc đi vè phái trước…..
Trên đường cái, phi thường náo nhiệt mà ở trong cung, Tống Vũ Thiên lại nhíu mày suy nghĩ.
“Thánh Thượng, người còn đang suy nghĩ cái gì vậy?” Phía sau, hai tay của Mị Nhi như hai con rắn nước, chạy loạn khắp người hắn, thỉnh thoảng còn dùng bộ ngực cao thẳng cọ lên lưng hắn.
“Mị Nhi, đừng làm loạn!” Hai tay hắn nhanh chóng bắt lấy hai bàn tay mềm không ngừng trượt lên trượt xuống, Tống Vũ Thiên lạnh mặt, giọng nói tỏ ra hết sức nghiêm túc.
“Thì sao? Thánh thượng hoảng hốt à? Vì Tống Ngâm Tuyết hưu phu sao?” Sau một hồi trêu đùa, vẻ mặt lơ đếnh, Mị Nhi đứng dậy, kéo lại quần áo mỏng như cánh ve, không chút để ý nâng tay vuốt mái tóc mây.
“Mị Nhi, nàng không cảm thấy sự việc lần này hết sức kỳ quái sao? Vì sao đang êm đẹp như vậy, sao nàng ta lại hưu phu!” Tống Vũ Thiên cúi đầu, ánh mắt âm u, thâm ý nói.
Nghe vậy, Mị Nhi mỉm cười, tiếp lời : “Điều này có gì lạ ! Có lẽ đúng như phố phường đưa tin ‘Nhữ Dương quận chúa nhiều lần đòi hỏi mấy vị vị phu quân không thành, dưới cơn nóng giận, liền hưu phu.”
“Ta thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. . . . . .“
Nghe lời Mị Nhi nói xong, mày Tống Vũ Thiên chẳng nhưng không buông, càng nhíu chặt hơn. Mị Nhi thấy vậy, yêu kiều tiến lên, thân thể yếu đuối không xương ngã vào người Tống Vũ Thiên, đôi tay nhẹ nhàng quấn lấy cổ hắn, tiếp theo cười quyến rũ nói: “Có gì mà không đơn giản như vậy chứ? Thánh thượng cứ thích nghĩ nhiều! Chàng nói xem nếu không phải nguyên nhân do Tống Ngâm Tuyết không được thoả mãn mà hưu phu? Chẳng lẽ thật sự cảm thấy nàng ta muốn thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời lần nữa hay sao?A! lí do có buồn cười quá không?”
“Buồn cười? Mị Nhi cảm thấy việc này buồn cười lắm sao? Bản thân trẫm lại không cho rằng như vậy!” Vừa ôm thân hình có lồi có lõm của Mị Nhi, Tống Vũ Thiên hạ thấp đôi mắt, trong giọng nói lại ẩn chứa một sự trầm trọng, âm tàn khó lường.
“Mị Nhi, trẫm không thể không cẩn thận! Ngôi vị hoàng đế này trẫm có được không dễ dàng. Năm đó vì muốn đoạt được vương vị, trẫm đã hại ch.ết đại ca. Rồi để bảo vệ ngai vị này, trẫm lại phải trăm phương ngàn kế giết ch.ết thúc thúc1 Một đường đi tới này từng bước gian khổ, nhuộm đầy máu tươi. Vất vả lắm mới có cục diện như hôm nay, trẫm quyết không để bất cứ kẻ nào cướp đi. Quyết không!”
“Thánh Thượng, không có ai có thể cướp đi hết. Nhữ Dương quận chúa bất quá cũng chỉ là một nữ tử, cho dù Nhữ Dương vương trước đây được lòng dân, các trọng thần cũng không ủng hộ một nữ tử lên ngôi? Điểm này, người tuyệt đối có thể yên tâm!“.Nghe xong lời nói của Tống Vũ Thiên, Mị Nhi đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức an ủi.
“Trẫm biết, bọn họ tuyệt đối không để Ngâm Tuyết lên ngôi! Nhưng không biết vì sao, trong lòng trẫm, luôn tràn ngập đề phòng với Ngâm Tuyết! Nàng là nữ nhi của hoàng thúc a, mới trước đây, nàng còn rất thông minh, mấy bé trai chúng ta không bằng một góc của nàng! Trẫm nghĩ đến đây,sự lo lắng lẫn đề phòng cứ mãi không bỏ xuống được.”
“Thánh Thượng, đó là chuyện trước đây, bây giờ sao giống? Mới đây Mị Nhi cũng rất thông minh, nhưng từ khi trưởng thành, dính vào ȶìиɦ ɖu͙ƈ, không phải thánh thượng nói cía gì, Mị Nhi làm cái đó, chẳng có chút chủ kiến sao?”
Nghe xong sự lo lắng của Tống Vũ Thiên, Mị Nhi khinh thường mở miệng trả lời, đôi tay không khỏi tiếp tục an phận tiếp tục du động.
“Thánh thượng, người còn lo lắng gì nữa chứ? Tống ngâm Tuyết nay đã bị người dung túng biến thành nữ tử bị cả thiên hạ thoá mạ như vậy rồi! Giờ dù nàng ta có hoàn toàn tỉnh ngộ mà muốn sửa đổi thì sao? Một khi ý thức đã hình thành trong lòng mọi người rất khó thay đổi. Nữ lưu như nàng ta lại cõng một cái xú danh, cho dù nàng thật sự muốn sửa chữa thì thê nào, chỉ sợ kết quả cũng chẳng phải theo ý nàng…”
Trong một chuỗi câu, cũng có câu Mị Nhi nói nghe khá có lý. Tống Vũ Thiên trầm tư trong chốc lát rồi do dự nói: “Nhưng trẫm nghe nói, nha đầu kia còn lấy Tống gia ra thề…”
“Vậy thì sao? Có lẽ do nàng ta nhất thời nổi hứng lên! Cảm thấy như vậy thú vị đó mà. Mà nữ nhân, một khi ở trước nam tử mà mình thích,rất hay làm những chuyện kích động! Cứ như Mị Nhi đây, giết người không chớp mắt, nhưng từ khi ở bên thánh thượng rồi, còn không phải mềm mại như nước, chờ người trìu mến sao. Thiếp nghĩ, Nh Dương quận chúa cũng nhất thời đắc ý, xúc động như vậy thôi…”
Khi nói chuyện, hai tay Mị Nhi cũng thuận lợi cởi xong áo của Tống Vũ Thiên, làm lộ ra vòm ngực rộng lớn của hắn. Mị nhãn như tơ, sâu như nước hồ xuân,vươn cái lưỡi nhỏ, không ngừng qua lại khắp thân thể hắn, càng thêm lưu luyến.
Tống Vũ Thiên lúc này dưới sự trêu chọc của nàng, cũng hơi rung động! Nhưng do trong lòng có tâm sự, nên cũng chưa kịp đáp lại
“Mặc kệ cô ta có tâm? Hay là vô ý! Hành động lần này của nha đầu kia, đã khiến nhóm lão già bắt đầu rục rịch. Xem ra, ta không thể chờ đợi thêm nữa ! Cần phải tìm cái cớ, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn!””
“Như vậy hiện tại thánh thượng sẽ động thủ sao? Không phải lúc trước, người còn nói với Mị Nhi là thời cơ chưa tới sao?”Từ giữa hai chân của Tống Vũ Thiên mà ngẩng đầu lên, miệng dính dính một chút chất lỏng, Mị nhi kinh ngạc hỏi.
“Mặc kệ không nghĩ nhiều làm gì! Thời cuộc bức người, ta và nàng cũng không thể quyết định”Sau khi hạ quyết tâm xong, giơ tay lên, Tống Vũ Thiên châm rãi dạo qua hạ thân của mình,nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Mị Nhi, giọng khàn khàn: “Kỹ thuật của Mị Nhi, quả nhiên càng ngày càng cao . . . . . .“
“Đa tạ Thánh Thượng khích lệ! Đối với Mị Nhi, những việc đáng làm thì phải làm, thiếp quyết không nhường ai …”.
“Không có ai tranh đoạt với nàng đâu!” Cười nhẹ xoay người một cái, mạnh mẽ áp chế nàng xuống dưới, hai mắt Tống Vũ Thiên nhìn chằm chằm, đôi mặt ngập lửa dục.
“Không có sao? Kiều Mạt Nhi kia không phải tự hào mình từng đùa vô số nam nhân, kỹ thuật rất cao siêu à? Thiếp thấy lúc đó thánh thượng rất hưởng thụ kia mà!”Trong lời nói đầy sự đố kị, giờ phút này vang lên bên tai. Sau khi nghe vậy, Tống Vũ Thiên động thânmột cái, đưa nam tính nóng như lửa đâm xuyên vào trong chỗ tư mật của Mị Nhi, bắt đầu không hề chần chờ liên tục đưa đẩy.
“Không thể tưởng tượng được Mị Nhi của ta lại là người mang thù như vậy? Ha ha, được rồi, không phải nàng không thích nhìn thấy Kiều Mạt Nhi sao? Trẫm sẽ cho nàng một cơ hội…”