Chương 166: Tiếp chỉ

“Hoàng thúc là do . . . . . Nhị ca mưu hại ? Cả đại ca và phụ hoàng. . . . . .”
Đột nhiên nghe nhiều tin tức động trời thế như thế, nhất thời Tống Vũ Lăng thật sự rất khó tiếp nhận, toàn thân hắn cứng ngắc, cảm giác được xương sống sau lưng rét lạnh “Vù vù”.


Hành quân chiến tranh mấy năm, cho tới bây giờ đều ăn ngủ trên sa trường, nhưng lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là kinh khủng.


“Cũng không hẳn là tất cả a, bởi vì thân thể Tống Dật Minh vốn đã không tốt, chẳng qua mỗi ngày Tống Vũ Thiên bỏ thêm chút ít dược liệu vào trong thuốc của hắn, khiến bệnh tình của hắn phát triển nhanh hơn mà thôi, về phần những thủ đoạn khác, hắn cũng không làm gì hơn.


Không biết là đã thông suốt hay không còn lòng dạ để buồn đau, Tống Ngâm Tuyết thản nhiên nói, nàng lúc này, đã thu hồi vừa rồi sự đau thương nhàn nhạt khi kể lại câu chuyển cũ, mà đổi thành bộ dạng cười nhẹ thong dong.


“Ngâm Tuyết. . . . . .” Tống Vũ lăng cũng là người biết chuyện, lúc còn nhỏ cũng chịu không ít đau khổ, cũng có thể coi là đồng cảnh ngộ với nàng, trong lòng, có chút đau thương mơ hồ.


Có một phần cũng là thương tiếc và đồng tình khi cả hai đều là người lưu lạc chân trời góc bể, Tống Vũ Lăng tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Ngâm Tuyết, ta giúp muội.”

“Cám ơn!”


available on google playdownload on app store


Quay đầu, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt tràn đầy kính ý cùng thương xót kia, Tống Ngâm Tuyết khẽ cười, vẻ mặt thoải mái mà sáng lạng: “Ngũ ca ca yên tâm, mọi chuyện của Ngâm Tuyết đều tốt, cả đời này, chỉ cần có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ nhất, cũng coi là hạnh phúc rồi.”


Chỉ cần bảo vệ người mình muốn bảo vệ nhất, cũng coi là hạnh phúc? Tống Vũ lăng cảm khái trong lòng, hắn nhìn bộ dáng thông hiểu tỉnh táo của nàng, hồi tưởng con đường mình đã từng đi qua, không khỏi cũng chậm rãi giương khuôn mặt tươi cười lên theo, khẽ gật đầu một cái.


“Ngũ ca ca, Cần vương điện hạ nhờ muội thay mặt hắn gửi lời thăm hỏi tới huynh.” Nở nụ cườ,i nhướn nhướn mày, lúc này nàng cảm thấy rất thoải mái.


Mà Tống Vũ lăng cũng có loại cảm giác này, sau khi nghe vậy, cũng lần đầu tiên thay đổi bộ dạng tĩnh lặng, vui vẻ mà cất cao giọng nói: “Ca ca có khỏe không?”


“Khỏe! Vị Vương gia kia, còn sống vui sống khỏe hơn huynh, ít nhất không cần ở biên ngoại đêm hứng gió thổi ngày phơi nắng, như vậy không tốt cho làn da a?”


“Đúng vậy a, chỉ bằng điểm này, ca ca quả thực sống tốt hơn ta rồi! Cho nên Ngâm Tuyết, muội nhất định phải mau chóng để cho hai huynh đệ chúng ta đoàn tụ.”


Vui vẻ đáp lời nàng, Tống Vũ Lăng nhẹ nhàng nói, hắn tự tay xuất ra một khối lệnh bài khắc hình một con hổ, sau đó chậm rãi giao cho Tống Ngâm Tuyết, không có nửa điểm quyến luyến cùng lưu niệm, nói:“Ngâm Tuyết, từ hôm nay trở đi, một phần tư binh quyền Đại Tụng ở biên ngoại, toàn bộ sẽ giao do muội điều phối.”



“Dạ.” Nhẹ gật đầu, không cần nói thêm lời nào, Tống Ngâm Tuyết nắm khối Hổ Phù lạnh buốt, thần sắc âm trầm. Hết thảy, tựa hồ đã đi đến cuộc chiến cuối cùng . . . . . .


Tựa hồ hiểu ý tứ của người ngọc, Tống Vũ Lăng để tay lên vai nàng, nhẹ nhàng vỗ vài cái nói: “Ngâm Tuyết, muội yên tâm, ta nhất định sẽ toàn lực phối hợp với muội và Tam ca.”

“Cám ơn huynh.”


Thản nhiên cười, lộ ra bộ mặt thật, tuy vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết vẫn lạnh nhạt, nhưng trong mắt nàng, chất chứa vô vàn kiên định“Cả đời muội, đã từng đã đáp ứng cha, nhất định phải bảo vệ ca ca, dì Lâm vì mẫu thân đã hy sinh nhiều như vậy, buông tha nhiều như vậy, ca ca là con của dì, cũng là con trai độc nhất của cha, cho nên bất luận thế nào, muội cũng bảo vệ ca ca thật tốt!”



“Ca ca cũng là người đáng thương, so với ta, huynh ấy sống quá khổ. Ít nhất ta còn hầu hạ dưới gối cha mẹ được mười năm, trải qua cuộc sống vui vẻ mười năm, chính là ca ca, từ khi vừa ra đời đã mang trên lưng quá nhiều gian khổ. Từ lúc còn nhỏ, huynh ấy đã học cách thu liễm tính tình của mình, cho tới bây giờ đều trầm mặc nhìn người khác, chưa bao giờ sống đúng với bản thân mình được một ngày, hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ. . . . . .”



“Ngâm Tuyết, Tam ca huynh ấy. . . . . .”
Tống Vũ lăng xúc động, ngữ khí không khỏi trầm xuống, thấy vậy, nàng ngẩng đầu lên, sâu xa mà tin tưởng nói: “Bất quá không sao, bởi vì hết thảy, sẽ xong rất nhanh thôi!”

“Ngâm Tuyết, muội là muốn. . . . . .”


“Không, bây giờ còn chưa được, muội đang đợi một cơ hội, một cơ hội Tống Vũ Thiên tự rối loạn.”
“Tự rối loạn?”

“Dạ, sẽ không lâu đâu. Hết thảy, đợi đến khi đại hội võ lâm tiến hành, cũng đã đến lúc triển khai toàn diện rồi.”


Tống Ngâm Tuyết thần bí nói, ánh mắt sâu xa mà thâm ý, khiến Tống Vũ Lăng bên cạnh không khỏi cảm thấy kính nàng thêm ba phần, không thể tưởng tượng được tiểu cô nương đáng yêu năm đó, hôm nay đã thành một người cơ trí thong dong kiên cường như vậy.


Trong lòng của hắn luôn một mực chôn giấu phần tình nghĩa khi còn bé, che dấu thật sâu, hắn vốn cho rằng đây là yêu mến, đây là tình yêu, chỉ khi hôm nay gặp lại nàng lần nữa hắn mới hiểu được, thì ra đây là ỷ lại, là sự ỷ lại lẫn nhau tạo dựng từ nhỏ! Hắn đối với nàng, không có cái loại tình cảm giữa nam và nữ kia… Sau khi hiểu rõ bộ mặt thật của nàng, hắn đối với nàng, là sự kính trọng xuất phát từ đáy lòng. Hắn có thể vì nàng vào nơi nước sôi lửa bỏng, ch.ết muôn lần cũng không chối từ, nhưng hắn hiểu được loại cảm tình này, không liên quan đến tình yêu nam nữ. . . . . .


Trong rừng cây, thân ảnh của hai người đứng yên lặng, có một loại ăn ý, một loại hài hòa, mà đúng lúc này, hai người tựa hồ cùng chung ý thức, không khỏi đều xoay người.

“Ai?”

“Xuất hiện đi.”


Hai câu không giống nhau nhưng cùng chung một ý, sau khi nghe ba chữ “Xuất hiện đi”, một thân ảnh chậm rãi đi ra.

“Làm sao ngươi lại đến đây?” Nhìn Ứng Thư Ly trước mắt, Tống Ngâm Tuyết hơi kinh ngạc, nàng xác định Thư Ly không có bản sự theo dõi nàng, như vậy tại sao giờ phút này hắn lại xuất hiện?


“Chỗ này, đã từng là nơi cha mẹ ta kết duyên, cho nên, ta sang đây xem xem. . . . . .”

Đụng phải người ngọc ở chỗ này, Thư Ly cũng có chút kinh ngạc, bất quá niềm vui sướng vô hạn càng nhiều hơn, bởi vì ngẫu nhiên gặp nàng như thế, có phải là duyên phận không?


Tống Ngâm Tuyết biết Thư Ly nói thật, bởi vì nơi này là nơi Ứng tướng quân từng đi theo Nhữ Dương Vương đóng quân, đồng thời cũng là biên giới Đông Bình, nương Thư Ly lại là người Đông Bình, cho nên về tình về lý, đều phi thường phù hợp.


Cha mẹ Thư Ly mất sớm, chi lưu lại một đứa con là hắn, hắn tới đây tưởng nhớ, cũng là một chuyện nên làm để an ủi vong linh cha mẹ.

“Ngâm Tuyết, hắn là ai ? Có thể tin không. . . . . .”


“Không sao đâu, hắn là con trai của Ứng tướng quân.” Biết Tống Vũ Lăng muốn nói cái gì, Tống Ngâm Tuyết lắc đầu trả lời, phủ định sự nghi ngờ của hắn.


“A, thì ra hắn chính là con trai của Ứng tướng quân? Thiên hạ Đệ nhất cầm công tử.” Biết đại danh của Thư Ly, Tống Vũ Lăng gật gật đầu, trong lòng cười thầm: nhìn bộ dạng hắn như vậy, hẳn là có tình với Ngâm Tuyết a.”

“Tống Vũ Lăng, không cho huynh lấy cái cô Kiều Mạt Nhi kia!”


Lúc này, Tống Vũ Lăng còn chưa nghĩ xong, cách đó không xa một tiếng quát ngay thẳng mà hình như có chút bất mãn vang lên, ngay sau đó liền thấy một thân ảnh màu tím nhạt vọt đến, nhảy lên duyên dáng lượn vòng trên không một cái, tiếp đó bình tĩnh rơi xuống trước mặt ba người.


“Là cô ——”

“Là huynh ——”

“Là muội ——”

“Là cô ——”

Thân ảnh vừa đứng lại, tám con mắt nhìn nhau, mà lúc này, bốn câu hàm chứa ý nghĩa khác nhau đồng thời vang lên trong khu rừng yên tĩnh này, tạo nên một hồi tiếng động ồn ã.


“Trữ Tiêu Băng, sao cô nương lại tới đây?” Sắc mặt hơi kinh ngạc, nhìn nữ tử mặt mày thanh tú, phong tư rất tốt trước mắt này, Tống Vũ Lăng không khỏi mở miệng lên tiếng.


“Tôi tìm huynh, nhưng tìm không thấy, thấy bên này có một con chim thải tước cứ bay vòng quanh, cho nên mới chạy sang đây xem sao.” Chỉ một ngón tay lên bầu trời, nếu đổi lại là trước kia, khẳng định ánh mắt của nữ tử không rời khỏi Tống Vũ Lăng, nhưng hôm nay, nàng có điểm dị thường, nàng nhìn chằm chằm vào hai người khác, không nháy mắt lấy một cái.



“Công tử là. . . . . . Thư Ly biểu ca?”

“Cô nương là Băng nhi?”

“Dạ!” Nặng nề gật đầu một cái, nữ tử tên là Trữ Tiêu Băng kia có chút ít kinh ngạc mừng rỡ ngoài ý muốn, đôi mắt mở thật to .

“Biểu ca, làm sao huynh lại ở chỗ này?”


Nàng, Trữ Tiêu Băng, nữ nhi của thừa tướng Đông Bình, thì ra là con gái của cậu Ứng Thư Ly, cháu gái của mẫu thân hắn. Đang ở đất khách, hai biểu huynh muội gặp nhau, cho nên về mặt tình cảm, tự nhiên cũng có vẻ thân thiết.


“Ta tới nhìn nơi cha mẹ ta kết duyên năm đó. Muội thì sao?” Nhàn nhạt cười, Thư Ly nói. Thấy vậy, Trữ Tiêu Băng hiểu ra: “Hóa ra là ở đây, là nơi dượng gặp cô. . . . . .”


Hình như có chút thương cảm cùng tiếc hận, Trữ Tiêu Băng gật gật đầu, ngắm nhìn bốn phía, tiếp đó chỉ chỉ Tống Vũ Lăng bên cạnh: “Muội đuổi theo hắn.”


“Đuổi theo hắn?” Một câu nói trắng ra, làm cho Thư Ly có chút giật mình, cũng đồng thời làm cho Tống Ngâm Tuyết bên cạnh nhíu mày, nàng nghiền ngẫm nhìn người trước mắt, đáy mắt có cái gì đó đang mơ hồ chuyển động.


“Đúng vậy a, Tống Vũ Lăng này, hắn nhìn thân thể của muội, cho nên đời này kiếp này, muội nhất định phải gả cho hắn!”


A? Nhìn thân thể. . . . . . Tựa hồ có mấy sợi hắc tuyến rơi xuống, trong lúc nhất thời Ứng Thư Ly không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ biết mím môi mỏng tuấn mỹ lại thành một đường.


Mà lúc này, nghe nàng ta nói vậy, Ngũ hoàng tử Tống Vũ Lăng buồn bực mở miệng giải thích: “Trữ Tiêu Băng, lúc ấy ta là vì cứu cô nương mà? Cô nương bị ác lang cắn trọng thương, nếu như không kịp thời xử lý miệng vết thương, rất dễ dàng nhiễm trùng thối rữa.”


“Tôi biết a, chính là huynh cũng đã nhìn thân thể của tôi, cho nên tôi phải gả cho huynh.” Cười cười kể rõ lý do của mình, khuôn mặt dễ nhìn của Trữ Tiêu Băng lộ vẻ thẳng thắn cùng ngọt ngào.


“Khụ!” Lúc này, một tiếng ho khan phá tan phong cảnh vang lên, thẳng tắp cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người, lại dùng một loại ngữ khí trêu chọc nói: “Trữ Tiêu Băng, cô nương quả thật rất khác thường. . . . . .”


Tống Ngâm Tuyết trêu tức nhìn cô gái trước mắt, chậm rãi nói, mà lúc này, sau khi nghe nàng nói xong, lúc tất cả mọi người đều trố mắt, vẻ mặt Trữ Tiêu băng buồn bực, yếu ớt mở miệng nói: “Sư tỷ, người ta là không dám chạy tới nhận sư tỷ chứ bộ. . . . . .”
“Sư tỷ?”


“Sư tỷ!”Vừa nghe lời này, Tống Vũ Lăng và Ứng Thư Ly cả kinh, bọn họ kinh ngạc nhìn hai người, không cách nào tiêu hóa sự thật hai người rõ ràng lại là quan hệ sư tỷ muội.


“Ta không phải sư tỷ của cô nương, cô làm ơn đừng lôi kéo làm quen.” Cười nhạt trả lời, trong đầu không khỏi hiện lên tình cảnh lần đầu tiên các nàng gặp nhau.


Khi đó Tống Nhữ Dương, lần đầu cùng tuyệt thánh đi ra ngoài, gặp một bé gái ngộ tính rất cao, tiếc là tuyệt thánh vốn có ý truyền thụ cho nàng ta chút võ công, nhưng bởi vì đứa bé kia trời sinh sợ sói, không thông qua khảo nghiệm được, cho nên liền vô duyên với sư môn.


Bất quá tuy là như thế, nhưng vì ngộ tính của nàng ta rất tốt, tuyệt thánh mới để cho nàng đi theo hắn vài ngày, dạy nàng mấy chiêu, coi như bồi dưỡng nhân tài.


Tuy Trữ Tiêu Băng cũng không phải là sư tỷ muội chính thức của Tống Ngâm Tuyết, nhưng trong đoạn thời gian tập võ thống khổ kia, sự xuất hiện của nàng ấy, không thể nghi ngờ đã cho nàng một chút vui vẻ.


“Sao lại không phải, làm thế nào lại không phải? Một ngày là sư tỷ, cả đời là sư tỷ!” Trữ Tiêu Băng cười hì hì nhìn người quen cũ nhiều năm không gặp trước mắt này, trong lòng cảm thán nàng thật là càng ngày càng đẹp, đồng thời cũng vì lần gặp lại hôm nay mà vui vẻ phấn chấn.


“Trữ Tiêu Băng, ta không biết, thì ra cô nương muốn làm Ngũ tẩu của ta?” Không để ý tới sự kiên trì của nàng, Tống Ngâm Tuyết chế nhạo mở miệng nói.

“Ngũ tẩu? Nói như vậy sư tỷ chính là. . . . . .”


Quấn Tống Vũ Lăng lâu như vậy, sớm đã thăm dò kỹ càng tình huống của hắn, lúc này thông minh như Trữ Tiêu Băng, vừa nghe đến xưng hô này thì trong lòng lập tức lý giải rõ ràng các mối quan hệ, vẻ mặt giật mình.


Tuy vậy nàng cũng không quá kinh ngạc, dù sao trước kia, nàng đã biết đến chỗ hơn người của Tống Ngâm Tuyết, một bé gái chỉ dựa vào bản thân mà giết ch.ết đám sói, tính tình của nàng, chắc chắc không giống như trong lời đồn.


Trữ Tiêu Băng không khỏi cảm thán vì thân phận đích thực của Tống Ngâm Tuyết, nghe nàng nói xong, khuôn mặt liền ửng đỏ, giải thích:“Sư tỷ, muội không biết quan hệ của hai người, chỉ là bởi vì lúc trước hắn cứu muội . . . . . .”


Lúc này Trữ Tiêu Băng dùng một loại ngữ khí hơi ngượng ngùng, giải thích tình cảnh ngày đó mình bị ác lang tập kích. Thấy vậy, Tống Vũ Lăng buồn bực phản bác: “Hừ, nếu sớm biết võ công của cô tốt như vậy, ta sẽ không tự tìm phiền toái chạy tới cứu cố.”


“Ngũ ca ca, nàng quả thực rất sợ sói, đây là ám ảnh trước kia lưu lại.” Giải thích chân tướng, hiểu được lúc trước vì Tuyệt Thánh ném nàng ta vào trong bầy sói đã tạo thành ảnh hưởng cho nàng, lúc này Tống Ngâm Tuyết thông cảm mở miệng.

“. . . . . .”


Không nói gì, Tống Vũ Lăng cũng hiểu được khi đó nàng thật sự thiếu chút nữa đã táng mệnh trong miệng sói. Mà cũng không phải là làm bộ, vì vậy liền mím môi, không nói câu nào nữa.


“Tống Vũ Lăng, một, huynh đã cứu mạng tôi, tôi vốn là nên cảm tạ, hai, huynh xem hết người tôi, huynh nên phụ trách, cho nên chúng ta một đáp một tạ, một nhận một đưa, hai người hợp thành một đôi, thế nào?”


Thẳng thắn và rõ ràng biểu đạt ý nghĩ yêu thương trong lòng ra, rất ít có cô gái có thể bày tỏ lòng mình như thế, rất có phong cách của con gái thế kỷ hai mươi mốt.


Tống Ngâm Tuyết thật sự rất tán thưởng tính cách của nàng ta, bất quá nàng vẫn trêu đùa nói: “Trữ Tiêu Băng, Ngũ ca ca của ta sắp kết hôn rồi, cô nương dây dưa như thế, chỉ sợ là không tốt lắm đâu. . . . . .”


“Kiều Mạt Nhi không xứng với hắn, cho nên muội sẽ không buông tha, trừ phi có một ngày hắn chính thức tìm được tình yêu của mình, lúc đó muội sẽ buông tay, nếu không, muội sẽ một mực đợi bên cạnh hắn!”


Lời nói kiên định mà chém đinh chặt sắt, vang lên trong rừng cây yên tĩnh này, một câu nói kia, mang đến cho ba người những suy nghĩ, chấn động khác nhau. . . . . .

. . . . . .


“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Đại Tụng Ngũ vương gia Tống Vũ Lăng công lao hiển hách, đặc biệt ban thưởng kết duyên cùng Kiều quốc Khuynh Nhạc công chúa, khâm thử ——”


Ngày thứ hai, khi Lễ bộ Thị lang Tả Tồn Qúy đến biên ngoại, trước mặt tất cả mọi người hướng Tống Vũ Lăng tuyên đọc đạo thánh chỉ này thì tất cả mọi người phẫn nộ rồi!


Chỉ có Tống Vũ Lăng vẫn thản nhiên như việc không liên quan gì đến mình, cười cười, đứng dậy tiếp chỉ tạ ơn, “Thần, Tống Vũ Lăng, tạ chủ long ân!”


“Điện hạ, ngài đã nghĩ kỹ, cái thánh chỉ này, ngài thật sự muốn tiếp sao?” Vừa thấy Tống Vũ Lăng chẳng hề để ý muốn tới tiếp chỉ, làm cho Tả Tồn Qúy vô thức lui về sau một bước, ôm thánh chỉ bảo hộ trước ngực.


Kỳ quái, Ngũ hoàng tử này làm sao có thể sảng khoái tiếp chỉ như vậy? Hắn phải phẫn nộ kháng chỉ bất tuân mới đúng chứ? Chóng mặt, tại sao có thể như vậy?


Tả Tồn Qúy hắn, phụng hoàng mệnh đến đây, mục đích chính là vì muốn cho Ngũ điện hạ Tống Vũ Lăng phẫn nộ cự hôn, nhưng bây giờ thì tốt rồi, người ta đáp ứng thoải mái sảng khoái, không hề làm khó dễ gì, bảo hắn trở về làm sao báo cáo kết quả công tác đây.


“Ách, Ngũ điện hạ, ngài đã nghĩ kỹ rồi chứ? Người kết duyên với ngài lần này, chính là Kiều quốc Khuynh Nhạc công chúa a?” Nghi hoặc lên tiếng hỏi, mang theo ba phần nghi hoặc, ba phần xúi giục.


“Tả đại nhân, ngài hỏi vậy là có ý gì?” Nghiền ngẫm nhếch mày, Tống Vũ Lăng vươn tay làm tư thế tiếp chỉ, lại thấy Tả Tồn Qúy nắm chặt thánh chỉ trong tay, không chịu buông.


“Ha ha, hạ quan nào có ý gì chứ? Hạ quan chỉ tiếc hận thay cho điện hạ a! Điện hạ quanh năm trấn thủ biên ngoại, càng vất vả công lao càng lớn, Thánh Thượng không ban thưởng cho điện hạ thì thôi, rõ ràng lại ban thưởng cho điện hạ một hôn sự như vầy? Điện hạ, hạ quan cho ngài biết một chuyện, Khuynh Nhạc công chúa Kiều Mạt Nhi kia, lúc nàng ta đến Đại Tụng chúng ta, không chỉ có tính tình ɖâʍ đãng trời sinh, cấu kết với vô số nam tử, hơn nữa quan hệ với Lục điện hạ cũng thập phần mập mờ! Điện hạ, thử hỏi nữ nhân như vậy, nàng ta làm sao xứng đôi với ngài?”



Tả Tồn Qúy vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận cùng không cam lòng, mục đích của hắn, chính là muốn châm ngòi Tống Vũ Lăng, khiến cho hắn sinh lòng oán nộ.


Tống Vũ Lăng tất nhiên là hiểu được dụng ý của hắn, chính là hắn cũng không tiếp lời, mà làm bộ không rõ mở miệng nói: “Tả đại nhân, thánh chỉ này, rốt cuộc ngài còn để cho ta tiếp hay không?”


“Điện hạ, ngài thật sự muốn tiếp sao?” Tả Tồn Qúy trợn tròn mắt, hắn không biết nên làm sao cho tốt.


Đúng lúc này, Tống Vũ Lăng vươn tay cầm lấy thánh chỉ trong tay hắn, vẻ mặt đầy thâm ý nói: “Tả đại nhân, nếu ta thật sự không tiếp, chẳng phải sẽ thành kháng chỉ bất tuân sao? Cái tội danh này, Tống Vũ Lăng ta đảm đương không nổi a!”


“Ha ha, đúng vậy đúng vậy! Xem ra đầu óc hạ quan, đúng là hồ đồ, không rõ tình huống mất rồi! Điện hạ, xin ngài đừng trách móc, hạ quan cũng chỉ là tức giận nhất thời mà thôi!” Thấy xúi giục không thành, Tả Tồn Qúy lập tức gió chiều nào che chiều ấy, vội vã lấy cớ cho hành vi của mình.


Thấy vậy, Tống Vũ Lăng cũng không vạch trần, mà tiếp tục lá mặt lá trái với hắn: “Ha ha, chuyện này kỳ thật cũng không là gì, ta còn muốn muốn cám ơn Nhị ca? Nghe nói Kiều Mạt Nhi chính là đại mỹ nhân hạng nhất, nếu không có Nhị ca làm mối, ta nào có loại diễm phúc này?”


“Ha ha, Ngũ điện hạ nói rất đúng! Cực kỳ đúng!” Tả Tồn Qúy biết đã hoàn toàn vô vọng, sau khi nghe đối phương nói như vậy, đành phải cười giả dối, liên tục đồng ý.


Hiểu được lần này mình đã triệt để không hoàn thành nhiệm vụ, Tả Tồn Qúy nhớ đến một chuyện khác mà Tống Vũ Thiên nhắn nhủ, vì vậy vội vàng mở miệng hỏi: “Không biết điện hạ có thấy Lục điện hạ đến đây không?”


“Chưa từng! lão Lục không phải đang ở kinh thành sao?” Cố ý giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, cứ lượn quanh luẩn quẩn không nói thật, thấy vậy, sau khi nhiệm vụ hoàn toàn tan biến, Lễ bộ Thị lang Tả Tồn Qúy ủ rũ, xám xịt mang đám người rời đi.


Đến lúc này, các tướng lĩnh thủy chung vẫn nín nhịn đứng một bên, cơn tức giận đã dâng lên đến cực điểm, rốt cuộc Hổ Tử kêu to một tiếng, bắt đầu nói: “Điện hạ, làm sao ngài có thể tiếp cái ý chỉ này!”


“Điện hạ, ả công chúa chó má kia, nàng ta có tư cách gì xứng với ngài!”

“Điện hạ, chúng ta không phục, Thánh Thượng dựa vào cái gì đối xử với chúng ta như vậy!”

“. . . . . .”


Sự bất mãn phản đối của chúng tướng đến giờ khắc này, bị kích phát toàn diện. Mà lúc này, Tống Vũ Lăng giơ tay lên cao, ra hiệu cho tất cả đều ngừng lại, sau đó tay kia vứt thánh chỉ, như ném một thứ rác rưởi tùy ý nói: “Các ngươi yên tâm, Kiều Mạt Nhi này, nàng không tới được biên ngoại đâu!”



Thân ảnh, sau khi bỏ lại một lời tuyên bố thì đi ra ngoài, lưu lại một đám tướng lãnh trố mắt đứng yên tại chỗ, nguyên một đám trơ mắt nhìn nhau. Hình như điện hạ của bọn họ, đã bắt đầu phản kháng. . . . . .


“Sao cô lại tới đây?” Đi vào doanh trướng của mình, trông thấy một thân ảnh màu tím nhạt, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, nụ cười xinh đẹp động lòng người, Ngũ hoàng tử Tống Vũ Lăng không khỏi mở miệng nói.

“Ta tới chào từ biệt huynh.”


“Hả?” Cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng rất đột ngột, không nghĩ tới người một mực dây dưa mình sẽ đến chào từ biệt, nhất thời, trong lòng có một loại cảm giác vô cùng vắng vẻ.


“Cô nương. . . . . . Muốn đi đâu?” Đã lâu như vậy, quen bị truy đuổi, cũng quen với việc mỗi ngày trông thấy nàng kiên trì tươi cười nhìn mình, trong nhất thời, thái độ Tống Vũ Lăng hơi khác thường mở miệng hỏi thăm đối phương.


“Đuổi theo sư tỷ, tùy tiện đánh giá Kiều Mạt Nhi kia một phen. Tống Vũ Lăng, huynh đừng tưởng rằng tôi sẽ buông tha cho huynh, tuy ôi biết huynh còn chưa thích tôi, nhưng là tôi cũng biết huynh không ghét tôi, cho nên có điểm này, đối với tôi như vậy là đủ rồi. Tôi cũng biết từ trước tới nay quấn quít lấy huynh là tôi không đúng, nhưng tôi thật sự thích huynh, không khống chế nổi mình. Lần này, tôi gặp lại sư tỷ, vừa cảm nhận được sự rung động, đồng thời cũng nhìn thấy vẻ tán dương trong mắt huynh, cho nên vì sau này để huynh cũng có thể nhìn tôi như vậy, thậm chí tiếp nhận tôi, tôi quyết định mình nên đi du lịch một phen.”



“Cô?”

Nghe Trữ Tiêu Băng nói…, trong lòng Tống Vũ Lăng rất phức tạp, chính là hắn không biết nên nói từ đâu, cho nên chỉ trầm mặc không nói được lời nào.


Biết rõ tính nết của hắn, Trữ Tiêu Băng cũng không bắt buộc, nàng nhếch miệng mỉm cười, đối với nam tử nàng thích này, trong lòng nàng tràn đầy bao dung: “Huynh đừng tưởng rằng tôi đi theo cản trở a, võ công của tôi không kém, nói không chừng còn có thể giúp sư tỷ? Hắc hắc, nếu đến lúc đó giúp được tỷ ấy, huynh nhất định phải cám ơn tôi a!”



Tùy ý khoát tay áo, xoay người tiêu sái đi ra ngoài, tuy biểu lộ Trữ Tiêu Băng rất là tiêu sái, nhưng nếu chú ý một chút, liền có thể nhìn ra trong mắt nàng hoàn toàn không muốn.


Hai cái thân ảnh, một cái trong trướng, một cái ngoài trướng, đều đứng yên, bảo trì một loại trầm tư giống nhau, người ngoài trướng sau khi nở nụ cười cay đắng, thì xoay người rời đi. . . . . .






Truyện liên quan