Chương 18: 18: Làm Con Chó Thè Lưỡi Liếm
Bên ngoài bệnh viện.
Sau khi Khương Văn Hiên đuổi theo hắn đi ra ngoài, thái độ của anh ta đối với Lương Siêu cũng hoàn toàn thay đổi 180 độ.
"Lương thần y, chuyện trước đây tôi thành thật xin lỗi, mong ngài thứ lỗi cho tôi đã đắc tội ngài, lần này xin ngài hãy giữ lấy tấm chi phiếu này cứ xem là chi phí khám bệnh, là một chút tâm ý của chúng tôi."
Lương Siêu liếc nhìn tờ chi phiếu có giá trị hai trăm vạn do bên kia đưa cho, rồi mỉm cười lắc đầu.
"Lần này chữa bệnh cho cha cậu, chỉ để đổi lấy một cái ân tình từ Trần tiên sinh, cho nên tôi không nhận tiền đâu."
Lúc đầu, Khương Văn Hiên nghĩ rằng Lương Siêu chê tiền còn quá ít, vì vậy liền suy nghĩ lại, rồi anh ta đã viết một tấm séc khác với giá trị là ba trăm vạn.
Năm trăm vạn, thầm nghĩ chắc nó sẽ đủ, phải không?
Ai ngờ, đột nhiên vẻ mặt Lương Siêu lại tối sầm đi, biết rằng đối phương thật sự không muốn tiền, vì vậy liền từ bỏ.
"Lương thần y, ngài đi đâu, tôi đưa ngài đi?"
"Chà, vậy cũng được."
Lương Siêu cùng anh ta lên xe, ngồi ở ghế phụ ở phía trước rồi bắt đầu nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp.
Lần này vì cứu cha của anh ta, mà hắn đã sử dụng một bộ châm pháp tên là Kỳ Dương Thâm Quyến, năng lượng trên người tiêu hao rất nhiều và huyền khí trong cơ thể cũng đã tiêu hao hơn phân nữa.
Nếu như hắn chạy nhanh như khi đến đây, có lẽ hắn sẽ kiệt sức rồi thành một con chó ngốc.
Trên đường.
Ban đầu Khương Văn Hiên muốn trò chuyện cùng với Lương Siêu để mối quan hệ giữa hai bên gần gũi hơn, nhưng rõ ràng là hắn đang nghỉ ngơi nên không còn cách nào khác ngoài trò chuyện trên WeChat khi lái xe.
"Anh Văn Hiên, chú như thế nào rồi?"
"Bây giờ tôi vừa tan học và đang trên đường đi đến bệnh viện."
Ừm?
Nghe được tin nhắn âm thanh này, mi mắt của Lương Siêu khẽ động, giọng nói này nghe quen quen nhưng lại rất giống giọng nói của Tần Nhược Đồng, ngược lại so với lúc nói chuyện với hắn còn ngọt ngào hơn rất nhiều.
"Cha tôi đã được cứu rồi, tính mạng cũng không còn gặp nguy hiểm nữa.
Nhược Đồng, em tốt nhất là đi lo việc của mình đi, ý tốt của em tôi xin nhận lấy vậy, cho nên em không cần đi thăm đâu."
Kết hợp suy nghĩ lại.
Thật sự là Tần Nhược Đồng!
Cô gái nhỏ này có một mặt đáng yêu và ngọt ngào như vậy sao?
Có lẽ là quan tâm đến Khương Văn Hiên này, phải không?
Khương Văn Hiên trả lời một cách thờ ơ, sau đó vài giây bên kia lập tức trả lời bằng một tin nhắn.
"Thật tuyệt, trái tim nhỏ bé lơ lửng của em cuối cùng cũng đã được hạ cánh." "Em muốn đi xem một chút, em vừa mới mua một ít thuốc bổ cho chú, anh Văn Hiên, anh đừng chán ghét em như vậy chứ."
Lương Siêu: "..."
Thật là một mớ hỗn độn!
Nghe xong toàn bộ cơ thể lập tức nổi da gà!
Thoáng nhìn Khương Văn Hiên một chút, khẽ cau mày hiển nhiên vẻ mặt không vui, Tần Nhược Đồng càng giống như một...
Con chó thè lưỡi ɭϊếʍƈ.
Anh ta định từ chối cô ta một cách thẳng thắn, nhưng Khương Văn Hiên chưa kịp nói gì, bên kia đã vội vàng gửi một yêu cầu video khác.
"Mẹ kiếp, nữ nhân này thật phiền phức!"
Lương Siêu nghe vậy liền "Phụt!" rồi cười lên một tiếng.
Có lẽ là vì có chút đồng cảm với Khương Văn Hiên, ấn tượng xấu trước đây về anh ta đã lặng lẽ tan biến.
Thấy anh ta sắp cúp máy, Lương Siêu cười nhạt khuyên nhủ: "Nếu tiểu cô nương người ta đã chủ động như vậy, cậu cũng có thể tiếp nhận mà."
"Đúng lúc.
Năm ngày nữa tôi sẽ đi dự tiệc sinh nhật của cha cô ấy.
Nếu thuận tiện, thì cậu có thể đến đón tôi.
Sau khi tổ chức tiệc sinh nhật xong, tôi sẽ đến châm cứu cho cha cậu."
"Ồ?"
Khương Văn Hiên sững người một lúc, gật đầu rồi nở một nụ cười và ngay lập tức kết nối với video.
"Gì!"
"Anh Văn Hiên!"
Tần Nhược Đồng kích động kêu lên tiếng, trước đây cô ta đã chủ động gửi rất nhiều lời mời quay call video, tất cả đều ở trong những đêm cô đơn, nhưng Khương Văn Hiên đều từ chối tất cả.
Bất ngờ lần này chấp nhận khiến cô ta có cảm giác Khương Văn Hiên đã rung động trước sự chân thành của cô ta và bắt đầu dần dần chấp nhận bản thân cô ta.
"Xin chào, Nhược Đồng."
Thái độ của Khương Văn Hiên so với lúc trước đã tốt hơn một năm, sau khi chào hỏi, anh ta liền nói: "Năm ngày sau, là tiệc sinh nhật của ba em phải không?"
"A? Ừ."
"Chuyện này em cũng định nói cho anh biết, anh Văn Hiên làm sao anh lại biết trước chứ?"
"Ồ, là một người bạn của anh nói với anh."
"Vậy tôi sẽ tham dự, nhớ chuẩn bị thiệp mời cho tôi đó"
Sau khi nghe được điều này, Tần Nhược Đồng lập tức vui mừng như mở cờ trong bụng!
Hạnh phúc này đến quá là đột ngột!
Bất ngờ, gà con gật đầu liên tục như mổ thóc, liên tục nói: "Được, được, nếu em nói cho cha em biết tin anh muốn đến tham gia tiệc sinh nhật, ông ấy sẽ rất vui!"
"Gì?"
"Anh Văn Hiên, anh đang lái xe sao? Ghế phụ lái còn có người sao?" "Là bạn của anh sao?"
Tần Nhược Đồng tò mò nhìn vị trí phụ lái, trông giống như một người đàn ông, và với dáng người và quần áo trên người anh ta ...
Sao nhìn lại có chút quen quen?
Rất nhanh, trong đầu hiện lên bóng dáng của Lương Siêu.
Nhưng cũng rất nhanh chóng bỏ suy nghĩ ngớ ngẩn này lại phía sau.
Về phần cậu bé nghèo tội nghiệp chui ra từ khe núi đó, ngay cả tư cách làm tài xế cho Khương Văn Hiên cũng không có, thì làm sao có thể ngồi vào vị trí phụ lái của Khương Văn Hiên?
Bản thân thực sự đã nghĩ quá nhiều.
Lúc này, Lương Siêu lui người về phía sau, lúc trước chỉ lộ ra nửa người nhưng hiện tại cũng biến mất ở trong màn hình video.
Khương Văn Hiên rất thông minh, thấy Lương Siêu dường như không muốn tiết lộ danh tính của mình, mặc dù là không biết tại sao, nhưng anh ta cũng nói cho qua: "Ồ, đó chỉ là một người bạn của tôi."
"Em thật sự không cần tới đây, cha tôi cần được tịnh dưỡng, hơn nữa hiện tại tôi cũng không có ở bệnh viện."
Nghe vậy, Tần Nhược Đồng lập tức mất đi suy nghĩ đi đến bệnh viện một lần nữa, bĩu môi và bày ra bộ dạng đáng yêu có chút tiếc nuối.
"Vậy được rồi, đợi khi nào chú khỏe lại thì em sẽ đi thăm."
"Đúng rồi, anh Văn Hiên, bình thường chú thích ăn cái gì nhất? Gần đây em có học kĩ năng nấu nướng, đến lúc đó em có thể làm mấy món mà chú thích để đem đi."
"Ting…ting…ting……"
Lương Siêu thở phào nhẹ nhõm, con chó thè lưỡi ɭϊếʍƈ này đáng bị như vậy, nhưng không có gì sai cả với điều đó cả!
"Chuyện sau này thì để nói sau đi, tôi đang lái xe nên cúp điện thoại trước đây."
"Dạ,..
anh Văn Hiên, nhớ lái xe cẩn thận."
Sau khi tắt call video, Khương Văn Hiên hỏi: "Lương thần ý, cậu có biết Tần Nhược Đồng không?"
"Ừm, tôi và cô ta coi như cũng có chút quan hệ."
"Đúng rồi, Gia đình cậu làm cái gì?" Lương Siêu thuận miệng hỏi ngược lại.
"Ah, gia đình chúng tôi được coi là một thương gia, tham gia vào bất động sản, trang sức, ăn uống và các ngành công nghiệp khác.
Ba tôi là chủ tịch của Phòng Thương mại Thiên Hải."
Lương Siêu nghe những lời này ngay lập tức hiểu ra.
Quy mô của thành phố Thiên Hải gần như gấp hai, ba lần thành phố Giang Lăng, vì cha của Khương Văn Hiên là chủ tịch Phòng thương mại Thiên Hải, nên việc kinh doanh của gia đình ông ấy có lẽ sẽ lớn hơn của Trần Tam Tỉnh rất nhiều.
Vì vậy Khương Văn Hiên có thể được coi là càn quét tất cả các thế hệ thứ hai ở Giang Lăng, không có gì lạ khi Tần Nhược Đồng rất thích anh ta.
Trở lại biệt thự.
Nhìn thấy Lương Nghiên đang xem TV, Lương Siêu mỉm cười và nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trước khi bắt đầu điều chế cao dược.
Vào buổi tối, hắn lại mặc cho Lương Nghiên bôi thuốc, dùng châm cứu để điều trị cho cơ thể của cô bé, vòng tay ôm cô bé và kể cho cô bé vài câu chuyện cổ tích để ru cô ngủ, rồi Lương Siêu mới lặng lẽ rời khỏi căn phòng của cô.
Trở về lại căn phòng của mình và bắt đầu ngồi thiền để tịnh dưỡng tinh thần.
Không biết đã qua bao lâu.
Ngồi thiền tịnh tâm được khoảng hai giờ, màn đêm bắt đầu buôn lạnh.
Lỗ tai Lương Siêu khẽ nhúc nhích, nghe được âm thanh rất nhỏ "Sột soạt" tiếng bước chân rồi đột nhiên hắn mở mắt ra, một tia hàn quang khẽ lóe lên.
Nếu có khách ghé thăm vào lúc nửa đêm, hầu hết các khách đều không được tốt.