Chương 103: 103: Không Tệ Có Chút Kiến Thức
"Toàn bộ tản ra!"
"Chạy!"
Đám người Hạ Tam Hải và Vương Ninh rống to một tiếng, bọn họ tuyệt đối không bao giờ ngờ được, ba kẻ đầu đầu bảng truy nã lại còn có một ngày cùng tề tụ về một chỗ!
Giờ phút này bất kể bọn họ có muốn giết ch.ết Lỗ Trì này bao nhiêu, có hận hắn ta bao nhiêu, thì chạy vẫn là lựa chọn duy nhất!
Khi ba người đó liên thù lại, đừng nói bọn họ, cho dù là bộ chủ Bạch Thiên Nam tự mình dẫn đội đến đây cũng không dám cam đoan có thể an toàn trở ra!
"Khà..."
"Rùa dã vào bình mà còn muốn chạy ra ngoài? Mấy người không thấy đã quá trễ rồi sao?"
"Lão tam, đừng nói nhảm với bọn họ nữa, nhanh chóng giết ch.ết toàn bộ, máu huyết của đám người này chắc chắn sẽ đủ để cậu khôi phục thực lực đỉnh phong rồi luyện thêm một bản mệnh Cổ Vương nữa."
“Tốt!"
Kế tiếp.
Lỗ Trì, Mạnh Khuê, Vệ Tranh đồng thời ra tay, trong phút chốc tòa nhà xưởng bỏ hoang này đã biến thành một biển cổ trùng.
Chỉ thấy có vô số sâu, nhện, rắn và các loại độc vật khác từ bốn phương tám hướng nhanh chóng lao ra, cắn nuốt ánh lửa trong nhà máy, phát động thế công điên cuồng đối với đám người Hạ Tam Hải!
"A!"
“Này, đám này là cái quỷ gì đây!”
"Mạng tôi tiêu rồi! Tôi..."
“Không cam tâm!"
"......"
Chỉ vài phút trôi qua, tiếng kêu thảm thiết đã triệt để ngừng lại, toàn quân bị diệt!
Lại nửa giờ nữa trôi qua, một con rắn nhỏ màu xanh sẫm chậm rãi bò ra từ trong miệng tay áo của Lỗ Trì.
Lỗ Trì mở mắt ra, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi đỏ tươi, vẻ mặt sảng khoái.
“Lão Tam, thế nào rồi?"
Lỗ Trì cười gật gật đầu, sau khi hắn ta hút sạch máu huyết của hai mươi người này, thực lực đã hoàn toàn khôi phục.
Lại nhìn con rắn nhỏ đang thè lưỡi khè khè về phía mình, hài lòng nói: "Bản mạng Cổ Vương mới luyện chế của tôi vừa độc lại vừa ác hơn lúc trước rất nhiều!"
"Chỉ tiếc là, lần này không thể dẫn dụ tên Bạch Thiên Nam và tên họ Lương kia ra, chỉ giết được đám người này ruồi cũng không sảng khoái lắm."
Mạnh Khuê gật gật đầu: "Đúng là có chút không thoải mái, đại sư huynh, nếu không chúng ta trực tiếp gửi chiến thư tới phân bộ Võ Minh? Đến lúc đó không cần sợ tên họ Bạch kia không ra."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Khặc khặc...!Nhị sư huynh, chúng ta còn cần làm việc lằng nhằng như vậy sao? Trực tiếp giết tới cửa chẳng phải sẽ sảng khoái hơn sao?"
Là lão đại trong ba người, Vệ Tranh phải suy nghĩ nhiều hơn, một bên vỗ cái bụng to lộ ra của mình, một bên vừa lắc đầu lắc đầu nói: "Việc này, không cần vội."
"Một năm trước, ta từng giao thủ với tên họ Bạch kia, năng lực của hắn ta có tính khắc chế đối với tộc Cổ sư chúng ta."
"Tôi còn nghe lão tam nói tên nhóc họ Lương kia cũng rất có thủ đoạn, không sợ cổ thuật, cho nên trước khi dẫn bọn chúng ra giết ch.ết, phải chuẩn bị đầy đủ một chút."
"Không phải lúc trước sư phụ đã truyền cho ba người chúng ta một bộ trận pháp cổ thuật sao? Trước tiên cứ luyện tập thuần thục nó trước."
“Đến lúc đó, bất kể là Bạch Thiên Nam, hay là tiểu tử họ Lương hay là tất cả mọi người trong phân bộ Võ Minh, đều sẽ trở thành miếng thịt trên thớt của ba anh em chúng ta, mặc cho chúng ta chém giết!
Lỗ Trì, Mạnh Khuê nghe vậy, sau khi liếc nhau đều gật đầu.
“Được thôi!"
"Cứ làm theo lời đại sư huynh nói đi, tạm thời kiềm nén một thời gian, cố gắng rèn luyện bản thân đạt tới trình độ hoàn hảo hơn!"
......!
Ngày hôm sau.
Bên ngoài phân bộ Võ Minh Trấn Giang, tiền giấy bay đầy trời, cánh buồm trắng rơi vãi khắp nơi, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nhạc u sầu truyền ra...!
Giờ đây nơi này đã bị bố trí thành một tòa linh đường cỡ lớn, ẩn ẩn hiện lên vẻ tiêu điều.
Hôm qua, bốn vị Tông Sư dẫn hai mươi hai vị chấp sự Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, tổng cộng hai mươi sáu người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Hôm nay, thi thể hai mươi lăm người được vận chuyển về, tình trạng tất cả thi thể đều thê thảm không thôi!
Chỉ có phó bộ chủ Hạ Tam Hải sống sót, nhưng cũng bị trọng thương, đến nay vẫn đang hôn mê.
Không ai biết rốt cục tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lần này phân bộ Võ Minh Trấn Giang đã gặp chuyện lớn, đánh mất cả mặt mũi...!
Trở thành đối tượng châm chọc khiêu khích của các phân bộ Võ Minh khác và một số thế lực võ đạo trong tỉnh.
Vì thế, thân là người làm bộ chủ, Bạch Thiên Nam không thể không ra mặt, đành phải xuất quan khẩn cấp, hiện tại đã tới bệnh viện Khang Nhân nơi Hạ Tam Hải đang ở, chuẩn bị toàn lực tiến hành cứu chữa cho ông ấy.
Khi anh ta vừa đến, đã thấy viện trưởng đang tiếp đón một thanh niên và đưa anh ta vào phòng chăm sóc đặc biệt.
"Lương thần y, Hạ lão bị thương nặng như vậy, vả lại kỳ độc trong cơ thể đã hoàn toàn phát tác, hiện giờ chỉ có thể dựa vào ngài thôi."
Thần y?
Nghe được cách xưng hô của viện trưởng đối với người thanh niên kia, Bạch Thiên Nam không khỏi nhíu mày.
Từ ngày ông bái nhập môn hạ của một vị cao nhân y dạo, cho đến nay ông đã dốc lòng chuyên tu y đạo được mấy chục năm, cho dù như vậy thì đến hiện tại ông cũng không dám nhận lấy danh nghĩa thần y.
Một chàng trai trẻ tuổi như thế này thì tính là gì?
Bạch Hạo Nhiên đi đến đây cùng ông đã nhìn ra sắc mặt ông có chút không đúng, nói: "Ba, tên kia chính là Lương Siêu mà con đã nói với ngài lúc trước."
“Dám quấy phá cho Trấn Giang chúng ta chướng khí mù mịt, hơn nữa cách làm người của hắn còn cực kỳ ngông cuồng!"
Bạch Nam Thiên nghe vậy vẫn không nói gì, chỉ hơi híp mắt lại, bước chân đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Thấy Lương Siêu đã lấy ra một bộ kim châm chuẩn bị châm cứu, lúc này mới lạnh giọng lên tiếng.
"Hạ lão là người trong phân bộ Võ Minh bọn ta, chuyện sống ch.ết tự có tôi phụ trách, nơi này không có chuyện của cậu nữa, đi ra ngoài đi."
Lương Siêu quay đầu, mày kiếm khẽ nhíu nhìn Bạch Nam Thiên.
"Ông là ai?"
"Đang ra lệnh cho tôi sao?"
Bạch Hạo Nhiên vẻ mặt cứng rắn tiến lên một bước, trách mắng: "Đây là cha tôi, bộ chủ phân bộ Võ Minh Trấn Giang, ở trước mặt ông ấy cũng không có phần cho anh làm càn!"
"Bộ chủ?"
Lương Siêu hừ cười một tiếng, hiển nhiên có chút khó chịu đối với ý thức trách nhiệm cực kém của vị bộ chủ chưa từng lộ diện này.
Mà sau khi liếc thấy ông đang xách theo rương thuốc bằng gỗ, nói: "Ông cũng là người trong y đạo?"
"Cũng?"
"Người trẻ tuổi, cậu dùng từ này là không chính xác rồi, loại người trẻ tuổi học y như cậu chưa qua hai năm đã ra ngoài lừa gạt người khác, không tính là người trong y đạo."
Đám người viện trưởng ở một bên nghe vậy, vốn định nói đỡ cho Lương Siêu vài câu, nhưng Bạch Nam Thiên căn bản cũng không cho bọn họ cơ hội, sau khi đẩy Lương Siêu ra liền tự mình ngồi xuống.
Đầu tiên bắt mạch cho Hạ Tam Hải, sau đó bắt đầu châm cứu, Lương Siêu thấy vậy lại sửng sốt.
Kiêu ngạo như vậy sao?
Thật đặc biệt, không hổ danh lão già hay ra vẻ của Bạch Hạo Nhiên.
Mà Bạch Thiên Nam thấy Lương Siêu còn chưa đi, biết hắn không phục nên ưỡn thẳng người lên, bày ra tư thái của một cao nhân, nói với giọng điệu giáo huấn nói: "Phương pháp châm cứu bình thường dùng trong Đông y chỉ là một ít da lông bên ngoài."
"Thấy rõ chưa, đây mới là thuật châm cứu chân chính."
Trong lúc nói chuyện, Bạch Thiên Nam đã lấy ra một quả ngân châm, nhanh như chớp đâm vào trong huyệt đạo của Hạ Tam Hải.
Buông tay ra, ngân châm tự động nhúng nhích, còn phát ra một trận "Ông ông..." dễ nghe thấy.
“Cái này, Dĩ Khí Ngự Châm!"
Mấy vị lão trung y ở đây đều sáng mắt lên, Lương Siêu lại bình tĩnh nói: "Thái Ất Châm Quyết?"
"Ồ?"
Bạch Thiên Nam quay đầu kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái.
"Ừm, không tệ, cũng có chút kiến thức."
Dứt lời, lại nhấc lên thanh ngân châm thứ hai và bắt đầu tích lực.
Thấy thế, Lương Siêu đứng cách Hạ Tam Hải khoảng hai thước cũng lấy ra một thanh kim châm, ngón tay búng một cái.
Vèo!
Sau khi một tiếng xé gió vang lên, kim châm chuẩn xác đâm vào huyệt Thần Khuyết của Hạ Tam Hải, ngay sau đó còn chấn động mạnh hơn cả cây ngân châm đầu tiên!
Hắn vừa ra tay một cái đã là mọi người có mặt ở đây phải sửng sốt!
Ban ngày đồng tử Nam chợt co rụt lại: "Cái này..."
"Cách Không Độ Châm?!"
Lương Siêu chắp tay gật đầu: "Không tệ, cũng có chút kiến thức.".