Chương 22: Kế hoạch sủng thê (2)

Quan hệ giữa Lâm Cận Ngôn và Trịnh Tranh không tốt cho lắm, cả hai người đều tự nhận mình là người giám hộ của Chử Tiểu Du nhưng đều hy vọng đối phương đối xử tốt với cậu. Khác với quan hệ cha vợ, bọn họ có một tầng huyết thống ngăn cách.


Nếu không phải vì Chử Tiểu Du, hai người này gặp nhau nhất định sẽ không cho đối phương mặt mũi, nhưng vì Chử Tiểu Du Trịnh Tranh phá lệ lần đầu tiên nói xin lỗi với người khác, Lâm Cận Ngôn cũng phá lệ nói chuyện với Trịnh Tranh.


Lâm Cận Ngôn đã bàn bạc với Lâm Cận Chí, vì Chử Tiểu Du y làm bộ đen mặt, một lần moi hết hết tâm tư của Trịnh Tranh, nhưng Trịnh Tranh vẫn bình thản ngồi xuống sofa, Lâm Cận Ngôn cảm giác mình bé nhỏ đi dần.


Chỉ dựa vào một động tác đã lấy được quyền chủ động, Trịnh Tranh nhìn Lâm Cận Ngôn nói: “Trình trạng bây giờ của Chử Tiểu Du như nào.”


Lâm Cận Ngôn không nghĩ tới hắn hỏi cái này, ung dung trả lời: “Một tháng nó không ra khỏi phòng, cậu cũng biết bình thường nó không dám gặp người, mang thai càng làm tinh thần nó buộc chặt.”
“Tôi đến để giải quyết vấn đề này.” Trịnh Tranh tự tin về điều này.


Lâm Cận Ngôn cười lạnh một tiếng trong lòng, y không tin Trịnh Tranh thờ ơ với việc Chử Tiểu Du mang thai, một người bình thường nhìn thấy người song tính mang thai con mình đều sợ ch.ết khiếp. Có lẽ bây giờ Trịnh Tranh nghĩ đứa bé không có vấn đề gì, nhưng nhỡ đâu sinh ra dị tật, trời sinh ngu mà còn bình tĩnh như thế?


available on google playdownload on app store


Lâm Cận Ngôn quyết định đen mặt nói đến cùng: “Còn nữa, kết quả sàng lọc có nguy cơ cao đứa bé bị Down, nói cách khác Chử Tiểu Du có thể sinh ra một đứa bé bị dị tật.”
“Ừ.” Trịnh Tranh không cảm thấy vấn đề này quá quan trọng.


Thật ra thì hắn cũng không có nhiều suy nghĩ cho đứa bé này, chỉ cần Chử Tiểu Du an toàn. Nếu Chử Tiểu Du để ý đứa bé có vấn đề, cụt tay cụt chân đều có thể phẫu thuật, người song tính lúc mới chào đời phẫu thuật càng đơn giản hơn khi trưởng thành, đứa bé có ngu ngốc cũng không vấn đề gì, nuôi dưỡng tốt một đứa trẻ ngốc cũng có thể sẽ vui vẻ.


Có sinh con hay không, mẹ tròn con vuông hay không, cho tới bây giờ không phải dựa vào một người cân nhắc, đặc biệt là việc Trịnh Tranh có thích hay không.
Bởi vì hắn có năng lực để gánh đỡ hậu quả.


Lâm Cận Ngôn nói: “Tôi biết sinh ra đứa bé này cậu có năng lực giải quyết, nhưng tình trạng tâm lý của Chử Tiểu Du không tốt, đến lúc sinh ra đứa bé có vấn đề nó sẽ hận bản thân cả đời.”


“Cho nên tôi hy vọng cậu giúp đỡ khuyên nhủ Chử Tiểu Du làm xét nghiệm nước ối, càng sớm càng tốt.”
Trịnh Tranh nhíu mày.


Lâm Cận Ngôn quan sát Trịnh Tranh, y biết người này vốn không phải loại người lúc nào cũng nói lời yêu nhưng có thể tìm tới tận nơi lại dễ dàng tiếp nhận chuyện Chử Tiểu Du mang thai. Qua tất cả những hành động này, hắn làm Lâm Cận Ngôn không cần nghe hắn bày tỏ cũng biết hắn rất thích, thậm chí là yêu Chử Tiểu Du.


“Cậu biết rõ tính cách Chử Tiểu Du, chúng tôi đều hy vọng nó lúc nào cũng vui vẻ, không phải vì cơ thể mình mà tự ti, chán ghét.” Lâm Cận Ngôn cố ý dừng lại: “Chuyện này cậu làm được đúng không?”
Trịnh Tranh nâng con ngươi liếc y một cái, mặt lạnh quay về phòng ngủ.


Chử Tiểu Du còn chưa ngủ dậy, nhưng lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ, thậm chí còn giãy dụa.
Trịnh Tranh hôn môi cậu, ghé vào tai Chử Tiểu Du thủ thỉ: “Ngoan, ông xã ở đây.”


Chử Tiểu Du luôn luôn ngủ nông, chỉ một tiếng động nhỏ đã tỉnh giấc, bên tai cậu vẫn còn tiếng nói trầm thấp của kim chủ, mèo con mở đôi mắt rưng rưng nước nhìn Trịnh Tranh, mơ hồ làm nũng: “Ông xã, em muốn đi vệ sinh.”
Trịnh Tranh hô hấp dồn dập.
Hắn thật sự là hận không thể…


Nhưng hiện tại cơ thể Chử Tiểu Du không cho phép, hắn chỉ có thể hung hăng hôn cậu mấy cái, nội tâm rít gào nhưng lại cẩn thận ôm cậu đến phòng tắm. Chử Tiểu Du đã hoàn toàn tỉnh táo, đỏ mặt để Trịnh Tranh bế. Trịnh Tranh lại cắn tai cậu: “Thôi nào, tôi giúp em đi vệ sinh.”


Chử Tiểu Du yêu kiều vùi mặt vào ngực hắn. Trịnh Tranh cười một tiếng, thay cậu cởi quần, dỗ dành cậu ngồi trên bồn cầu, vừa đi vệ sinh vừa hôn sâu Chử Tiểu Du, để cậu đi vệ sinh.


Dù sao cũng thật mất mặt, ban đầu Chử Tiểu Du còn xấu hổ giận dữ không nguyện ý, sau đó dần theo trêu đùa của Trịnh Tranh, mèo con run rẩy tước vũ khí đầu hàng.
Chử Tiểu Du cực kỳ xấu hổ, đứng bật dậy cao giọng: “Anh, anh, anh, anh, anh, anh đi ra.”


Trịnh Tranh buồn cười: “Có gì xấu hổ? Dù sao cũng không phải chưa từng giúp em.”
Chử Tiểu Du nghĩ cậu không thọ tỷ Nam Sơn
(*)
mất.


[Nguyên văn là: “褚小悠想拳打南山敬老院.” – Dịch nghĩa là: “Chử Tiểu Du nghĩ quyền đả Nam Sơn viện dưỡng lão.” Thì mình nghĩ ý ở đây tác giả muốn nói là em Chử Tiểu Du thẹn quá mà nghĩ tới những năm tháng về sau ở cùng với anh Trịnh Tranh, mỗi ngày bị anh Trịnh Tranh không biết xấu hổ trêu như này thì em không thọ được cùng anh mất =)))]


“Trịnh tiên sinh, em…” Chử Tiểu Du mặt đỏ tai hồng, cảm thấy rất khó nói, trong tình cảnh như này, giọng cậu mềm nhũn: “Em với anh không phải là quan hệ bao dưỡng, em muốn anh tôn trọng em.”
Trịnh Tranh càng cười to hơn, dỗ ngon dỗ ngọt: “Chồng chồng thì cũng phải có tình thú.”


Nghe được hai chữ chồng chồng, hai tai Chử Tiểu Du ửng hồng, cậu cũng là chồng mà, chỉ là tư thái không được mạnh mẽ như hắn, nhìn cậu đáng yêu điềm đạm, sức hút xinh đẹp, thân thể câu dẫn, giống như dây leo quấn chặt trên người kim chủ, để mặc hắn “yêu” cậu.


Chử Tiểu Du cảm thấy thật thoải mái.
Thời điểm hai mắt đầy nước, Chử Tiểu Du đứng cũng không vững, hai chân như nhũn ra: “Trịnh tiên sinh, em muốn.”
Mắt Trịnh Tranh tối sầm nhìn cậu, ghé vào tai Chử Tiểu Du ôn nhu nói: “Mèo con đi làm kiểm tr.a được không?”


Chử Tiểu Du bừng tỉnh, cắn môi quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới hắn.
Hóa ra kim chủ không phải là muốn chơi tình thú với cậu mà là thuyết phục cậu.
“Hửm?” Trịnh Tranh chen ngón tay đi vào.


Chử Tiểu Du ngoài mặt bướng bỉnh nhưng trong lòng run rẩy, nói: “Chỉ là ngón tay thôi sao, em cũng có, hơn nữa trên mạng cũng có nhiều dương v*t giả, muốn lớn bao nhiêu cũng được.”


Trong nháy mắt sắc mặt Trịnh Tranh lạnh lùng như giảm cả chục độ: “Em nói cái gì! Tôi đã nói rồi, cả người em ngoài tôi ra bất cứ cái gì cũng không được dùng, con mẹ nó tôi phải chơi ch.ết em!”


Chử Tiểu Du khóc, cậu biết kim chủ chỉ nói bằng lời, lần trước còn lấy dây điện ra dọa cậu, nhưng không dùng nó trừng phạt cậu.
Cậu thật sự không hề muốn đi kiểm tra.


Nhưng ngay sau đó Chử Tiểu Du bối rối, quay cuồng không biết nên làm gì, không còn chút lý trí nào, mặc cho kim chủ yêu thương tùy ý. Lần này kim chủ làm cậu cũng thật nhẹ nhàng, dù sao cậu đang mang thai, cơ thể không thể chịu được quá nhiều kích thích. Thế nhưng Chử Tiểu Du cũng thật sung sức, làm xong một lần liền dính lấy người không buông, nũng nịu, giả vờ khóc lóc cầu kim chủ yêu thêm lần nữa. Trịnh tranh đen mặt không cho, động thân đứng lên, Súng ống cũng không cho cậu tuốt, tự mình dùng tay giải quyết nhu cầu.


Chử Tiểu Du trong lòng phát hỏa đến mức cả người đều run rẩy, cắn móng tay chờ Trịnh Tranh ra ngoài.


Cậu hiểu ý kim chủ, nếu cậu không đáp ứng đi làm kiểm tr.a chắc chắn hắn sẽ thay đổi phương thức từng ngày ép cậu đến khi cậu đồng ý thì thôi. Nhưng Chử Tiểu Du có chút không đối phó được chuyện này.


Chờ Trịnh Tranh đi ra, Chử Tiểu Du đã mặc quần áo chỉnh tề, ngay ngắn ngồi trên giường, thấy hắn ra cậu lập tức dùng đôi mắt mèo nhìn hắn, trong mắt hiện rõ khá khao, mời gọi kim chủ đến bên cậu. Trịnh tranh bị Chử Tiểu Du dùng ánh mắt câu dẫn, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình nên tránh con mèo này xa một chút.


Chử Tiểu Du hoàn toàn không biết hắn nghĩ gì, vui vẻ nói: “Trịnh tiên sinh, bảo bối đang đạp, anh có muốn nghe một chút không?”
Suy nghĩ của cậu vô cùng đơn giản, bảo bối là con của cậu và kim chủ, kim chủ chắc chắn sẽ yêu thương đứa bé giống cậu.


Trịnh Tranh đối với đứa bé này vốn không có mấy hứng thú, chỉ phối hợp để Chử Tiểu Du vui, đến gần ngồi xổm trước người cậu, ghé tai vào bụng. Ngoài cảm giác trong bụng có một tiểu quỷ ngang bướng quậy phá, hắn không có cảm nhận gì đặc biệt khác.


Chử Tiểu Du mong chờ nhìn hắn: “Anh có cảm động không? Anh có thương con không?”
Trịnh Tranh đứng dậy ngồi bên cạnh cậu, cảm thấy Chử Tiểu Du như mang trong bụng một bao thuốc nổ vậy, chắc chắn cậu không hề thấy thoải mái: “Có cách nào khiến nó yên tĩnh không?”
Chử Tiểu Du: …


Con mèo con cả giận nói: “Căn bản anh không hề yêu con vậy sao còn bắt em đi làm kiểm tra?”
Trịnh Tranh thuận miệng tiếp lời cậu, không hề ý thức được rằng chính mình đang dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cậu: “Vậy không phải vì tôi yêu em sao?”


Chử Tiểu Du mắt sáng lên, mặt lại chuyển đỏ, đầu cọ cọ vào ngực Trịnh Tranh, nhẹ nhàng làm nũng: “Em cảm thấy con vẫn khỏe mạnh, không cần phải đi làm kiểm tra, mà người đi làm kiểm tr.a vốn là những người chẳng may làm động thai, em lại vô cùng cẩn thận không hề làm gì tổn hại đến con.”


“Chúng ta có thể không đi kiểm tr.a nữa được không?”
Trịnh Tranh hiểu rõ Chử Tiểu Du.


Chử Tiểu Du không ngốc, nhưng không hề có dã tâm suy tính gì, thành thật ngoan ngoãn. Lần đầu Chử Tiểu Du nhìn thấy cậu ngoại trừ vì sắc, trên người Chử Tiểu Du lúc nào cũng mang đến cảm giác sạch sẽ lạ thường, giống như cậu chính là một tiểu thiên sứ vậy.


Ở chung với nhau một thời gian, hắn mới dần dần nhận ra Chử Tiểu Du cái gì cũng không biết, bởi vì cậu ít tiếp xúc va chạm với xã hội, nhân tính là gì cũng không hiểu rõ, cậu như một con mèo nhỏ vừa chào đời vậy, ngây thơ bước vào đời, thấy hắn là người tốt đối xử với cậu không tệ liền ngoan ngoãn cọ đầu vào lòng chủ nhân.


Động vật họ mèo rất thích làm nũng, có chút dính người bởi họ nhà mèo trời sinh là những thợ sẵn, so với loài chó, mèo dù có trải qua nghìn năm thuần hóa vẫn mang tích cách của những thợ săn – thiếu bản tính trung thành.


Giống như Chử Tiểu Du, cái đầu nhỏ của cậu làm việc vốn nhờ vào trực giác của loài mèo. Nhưng Trịnh Tranh vừa mới nghĩ ra, Chử Tiểu Du chắc hẳn biết mình mang thai ngay lập tức định rời bỏ hắn. Hắn vốn định đem người về nhà mình ở rồi sẽ xác định quan hệ. Ai ngờ từ đâu ra một “người yêu” hắn xuất hiện làm cậu trong một đêm đã ra quyết định rời bỏ hắn.


Mà trước khi khi hắn giao cho Triệu Tân Đức ra đề nghị bao dưỡng cậu, Chử Tiểu Du suy nghĩ không đến hai mươi giây đã đáp ứng.
Chử Tiểu Du không phải là người lằng nhằng, đầu của cậu làm việc theo mục đích, sau khi xác định được thì sẽ vội vàng làm ngay.


Nhưng lần này Chử Tiểu Du không đối mặt được, cậu không thể đối mặt với sự thật cậu đang mang một cái thai dị dạng. Chuyện này càng kéo dài càng lâu, Chử Tiểu Du sẽ chỉ ngày càng thiếu tự tin, ngày càng hoài nghi bản thân.


Hay nói cách khác, đứa bé trong bụng có tầm quan trọng không nhỏ với cậu, thậm chí còn quan trọng hơn cả chính bản thân cậu.


Trong lòng Trịnh Tranh phảng phất không vui, nhưng vì Chử Tiểu Du, hắn đành phải kìm nén cảm giác không thích đứa trẻ này, hôn mèo con của hắn, nói: “Ngoan, phải sớm đi kiểm tra, nếu đứa bé có vấn đề, chúng ta sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để giúp nó vượt qua cửa ải nhân sinh đầu tiên đầy gian nan.”


Chử Tiểu Du trầm mặc một lúc, cúi đầu xuống khóc nức nở.






Truyện liên quan