Chương 50: Phu nhân kế (1)
Mấy ngày Tết âm lịch, Chử Tiểu Du phát hỏa.
Chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Trịnh thị, ngay lập tức nhiều người chú ý đến Trịnh Tranh, truyền thông sau khi nghe ngóng liền há hốc mồm, người đứng đầu Trịnh gia lại là đồng tính luyến ái.
Tuy rằng trên báo không đưa tin nhưng lại ngầm truyền từ một thành mười, từ mười thành trăm. Ngoài ra còn có các loại suy đoán, lời đồn thêm mắm thêm muối, thậm chí chủ đề về hình mẫu đồng tính luyến ái của Trịnh Tranh leo lên hot search.
Sau khi Trịnh Tranh nghe tin này, lập tức đến phòng quan hệ công chúng yêu cầu xóa chủ đề này, nhưng trong lòng các ông lớn đã thầm ghi chuyện này, thậm chí các nhân viên trong Trịnh thị không thể không bàn tán.
Vừa qua Tết, trăm ngành nghề ở Trung Quốc phục hồi nhịp sống thường ngày, trụ sở chính tập đoàn Trịnh thị trở thành đấu trường tám chuyện, giám đốc các bộ phận có chuyện hay không đều đến hỏi thăm, dỏng tai nghe ngóng.
Tuy nhiên, trụ sở cho biết: “Phí công phí sức, Trịnh tổng của chúng ta đã kết hôn rồi.”
Tin tức này truyền đi lập tức khiến quần chúng sôi sục.
Đã kết hôn, đồng tính luyến ái cùng lúc được công khai.
Tên tuổi Trịnh Tranh lừa hôn bị khơi ra, chuyện tốt không ra khỏi cửa mà chuyện xấu đã truyền nghìn dặm, một khi có chuyện không tốt, người của phòng quan hệ công chúng liền bận rộn.
Người trong tập đoàn Trịnh thị đều hiểu Trịnh Tranh, tuy người này có lúc tăng ca điên cuồng, nhưng tuyệt đối không phải là loại người gạt con nhà người ta cho nên bọn họ nhất chí nói với bên ngoài rằng Trịnh tổng không phải là đồng tính luyến ái, chỉ là đã kết hôn rồi.
Nhưng kết hôn thì phải ra mắt vợ với công chúng, sao lại phải che che giấu giấu? Rõ ràng là có vấn đề.
Chử Tiểu Du buồn bã.
Chử Tiểu Du không thể lộ mặt, kể cả cậu có mặc váy đi ra ngoài thì người ta vẫn muốn điều tr.a thân phận của cậu, năng lực thịt người của dân mạng vô cùng mãnh liệt.
Một khi cậu xuất hiện, bạn học nhìn thấy thì giải thích như thế nào?
Chử Tiểu Du cảm thấy tên tuổi Trịnh phu nhân đặt trên người cậu như đặt trên xác mèo, không đúng lúc lại rất nặng nề, ép mèo con không còn đường đi. Loại cảm giác này rất khó chịu, giống như khi còn bé người ta biết đến cậu vì là người song tính, đến xem cậu như xem vật hiếm của lạ. Cho dù, cậu ở cùng một chỗ với Trịnh Tranh không phải sai lầm lớn gì, nhưng cậu không muốn bởi vì là đồng tính mà bị vây xem.
Thật ra không có nhiều truyền thông chính thức tham gia vào chuyện này, chỉ có dân mạng cuồng nhiệt, tên Chử Tiểu Du, ngoại hình, thân phận không bị tiết lộ, Trịnh Tranh một mình đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Do không có người bị hại, cũng không có người điều tram rất nhanh chuyện này cũng sẽ không còn nóng nữa.
Nhưng cảnh sát phát hiện.
Ngày đó Chử Tiểu Du trốn ở trong phòng chơi cùng với Chử Đỉnh Đỉnh, đột nhiên nhận được điện thoại của Trịnh Tranh, hắn nói chút nữa sẽ dẫn hai vị cảnh sát đến nhà.
Chử Tiểu Du mơ hồ đoán được là xảy ra chuyện gì, để bảo mẫu đưa Chử Đỉnh Đỉnh về phòng, còn cậu chỉnh trang lại, động viên bản thân.
Một trong hai người tới là Lôi Diễm.
Vì đã từng gặp mặt nên ấn tượng của cậu về Lôi Diễm rất tốt, Chử Tiểu Du không quá sợ hãi, nhưng cậu hơi chột dạ, nhịn không được trốn ở phía sau lưng Trịnh Tranh, thật cẩn thận đánh giá hai vị cảnh sát mặc đồng phục.
Trịnh Tranh cười, vỗ tay cậu: “Ngoan, không có việc gì.”
Lôi Diễm ho khan một tiếng, nói: “Chử… Ân, Trịnh phu nhân, chúng tôi điều tr.a qua, phát hiện cậu có hai hộ tịch.”
Chử Tiểu Du gật đầu, nhỏ giọng lên tiếng: “Tôi tìm hiểu rồi, cái này không tính là phạm pháp.”
Lôi Diễm cười: “Là như thế này, cậu không có làm chứng minh thư giả, nhưng có hai hộ tịch thì phải bỏ đi một cái.”
Thật ra chuyện này cũng coi như khó giải quyết, cảnh sát hộ tịch cũng từng xử lý qua chuyện như này, chỉ cần đương sự bỏ một hộ tịch là xong việc. Nhưng trường hợp của Chử Tiểu Du lại đặc biệt, đặc biệt đến kinh động cấp trên.
Dù sao chồng hợp pháp của cậu là Trịnh Tranh.
Cũng vì thân phận Trịnh Tranh, Chử Tiểu Du mới đặc biệt, bọn họ chỉ có thể phái Lôi Diễm tới.
“Vì cậu đã kết hôn và có con, chúng tôi đề nghè cậu thận trọng suy xét.” Lôi Diễm nói, trong suy nghĩ của anh thật ra giữ lại chứng minh thư giới tính nữ là được, nhà nước và người lớn không quản chuyện Chử Tiểu Du là nữ nhưng thích mặc đồ nam đâu, giữ lại chứng minh thư này thì tất cả mọi chuyện đều được giải quyết.
Trịnh Tranh không nói chuyện.
Ngược lại, Chử Tiểu Du đang do dự: “Tôi, tôi muốn suy nghĩ một chút.”
Lôi Diễm “Ừ” một tiếng, không tiếp tục giục cậu: “Nếu cần, chúng tôi có thể vì cậu mà hỗ trợ tư vấn tâm lý.”
Chử Tiểu Du buồn bực nghĩ tôi mới không cần cái hỗ trợ tư vấn đấy.
Dù sao chuyện này sẽ để lại nhiều suy tư, Chử Tiểu Du không thích nữ giới, bảo cậu giữ lại một thân phận nữ giới, chưa chắc trong lòng cậu đã chấp nhận việc này. Nhưng nếu cậu bỏ thân phận nữ giới, chính là cậu muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Từ bỏ hôn nhân, danh hiệu Trịnh phu nhân có thể vứt bỏ, giống như mèo con vứt bỏ được cái nắp nồi, dường như trút được cả một gánh nặng.
Có khả năng buông bỏ sao? Đây là chuyện ly hôn!
Chử Tiểu Du buồn sầu.
Một người song tính không dễ dàng gì mà lựa chọn được một thân phận cho mình, cậu muốn đối mặt với áp lực xã hội và nhận thức bản thân, lúc hai vấn đề này mâu thuẫn, lại bắt buộc phải chọn thì không khác gì chém người, khiến đầu cậu một nơi thân cậu một nẻo.
Trịnh Tranh biết trong lòng Chử Tiểu Du khó chịu, mỗi ngày chủ động giảm bớt lượng công việc để ở cùng với cậu.
Chử Tiểu Du không có việc trong học kỳ này. Từ sáng tới tối đều rảnh rỗi, cậu bắt đầu nghĩ chuyện trang hoàng lại biệt thự, Trịnh Tranh đã đồng ý cùng cậu thiết kế ngôi biệt thự này.
Ban đêm, hai người cuốn vào nhau cùng vẽ vời, Chử Tiểu Du tựa vào ngực Trịnh tranh, dựng vở cắn bút, đau khổ suy nghĩ xem nên đặt gì trong phòng Chử Đỉnh Đỉnh.
Dù bận, Trịnh Tranh vẫn bình tĩnh tựa vào sofa, ngắm nhìn mái tóc mềm mại của Chử Tiểu Du.
“Anh nói xem Đỉnh Đỉnh có thích Hôi Thái Lang
(*)
không?” Chử Tiểu Du hỏi.
[(*)Hôi Thái Lang ở đây là chỉ Sói xám trong Cừu vui vẻ và Sói xám.]
Trịnh Tranh ngẫm lại: “Chắc là thích Hồng Thái Lang
(*)
.”
[(*)Hồng Thái Lang chỉ Sói đỏ, là vợ của Sói xám]
Ý của Trịnh Tranh là màu đỏ nhưng cơ thể Chử Tiểu Du bỗng dưng cứng nhắc, Hồng Thái Lang là sói cái, Trịnh Tranh vẫn thích Hôi Thái Lang là Hồng Thái Lang sao?
(*)
[(*)Có vẻ ở đây Chử Tiểu Du nghĩ Trịnh Tranh vẫn thích phụ nữ, không phải là gay nhưng lại yêu Chử Tiểu Du.]
Trịnh Tranh nhìn Chử Tiểu Du là biết cậu đang nghĩ gì, nam nhân nghiêng đầu hôn lên môi cậu, sau đó xoay người đè cậu xuống dưới.
Chử Tiểu Du trong mắt đầy nước, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về phòng đi… Bảo mẫu.”
Trịnh Tranh dừng động tác, ôm cậu trở về phòng, lại hung hăng đè cậu lên cửa.
Chử Tiểu Du phối hợp, thời điểm Trịnh Tranh đè cậu lên cửa, cậu chưa có cảm giác gì, nhưng lại bị Trịnh Tranh nhấc cằm lên hôn môi lại có chút thẹn thùng mà nghiêng mặt, làm cậu không khống chế được mà chảy nước bọt.
Chậm rãi, Trịnh Tranh khuếch trương hậu huyệt cho cậu. Lần đầu tiên Chử Tiểu Du được yêu một cách ôn nhu đến như vậy, bị ôm lên trên giường, chân tay quỳ xuống, vểnh mông lên cho Trịnh Tranh nhìn, bày ra tư thế đáng xấu hổ như thế lại không có chút phản kháng nào. Mèo con phát ra tiếng hừ hừ từ mũi, không bao lâu cánh tay mềm nhũn không chống đỡ được cơ thể, giống tiểu thụ làm biếng liên tục đòi Trịnh Tranh ôm.
Trịnh Tranh cười, vẫn để Chử Tiểu Du ôm hắn, hưởng thụ sự ôn nhu của hắn. Làm mặt sau nên Trịnh Tranh không dùng bao, Chử Tiểu Du đã lâu mới được tiếp nhận tinh dịch nóng bỏng, cả người thích đến run rẩy. Mèo con không nghĩ quẩn, quấn lấy Trịnh Tranh đòi nhất định phải làm mặt trước, còn muốn được ăn tinh dịch nóng bỏng của hắn.
Trịnh Tranh trực tiếp bế người vào phòng tắm, Chử Tiểu Du ngoan ngoãn nằm ở trong nước, cả người không còn sức lực, hai tay vẫn ôm lấy Trịnh Tranh, rốt cuộc được toại nguyện, bị Trịnh Tranh làm mặt trước trong bồn tắm nhỏ hẹp.
Kết thúc mèo con còn đặc biệt động tình nói là vì được ăn tinh dịch nóng bỏng của Trịnh tiên sinh, cậu luyến tiếc không muốn rút ra, thật sự rất câu dẫn người.
Thế nhưng ngày hôm sau xuống giường, mèo con không chịu nhận, lại bắt đầu loay hoay với chứng minh thư của cậu.
Buổi sáng Trịnh Tranh còn phải đi làm, Chử Tiểu Du vò đầu đến suýt chút nữa là rụng hết tóc. Trước kia cậu một mực muốn phẫu thuật, nhưng có Trịnh Tranh, cậu thật sự không muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này, từ bỏ Trịnh Tranh. Chỉ cần nghĩ đến phẫu thuật, cậu sợ rằng Trịnh Tranh sẽ không thích cậu nữa.
Cậu còn trẻ, tràn đầy sức sống, cơ thể mềm mại, giống như một con mèo trầm lặng, bốn cái chân nhỏ nhắn giẫm lên trái tim của Trịnh Tranh mà đoạt được sự sủng ái của hắn.
Chử Tiểu Du tự hỏi: ‘Cậu vốn dĩ chỉ có như vậy sao? Cậu dựa vào cái gì mà để Trịnh Tranh thích mình?’
Hỏi xong, cậu cảm thấy tự ti.
Nếu cậu chọn trở thành nam nhâm, cậu sẽ không nhận được sự bảo đảm trong hôn nhân, cậu lựa chọn phẫu thuật, rào cản về thân thể sẽ bị phá vỡ. Trịnh Tranh sẽ nhìn cậu, sau lớp quần áo kia, chỉ là một chàng trai yếu đuối.
Chử Tiểu Du khóc ở trong phòng, càng nghĩ càng đau lòng, cậu lau nước mắt, quyết định gọi cho Sở Tiểu Du hỏi ý kiến của nó.
Sở Tiểu Mộc cách một cái điện thoại nghe Chử Tiểu Du kể lại, thản nhiên nói: “Nam nhân của hắn là chị là anh em, chẳng qua gọi anh hay chị khác nhau mà thôi, em không có vấn đề gì, anh tự suy nghĩ đi.”
Chử Tiểu Du giằng xé nội tâm, sợ Sở Tiểu Mộc mắng cậu, rụt rè nói: “Anh sợ Trịnh tiên sinh không thích.”
Sở Tiểu Mộc: “Em đây lừa Trịnh Quốc Đống 20 vạn, còn cả một khoản tiền của lão thái thái, hắn không thích có thể mang anh và Đỉnh Đỉnh đi, em có một miếng cơm ăn, anh và Đinh Đỉnh có thể trải qua không tồi.”
“Anh đây có muốn ly hôn đâu?”
Sở Tiểu Mộc dừng lại một chút: “Anh tính lấy tiền của hắn sao?”
Chử Tiểu Du “A” một tiếng: “Không.”
“Vậy trước khi kết hôn hai anh có điều khoản gì à? Ví dụ như kết hôn xong phân chia tài sản như nào, hắn có giới hạn anh dùng tiền không?”
“Không có.” Chử Tiểu Du kinh ngạc.
“Vậy anh sợ cái gì? Nên sợ chính là hắn, kẻ có tiền ly hôn không phải phiền toái nhất sao?” Sở Tiểu Mộc lạnh lùng chế giễu một câu, còn nói: “Bất quá không có việc gì, em không cần nhiều, chỉ cần đủ tiền sinh hoạt cho Đỉnh Đỉnh là được, một tháng 2000 đồng.”
Chử Tiểu Du cảm thấy Sở Tiểu Mộc không phải người có thể tâm sự, nhưng nó nói như thế khiến cậu vừa khó hiểu vừa an tâm, ly hôn không mang lại cho cậu tổn thất quá lớn, điều Chử Tiểu Du lo nhất là phải rời khỏi Trịnh Tranh.
Trịnh Tranh có thể chấp nhận thân phận nam giới của cậu, Chử Tiểu Du không có nhu cầu gì đối với thân phận trong hôn nhân, cậu cũng không dựa vào hôn nhân mà bắt cóc Trịnh Tranh, cũng không quan tâm tương lai phân chia tài sản ra sao, cậu chỉ có một nhu cầu duy nhất với Trịnh Tranh, là hai người có thể làm bận với nhau.
Chẳng lẽ ly hôn?
Chử Tiểu Du cúp điện thoại, cảm thấy có thể nói chuyện với Trịnh tiên sinh.
Kết quả hôm nay Trịnh Tranh về nhà, một cơ hội cũng không cho Chử Tiểu Du nói một câu, nam nhân dùng hết Hồng Hoang chi lực
(*)
, làm mèo con đến ngày hôm sau không thể rời khỏi ngực hắn, vừa động toàn thân đau như rời ra từng mảnh. Mèo con khó chịu, khóc ướt hết ngực Trịnh Tranh.
[(*)Hồng Hoang chi lực (洪荒之力): Nghĩa chỉ sức mạnh nguyên thủy.]
Không biết sao chuyện xác định thân phận lại đến tai lão thái thái, người đàn bà này đầu tiên phá lệ ra khỏi cửa đến nhà cháu trai, nhìn thấy Chử Tiểu Du liền cho một câu: “Cậu muốn phẫu thuật? Được, trước hết sinh thêm một đứa nữa cho Trịnh gia chúng tôi.”
Chử Tiểu Du vốn đang áy náy suy nghĩ việc sinh nở, vừa nghe lời này lông mèo đều dựng hết lên, trừng lão thái thái: “Cút!”