Chương 46: Nếu đuổi kịp em thì sẽ đè em xuống cỏ và hôn em
*Edit: *Diệp Vũ Lam
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Chiều Chủ nhật, Chu Dịch phải đến dự bữa tiệc chia tay và chúc mừng giám đốc Ngô của công ty thành phố được thăng chức. Các giám đốc từ cấp lãnh đạo trở lên trong công ty tỉnh Hoa Tín đều đi. Tổng cộng có 8 – 9 người, chỗ ngồi được sắp xếp dựa theo chức vị từ cao đến thấp và thời gian đảm nhiệm chức vụ giám đốc, Chu Dịch và Đinh Diễm ngồi gần nhau.
Bữa tiệc trong doanh nghiệp nhà nước lâu đời của bọn họ cũng mang theo nét đặc trưng sâu đậm về cấp bậc. Mở đầu bữa tiệc, dĩ nhiên trước tiên mọi người đều mời tổng giám đốc Lý có chức vị cao nhất một ly, tiếp theo là nhân vật chính giám đốc Ngô trong bữa tiệc ngày hôm nay một ly. Sau màn uống rượu mở đầu, mọi người mới bắt đầu ăn, do lát nữa tiệc rượu sẽ chính thức mở màn nên phải ăn một chút gì đó trước.
Chu Dịch còn cố tình ăn một tô mì trước, chỉ sợ lát nữa mình sẽ bị viêm dạ dày sau khi uống nhiều. Trong tình cảnh ngày hôm nay, tất cả những người có mặt ở đây đều là giám đốc cấp lãnh đạo, không thể từ chối rượu của bất kì người nào, vả lại còn phải uống nhiều hơn.
Vậy nên việc uống nhiều rượu cũng là chuyện bình thường. Sau khi thay phiên nhau uống 4 – 5 vòng, mỗi người gần như đã uống được một chục ly rượu, có người đã bắt đầu nói ngọng. Lúc này, giám đốc Ngô nâng ly rượu lên và nói với Đinh Diễm: "Giám đốc Đinh, tôi nợ cậu một ly rượu."
Những người đang ngồi ở đây đều là người hiểu chuyện, bọn họ đều biết chuyện Đinh Diễm cho cháu trai của giám đốc Ngô một vị trí chuyển lên chính thức. Bây giờ giám đốc Ngô đã được thăng chức, ông ta cũng sẽ nhớ đến mối ân tình với Đinh Diễm.
Giám đốc Ngô đi rồi, vị trí của ông ta sẽ bỏ trống, ai sẽ ngồi vào đây?
Những vị giám đốc có mặt tại đây đều có tư cách ngồi vào vị trí bỏ trống của giám đốc Ngô.
Trong công ty Hoa Tín, mặc dù mọi người đều là giám đốc cấp lãnh đạo, thế nhưng vẫn có những sự chênh lệch nhỏ. Đặc biệt là thành phố S là thành phố thủ đô của tỉnh, cấp hành chính luôn cao hơn những thành phố trực thuộc tỉnh bình thường, cho nên khi một người giám đốc của công ty thành phố S có thể bước tiếp đến vị trí phó tổng giám đốc của công ty tỉnh thì sẽ chính thức bước vào hàng ngũ lãnh đạo của nhóm công ty. Người đó không còn là cán bộ cấp trung của nhóm công ty nữa, mà đã là lãnh đạo.
Đó là một bước tiến lớn, vì vậy sau khi giám đốc Ngô rời đi, tất cả mọi người đều dòm ngó vào vị trí giám đốc đó trong công ty thành phố S.
Có điều trong lòng của những người ngồi ở đây đều rõ như gương sáng, loại trừ những người lớn tuổi phải về hưu, loại trừ thêm những người không có mối quan hệ và không có khí phách, trên thực tế cũng không có nhiều người có đủ năng lực cạnh tranh.
Nhưng Chu Dịch và Đinh Diễm chắc chắn sẽ là hai đối thủ cạnh tranh mạnh nhất cho vị trí này.
Trong lòng của Chu Dịch và Đinh Diễm đều hiểu rõ kể từ lúc nhận được tin giám đốc Ngô được thăng chức, cả hai người đều đã có những suy tính trong lòng.
Có điều càng là người khôn ngoan, đến lúc này sẽ càng ung dung thản nhiên, vẻ mặt cũng trở nên thân thiết hơn.
Sự thân thiết cũng được biểu hiện trên bàn rượu. Ngày thường Chu Dịch đều rất nghiêm túc trong công việc, nhưng khi đã ngồi vào bàn rượu thì lập tức phát huy phép xã giao, bày ra vẻ mặt tươi cười và dáng vẻ giao tiếp chuyên nghiệp. Anh mở miệng gọi Đinh Diễm là "anh Đinh" rồi nâng ly mời, "Uống một ly chứ?"
Đinh Diễm cũng không chịu yếu thế, đáng lẽ anh đã kiềm chế cơn giận về chuyện của Tô Nam Tinh, nhất là tối hôm đó Chu Dịch lại còn chủ động chào hỏi anh, ai mà không biết chút tâm tư đó của Chu Dịch cơ chứ, không phải là đang ra oai sao?
Đinh Diễm nâng ly uống cạn, Chu Dịch liền uống theo. Chu Dịch còn nói: "Tình cảm sâu đậm đều ở trong ly rượu này. Bình thường hai bộ phận chúng ta thường hay hợp tác với nhau, mọi người đều hợp tác với nhau trong nhiều khía cạnh, trong lòng tôi rất biết ơn, làm đàn em thì phải mời anh thêm một ly nữa." Nói xong lại uống tiếp một ly.
Đinh Diễm nói: "Bộ phận tích hợp đàm phán dự án, bộ phận marketing phối hợp thực hiện công tác hậu cần, đó cũng là trách nhiệm, cũng là vì sự phát triển của công ty. Có điều tôi cũng rất vui khi hợp tác với cậu." Anh cũng uống tiếp một ly.
Hai người uống ba ly liên tiếp, tổng giám đốc Lý liền cười nói: "Công ty tỉnh chúng ta có hai vị tướng mạnh là hai người các cậu thì lo gì về việc không phát triển chứ? Nào nào nào, mọi người hãy cùng nhau nâng ly, chúc cho công ty của chúng ta càng phát triển trong tương lai!"
Vào nửa hiệp sau của buổi tiệc rượu, tất cả mọi người đều phải đi vào nhà vệ sinh để "trút bầu tâm sự." Chu Dịch cũng đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì vô tình bắt gặp Đinh Diễm đang đứng hút thuốc ở bên ngoài. Đinh Diễm nhìn thấy anh, còn đưa cho anh một điếu thuốc.
Chu Dịch nhận lấy rồi kẹp vào trong tay, Đinh Diễm đưa cho anh đồ bật lửa, Chu Dịch vội vàng nói: "Tôi có đồ bật lửa."
Đinh Diễm nói: "Dùng đi, đừng khách sáo." Rồi châm lửa cho Chu Dịch.
Chu Dịch đáp: "Cám ơn anh Đinh." Đinh Diễm lớn hơn Chu Dịch cả về tuổi tác và thâm niên nên Chu Dịch phải nói tiếng cám ơn.
Hai người đứng hút thuốc ở bên ngoài, hút đến một nửa thì Đinh Diễm mới nói: "Về chuyện của cô ấy, tôi đã đến chậm một bước, cho nên đã để cậu nhanh chân đến trước." Hai người đều hiểu cô ấy là ám chỉ ai.
Chu Dịch nhếch miệng cười, trả lời: "Đã nhìn trúng thì phải ra tay sớm."
Đinh Diễm đưa điếu thuốc lên miệng rồi hút một hơi, sau đó mới chậm rãi nói: "Cô ấy là một cô gái tốt." Cố gắng, chăm chỉ, biết giữ chừng mực, có sự kiên trì, lại còn xinh đẹp, tỏa sáng như một ngôi sao, đáng tiếc...
Chu Dịch ngậm điếu thuốc rồi nói: "Tôi biết." Anh lại lặp lại câu nói đó: "Cô ấy rất tốt, tôi biết."
Đinh Diễm lại hút thêm vài hơi rồi mới dập tắt điếu thuốc, hỏi Chu Dịch: "Trở về không?"
Chu Dịch cũng dập tắt điếu thuốc, quay trở về buổi tiệc rượu với Đinh Diễm, tiếp tục ăn uống no say.
Lúc bữa tiệc kết thúc thì trời cũng đã tối đen. Mọi người đều đã ăn một chút vào buổi chiều, sau khi uống rượu, bọn họ lại ăn thêm một chút nữa, lúc này mỗi người đều tự lái xe đi về.
Trước khi đi về, Chu Dịch đỡ tổng giám đốc Lý lên xe. Lúc chỉ còn lại hai người, tổng giám đốc Lý nói với anh về những tính toán trong lòng minh: "Tôi muốn đưa cậu lên vị trí giám đốc trong công ty thành phố. Đó là điều cuối cùng tôi có thể giúp cậu trước khi tôi chính thức nghỉ hưu."
Không đợi Chu Dịch mở miệng, tổng giám đốc Lý đã nói: "Có điều trình độ chuyên môn và hậu phương vững chắc của Đinh Diễm vẫn còn ở đây, nếu đưa cậu lên thì sợ rằng nhóm công ty bên đó —— nhất là người cậu đang làm trưởng bộ phận nhân sự của Đinh Diễm sẽ có dị nghị. Vì vậy cậu nhất định phải nắm chắc trong tay công trình "mắt thần" trị giá hai tỷ đó, khi hợp đồng được ký kết, tôi sẽ đưa cậu lên. Lúc đó dù cho cậu của Đinh Diễm có ý kiến gì thì trong tay cậu cũng đã có rất nhiều thành tích, sau đó đi tìm phó tổng giám đốc Vu là người chủ quản ngành tích hợp hệ thống nói vài câu thì chuyện này sẽ thành công."
Chu Dịch đáp lại, đỡ tổng giám đốc Lý lên xe. Tổng giám đốc Lý đã lớn tuổi, sức khỏe đã yếu, sau khi lên xe phải dựa người vào lưng ghế và nhắm mắt lại. Chu Dịch đóng cửa xe lại, xoay người bước lên xe của mình.
Sau khi vào xe, Chu Dịch liền tháo lớp mặt nạ xã giao lúc nãy xuống, uể oải dựa lưng vào ghế. Nhớ lại lúc nãy Đinh Diễm nói là anh ta đã ra tay chậm một bước, đôi môi của anh không nhịn được liền nhếch lên. Anh lại nhớ tới đêm đầu tiên của anh và Tô Nam Tinh, Tô Nam Tinh và anh đều đã hơi say, cô lợi dụng say rượu để hôn anh, sau đó anh đã nắm quyền làm chủ tất cả mọi thứ còn lại.
Nếu anh không tranh thủ ra tay "ăn" cô trước, dựa vào bản lĩnh và sự khôn khéo của Đinh Diễm, anh cũng không thể xác định được cuối cùng cô sẽ chọn ai.
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy có chút đắc chí.
Lần này uống nhiều rượu, anh liền rất nhớ Tô Nam Tinh, tối nay anh muốn ôm cô ngủ.
Anh gọi điện thoại cho Tô Nam Tinh.
Tô Nam Tinh thoáng cái đã biết anh đã uống nhiều rượu. Trong điện thoại, giọng nói của cô dịu dàng, nhỏ nhẹ nói với anh: "Uống nhiều rồi có phải không?"
Chu Dịch hỏi: "Sao em lại nghe ra được?"
Tô Nam Tinh đáp: "Mỗi lần sau khi anh uống nhiều rượu, tốc độ nói chuyện sẽ chậm đi, có cảm giác là sợ mình sẽ nói sai, từng chữ nói ra đều được suy nghĩ cẩn thận."
Chu Dịch nở nụ cười, quả thật đúng là như vậy. Anh nói: "Anh đã bị em nhìn thấu rồi."
Lại nói với cô: "Nam Tinh, anh muốn gặp em. Tối nay em đi theo anh có được không?"
Ở đầu dây bên kia, Tô Nam Tinh hừ một tiếng rồi nói: "Em đi tìm anh sao?"
Chu Dịch cười: "Ở nhà chờ anh, anh tới đón em."
Tối hôm đó, sau khi đến nhà của Chu Dịch, Tô Nam Tinh nói anh nhanh chóng nằm lên giường nghỉ ngơi, còn cô vội vàng pha nước chanh mật ong và bưng tới cho anh uống. Sau khi uống xong, cô còn giúp anh lau mặt bằng khăn nóng. Chu Dịch còn chủ động cởi cúc áo sơ mi của mình ra, chỉ vào lồng ngực lộ ra ngoài và nói: "Chỗ này cũng cần được lau."
Tô Nam Tinh ném khăn lông lên người anh để anh tự lau. Nhìn đôi mắt sâu thẳm của Chu Dịch, nếu cô tiếp tục lau xuống phía dưới thì nhất định sẽ "lau súng cướp cò."
Chu Dịch nắm lấy tay cô, trên mặt hiện ra vẻ đau đớn, nói: "Anh thấy hơi đau đầu..."
Tô Nam Tinh bỗng chốc lại mềm lòng, ngón tay ấn lên đầu của anh, vừa ấn vừa hỏi anh: "Đau ở đây sao?"
Chu Dịch gối đầu lên đùi của Tô Nam Tinh, mùi hương trên cơ thể cô thoang thoảng quanh chóp mũi, giọng nói lo lắng của cô vang lên bên tai. Anh chợt kéo đầu của cô xuống rồi hôn cô một cái, sau đó nghe thấy Tô Nam Tinh nói với anh với vẻ chán ghét: "Miệng toàn mùi rượu, rốt cuộc đã uống bao nhiêu ly vậy?"
Chu Dịch cười, anh cũng không đếm được tối nay mình đã uống bao nhiêu ly. Anh dần dần ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp, mềm mại của Tô Nam Tinh.
Lúc Chu Dịch tỉnh giấc thì đã là nửa đêm, anh bước xuống giường uống nước, phát hiện cơ thể của mình đã trở nên mát mẻ. Lúc nãy anh ngủ thiếp đi, Tô Nam Tinh đã lau người giúp anh.
Nương theo ánh đèn vàng mờ ảo bên cạnh giường, nhìn thấy Tô Nam Tinh nằm ngủ bên cạnh anh, dáng vẻ nép vào người anh đã làm cho trái tim của anh mềm nhũn, nhịn không được liền cúi người xuống hôn cô.
Một Tô Nam Tinh như vậy chỉ thuộc về một mình anh, anh không bao giờ muốn cho người đàn ông khác nhìn thấy.
Ngày thứ Hai đi làm vẫn bận rộn suốt cả ngày như cũ. Sáng sớm sau khi thức dậy, Chu Dịch vẫn còn thấy hơi đau đầu do say rượu, Tô Nam Tinh lại giúp anh mát xa đầu một hồi rồi mới vội vàng bắt xe đi làm.
Sau một ngày thứ Hai bận rộn, Tô Nam Tinh trở về nhà sau giờ tan sở. Miêu Manh Manh đang ở nhà làm salad rất vụng về, thấy cô trở về thì giống như trút được gánh nặng, nói với cô: "Mình mua cá hồi rồi, chúng ta ăn salad cá hồi nhé?"
Tô Nam Tinh rửa sạch tay rồi bắt đầu làm salad với khoai mỡ, bắp, bí đỏ, rau xà lách, rau diếp xoăn, cá hồi, còn bỏ thêm một ít nước sốt dầu giấm pha với chanh là đã có một bữa ăn kiêng ngon lành.
Miêu Manh Manh chụp vài tấm hình rồi đăng lên Weibo như thường lệ, sau đó bưng tô lên và bắt đầu ăn, vừa ăn rau vừa nói: "Hôm qua mình đã đi đăng kí một lớp tập gym, bởi vì tháng sau bạn học thời cấp ba của chúng mình muốn tổ chức một buổi họp lớp. Khi Trần Phi có mặt ở đó, mình sẽ khiến cho anh ta phải hối hận khi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của mình!!"
Tô Nam Tinh cổ vũ cô ấy: "Cố gắng lên." Nhắc mới nhớ, bạn trai cũ Từ Lương Tuấn và Miêu Manh Manh cũng là bạn học thời cấp ba, sau khi chia tay cũng chưa từng gặp lại nhau, ngẫm lại cũng thấy bùi ngùi. Hiện tại cô và Chu Dịch rất tốt nên rất hiếm khi nhớ tới Từ Lương Tuấn.
Sau khi ăn xong, cô ngồi vào bàn đọc sách luyện thi CCNA, vừa học vừa tiêu hóa thức ăn, hơn chín giờ mới đi ra ngoài chạy bộ buổi tối với Chu Dịch.
Chu Dịch rủ cô chạy 6km, sau khi chạy được 5km, Tô Nam Tinh đã hơi mệt, bước chân không theo kịp. Chu Dịch ở bên cạnh nói: "Bây giờ anh sẽ bắt đầu đuổi theo em, nếu đuổi kịp em thì anh sẽ đè em xuống cỏ và hôn em!"
Điều đó đã khiến cho Tô Nam Tinh tức giận, anh đang nói cái gì vậy?
Thế nhưng bị Chu Dịch trêu đùa như vậy, Tô Nam Tinh cũng nhanh chóng chạy nốt 1km còn lại.
Có điều sau khi chạy xong, cô vẫn bị Chu Dịch kéo đi và núp sau cái cây hôn mạnh một hồi.
Hai ngày sau, Hoàng Hân Nhiên vốn dĩ đang nghỉ ngơi ở nhà bỗng đi làm lại. Tô Nam Tinh tưởng rằng theo tính cách yếu đuối của cô ấy, gãy xương cụt và bị thương ở mắt cá chân thì ít nhất cũng phải nghỉ ngơi 1 – 2 tháng, không ngờ mới hơn nửa tháng đã đi làm lại.
Mọi người còn hỏi cô ấy: "Tại sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi?"
Hoàng Hân Nhiên liền trả lời: "Ở nhà bọn họ luôn trông chừng em, làm cái này cũng không được, làm cái kia cũng không cho, quá buồn chán."
Mọi người đều hỏi thăm vài câu, lúc Chu Dịch đi vào, mọi người đều trở về chỗ ngồi của mình và bắt đầu làm việc.
Chu Dịch thấy cấp dưới Hoàng Hân Nhiên đã đi làm lại, cho dù sự quan tâm xuất phát từ việc sếp quan tâm đến cấp dưới hay là làm anh trai lớn phải quan tâm đến cô em gái nhỏ thì cũng phải hỏi thăm vài câu. Anh liền hỏi vài câu về vấn đề hồi phục sức khỏe, sau đó dặn dò một câu: "Vậy em đi chậm một chút, đừng để bị té ngã nữa."
Hoàng Hân Nhiên dịu dàng đáp lại, cũng không nói thêm gì nữa, trên khuôn mặt của cô ấy không biểu lộ ra sự lúng túng khi bị từ chối vào ngày hôm đó.
Đến giờ tan sở của ngày hôm đó, Chu Dịch nhận được cuộc điện thoại của mẹ Hoàng. Đầu tiên, mẹ Hoàng trò chuyện vài câu trong điện thoại: "Hân Nhiên lại gây thêm phiền phức cho con rồi." Chu Dịch trả lời khách sáo vài câu, mẹ Hoàng mới đưa ra yêu cầu: "Dì có một chuyện phải làm phiền đến con, buổi tối con có thể tiện đường chở Hân Nhiên về nhà được không? Buổi tối dì có chút chuyện nên không thể đi đón con bé được."
Bà tổng giám đốc Hoàng đã mở miệng nhờ giúp đỡ thì Chu Dịch chắc chắn không thể từ chối, đành phải đáp ứng.
Đến tối, Hoàng Hân Nhiên lại được Chu Dịch chở về nhà.
Trước khi tan sở, Chu Dịch giải thích sơ về chuyện này với Tô Nam Tinh qua WeChat, Tô Nam Tinh nhắn lại một câu: 【Không sao cả, em không có tức giận, anh chở cô ấy về đi.】
Nhưng hôm sau lúc Chu Dịch đi làm, các chị gái trong phòng ban tích hợp đều nhìn thấy có hai dấu vết màu đỏ trên cổ của Chu Dịch, cổ áo sơmi không thể che giấu, người khác chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy.
Sau đó Chu Dịch cũng phát hiện ra điều đó, lúc đi ra khỏi phòng làm việc, anh đã dán băng dán lên cổ. Thế nhưng mọi người trong phòng ban đều đã nhìn thấy giám đốc Chu đi làm với hai dấu vết màu đỏ mập mờ, rõ ràng không phải là vết muỗi đốt.
Dĩ nhiên Hoàng Hân Nhiên cũng đã nhìn thấy, cô ấy không mấy vui vẻ suốt cả ngày hôm đó.
Thế nhưng Tô Nam Tinh lại rất vui, cười tủm tỉm, tâm trạng rất tốt.
Sau đó, Chu Dịch gửi một tin nhắn WeChat cho cô, ghi một câu: 【Hài lòng chưa?】
Tô Nam Tinh nhắn lại: 【Hài lòng.】
Chu Dịch nói: 【Ngày mai toàn bộ nhân viên trong công ty tỉnh sẽ đồn rằng bạn gái của anh là người nhiệt tình đến cỡ nào.】
Tô Nam Tinh vừa định trả lời, Chu Dịch lại gửi tới một câu: 【Thật ra thì bạn gái của anh cũng rất nóng bỏng và nhiệt tình.】
*HẾT CHƯƠNG 46*