Chương 74: Kết thúc

Hôm sau là thứ Hai, mọi người lại bắt đầu vùi đầu vào công việc.
Trước đây bởi vì chuyện của ba nên Tô Nam Tinh đã trì hoãn nhiều công việc. Cũng may mà nhân viên cấp dưới đã giúp một tay nên cũng không làm chậm trễ chuyện quan trọng gì cả.


Nhưng mà nói như thế nào đây, có đôi khi trong doanh nghiệp nhà nước lại có một mâu thuẫn. Một mặt chính là làm việc ở đây sẽ dần dần làm lu mờ tài năng và nét  đặc sắc của mỗi người, phải luôn hòa hợp với tất cả mọi người, không xuất đầu lộ diện mới chính là yêu cầu hàng đầu của sự sinh tồn. Đồng thời kiểu thăng chức ở đây chính là cho dù bạn có cố gắng đi chăng nữa, nếu bạn không có người phía trên nâng đỡ thì dù có làm đến ch.ết cũng sẽ không được thăng chức.


Nhưng mà doanh nghiệp nhà nước lại mâu thuẫn ở chỗ khi bạn thực sự gặp khó khăn, chẳng hạn như ba mẹ trong nhà bị bệnh nặng, hoặc là bản thân bạn bị bệnh nặng, người khác lại rất bao dung bạn.


Giống như ba Tô Nam Tinh bị mắc bệnh ung thư nghiêm trọng, công ty thành phố bên này đã cho Tô Nam Tinh rất nhiều phúc lợi. Từ lãnh đạo đến cấp dưới cũng đều rất thông cảm cho cô, rất nhiều công việc của cô đã được các cấp dưới hỗ trợ một tay. Nhất là trong thời gian làm việc, bên bệnh viện thường xuyên cần cô phải đến đó ngay lập tức, cô xin phép Đinh Diễm một tiếng là đã có thể rời đi.


Thậm chí nếu lãnh đạo của công ty thành phố không phải là Đinh Diễm, mà đổi thành một người lãnh đạo mới mà Tô Nam Tinh không quen biết, sau khi nhà cô xảy ra những chuyện này, lãnh đạo đó cũng có thể cho cô phúc lợi tương tự.


Vì vậy trong thời điểm này, tất cả mọi người đều rất thông cảm cho cô, thật giống như một doanh nghiệp u ám đã để lộ ra một mặt có tình người: Ai lại không có ba mẹ, ba mẹ nhà ai lại không bị bệnh chứ? Bọn họ đều thông cảm, châm chước, thật không dễ dàng gì.


available on google playdownload on app store


Giống như bên công đoàn của nhóm công ty, mỗi lần Tô Nam Tinh bị bệnh, công đoàn cũng sẽ đến thăm. Mặc dù không cho nhiều tiền, nhưng mà chút ít đó cũng là bày tỏ tấm lòng.


Những thiện chí nhỏ nhoi này giống như là bỗng dưng vẽ chút màu sáng lên tấm màn màu xám tro, chỉ có điều chút màu sáng này lại quá nhỏ nhoi so với phông nền màu xám tro u ám.


Thứ Tư hôm đó, Tô Nam Tinh đến nhóm công ty họp. Sau khi kết thúc cuộc họp, cô phải đến bộ phận tích hợp để đưa tài liệu cho Tống Tập, vừa mới đi vào phòng làm việc của Tống Tập thì gặp được một người quen.


Người đó lại là tổng giám đốc Đường đã từng quen biết trong lớp luyện thi CCNA. Trước đây Tô Nam Tinh đã giúp anh ta tạo dựng cầu nối để công ty bọn họ làm một công trình nhỏ trị giá vài triệu tệ trong công trình mắt thần. Tổng giám đốc Đường rất biết ơn cô, luôn muốn mời cô đi ăn. Vào ngày chia buồn ba Tô, không biết tổng giám đốc Đường biết tin này từ đâu mà anh ta còn đặc biệt đến đó.


Vì vậy Nam Tinh cũng nhận lấy ân tình của anh ta. Nhìn thấy anh ta, cô liền mỉm cười và hỏi: “Anh Đường cũng ở đây sao?”
Tổng giám đốc Đường thấy cô thì cũng tỏ ra nhiệt tình hơn, “Đúng vậy, giám đốc Tống nói là có một dự án phân tích Big Data nên muốn tìm anh nói chuyện.”


Tô Nam Tinh nói với Tống Tập: “Trước đây tôi đã xem qua lý lịch của công ty bọn họ, Big Data chính là dự án đối tác của công ty bọn họ, có thể cân nhắc thêm.” Lời này chính là giúp ban ơn lấy lòng.


Hiển nhiên Tống Tập cũng hiểu ý, nói: “Được, tôi biết rồi.” Anh không nói gì thêm. Tống Tập thông minh ở chỗ không nói nhiều nhưng mà làm được nhiều chuyện, vì vậy anh ta còn trẻ tuổi mà đã lên tới vị trí phó giám đốc bộ phận cũng không phải không có lý do.


Lần trước lúc tổng giám đốc Đường đến dự đám tang của ba Tô, anh nhìn thấy Tống Tập cũng ở đó giúp đỡ, cũng thấy Chu Dịch lấy tư cách là bạn trai của Tô Nam Tinh đứng ở bên cạnh cô ấy, mức đánh giá của anh về Tô Nam Tinh lại tăng thêm một bậc. Mối quan hệ xã giao với một người có bạn trai làm trưởng bộ phận tích hợp của nhóm công ty càng xứng đáng được duy trì lâu dài.


Vì vậy sau khi tổng giám đốc Đường nhận được tài liệu từ Tống Tập, anh đã đứng ngay ngoài cửa phòng ban đợi Tô Nam Tinh làm xong việc và đi ra ngoài, nhất định phải mời cô đi ăn. Tô Nam Tinh từ chối không được nên đã đi ăn cơm chung với anh ta.


Nhà hàng được chọn đến ăn cơm là một nơi rất yên tĩnh, có thể nói đủ thứ chuyện. Dù sao thì Tô Nam Tinh và tổng giám đốc Đường vẫn còn có tình nghĩa bạn học nên cũng không cần phải khách sáo. Cô cũng rất đói bụng, khi món ăn được dọn lên thì cô vùi đầu vào ăn. Tổng giám đốc Đường cũng không mời cô uống rượu. Hai người bọn họ đến ăn cơm mà còn cố tình uống rượu thì mối quan hệ này sẽ thành ra có ý đồ, để lộ ra sự xa cách.


Tổng giám đốc Đường có thể lên tới cấp lãnh đạo thì cách xử sự cũng vừa đủ khéo léo, nắm bắt rất tốt.


Chỉ có điều anh ta rất bận rộn với công việc. Chỉ mới ăn cơm được một lúc mà tổng giám đốc Đường đã nhận được 3 – 4 cuộc điện thoại, có cuộc gọi từ đội công trình thi công, còn có cuộc gọi từ cấp dưới báo cáo công việc với anh ta. Tô Nam Tinh nghe thấy vậy thì cảm thấy tổng giám đốc Đường đang quản lý hết mọi việc từ trên xuống dưới.


Sau khi tổng giám đốc Đường cúp máy, nhìn thấy mình chưa ăn được bao nhiêu muỗng cơm thì thở dài, nói với Tô Nam Tinh: “Công ty thành phố S của bọn anh chỉ mới thành lập trong một thời gian ngắn, chưa có đủ nhân viên, chuyện gì cũng đều làm anh phải lo nghĩ. Chỉ có một mình tổng giám đốc làm thì hơi mệt, hiện giờ thực sự rất thiếu người.”


Người nói vô tâm, người nghe lại để tâm, Tô Nam Tinh hỏi: “Trụ sở chính của công ty các anh ở đâu?”
Tổng giám đốc Đường cũng thoải mái trò chuyện, trả lời: “Ở thành phố B, bọn anh đều có chi nhánh công ty ở rất nhiều thành phố trong nước, là dạng công ty niêm yết*.”


*Công ty niêm yết (listed company): là công ty công cộng có cổ phiếu được phép mua bán trên các thị trường chứng khoán.


Tô Nam Tinh nghĩ đến chuyện cô đã từng xem qua tư liệu về công ty bọn họ mà tổng giám đốc Đường đã gửi qua cho cô, nghĩ đến chuyện anh ta đã từng nói nếu cô đổi chỗ làm thì sẽ trả tiền lương hàng năm là 500 nghìn tệ…


Cô lại hỏi: “Vị trí phó tổng giám đốc của công ty thành phố các anh còn thiếu người sao?”
Tổng giám đốc Đường vừa nghe đã hiểu, hỏi: “Sao vậy, em gái Tiểu Tô có người để giới thiệu cho anh sao?”
Tô Nam Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh thấy em có được không?”


Câu nói đó đã khiến tổng giám đốc Đường rất ngạc nhiên, ngay sau đó nở nụ cười tươi như hoa, “Được, nếu em thực sự tới đó làm thì rất tuyệt vời!” Anh ta lại hỏi cô: “Sao vậy, vị trí trưởng phòng công ty thành phố S của Hoa Tín không thoải mái nên muốn đổi chỗ làm sao?”


Tô Nam Tinh trả lời: “Cũng không phải, chẳng qua là bạn trai em đang ở thành phố B, nếu công ty các anh thường xuyên đến thành phố B làm việc thì em sẽ cẩn thận suy xét.”


Tổng giám đốc Đường vừa nghe xong thì rất vui mừng. Có thể kéo một trưởng phòng trong Hoa Tín đến công ty bọn họ chính là mang đến rất nhiều nguồn lực cho công ty bọn họ!! Nhất là Tô Nam Tinh lại quen biết rất nhiều người từ trên xuống dưới trong Hoa Tín, thậm chí bản thân Tô Nam Tinh đã là một nguồn lực dồi dào rồi! Cô ấy còn có một người bạn trai làm trưởng bộ phận tích hợp tại trụ sở chính của nhóm công ty Hoa Tín nữa đó!


Trước đây lúc Tô Nam Tinh ở trong Hoa Tín, cô không muốn làm mọi thứ quá lộ liễu nên chỉ cho công ty bọn họ làm một dự án nhỏ trị giá vài triệu tệ. Nếu cô ấy tới đây, với mối quan hệ giữa cô ấy và Tống Tập bên công ty tỉnh, còn có Chu Dịch bên nhóm công ty, mấy dự án hơn chục triệu tệ còn không thể đàm phán được sao?


Tổng giám đốc Đường gần như sợ Tô Nam Tinh bỏ đi suy nghĩ này nên lập tức nói: “Có, có, trong một tháng có khoảng mười ngày anh phải chạy tới chạy lui giữa hai thành phố, anh đã ngồi mòn trên tàu điện siêu tốc rồi. Nếu như em tới đây thì anh sẽ cho em làm phó tổng giám đốc, đến lúc đó các dự án cần phải chạy đến thành phố B cũng sẽ giao cho em, như vậy cũng sẽ thuận tiện cho em, với lại chuyện tiền lương cũng có thể trao đổi thêm.”


Nếu Tô Nam Tinh đổi chỗ làm thì sẽ là cấp dưới của tổng giám đốc Đường, vì vậy lúc này cũng không nghiêm trang nữa, mà là thay đổi bằng một giọng điệu khác, cô hỏi: “Theo như anh Đường nói là tiền lương có thể trao đổi thêm, vậy anh sẽ cho em bao nhiêu đây?”


Cô không nói thêm điều gì khác, nhưng mà dựa vào nguồn lực và năng lực của Tô Nam Tinh, nếu cô thực sự muốn đổi chỗ làm thì không biết có bao nhiêu công ty giống như công ty của tổng giám đốc Đường muốn chụp lấy cô.


Có rất nhiều công ty nhà thầu với quy mô nhỏ và vừa đang thiếu người tài có thể hiểu rõ tất cả mối quan hệ trên dưới trong nhóm công ty Hoa Tín. Nếu những người tài vừa có mạng lưới xã giao, vừa có năng lực đi ra ngoài làm việc, tất cả mọi người đều muốn cướp lấy.


Có rất nhiều người hay ngớ nga ngớ ngẩn ở trong công ty, chẳng biết làm việc gì giúp mọi người, cũng chẳng cố gắng làm việc, đến lúc về già lại than phiền rằng mình thật là vô tích sự, chẳng thể nào ngờ những người luôn cố gắng làm việc lại tích góp những nỗ lực của mình, cuối cùng đã tích lũy được rất nhiều thứ cho công việc mai sau.


Tổng giám đốc Đường lập tức suy nghĩ về mức lương, cẩn thận nói: “Nếu em tới đây thì anh có thể cho em mức lương hàng năm là 600 nghìn tệ.”


Tô Nam Tinh nghĩ đến lần trước tổng giám đốc Đường nói sẽ cho cô 500 nghìn tệ, lần này anh ta đã cho cô 600 nghìn tệ, nhiều hơn 100 nghìn tệ. Có điều cô cũng không hấp tấp, chẳng qua là vẫn thăm dò thêm, trên mặt vẫn không bộc lộ ra biểu cảm gì, nói: “Ồ, cám ơn anh Đường đã cho nhiều như vậy.” Lời nói khách sáo, nhưng mà câu nói tiếp theo là: “Em sẽ trở về suy nghĩ thêm.” Cô không bày tỏ thái độ gì cả, nhưng thật ra không bày tỏ thái độ lại chính là một thái độ.


Mặc dù Tô Nam Tinh luôn cho rằng chỉ có bản thân mình mới là đáng tin nhất, cô phải tự mình phấn đấu cho tương lai, hiện giờ cô vẫn giữ cái suy nghĩ này, nhưng mà cô cũng sẽ cân nhắc qua tất cả nguồn lực của mình. Hiện tại cô không chỉ có nguồn lực của công ty tỉnh, đi theo Chu Dịch đến nhóm công ty, cô cũng sẽ có nguồn lực của nhóm công ty.


Lúc này cô cũng sẽ không giả vờ thanh cao bác bỏ mối quan hệ với Chu Dịch nữa, với lại mọi người cần phải linh hoạt, khi có cơ hội thì phải nắm chặt cơ hội.


Tổng giám đốc Đường nhìn thái độ không quá nhiệt tình của Tô Nam Tinh thì biết mình đã đưa ra cái giá hơi thấp, thật ra lúc nãy anh vẫn cất giữ chút tâm tư của mình. Trưởng phòng trong Hoa Tín ra ngoài làm việc tại công ty nhà thầu phụ giống bọn họ được trả mức lương 400 – 500 nghìn tệ một năm đã được xem là nhiều rồi. Thế nhưng năng lực cá nhân và nguồn lực của Tô Nam Tinh rất mạnh lớn, vì vậy đưa ra mức lương 500 – 600 nghìn tệ một năm vẫn chưa được xem là nhiều.


Nhưng mà lời của tổng giám đốc Đường đã nói ra lại không có cách nào thay đổi, anh ta liền nói: “Dù sao anh cũng chỉ là một tổng giám đốc công ty thành phố, không thể đưa ra một quyết định lớn như vậy được. Lát nữa anh sẽ giúp em thương lượng với bên trụ sở chính để xem có thể trả thêm được nhiều hơn hay không. Buổi chiều anh sẽ gọi điện thoại hỏi về chuyện này, sau đó anh sẽ trả lời cho em biết ngay.”


Sợ Tô Nam Tinh không đồng ý, lúc này tổng giám đốc Đường đã nói hết ra, bày tỏ sự chân thành và nhiệt tình.
Vì vậy Tô Nam Tinh cũng đành phải tiếp nhận, nói: “Được, vậy làm phiền anh Đường rồi.”


Đến xế chiều, tổng giám đốc Đường gọi điện thoại cho cô với giọng điệu rất phấn khích, Tô Nam Tinh vừa nghe đã biết cái giá đã được nâng lên. Tổng giám đốc Đường nói: “Em gái, anh đã khen em hết lời, trụ sở chính bên đó nói là công ty chúng ta không thể bỏ qua một người tài giống như em được, nói là sẽ cho em mức lương mỗi năm là 800 nghìn tệ, em có vừa ý với cái giá này không?”


Tô Nam Tinh vừa nghe thấy cái giá này thì rất vừa ý. Chu Dịch làm phó phòng ở nhóm công ty, tính luôn tiền hoa hồng trong các dự án thì mới có được cái giá này, cô không nhịn được muốn bật cười.


“Vừa ý.” Cô sẽ nhớ kĩ ân tình của tổng giám đốc Đường, nói: “Cám ơn anh Đường.”
Có điều tổng giám đốc Đường còn nói: “Có điều trụ sở chính bên đó hy vọng em có thể đến thành phố B tham gia phỏng vấn, em thấy có được không?”


Dĩ nhiên Tô Nam Tinh cũng gật đầu đồng ý, chuyện này cũng rất bình thường. Dù sao cũng là làm phó tổng giám đốc của chi nhánh công ty với mức lương 800 nghìn tệ một năm, việc đến trụ sở chính để gặp mặt cũng rất bình thường.


Sau khi cúp máy, cô cũng không nói cho Chu Dịch biết trước. Đợi đến cuối tuần đi đến thành phố B thăm Chu Dịch, cô mới đề cập đến chuyện này với anh. Tô Nam Tinh nói: “Nếu như thành công, mặc dù em không có hoàn toàn đi làm ở thành phố B, nhưng mà trong một tháng sẽ có hơn mười ngày ở lại thành phố B, cuộc sống còn lại là ở thành phố S, em sẽ có thể chăm sóc cho hai bên.”


Cô nói: “Đợi em kiếm thêm tiền trong hai năm, ở bên thành phố B có chút vốn liếng, thuê một căn nhà tốt hơn cho mẹ em, sau đó em mới có thể yên tâm dẫn bà ấy tới.”
Cô nói với Chu Dịch với vẻ áy náy: “Thật xin lỗi vì không có cách nào tới đây luôn với anh, anh đừng tức giận.”


Chu Dịch biết trưởng phòng Tô nhà anh luôn là một cô gái biết suy tính, không ngờ cô đã nhanh chóng tìm được một công ty để đổi chỗ làm, trong lòng thực sự khâm phục cô.


Đàn ông chính là như vậy, nếu bạn luôn làm một dây tơ hồng vàng* sống lệ thuộc vào người khác, có thể trong chốc lát họ sẽ cảm thấy mới mẻ. Thế nhưng sau một thời gian dài, không ai có nghĩa vụ phải chăm sóc bạn tận tình trong thời gian dài, hơn nữa tình cảm cũng sẽ nhạt dần. Đến lúc đó họ sẽ cảm thấy mệt mỏi khi phụ nữ đều luôn dựa dẫm vào đàn ông trong bất cứ việc gì, dù sao một người gánh vác chuyện của hai người cũng rất mệt mỏi.


*Dây tơ hồng vàng: là một loại dây ký sinh hoàn toàn. Nó không có khả năng tự quang hợp, nên phải sống nhờ hoàn toàn vào chất dinh dưỡng của cây chủ. Cây có thân hình sợi nhỏ, màu vàng hay nâu nhạt, cuốn trên các cây khác, trên thân có những rễ ʍút̼ để hút các thức ăn từ cây chủ.



Dây tơ hồng vàng (hình minh họa)


Giống như Tô Nam Tinh vậy, lúc làm việc thì độc lập, lúc ở riêng với nhau thì lại nũng nịu, dính lấy người khác, lên được phòng khách, xuống được nhà nhà bếp. Đặc biệt là khi ở trên giường, cô còn có thể trở thành một người phụ nữ khiến người khác không thể rời bỏ, quả thật là một cô bạn gái tuyệt vời.


Mặc dù Chu Dịch tiếc nuối Tô Nam Tinh không thể đến đây ở luôn với anh, nhưng mà anh vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Tô Nam Tinh. Hơn nữa anh cũng biết Tô Nam Tinh đã hết sức cân nhắc tất cả mọi thứ để đưa ra sự lựa chọn tốt nhất.


Ưu điểm của Chu Dịch không phải là đẹp trai, nhiều tiền, mà là anh rất tôn trọng người yêu mình. Anh xoa đầu của Tô Nam Tinh và nói: “Mặc dù hơi tiếc là em không thể ở luôn bên anh, nhưng mà anh biết em cũng đã cố gắng bỏ ra rất nhiều thứ để có được kết quả này. Tạm thời là như vậy đi, qua một khoảng thời gian rồi hẵng nói tiếp.”


Bọn họ cũng biết đây mới chỉ là sự khởi đầu của bọn họ, chỉ cần trái tim của bọn họ luôn hướng về nhau, luôn nghĩ đến nhau cũng đã đủ rồi.
Sau khi Tô Nam Tinh đi phỏng vấn xong và xác định đổi chỗ làm, cô phải trở về Hoa Tín để từ chức.


Trong nhiều năm qua, cô đã muốn từ chức rất nhiều lần, cuối cùng cũng đã đi đến bước này.


Tô Nam Tinh nghĩ đến những lời nói của ba trước khi mất, trong lời dặn dò đó có một câu nói là cô có thể làm những chuyện mà cô muốn làm, có điều bây giờ cô và mẹ vẫn còn quá nghèo, cô vẫn muốn cố gắng kiếm thêm tiền trong hai năm nữa. Với mức lương 800 nghìn tệ một năm, nếu cố gắng thêm 2 – 3 năm nữa, sau khi mua cho mẹ một căn nhà có hai phòng ở khu mới của thành phố S thì cô sẽ có thể làm được.


Suy cho cùng, người đến tuổi già đều hy vọng có một căn nhà thuộc về mình. Ngoài miệng mẹ Tô vẫn chưa nói ra, nhưng mà trong lòng vẫn hy vọng sẽ có một chỗ dừng chân.
Lúc Tô Nam Tinh trở về công ty thành phố nói với Đinh Diễm chuyện muốn từ chức, Đinh Diễm hỏi cô: “Đã suy nghĩ kĩ rồi sao?”


Tô Nam Tinh gật đầu, Đinh Diễm còn hỏi: “Xem ra là đã tìm xong mái nhà tiếp theo rồi sao?”


Tô Nam Tinh nói đó là tập đoàn công ty Big Data của tổng giám đốc Đường. Đinh Diễm và tổng giám đốc Đường cũng có quen biết nhau, anh nói: “Lão Đường là người có thể hợp tác.” Anh còn nói: “Cũng tốt, đi ra ngoài có thể kiếm thêm nhiều tiền, lợi ích thiết thực hơn.”


Đinh Diễm hỏi cô: “Đã bàn bạc xong với Chu Dịch rồi sao?”
Tô Nam Tinh trả lời: “Vâng.”
Đinh Diễm nói: “Đã vậy thì anh cũng sẽ không ngăn cản em, anh chỉ chúc em tung cánh bay cao.”


Tô Nam Tinh cười nói: “Lời nói này thật giống như là sau này chúng ta không còn gặp nhau nữa vậy. Sau này chỗ em làm cách công ty thành phố chúng ra rất gần, hơn nữa chúng ta sẽ còn hợp tác qua lại, có điều lúc đó em sẽ trở thành đối tác, hy vọng anh Đinh sẽ chiếu cố đến em.”


Đinh Diễm cười nói: “Chẳng phải anh vẫn luôn chiếu cố đến em sao?”


Lời này đúng thật là như vậy. Từ lúc bắt đầu, Đinh Diễm đã giúp đỡ cô, bất luận là trước kia lúc cô còn ở trong bộ phận marketing hay là sau đó Đinh Diễm chủ động mở miệng giúp cô chuyển lên chính thức, thậm chí sau này chuyển tới làm việc tại công ty thành phố, tất cả đều là do Đinh Diễm cho cô cơ hội.


Vì vậy Tô Nam Tinh thành tâm nói: “Đến bây giờ, em rất cám ơn anh Đinh đã chiếu cố đến em.”
Đinh Diễm nói: “Nếu em không có năng lực thì anh có chiếu cố đến mấy cũng vô dụng. Quả thật anh cũng rất yên tâm khi để em làm trưởng bộ phận tích hợp cho anh.”


Anh còn nói: “Nếu em đi rồi thì anh sẽ phải đau đầu về việc ai sẽ làm trưởng bộ phận tích hợp cho anh.”
Tô Nam Tinh mỉm cười, cô cũng không thể can thiệp vào chuyện nên cất nhắc ai.


Sau khi viết xong đơn từ chức, cô liền đi đến công ty tỉnh để gửi đơn xin từ chức. Vừa vặn hôm đó Chu Dịch phải về công ty tỉnh để chuyển hồ sơ nhân sự nên đã đi chung với Tô Nam Tinh.


Tô Nam Tinh mặc một chiếc áo khoác măng tô cashmere màu nâu nhạt, bên dưới mặc quần ống rộng lưng cao cùng màu, dưới chân mang một đôi giày cao gót. Mối quan hệ giữa cô và Chu Dịch đã được công khai nên lúc này cả hai cũng không cần phải né tránh nghi ngờ.
Cô ngồi trên xe anh, được anh chở tới.


Sau một quãng thời gian dài, đây là lần đầu tiên cô quang minh chính đại ngồi trên xe của Chu Dịch đi đến công ty tỉnh.


Chu Dịch mặc một chiếc áo măng tô cashmere màu xám tro, bên trong mặc áo khoác vest lông cừu màu xanh đen. Sau khi xuống xe, nhìn thấy Tô Nam Tinh không đeo khăn quàng cổ, anh liền tháo khăn quàng cổ cashmere màu xám tro của mình xuống và quàng qua cổ cô.
Tô Nam Tinh mỉm cười, đuôi mắt cong lên.


Mặc dù không có ôm ấp thân mật, nhưng mà tất cả mọi người đều nhìn ra mối quan hệ và tình cảm giữa bọn họ.


Nhân viên bảo vệ trong công ty tỉnh nhìn thấy cặp đôi này thì cũng ngẩn người ra, bỗng dưng nhớ tới có một buổi tối tổng giám sát Tô ăn mặc xinh đẹp giống như vậy trở lại tăng ca. Sau đó không lâu, giám đốc Chu cũng trở lại tăng ca, có lẽ lúc đó hai người đã ở bên nhau.


Phải nói rằng hiện tại hai người bọn họ đi chung với nhau thực sự rất xứng đôi.
Khi đi lên bậc thềm tam cấp bên ngoài tòa nhà công ty, Tô Nam Tinh mang giày cao gót mũi nhọn bước lên hơi khó khăn nên Chu Dịch rất tự nhiên nắm lấy tay cô.


Không cần phải bàn tới dáng vẻ quan tâm, tất cả đều đã thể hiện qua các động tác trên người.
Tất cả mọi người ra vào trong công ty tỉnh đều đã nhìn thấy.
Thậm chí trước khi hai người đi lên lầu, toàn bộ phòng ban tích hợp đều đã nhận được tin này.


Tô Nam Tinh bước đi trên đôi giày cao gót, đi thẳng lưng. Sau nhiều năm, rốt cuộc cô đã có thể quang minh chính đại đi chung với Chu Dịch.


Lúc đi ngang qua bàn tiếp tân ở cửa ra vào, các em gái lễ tân đều sững sờ. Tô Nam Tinh trang điểm nhẹ nhàng, thoa son môi màu hồng nude làm nổi bật làn da trắng mịn. Cô tự tin, trang nhã được Chu Dịch nắm lấy tay, làm cho tất cả mọi người đều ngắm nhìn cô, ngắm nhìn tình yêu của cô.


Cô đã rất cố gắng, cố gắng trong công việc, cố gắng trong cuộc sống, ngay cả từng đường cong trên cơ thể đều là mồ hôi, công sức tập luyện của cô, dĩ nhiên cô phải xứng đáng với người đàn ông tốt nhất.


Tô Nam Tinh đến chỗ tổng giám đốc Hoàng để xin từ chức. Tổng giám đốc Hoàng đã sớm biết chuyện cô muốn từ chức thông qua Đinh Diễm, vì vậy lúc này cũng không quá ngạc nhiên. Chẳng qua điều khiến ông khá ngạc nhiên là Chu Dịch mà con gái ông thích lại ở bên người phụ nữ này, quả thật là bất ngờ. Cô ta đã âm thầm giành lấy Chu Dịch, xem ra cũng có thủ đoạn, có mưu toan.


Đã đến bước này, tổng giám đốc Hoàng cũng sẽ không làm khó cô. Dù sao sau này nếu gặp lại nhau, tất cả mọi người còn có thể cười nói chào hỏi, cho mình một bước lùi, ai biết được sau này ai sẽ cần đến ai?


Chu Dịch đến bộ phận nhân sự để nộp hồ sơ của mình, sau đó đi đến thăm phòng ban tích hợp với Tô Nam Tinh. Từ nay về sau, Chu Dịch sẽ không còn là giám đốc bộ phận tích hợp của công ty tỉnh nữa, mà sẽ chính thức trở thành phó bộ phận tích hợp của nhóm công ty.


Còn Tô Nam Tinh cũng sẽ chấm dứt công việc tại nơi này trong nhiều năm qua, chính thức rời khỏi đây.
Mọi người trong bộ phận tích hợp biết bọn họ sẽ rời đi nên tất cả mọi người đều chào tạm biệt bọn họ.


Chị Trương và chị Tiền đều nở nụ cười, nói ra rất nhiều lời tốt đẹp, hoàn toàn quên đi chuyện bọn họ đã từng ngấm ngầm suy đoán Tô Nam Tinh như thế này thế kia. Hiện tại Tô Nam Tinh đã trở thành phó tổng giám đốc với mức lương mấy trăm nghìn tệ một năm, suy cho cùng chính là thuộc đẳng cấp khác so với bọn họ.


Lý Uyển là người buồn bực nhất, bởi vì chức vụ tổng giám sát bộ phận tích hợp bị bỏ trống, cô đã từng cho rằng mình sẽ có thể được lên chức. Trong bộ phận chỉ có mấy người này, dựa vào cấp thâm niên thì lẽ ra cô sẽ được lên chức, kết quả lại là chuyển một người từ bên dưới chi nhánh công ty lên, điều này khiến cho Lý Uyển rất không phục.


Nhân lúc trong phòng làm việc không có người, cô đã đi vào phòng làm việc của Tống Tập và hỏi anh ta: “Tại sao không thăng chức cho tôi?”


Cô đã thành thói quen không biết lớn nhỏ với Tống Tập, bình thường Tống Tập cũng không để ý tới, nhưng mà trong lòng vẫn có cân đo suy xét. Lúc này Tống Tập chỉ hỏi: “Vậy tại sao tôi phải thăng chức cho cô?”


Tống Tập cũng không lảng tránh nói ra chuyện này là do Chu Dịch quyết định, không phải Tống Tập anh đưa ra quyết định. Không đợi Lý Uyển trả lời, Tống Tập đã trực tiếp đưa ra câu trả lời: “Cô nói xem tại sao chúng tôi phải thăng chức cho cô? Làm việc không nghiêm túc, không cẩn thận; lúc đi ra ngoài đàm phán công việc, cách nói chuyện và khả năng ứng phó đều chậm chạp; ngày thường chỉ thích đùn đẩy công việc, làm việc vô trách nhiệm. Tại sao trưởng phòng Chu hay là tôi phải thăng chức cho cô chứ?”


Lý Uyển không cam lòng, “Một nhân viên tạm thời như Tô Nam Tinh cũng được thăng chức!” Ngẫm nghĩ lại, cô cảm thấy có phải lúc đó Tô Nam Tinh đã ngủ với Chu Dịch nên Chu Dịch mới cố tình cho cô ấy đi cửa sau, mới cho cô ấy lên làm tổng giám sát hay không?


Tống Tập chỉ nói: “Lúc Tô Nam Tinh tăng ca, cô đang làm gì? Lúc cô đùn đẩy công việc cho cô ấy, cô đang làm việc gì? Nhóm công ty bỗng dưng muốn bản báo cáo, cô ấy vẫn có thể đến công ty tăng ca vào lúc nửa đêm, lúc tôi tìm cô muốn cô làm một bản báo cáo, cô đang làm gì?”


Lý Uyển lại cứng miệng không trả lời được.


Vì vậy lúc này khi Lý Uyển nhìn thấy Tô Nam Tinh và Chu Dịch trở về chung với nhau, trong lòng cô càng khó chịu hơn. Ngay trước mặt Chu Dịch, cô cũng không dám tỏ thái độ với Tô Nam Tinh. Thế nhưng sau đó nghe nói Tô Nam Tinh đổi chỗ làm với mức lương mấy trăm nghìn tệ một năm, cô lại càng ghen tị, khó chịu hơn.


Chị Tiền thăm dò Tô Nam Tinh: “Này, em ra ngoài làm việc thì có phải tiền lương sẽ cao hơn một chút hay không? Tiền lương hàng năm ít nhất phải là 300 – 400 nghìn tệ có phải không?”


Tô Nam Tinh không lên tiếng, chị Trương nghe thấy 300 – 400 nghìn tệ thì kinh ngạc, “Nhiều như vậy sao.” Nhưng khi nhìn thấy Tô Nam Tinh chỉ cười mà không trả lời, chị ta biết chắc có thể còn nhiều hơn thế.


Chị Tiền là người biết quan sát sắc mặc của người khác nhất, nói: “E rằng 300 – 400 nghìn tệ vẫn chưa đủ, chắc phải 500 – 600 nghìn tệ.”


Tô Nam Tinh vẫn mỉm cười mà không trả lời, mọi người đều rất kinh ngạc. Thật quá kinh khủng, thoáng chốc đã lên tới 600 – 700 nghìn tệ mỗi năm, rất khác xa với bọn họ.


Mặc dù trong lòng của các chị gái này cũng rất ghen tị, nhưng dù sao họ cũng đã lớn tuổi rồi, họ cũng biết không thể sánh bằng cô ấy được. Dù sao mối quan hệ giữa chị Tiền và Tô Nam Tinh vẫn thân thiết hơn, cuối cùng chị ấy chỉ nói: “Trải qua nhiều năm, sự nỗ lực của em cũng xem như là không uổng phí, cuối cùng đã được đền đáp.”


Nói thế nào đi nữa thì chỉ số EQ của chị Tiền vẫn cao hơn chị Trương. Khi chị ấy nói ra những lời này, người khác đều cảm thấy thoải mái.
Tô Nam Tinh cười nói: “Đúng vậy, tất cả nỗ lực và mồ hôi công sức đều không bị uổng phí.”


Cô và Chu Dịch cùng nhau rời đi, để lại cho người trong phòng ban tích hợp của công ty tỉnh nhiều xúc động và ngưỡng mộ.


Người của bộ phận tích hợp tiễn bọn họ xuống dưới lầu thì nhìn thấy Chu Dịch còn mở cửa xe cho Tô Nam Tinh. Cảnh tượng này đã khiến rất nhiều người kích động, chị Trương nhanh mồm nhanh miệng nói: “Này, sau này bên nhóm công ty có bao nhiêu người có đãi ngộ được giám đốc Chu mở cửa xe cho đây?”


Câu nói tiếp theo là vậy mà Tô Nam Tinh lại có đãi ngộ này. Ngay cả cửa xe cũng mở ra cho thì nói không chừng ở nhà sẽ rất yêu thương mặn nồng lắm đây.
Lời này chưa nói ra, nhưng tất cả mọi người đều hiểu.


Lý Uyển ghen tị đến mức không thể chịu nổi, nói: “Cô ấy thật tốt số, vóc dáng cũng rất đẹp.”


Chị Tiền nói: “Nói về tốt số thì trong lòng ai cũng hiểu rõ. Còn về sự nỗ lực, cô đã từng chế nhạo cô ấy khi cô ấy nói là mình thích tập thể dục đấy. Mỗi sáng sớm người ta đều chạy bộ, nếu không thì vóc dáng có thể đẹp được như vậy sao?”


Chị Tiền nhìn theo chiếc xe của Chu Dịch đã đi xa, nói: “Vì vậy mới nói dấu vết của sự cố gắng đều sẽ được thể hiện ra từ trong cuộc sống của mình.” Thật khó để nói ra một câu thâm thúy như vậy.


Sau này Tô Nam Tinh và Chu Dịch thực sự đã không còn bất cứ quan hệ gì tới bọn họ nữa, chẳng qua cả hai người sẽ là đối tượng trong cuộc nói chuyện của những người hâm mộ.


Sau khi Chu Dịch chính thức được chuyển biên chế qua nhóm công ty, nhóm kiểm toán của nhóm công ty đã đến công ty tỉnh C kiểm tra. Kết quả là đúng lúc nhóm kiểm toán đang ở đó, có người tố cáo tổng giám đốc Hoàng đã từng làm tổng giám đốc tại tỉnh C. Ban đầu ông ấy được điều đến tỉnh C có hơi gấp rút, có những sổ sách kế toán bên tỉnh C vẫn chưa có làm xong. Lần tố cáo này đã tr.a ra được có chút vấn đề.


Các công ty tỉnh đều có kho quỹ riêng, tổng giám đốc có thể kiểm soát tiền trong kho quỹ riêng để tổng hợp lại hóa đơn của văn phòng. Thật ra thì cũng không nhiều, đại khái là mấy trăm nghìn tệ, nhưng mà bên trong có một vài mục trong sổ sách không trùng khớp.


Đó không phải là chuyện lớn, nhưng mà vẫn phải bị xử lý nghiêm khắc. Trưởng bộ phận nhân sự Trần của nhóm công ty nói giúp vài câu tốt đẹp với tổng giám đốc thì bị phó tổng giám đốc Vu bên cạnh trách móc bằng giọng điệu không quá mềm mỏng, không quá cứng rắn: “Nhắc mới nhớ, lão Hoàng đã lớn tuổi rồi, tại sao lại điều ông ấy đến tỉnh L làm người đứng đầu vậy? Qua vài năm nữa lại phải chọn một người kế nhiệm cho tỉnh L bên kia, thật là quá tốn công.”


Sau khi nói xong, trưởng bộ phận nhân sự Trần không nói gì nữa.


Sau đó tổng giám đốc Hoàng đã bị cách chức. Có người còn gửi những tấm hình Hoàng Hân Nhiên thích chia sẻ những món đồ đắt tiền được ba mẹ mua cho trên vòng tròn bạn bè cho nhóm kiểm toán, ghi là: “Trong nhà bọn họ chỉ có tổng giám đốc Hoàng là người kiếm tiền thì lấy đâu ra nhiều tiền cho con gái mua nhiều món đồ đắt tiền như vậy?”


Cũng không thể nói như vậy được, dù gì tiền lương mỗi năm của tổng giám đốc Hoàng người ta cũng thuộc hàng triệu, cho con gái mua một chiếc túi xách Chanel khoảng 20 – 30 nghìn tệ thì bõ bèn gì? Nhưng mà những thứ nhỏ nhặt không tốt đó đều được ghi lại sau khi tổng giám đốc Hoàng bị “rớt đài.”


Sau khi tổng giám đốc Hoàng bị cách chức, cuộc sống của Hoàng Hân Nhiên ở chi nhánh công ty cũng không mấy thoải mái.


Lúc đầu vì để trốn tránh quy định của công ty là người trong nhà không được làm chung trong một công ty, vì vậy tổng giám đốc Hoàng đã cố tình chuyển Hoàng Hân Nhiên đến một chi nhánh công ty mới thành lập. Do văn phòng của chi nhánh công ty chưa được xây xong nên vẫn còn ở lại làm việc tại công ty tỉnh.


Nhưng mà sau một năm, nơi làm việc của chi nhánh công ty đã được xây xong. Chỗ đó nằm ở vùng ngoại ô, cách thành phố hơn một tiếng lái xe, xung quanh đều là đất trống, điều kiện rất gian khổ.


Ban đầu tổng giám đốc Hoàng vẫn có thể chuyển cô về, nhưng mà tổng giám đốc Hoàng đã “rớt đài” rồi, Hoàng Hân Nhiên cũng không còn chỗ dựa. Mỗi ngày cô phải đi làm đến chi nhánh công ty rất xa, kỹ năng lái xe không vững, mỗi ngày đều xảy ra va quẹt nhỏ.


Nhưng vấn đề lớn nhất chính là sau khi tổng giám đốc Hoàng bị mất chức, nếu như trước đây các đồng nghiệp luôn chịu đựng Hoàng Hân Nhiên thì bây giờ đều không chịu đựng nữa, hơn nữa còn giậu đổ bìm leo, nói chuyện cũng khó nghe và thẳng thừng hơn trước đây.


Trước đây Hoàng Hân Nhiên luôn được mọi người tâng bốc đủ thứ chuyện, bây giờ bỗng dưng bị mọi người xỉa xói, trong lòng cô cũng không chịu đựng nổi, buổi tối về nhà đều luôn vùi người vào trong chăn khóc. Thế nhưng cô lại không dám nói cho cả nhả biết, cho rằng mình gặp xui, vô cùng thảm thương.


Sau đó cô nhớ tới Chu Dịch luôn ở trong tim mình, cô gọi điện thoại cho Chu Dịch, gọi một tiếng: “Anh Dịch…” Cô mới mở miệng đã bật khóc. Dù sao Chu Dịch đã quen biết cô ấy từ nhỏ nên cũng kiên nhẫn nghe cô ấy nói chuyện, hỏi cô ấy: “Sao vậy?”


Hoàng Hân Nhiên nghe thấy giọng nói của anh thì cảm thấy mình đã chịu rất nhiều uất ức, cuối cùng cũng có một người có thể để cô dựa vào. Cô liền nói ra những chuyện ấm ức bị người ta bắt nạt trong công ty: “Bọn họ đều bắt nạt em, nhìn thấy ba em ‘rớt đài’ thì luôn cười nhạo em. Chi nhánh công ty rất xa, em lái xe rất chậm nên thường hay va quẹt với xe khác. Trong công việc, bọn họ còn chế giễu em làm việc chậm nữa.”


Chu Dịch không lên tiếng, lắng nghe Hoàng Hân Nhiên khóc lóc kể lể một hồi, cuối cùng chỉ hỏi: “Em muốn anh làm gì?”
Hoàng Hân Nhiên trả lời: “Em muốn được chuyển về bộ phận tích hợp của công ty tỉnh.”
Chu Dịch nói: “Được, anh làm cho em.” Anh cũng không nói thêm gì cả, cứ thế cúp máy.


Hai ngày sau, Hoàng Hân Nhiên đã được chuyển về bộ phận tích hợp.
Đối với chuyện này, Chu Dịch vẫn có chút áy náy với Tống Tập, cố tình gọi điện thoại nói: “Chuyện của Hoàng Hân Nhiên đã gây cho cậu thêm phiền phức rồi.”


Tống Tập lập tức nói: “Nào có chuyện gì với tôi đâu chứ? Tôi hiểu rõ tính cách của cô ấy, trước kia cũng đã từng làm việc chung với nhau, không sao cả. Với lại trong bộ phận cũng có rất nhiều người nhàn rỗi, không riêng gì cô ấy.”


Tống Tập nói ra một câu thật lòng với Chu Dịch: “Bản chất con người của cô gái này không xấu, nhưng lại sống quá cẩu thả. Mãi giũa thêm vài năm nữa, hiểu rõ bên ngoài xã hội rất gian nan là sẽ trở nên tốt hơn.”


Sau khi Hoàng Hân Nhiên được chuyển về bộ phận tích hợp, mọi người cũng sẽ không tâng bốc, xu nịnh nữa. Nhưng khi biết cô ấy được chuyển về là nhờ vào Chu Dịch, cuối cùng mọi người vẫn còn có chút tình cảm, không có bắt nạt cô ấy giống như người ngoài.


Nhưng mà Lý Uyển sẽ không khách sáo với cô ấy nữa, không còn tâng bốc cô ấy giống như trước đây vì e ngại tổng giám đốc Hoàng nữa. Vì vậy Lý Uyển đã rất thoải mái sai bảo Hoàng Hân Nhiên làm cái này, làm cái kia. Sau đó Hoàng Hân Nhiên còn cãi nhau với cô ta một trận, hai người đã chính thức cắt đứt tình chị em giả tạo, cả đời không nói chuyện với nhau nữa.


Còn Tô Nam Tinh cũng chính thức bắt đầu cuộc sống chạy đi chạy lại giữa hai thành phố.


Tính chất công việc vẫn giống như trước đây, mức độ cực khổ vẫn giống như vậy. Do tập đoàn công ty Big Data mới thành lập ở thành phố S chưa có đủ nhân viên giống như lời của tổng giám đốc Đường, vì vậy nhân viên dưới quyền phó tổng giám đốc cũng không nhiều. Có rất nhiều chuyện Tô Nam Tinh phải tự mình làm, đàm phán dự án cũng tự mình đi. Thật ra thì tình huống hiện giờ cũng không khác biệt so với trước đây.


Có điều bây giờ cô đã kiếm được nhiều tiền hơn trước đây, hơn nữa còn có thể tự đưa ra quyết định, vì vậy cuộc sống của cô cũng rất tốt. Lúc có nhiều dự án thì tăng ca nhiều hơn, lúc thiếu dự án thì lại có thể nhàn rỗi.


Trong một tháng, Tô Nam Tinh có nửa tháng có thể ở lại thành phố B. Chu Dịch bận rộn với công việc, cô liền ở nhà đợi anh. Nhớ lại lúc hai người vừa mới xa nhau, nhìn thấy anh mệt mỏi trong cuộc gọi video, lúc ấy cô rất đau lòng, muốn xuyên qua màn hình để đắp chăn cho anh nhưng đều không thể, bây giờ ít ra đã có thể ở nhà đợi anh.


Chẳng qua là do cô vừa làm việc, vừa chăm sóc Chu Dịch ở thành phố B nên mẹ Tô phải thường xuyên ở nhà một mình. Mặc dù có Miêu Manh Manh ở kế bên, nhưng bà vẫn rất cô đơn.
Tô Nam Tinh tính toán rồi quyết định thuê một gian hàng nhỏ cho mẹ Tô, mở một tiệm làm thức ăn nhẹ là món salad.


Do hiện giờ phần lớn thức ăn nhẹ và salad đều được bán trên các ứng dụng mang đi*, vì vậy bọn họ đã thuê một tiệm nhỏ ở gần khu trung tâm thương mại. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì bắt đầu liệt kê các món ăn nhẹ trên Meituan* và Ele.me*.


*Mang đi (take away): Thuật ngữ này được dùng để chỉ một loại hình kinh doanh phục vụ đồ uống theo hình thức mang đi tại các cơ sở kinh doanh đồ uống và đồ ăn nhanh.


*Meituan và Ele.me (Bạn đói không?): Cả hai đều là dịch vụ đánh giá các nhà hàng, đặt bàn và cả giao đồ ăn tận nơi, tất cả chỉ qua một ứng dụng.


Tô Nam Tinh luôn ăn salad quanh năm suốt tháng để giữ vóc dáng, vì vậy có rất nhiều kinh nghiệm trong việc làm salad. Trong món salad nhà bọn họ làm có rất nhiều nguyên liệu chứ không có nhiều rau giống như trong salad của người khác, có đậu gà, mì đậu nành ngọt, bí ngô nướng, khoai mỡ luộc, còn có cá ba sa chiên thơm ngon và hạt kiều mạch* cao cấp, có rất nhiều nguyên liệu, rất hợp khẩu vị.


*Hạt kiều mạch: Hạt kiều mạch thường có màu nâu, hình tam giác với kích thước không đồng đều. Hạt kiều mạch được sử dụng ở dạng tấm, tức là dạng tách vỏ nhưng chưa được rây. Kiều mạch trở nên phổ biến do có chứa hàm lượng chất khoáng và các chất chống oxy hóa cao, là một loại thực phẩm có ích cho sức khỏe.



Hạt kiều mạch (hình minh họa)
Giá trung bình là 30 tệ cho một chén, giữ giá ổn định với những người khác, nhưng có rất nhiều nguyên liệu, hợp không vị, nhanh chóng mở rộng thị trường thức ăn nhẹ ở gần đó.


Vừa mới bắt đầu chỉ có vài hộp cho đơn đặt hàng, sau đó dần dần có nhiều khách quen hơn.


Tô Nam Tinh còn mang salad đến phòng tập gym gần đó để bàn về chuyện hợp tác, đưa cho bọn họ vài tờ quảng cáo và mã QR của tiệm bọn họ để dán lên. Đặc biệt là còn có phần ăn để tăng cơ giảm mỡ, thậm chí còn có phần ăn giảm mỡ đặc biệt trong vòng 30 ngày. Phần ăn này rất hút khách, người ta đặt hơn 30 phần trong cùng một lúc, là phần ăn bán chạy nhất trong tiệm bọn họ.


Mẹ Tô có chuyện để làm nên không còn thời gian đau buồn nữa.


Tiền thuê tiệm thức ăn nhẹ rất đắt, tiền thuê tiệm và tiền sửa sang lại tổng cộng hết 100 nghìn tệ cho một năm. Chỗ này cũng rất nhỏ, có bàn để khách ngồi xuống ăn, có điều thức ăn nhẹ đều được bán qua ứng dụng mang đi nên rất ít người tới ngồi ăn.


Sau hai tháng đã dần dần có lời. Mặc dù không kiếm được nhiều, nhưng mẹ Tô cảm thấy mình đã có công chuyện để làm, đã có thể tự nuôi bản thân mình nên cũng rất vui vẻ.
Dần dần, Tô Nam Tinh và bà cũng đã thoát ra khỏi vấn vương về sự ra đi của ba Tô.


Lại một mùa xuân trôi qua, sau khi thời tiết trở nên ấm ấp, tiệm thức ăn nhẹ của mẹ Tô cũng đã đi vào quỹ đạo, lượng công việc cũng nhiều hơn. Vì trong tiệm bận rộn nên Tô Nam Tinh đã thuê một nhân viên rửa rau để mẹ Tô giảm bớt áp lực.


Không biết mẹ Tô nghe ai khuyến khích mà lại muốn ra ngoài bán đồ nướng vào mùa hè.
Công việc đó rất vất vả, Tô Nam Tinh không nỡ để mẹ đi ra ngoài.
Nhưng mà trong một tháng có nửa tháng cô phải đến thành phố B, đến khi quay lại thì quầy thịt nướng của mẹ Tô đã được mở ra ở gần nhà.


Quả nhiên mùa hè là mùa xiên nướng. Mấy xiên thịt mà mẹ Tô làm rất sạch sẽ và ngon miệng. Bà rất biết cách nướng xiên thịt dê ở nhiệt độ cao, bỏ vào miệng ăn vừa mềm vừa ngon, còn có chút mọng nước, khách quen cũng tới nhiều hơn.


Buổi tối Tô Nam Tinh và Chu Dịch trở về từ thành phố B, đi thẳng tới quầy thịt nướng thì thấy Miêu Manh Manh còn tới phụ giúp, hai người rất bận rộn.


Quầy thịt nướng mở gần công ty thành phố, vậy mà lại thấy Đinh Diễm tới đây sau giờ tan sở. Đinh Diễm mỉm cười và chào hỏi bọn họ. Mẹ Tô biết đó là người quen của Tô Nam Tinh, đoán rằng Miêu Manh Manh đã nhiều chuyện chuyện giữa Đinh Diễm và Tô Nam Tinh, vì vậy mẹ Tô luôn ghi nhớ ân tình của Đinh Diễm. Mỗi lần Đinh Diễm tới, bà đều cố tình chuẩn bị cho cậu ta một phần chân giò kho tàu, chờ cậu ta tới thì hâm nóng lại cho cậu ta, mùi thơm khỏi phải bàn tới.


Đinh Diễm ngồi xuống gặm chân giò rất thoải mái, cười nói: “Bác gái làm chân giò rất ngon.”
Cứ như vậy, tất cả mọi người đều ngồi xuống ăn thịt nướng với đậu phộng, đậu nành tươi, gặm chân giò.
Dường như bọn họ chưa từng có khoảng thời gian thoải mái như vậy.


Tính ra thì quầy thịt nướng của mẹ Tô cũng kiếm ra được rất nhiều tiền trong một ngày. Lúc mẹ Tô kiếm được tiền thì đôi mắt sáng lên, nói với Tô Nam Tinh: “Từ trước đến nay mẹ không ngờ mẹ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Nếu sớm biết thì những năm này mẹ và ba con đã đi ra ngoài kiếm tiền, thật là tốt biết bao. Trước đây tại sao lại không chịu hạ thấp mình xuống chứ? Lúc nào cũng cố chấp, còn cho rằng nhà chúng ta vẫn là một gia đình giàu có một thời.”


Nghĩ tới ba Tô, mẹ Tô thở dài rồi nói: “Thôi bỏ đi, tất cả đều là chuyện đã qua.” Sau này cứ cố gắng hơn là được.


Tô Nam Tinh cũng không có cách nào ngăn cản được hy vọng tương lai của mẹ Tô. Để thuận tiện hơn cho mẹ Tô, cô đã mua cho bà một cái máy xiên thịt tự động. Mỗi ngày bà phải bán rất nhiều xiên thịt nên rất mệt mỏi, có điều mệt mỏi nhưng lại rất vui vẻ.


Một mùa hè trôi qua, bà đã kiếm được hơn 200 nghìn tệ.


Cộng với tiền lương của Tô Nam Tinh và tiền kiếm được từ tiệm thức ăn nhẹ, Tô Nam Tinh đã tích góp được một triệu tệ, mua trả góp một căn nhà có ba phòng cho mẹ Tô. Lúc mua nhà, mẹ Tô vẫn khăng khăng đề tên Tô Nam Tinh lên giấy chứng nhận, bà nói: “Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, đợi sau này con và Đại Dịch sinh con thì còn muốn mua căn nhà nào nữa?”


Nhắc tới chủ đề này, mẹ Tô lại bắt đầu nói xa nói gần, bà hỏi: “Khi nào con và Đại Dịch sẽ kết hôn?”
Cho nên ba mẹ nói cái gì mà không ép buộc kết hôn, không giục cưới, không hối thúc sinh con đều là gạt người.


Sau khi mua nhà, Tô Nam Tinh và mẹ Tô đi ra ngoài từ chỗ địa ốc, bên ngoài trời xanh mây trắng. Sau nhiều năm, rốt cuộc bọn họ đã có một căn nhà thuộc về mình.
Tô Nam Tinh nghĩ đến vấn đề lúc nãy của mẹ Tô, lúc nào sẽ kết hôn đây?


Trang mạng Vân Bảo trong điện thoại gửi tới một thông báo. Tô Nam Tinh mở ra nhìn thì phát hiện đối tượng Big Data đề cử cho cô bỗng thay đổi, hình đại diện là một tấm hình hai bàn tay nắm lấy nhau.
Họ tên thật dưới hình đại diện là: Chu Dịch.
Tô Nam Tinh không nhịn được cười.


Tối hôm đó, cô tắm rửa sạch sẽ, xịt nước hoa hương hoa hồng thoang thoảng mà Chu Dịch thích, mặc một bộ nội y viền ren màu đỏ.
Sau khi Chu Dịch về nhà thì thấy trên nền nhà ở cửa ra vào có rất nhiều cánh hoa hồng. Anh nhìn thấy cánh hoa hồng rải rác trên đất thì bật cười, gọi: “Nam Tinh?”


Tô Nam Tinh không lên tiếng.
Chu Dịch vừa cởi áo măng tô ra, vừa đi theo những cánh hoa hồng vào trong phòng.
Đi thẳng vào phòng, anh nhìn thấy Tô Nam Tinh nằm trên giường quấn lấy ga trải giường, mái tóc dài buông xõa, bờ vai mảnh mai, trang điểm tinh tế, đôi môi mềm mại giống như đóa hoa hồng chờ anh đến thưởng thức.


Cả người cô và “nụ hoa” phập phồng bên dưới ga trải giường mỏng manh khiến anh không bao giờ thấy thỏa mãn.
Anh đi tới.
Tô Nam Tinh ngồi dậy, hơi vén ga trải giường ra, để lộ ra bộ nội y viền ren màu đỏ mà cô đang mặc.


Đôi gò bồng đầy đặn được bao phủ bởi áo lót viền ren màu đỏ mỏng manh, nụ hoa mận đỏ kia như ẩn như hiện, cơ thể không có chút thịt dư nào, từng tấc da thịt rất săn chắc, từng đường cong trên cơ thể rất tuyệt đẹp.
Tô Nam Tinh ôm lấy Chu Dịch, bỗng chốc đè anh xuống giường.


Cô nói với anh: “Chu Dịch, em muốn lấy anh.”
Sau đó anh trở người đè cô xuống, đêm vẫn còn dài.*HẾT CHƯƠNG 74*






Truyện liên quan