Chương 3: Gặp lại nhau cảm xúc phức tạp
Căn phòng KTV bật nhất của Đế Đài đang ồn ã tiếng nói, nói trắng ra là phòng VIP dành cho Boss Đế Đài mới được dùng.
Phía trong được trang trí tương phản bởi ba màu trắng, đen, xám làm chủ đạo, màu mà vị Boss Đế Đài thích nhất. Căn phòng như một phòng họp ở các công ty thường thấy, uy nghiêm, cứng ngắt không kém phần sang trọng. Những nội thất nhìn đơn giản lại không rẻ tiền, trang trí vật dụng đi kèm thế mà hài hoà đẹp mắt vô cùng. Nhất là 28 bức tranh nhỏ được xếp lộn xộn, không một hình thức nào lại ghép vào nhau trở thành một kiệt tác xứng đáng để ngắm nhìn và khen thưởng. Cách đó không xa là một tủ rượu cách âm, nhiều dòng rượu quý được xếp xen kẻ ai nhìn cũng phải thèm thuồng, quả là... người có tiền thật biết sài.
Nếu lạc bước vào, suy nghĩ đầu tiên khi gặp tám người đàn ông đang ngồi xoay vòng chiếc bàn gỗ màu đen, họ tựa lưng vào ghế gỗ cũng màu đen, trên người mặc comple, có vài người đã cởi áo khoác ngoài hiện áo sơ mi, là cứ tưởng vào nhầm phòng họp của quan chức cấp cao trong công ty ABCD nào đó.
Đổi lại, chỉ là không khí không giống các cuộc họp căng thẳng, phức tạp cùng nặng nề. Họ vui vẻ, đùa giỡn, nói chuyện cùng nhau rôm rả, như những người bạn thân thật sự.
Vị chủ tiệc ngồi đầu bàn chính là Boss Đế Đài, cao lớn điển trai, trên người toát ra khí chất lãnh đạo bức người nhưng khuôn mặt lại cười gian trá không ngờ. Xung quanh toàn bộ những khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú không kém, lịch lãm trong những bộ comple sang trọng, nhìn đơn giản nhưng luôn toát ra khí chất của dân thượng lưu. Ưu nhã, từ tốn, mỗi hành động cũng khí khái ngời ngời. Đồng hồ đeo tay, điện thoại, bút kẹp túi áo, hay là thanh kẹp caravat đến cả hộp thuốc lá vứt tứ tung trên bàn cũng là hàng hiệu đắt tiền.
Mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cũng là vì trạc tuổi, cũng là vì hôm nay xem như buổi tụ tập bạn bè trai tráng đã lâu chẳng gặp, tám trên cả trời dưới đất. Ai cũng đã thành danh và có con đường, sự nghiệp vững chắc riêng cho mình, nên khi nhắc lại thời trẻ ngô nghê, mọi thứ điều trở nên đáng nhớ, đáng kể.
Chỉ vài câu bắt đầu khơi chuyện, đã trở nên ồn ào náo nhiệt, cho đến khi một nhóm mỹ nhân gõ cửa bước vào.
Tiếu Tiếu là người đẩy cửa vào đầu tiên, miệng nở nụ cười tươi tắn.
Phía sau, lần lượt Lý An, Ngọc Hoa, Kiều Kiều, Khải Nhan bước vào, mọi người trong phòng vẫn chăm chú nhìn.
Trong đó có một người tán thưởng: “Wow, không ngờ Thiên Tường lại đem đến nhiều mỹ nhân như thế, quả là, ai cũng xinh đẹp yêu kiều.”
Vị Boss trẻ tên Lạc Thác Thiên Tường đương nhiên hưởng thụ lời khen.
“Các cô gái, thích chàng trai nào cứ ngồi nói chuyện người đó, cứ tự nhiên, xem như bạn bè mới quen.” Lạc Thác Thiên Tường nói rất nhẹ nhàng, ra hiệu nhóm Tiếu Tiếu vào ngồi.
Tiếu Tiếu gật đầu, thay bạn bè gửi lời cám ơn Lạc Thác Thiên Tường, cô che miệng cười: “Thật vinh hạnh cho chị em tôi, Boss đã ưu ái đến thế đành tuân lệnh.”
Cuối cùng, Thắng Nam bước vào, không quên đóng cửa phòng lại. Vì đang đi giữa chừng, móc khoá đôi giày lại tuột ra, nên phải ngồi xuống móc vào lại. Chân của Kiều Kiều hơn chân cô hai số, mà lại gấp gáp, nên cô không chần chừ đi đại.
“Đây mới là tuyệt phẩm chăng?” Có người ngớ ra khi thấy một cô gái bước vào chẳng hợp không khí trong phòng.
Thắng Nam: “...”
Khi cô vừa ngước nhìn mọi người trong phòng một lượt, bỗng chợt dừng lại ở một người.
Người đàn ông lạnh nhạt trong bộ comple màu xám tro, tay nghịch chiếc bật lửa, cũng đang đưa mắt nhìn cô. Đôi mắt đen hờ hững.
“Dao Dao, ta hứa sẽ cho nàng một đời hạnh phúc, nên hãy đợi ta đỗ đạt trạng nguyên, ngày ta về sẽ lấy nàng làm vợ.”
“Tống tiểu thư, xin cô đứng đắn và bình tĩnh. Những lời tỏ tình tầm thường đó, phải để đàn ông chúng tôi nói mới đúng!”
Trong đầu Thắng Nam chỉ hiện lên khuôn mặt của Lâm Bá Ngọc, khuôn mặt của Sở Tuyền. Hai cái tên, một khuôn mặt, một nụ cười, một thân xác, cùng một người cô yêu. Không ngờ, gặp được anh rồi...
Đôi mắt đen như vì sao trời đó cô không nào quên, mà bây giờ đang nhìn cô. Tất cả ngũ quan trên khuôn mặt anh, cô điều nhớ rõ, nhớ rất kỹ, vì cô sợ mỗi khi mở mắt, lại quên hình ảnh anh mất! Nói cô điên rồ cũng được, cô còn phát hoạ lại hình ảnh của anh, để một khi không ngủ, có thể ngắm nhìn anh mà mơ tưởng.
Trái tim cô bây giờ đập rất mạnh, như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực. Hô hấp cũng nặng nề khó khăn hơn, nhịp tim và nhịp thở đồng lòng cùng nhau chung nhịp.
“Ôi, tại sao lại có bó hoa bạch liên thuần khiết ở đây thế này?” Một người cười cười, liếc nhìn Lạc Thác Thiên Tường.
“Thiên Tường, cậu đúng là...”
Lạc Thác Thiên Tường nhún vai, tỏ ra không biết.
“Chậc. Đã mười tám tuổi chưa?” Người khác lại trêu chọc.
Tiếu Tiếu vờ che miệng cười, nói nhỏ với người vừa mở miệng, cũng là người đang ngồi cạnh cô: “Con bé hai mươi mốt rồi.”
“Ồ...”
Lạc Thác Thiên Tường phì cười, anh liền ngoắc Thắng Nam, muốn cô ngồi kế bên người bạn làm kiến trúc sư tên Phó Vĩ, không ngờ, cô không nhìn thấy, một mạch đi đến chiếc ghế trống cạnh Hàn Mặc Niên, đó là ghế của Bạch Lý vừa rời đi vệ sinh.
“Wow...”
“Wow wow wow.”
“À há!”
Tiếng huýt sáo cộng thêm thêm tiếng wow trầm trồ vang lên, ai nấy điều hào hứng xem biểu hiện của Hàn Mặc Niên thế nào.
Mọi thứ điều không
lọt vào tai Thắng Nam, cô từng bước đến bên anh, xung quanh chẳng còn âm thanh nào ngoài tiếng tim cô đập nhanh liên hồi. Thình thịch, thình thịch... tay chân cô run rẩy, nhưng trái tim lại thôi thúc đi đến gần anh.
Người đàn ông cô yêu... người cô tưởng chừng đang tìm kiếm vô vọng, nay lại xuất hiện trước mặt cô như một kỳ tích.
Cô nén sự vui mừng, khi đã đứng trước mặt anh, hai má ửng đỏ, khẽ hỏi: “Em có thể ngồi cạnh anh không?”
Hàn Mặc Niên nheo mắt nhìn cô gái bạo gan xa lạ, đôi mắt đen lạnh nhạt không phản chiếu điều gì, cả đôi môi mỏng đẹp cũng lười biếng mở lời.
Thắng Nam trầm nhu như nước, cô lúc này mới thấy ngượng, nhưng quyết tâm vẫn hừng hực chiến đấu: “Được không?”
Nói xong câu đó, dường như cô nín thở để đợi câu trả lời.
Hàn Mặc Niên thu tầm mắt lại, tay lại nghịch chiếc bật lửa mạ vàng, thanh âm từ cổ họng phát ra một từ “Ừ” như có như không.
Cả phòng điều gào thét.
“Mặc Niên, cậu thật là...” câu đầu tiên là của Lạc Thác Thiên Tường, giọng anh còn đem theo sự bất mãn. Tay đập xuống bàn để phụ hoạ lời nói lẫn tâm trạng.
Phó Vĩ buồn cười, còn tính trường người qua kéo áo Hàn Mặc Niên lay lay, nhưng cuối cùng chỉ mắng: “Tên ch.ết tiệt này, dám giành gái với ông đây.”
Xung quanh người nào cũng chèn vào một tiếng.
Nhất là người ngồi cạnh Tiếu Tiếu, rất hồ hởi chòng ghẹo: “Hàn Mặc Niên, cậu khá lắm, tôi cứ tưởng cậu sẽ không đụng chạm phụ nữ cho đến già.”
Hàn Mặc Niên liếc mắt nhìn, tay cũng dừng lại hành động bật lửa rồi tắt. Nhìn hết đám người mình quen biết xung quanh, thờ ơ đáp: “Tôi không hứng thú, cô gái này tốt hơn là ngồi cùng Bạch Lý chứ không phải Phó Vĩ.”
Cả đám người lập tức cười ầm. Ai mà không biết Phó Vĩ là tay playboy có tiếng của đám. Bạch Lý lại an phận hơn rất nhiều, là một bác sĩ khoa nhi Bạch Lý có phần thua thiệt về độ chơi với Phó Vĩ, chứ độ ấm áp và cho người ta an tâm hơn ngồi bên cạnh thì hơn Phó Vĩ gấp trăm lần.
Phó Vĩ mặt không biến sắc, cũng phì cười.
Cùng lúc, Bạch Lý đang mở cửa bước vào. Anh dừng lại ngay chiếc ghế mình, đã thấy một bóng hồng ngay ngắn ngồi kế bên Hàn Mặc Niên. Mà rõ ràng, chiếc ghế đó anh mới vừa rời đi chưa được 10 phút.
“Mặc Niên, đến lúc cậu lớn khôn rồi.” Bạch Lý kéo chiếc ghế bên cạnh bóng hồng, ung dung ngồi xuống. Anh không quên đưa tay qua vỗ lưng Hàn Mặc Niên cách một chiếc ghế, rất tự nhiên, đôi mắt lẫn lời nói đem theo sự trêu chọc.
Chưa để ý Hàn Mặc Niên biến sắc mặt, Bạch Lý đã nhìn bóng hồng nhỏ nhắn hơn mình, mỉm cười ngọt ngào như dụ trẻ nhỏ anh thường làm: “Tiểu Niên sau này trông cả vào em.” Lúc đó, anh mới nhìn đối diện được khuôn mặt bóng hồng này, cau mày hai giây.
Cả đám bạn bè hai người cười ngất. Gồm cả nhóm Tiếu Tiếu.
Thắng Nam dù không học hết cấp ba đi chăng nữa, vẫn hiểu Bạch Lý nói gì, cô xấu hổ như vừa nghe mẹ chồng căn dặn nàng dâu mới. Hai tay cô nắm lấy bàn tay Bạch Lý, không chặt cũng chẳng lơi, gật đầu thật mạnh: “Em hiểu!”
Tiếng cười ngày càng to.
Bạch Lý mở to mắt nhìn cô gái đang nắm tay mình, lòng bàn tay có run rẩy, có kiên định, có ấm áp. Khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đen long lanh nhìn anh, quả thật thanh thuần. Đầu anh bỗng thắc mắc, cô giả vờ thanh thuần hay thật sự đó là tính cách của cô? Mà khuôn mặt này, đã mười tám chưa???
Buột miệng hỏi chưa lường trước suy nghĩ: “Em tên gì?” Nói xong, bỗng dưng Bạch Lý thất kinh cả người. Lần đầu tiên trong đời, ngoài những lúc vỗ về đám trẻ vào khám bệnh, đây là lần đầu tiên anh không suy nghĩ lại đi hỏi tên một người con gái. Quái lạ, thật sự quái lạ!
Thắng Nam ngạc nhiên một giây. Giây sau đã định thần lại, nở nụ cười tươi với Bạch Lý: “Em tên Thắng Nam.”
Thật ngộp thở, Bạch Lý thấy hai mươi tám năm trên cuộc đời này, nở hoa tươi đẹp hẳn ra vào giây phút này. Anh đã từng nhìn thấy nét cười rạng rỡ trên khuôn mặt từng đứa trẻ, phụ huynh khi họ hạnh phúc hay nụ cười vì quá vui mừng lại đơ ra, mỗi lần anh cảm thấy điều bình thản. Nhưng, hôm nay anh đã trãi nghiệm thêm một nụ cười, nụ cười có thể làm mình khó chịu, bức rức, cả khó thở.
Rất tự nhiên, anh đặt thêm một bàn tay lên hai bàn tay nhỏ nhắn của Thắng Nam, bất giác bóp mạnh, khuôn mặt dần nghiêm túc: “Anh tên Bạch Lý.”
Thắng Nam vì cái siết mạnh từ tay Bạch Lý, thấy luống cuống, dù rằng, chính cô đã nắm tay người ta đầu tiên. “Vâng.” Cô chỉ còn gật đầu, buông tay anh ra.
Tất cả hành động bất ngờ này, điều lọt vào mắt tất cả mọi người trong phòng. Nhất là Hàn Mặc Niên, anh kiêu ngạo cười châm chọc: “Ô, tình tứ quá. Bạch Lý, tôi chọn đúng người cho anh rồi, đúng không?”
Bạch Lý chỉ cười, không phủ nhận cũng không nhận định. Lúc này, anh thấy mặc kệ mọi người nói gì, cũng không bằng cái ánh nhìn của Thắng Nam.
Quả là... ừ, một cái nhìn đã muốn hồn xiêu phách lạc.
Mà Thắng Nam đã thật sự buông tay ra, quay sang nhìn Hàn Mặc Niên, đôi mắt có u buồn lẫn phẫn uất: “Không có đâu.”
Hàn Mặc Niên thoáng giật mình. Trong lòng anh nhất thời bối rối vì câu nói của cô gái này. “Không có đâu” như vậy là sao? Anh bối rối vì đôi mắt đầy phẫn uất kia như thể anh đã nói việc gì đó làm tổn thương cô lắm không bằng.
Nhưng anh chỉ cau mày, liếc một cái với Thắng Nam để lấy lệ, rồi sau đó, là không nhìn đến cô nữa. Dù sao, loại con gái ở nơi phức tạp này, không bao giờ có thể để anh nhìn quá lâu vào mắt, thật tạp nham, không đáng cho cái ánh nhìn lâu, mắc công lại mang hoạ.
Tất cả đều thu vào ánh mắt Thắng Nam, nhiều nhất chính là sự chán ghét từ anh, nhưng, cô không nãn chí, lại thấy anh rất đàn ông.
Cuộc vui bắt đầu.
Tiếng ly chạm vào nhau liên tiếp khiến trong phòng càng hừng hực lửa nóng, mọi người cũng đã quen thân với nhau hơn.
Thắng Nam nhìn Bạch Lý nói chuyện cùng Lạc Thác Thiên Tường rất hưng phấn, lại quay sang nhìn Tiếu Tiếu cũng liếc mắt nhìn mình, ra hiệu qua bên cạnh, cô cũng nhìn theo, Hàn Mặc Niên chỉ chăm chú lắc lắc ly rượu trên tay, lặng lẽ ngắm nhìn, anh tạo ra một lớp vẻ ngoài lạnh nhạt không muốn nói chuyện cùng ai.
Cô từ lúc nhập tiệc đến giờ, cũng đã phân vân nên trò chuyện với Hàn Mặc Niên ra sao, dù sao cũng là mới gặp, cô không thể vì quá hưng phấn mà làm anh có ác cảm càng xấu với mình. Mỗi lần muốn mở miệng lại nuốt ngược vào, cực kỳ bức bối.
Cuối cùng đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua. Thắng Nam cũng uống kha khá rượu vào người, lửa nóng trong bụng hừng hừng muốn bức phá. Cô vội lấy ly rượu trên bàn, uống ực hết một lần, để lấy thêm dũng khí nói chuyện.
Hai má bình thường đã ửng hồng, bây giờ càng ửng hồng hơn nữa. Tạo ra một lớp má hồng đậm trên má, nhìn như sốt đến nơi.
Thắng Nam đã có dũng khí, cô chọc chọc vào cánh tay của Hàn Mặc Niên, hồi hộp đợi anh phản ứng.
Hàn Mặc Niên đang nhàm chán muốn rời đi thì cảm giác nhột nhột nơi cánh tay, anh phản ứng quay đầu nhìn kẻ phá rối tâm tình anh, một cái cau mày ‘sâu sắc’, giọng anh đem theo sự khó chịu: “Thôi cái trò trẻ con hay dùng đó đi, cô muốn gì?”
Ngược lại, Thắng Nam cười hì hì, lòng cô ngập tràn vui vẻ vì anh nói chuyện với cô rồi. “Anh tên Hàn Mặc Niên à?”
Một từ “ừ” cho có từ cổ họng Hàn Mặc Niên, sau đó anh uống một ngụm rượu.
“Em tên là Thắng Nam.” Thắng Nam mím môi, nghĩ gì đó, cuối cùng bổ sung thêm: “Anh và em có thể cùng chuyện trò cùng uống rượu không?”
Đưa cái liếc không thiện chí với Thắng Nam, Hàn Mặc Niên thẳng thừng nói: “Không.” Và câu sau nữa là: “Không thích, không hứng thú.”
Thắng Nam gật gù, xong vẫn mở miệng hỏi tiếp: “Chứ anh thích gì?”
Hàn Mặc Niên không trả lời.
Thắng Nam vẫn tiếp tục mặt dày: “Anh không thích gì thật sao?”
Hàn Mặc Niên vẫn im lặng, thưởng thức rượu trên tay, xem Thắng Nam là không khí. Tâm tư anh rất khó chịu, không biết vì cô gái này, hay là giấc mơ hôm qua. Một giấc mơ trong đời anh mơ thấy còn bàng hoàng.
“Thế... anh có ghét gì không?” Thắng Nam liền chuyển chủ đề.
Lần này thì Hàn Mặc Niên lại mở miệng: “Cô.” Quả thật ồn ào.
Thắng Nam gật đầu, khẽ hạ giọng: “Vâng.”
Một từ vâng rất nhẹ nhàng, như người vợ nhỏ nghe lời chồng bảo, rồi hạnh phúc đáp lời. Cô lần này thật sự im lặng, chỉ cắn môi, đưa đôi mắt long lanh nhìn anh.
Cả Hàn Mặc Niên thấy từ “vâng” này thật quái lạ, cơ mà, nghe cũng dịu tai lắm. Thêm vào đó, quả thật Thắng Nam đã im lặng, chỉ chăm chú nhìn anh, nở nụ cười mỉm, xung quanh toả ra nét dịu dàng cũng một chút đau thương ẩn sâu phía sau đó.
Một giây, tim anh nhói lên một giây không đành lòng lạ lẫm.
Sau đó, bất giác anh đưa tay phải ôm lấy ngực mình, kích động kinh sợ, cái quái gì vậy? Đau lòng, anh cảm thấy đau lòng.
Điên thật!