Chương 17

Tuy nói là gọi tôi, nhưng đương nhiên ông xã cũng quay đầu theo.
Tôi thấy Giản Hạo là cố ý không nhìn ông xã, rõ ràng là khinh bỉ chiều cao của anh… Khóe miệng mang theo một chút hương vị dạy dỗ.


Ông xã đương nhiên cũng nhận ra chuyện này, chỉ là vẫn như trước, dù đỉnh Thái Sơn có sụp đổ mặt cũng không đổi sắc.
Tôi tự hào, hừ ~ đúng thế, nói ngây thơ chính là ngây thơ a, với cá tính ông xã nhà tôi, sẽ không cùng đồ con nít chưa mọc lông là cậu so đo…


“Muốn đánh nhau sao?”
Đúng vậy a đúng vậy a, muốn đánh nhau… Sao?
… Ack, giọng nói này… = =
Chỉ thấy ông xã thế mà buông lỏng tay tôi ra, dứt khoát xoay người lại, khuôn mặt bình tĩnh đối diện với Giản Hạo rõ ràng cao to hơn anh, mở miệng khiêu khích.


Lật bàn, Lượng Lượng nhà chúng tôi bình thường không như thế!
Tôi nhẹ nhàng kéo áo ông xã, ý muốn nhắc anh: tuy rằng rất tổn thương tự tôn, nhưng bây giờ anh đánh không lại người ta… = =~


Trình Gia Thượng đột nhiên vui vẻ, ngồi xổm xuống trước mặt ông xã, cười như cáo già, “Nhóc à, ha ha, vị đại ca này chỉ cần tùy tiện gẩy em một cái, em sẽ từ chỗ này, “Vèo!” một cái, bay đến bên kia!” Giọng hắn khoa trường, chỉ chỉ một thân cây đối diện.


Mồ hôi chảy như nước sông hoàng hà… Ông xã tôi còn không thèm nhìn hắn.
Giản Hạo bỗng dưng ở bên cạnh lạnh lùng mở mắt, vẫn híp mắt nhìn tôi, “Tôi không bắt nạt trẻ nhỏ.”
Tôi chỉ bắt nạt cậu.
… A Di Đà Phật, tôi chắc là nghe nhầm rồi.


available on google playdownload on app store


Ông xã đột nhiên chậm rãi khoanh tay trước ngực, ai ua, thật ra có một câu nói tôi đã giấu trong lòng đã lâu, thật ra tôi vẫn cảm thấy động tác này của anh rất lạc hậu… Hiện tại vẫn còn có người động bất động ôm ngực suy tư sao?


Chỉ thấy sóng mắt anh di chuyển, nói như tình tiết cổ lỗ sĩ, “Trò chơi kia thế nào?”
“…” Hôm nay đi học tiêu hao quá nhiều tế bào não, tôi giật mình, lại nhìn biểu lộ dị thường bình tĩnh của ông xã… Mới mạnh mẽ hiểu ra ~
Ông xã, anh đây là đang bắt nạt trẻ nhỏ a. >


Ông xã rất xấu rồi, tôi nhìn anh căn bản chính là quyết tâm đè ch.ết bọn kia!
Giản Hạo lại nhìn ông xã, trong mắt hiện rõ hứng thú, nhưng nhìn không ra nguyên do.


Giọng ông xã vẫn bình dị như trước, tôi cảm thấy anh thử thật lâu mới tìm được điểm cân bằng này, bình thường ngữ điệu cao thấp phập phồng khiến giọng nói non nớt của anh như đang hát nhạc thiếu nhi, nhưng mà khi nói ra lại khiến người ta thấu hiểu, “Cuối tuần này tôi có thể tự mình dạy cậu cách qua cửa,” sau đó liếc nhìn cái ba lô nằm trên đất, “Cho nên cậu cũng tự mình nhặt lên.”


Shock…
Ông xã hỏi người ta có biết chơi không, sau đó nói sẽ dạy cho bí quyết, nhưng thật ra lại… bo bo giữ cho mình, tránh cho gió tanh mưa máu? Anh đã ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn tôi, “Đi thôi, Mạt Lị.”
Ông xã anh ~ “Đây là…”


“Em còn không hiểu anh?” Giọng anh không lớn không nhỏ, đủ khiến người bên cạnh nghe rõ.
Tôi chớp chớp mắt, vừa định đáp lại, anh lại nói thêm, “Anh không so đo với lũ trẻ ngây thơ đó.”
Tôi yên lặng…


Tôi đột nhiên quay đầu nhìn biểu lộ đám người kia, vẻ mặt bị chấn động đến kinh ngạc.
Quả thật…
Nếu nhìn bề ngoài mà nói, ông xã hoàn toàn không có tư cách nói câu kia. Ngẫm lại mới bật cười, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy anh như vậy rất đáng yêu.


Trước kia tôi chưa bao giờ dùng từ này với ông xã, tôi chỉ chính là tính cách.


Anh đối với người đối với việc đều có sự chăm chú, không hay nói giỡn, cũng không hiểu sự đùa giỡn của tôi. Trước kia tôi vẫn cho rằng anh là một khối bùn thép lẫn lộn, cho dù thế nào cũng nghiêm túc, hiện tại mới phát hiện hóa ra anh là hợp kim nhôm và inox, dùng sức đập một cái, miễn cưỡng sẽ để lịa một dấu tay.


Anh kỳ thật có chút căm ghét Giản Hạo, a, vì sao? Bởi vì… trực giác của đàn ông sao?


Tôi cũng liền nhìn Giản Hạo nhếch mép một cái, muốn dùng giọng điệu người lớn nói tiếp, nhưng hắn lại không để ý đến tôi, mà ghé sát vào tai Trình Gia Thượng nói gì đó, sau đó Trình Gia Thượng cười chân chó*, chống lại ánh mắt dò xét của tôi, giống như đang có ý đồ gì đó không tốt.


(* nịnh hót)
Bởi vì ông xã vẫn đang bước đi, tôi ôm một bụng nghi vấn quay đầu đi theo vài bước, càng lúc càng thấy có chuyện gì đó không ổn, liền vừa đi vừa quay lại.
Trình Gia Thượng nhất định có ý đồ xấu…


“Này.” Giản Hạo đột nhiên xoay đầu, thành công lôi kéo sự chú ý của tôi, sau đó không nhanh không chậm vươn tay chỉ phía sau tôi, “Cậu nhìn bên đó ~”
Chỗ nào?
>


Dáng điệu khom lưng này, cánh tay hạ xuống này, ánh mắt hèn mọn bỉ ổi này, nụ cười gian trá này, động tác nhanh nhẹn này…
Theo kinh nghiệm của tôi, cái này đã thật lâu rồi chưa gặp, hắn là muốn… tụt quần?


Tôi bị ý nghĩ này làm đờ người, may là đại não nhanh chóng bắt kịp nhịp điệu, căn bản không hề nghĩ đến sau khi ông xã gặp được chuyện này sẽ có biểu lộ, phản ứng, tâm tình như thế nào… Chiếc cặp đỏ trong tay đã ném thành một đường vòng cung vào tên đánh lén kia! Bà nó, dám bắt nạt người đàn ông của tôi sao?


Cặp xách vừa rời tay, tôi liền dùng tư thế của gà mái, hai tay xách nách ông xã, sau đó dễ dàng nhấc lên, đặt anh ra sau tôi…
Đổ mồ hôi, ông xã, sao anh lại nhẹ như vậy?
Trình Gia Thượng ở trước mặt bị cặp xách chuẩn xác đập vào mặt, oa oa quát to một tiếng, sau đó rống lên, “Mạt Lị Hoa!”


Cường Tử kia cũng đi tới, mục tiêu ngược lại vẫn không phải tôi, vẫn là ông xã đáng thương.
Tôi lúc này mới ý thức được sự nghiêm trọng cảu vấn đề, đánh thì đánh không lại, chạy thì chạy không được, trong mắt đám trẻ con này, chẳng qua chỉ là trò cù nhây, nhưng mà…


Tôi đột nhiên không cách nào hiểu được loại hành vi này, quả nhiên là đã già rồi sao?
Ông xã đứng sau không biết có phải đã thấu hiểu toàn bộ sự việc không, bỗng dưng bước sang bên cạnh, thẳng thắn chống lại ánh mắt Cường Tử, tất cả biểu lộ đều nghiêm túc tới cực điểm.


Trên sân khấu, cả nụ cười lẫn động tác đùa cợt của Cường Tử đều cứng ngắc.


Cái trò đùa quái đản, trong lúc không khí không ổn này, vẫn có người đang theo dõi, Cường Tử đương nhiên vẫn còn chút tế bào não, sau đó nhận ra mình vừa bị một thằng nhóc hù dọa, có vẻ không cam lòng.


Chuyện này đến đây cũng nên kết thúc, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy không khí không ổn, lại nhìn ông xã, vẻ mặt anh vô cảm, ánh mắt cũng lạnh lùng… Anh thật sự nổi giận rồi. Tôi không hiểu sao có chút căng thẳng, tất cả dây thần kinh đều căng lên, lại muốn hippie một chút*. Nghĩ nghĩ, liền nhịn bọn người kia nhíu mày, “Các cậu muốn làm gì?”


(* câu này không hiểu = =~ chắc đại loại muốn nghịch ngợm?)
Trình Gia Thượng thấy bầu không khí này không hiểu sao xấu hổ, nhanh chóng tìm ra manh mối, ôm túi xách pha trò, “Này, A Hoa, bọn tôi chỉ là cùng em cậu đùa chút thôi mà.”


Ông xã trầm mặc xong đột nhiên tiến lên, cầm lấy quai đeo, lôi cặp xách trong lòng Trình Gia Thượng trở về, sau đó đeo lên lưng, mặt vô cảm liếc hắn một cái.
Chỉ là nhìn thoáng qua, tôi cảm thấy cho dù nhìn bằng góc độ nào cũng không có sát ý, nhưng đám Trình Gia Thượng lại có chút sững sờ.


Nhưng anh lại không nhìn Giản Hạo, yên lặng quay về bên cạnh tôi, mặt nhìn bọn người kia, đại khái không muốn tiếp nữa, giơ tay ra, nói, “Điện thoại.”


Tôi ngoan ngoãn móc di động ra đưa cho anh, sau đó nghĩ đến ông xã làm thế không phải tỏ rõ quan hệ chúng tôi không bình thường sao, chỉ thấy anh bấm một dãy số.
“Tiểu Chí, là tôi.” Anh nói, “Tôi đang ở cổng trường Thập Nhất, lái xe đến đây.”


Tiếp đến không nói gì thêm ngắt điện thoại, lại bình tĩnh ngước nhìn bọn người kia, không mở miệng nữa, cũng không làm gì thêm.
Khụ… Nếu là tôi, tôi sẽ nói thêm một câu: lái xe tới đây, gọi nhiều người vào!


Bất luận thế nào, đứng trước cổng trường học vẫn là quá phô trương, hơn nữa tan học đã được một lúc, dòng người vốn đông đúc đã tản đi, chỉ còn vài tốp học sinh, ánh mắt vẫn nhìn về phía chúng tôi, tôi phát hiện Giản Hạo rõ ràng cũng không muốn đi, ngược lại là bọn Trình Gia Thượng mang vẻ mặt nghi hoặc xám xịt tiến lại gần, dường như muốn xác nhận cái gì, tôi cảm thấy truy cứu cũng vô ích, giật giật ông xã hỏi, “Có muốn ăn kem không?”


Anh vốn không tỏ vẻ gì, nhưng thấy tôi mở miệng, lắc đầu.
Vậy được rồi, tôi đổi cách nói, “Em muốn ăn kem.”
“…” Anh ngẩng đầu nhìn tôi, còn chưa nói gì, Giản Hạo kia không biết từ xó nào chui ra, lại không sợ ch.ết nói, “Tôi nói, số điện thoại của cậu.”


Ngay lập tức tôi mong ông xã tôi khóc lóc nói, nói hắn đi đi nói hắn đi đi.
Sau đó tôi sẽ có đầy đủ lý do để nghiêm túc nói: cậu thấy rồi đấy, mời ra chỗ khác đi.


Nhưng đáng tiếc là ông xã dù sao cũng là người trưởng thành rồi, anh không thể, chỉ là nhanh chóng mím môi, mặt đen đến mức muốn nổ tung mà vẫn không nói gì.


Tôi biết rõ, cái loại hoàn cảnh này phi thường bất lợi, lại khiến anh phi thường, phi thường khó chịu. Thật không hiểu cái từ trường nào xảy ra vấn đề, quả thật có mùi đối chọi gay gắt.
“(#*(#*^)#!”


Ngay khi tôi cho rằng ông xã sẽ nhẫn nại tới cùng, anh ở bên cạnh không hiểu sao lại phun ra một câu, những lời này tôi từng nghe John nói qua, giống như là nhắm vào tôi, tôi đoán không phải lời hay ho gì.


“*&($)*)&%)*)^&&*…” Anh nhanh chóng tức giận phun ra một tràng dài, sau đó hít một hơi thật sâu, bộ dạng đại khái có chút ảo não, tôi đoán được anh đại khái là bất mãn bản thân sao lại so đo với trẻ nhỏ.
A a a, tôi cuối cùng cũng nhìn ra chỗ không ổn, lúc trước ông xã không nổi cáu kia mà…


Tiếp theo anh mạnh mẽ lôi tôi xuống, tay chạm vào eo tôi, sau đó nói chuyện với tôi một cách bí mật bằng khuôn mặt nhỏ nhắn kia, “Hắn có phải có ý tứ với em không?”
Đổ mồ hôi…


“Không thể nào, mì ăn liền cũng không thể ăn nhanh thế được.” Tôi cân nhắc nói, “Tên nhóc này, em đoán chắc là thần kinh tọa mất cân đối, nên mới thành như thế.”


Anh yên lặng rồi lại lặng yên, nhịn một chút, cái miệng nhỏ nhắn sau khi liên tục đóng mở, rốt cục phun một câu, lông mày cũng nhíu lại, “Em đừng có cười với người khác, em mà cười, bọn họ dễ hiểu lầm.”
“A?”
“Luôn luôn phải có tự giác của một phụ nữ đã có chồng.”
“A?”


“Đây đều là bạn học của em?”
Shock – ing, chuyển chủ đề nhanh thật. “…Chủ yếu là những người lần trước anh hùng cứu mỹ nhân kia mà…”
“Cứ tránh xa một chút.”


Biểu lộ của anh càng lúc càng ảo não, nhưng anh càng ảo não, biểu lộ liền nhìn càng bình tĩnh hơn. Chỉ là tôi quá mức hiểu anh, sau những lúc lên giường lỡ làm tôi bị thương, anh đều lên mạng tìm cách tiêu sưng, lúc đó, vẻ mặt cũng hệt vậy.


Lúc trước tôi còn tưởng anh không thể để ý tôi, nhưng khi tay anh run nhè nhè, muốn xoa thuốc cho tôi, tôi mới nhận ra manh mối.
“Này, hai người nói thầm gì vậy?” Trình Gia Thượng lại xen vào.
Ông xã vẫn nhịn tôi, lại phun một câu, “Em gọi cho Tiểu Chí đi.”
“Gọi cậu ấy đến bắt nạt bọn họ?”


Anh liếc tôi, “Gọi bảo cậu ta quay về.”
Tôi nhất thời không hiểu, “Quay về làm gì?”
“Gọi thêm người đến.”
“A?” Tôi nhất thời không khống chế được âm lượng.
Ông xã bỗng dưng có chút buồn cười vỗ trán tôi, lầm bầm một câu, “Ký ức lại quay về rồi.”
“Cái gì?”


“Em tin à?” Anh lại nghiêm mặt, “Chuyện vợ mình, không cần người ngoài nhúng tay vào.”
Đầu óc tôi hiện lên dáng vẻ nhỏ nhắn của anh, lái xe BMW, đưa tôi đi rêu rao khắp nơi.
(^ không bị cảnh sát bắt mới là lạ đó)


Chỉ thấy ông xã bận rộn mà vẫn ung dung, giống như lúc đột nhiên quyết tâm đặt lễ đính hôn, lại sửa lại cặp xách, sau đó đối mắt mấy người kia, rốt cục không tiếp tục đè nén giọng nói nữa, ngón tay chỉ ra đằng sau bọn họ ~
“A, nhìn kìa!”


Tôi nhìn Trình Gia Thượng dẫn đầu, nhanh chóng xoay đầu lại, tiếp đến theo hiệu ứng bươm bướm*, từng người quay lại, vẻ mặt ngây ngốc…
(* thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó)
… Tôi hình như cũng không ngu đến vậy a.
Trừ Giản Hạo.


Chỉ là ông xã vẫn không chậm trễ, kéo tay tôi, chạy hướng ngược lại.
Nhìn khuôn mặt trắng đang ra sức chạy của anh, lòng tôi đột nhiên rơi tõm một cái, ngốc nghếch sang bên trái rồi bên phải, suốt đoạn dài tôi vẫn chỉ có thể ngây ngốc chạy theo anh.
Ack, vừa rồi là chuyện gì?


Ông xã lại nhớ tới cái gì, đột nhiên dừng bước, nhíu mày nhìn tôi, lời lẽ nghiêm khắc, “Đúng rồi Mạt Lị, về sau nếu em còn xách anh lên…” Anh nhấn mạnh hơn, “Em nhất định phải ch.ết.”






Truyện liên quan