Quyển 1 - Chương 37
“Người đâu! Mau…”
Nói tới đây, hắn dừng lại khiến tim mọi người đều như bị treo lên cao, chờ câu tiếp theo của Hoàng Phủ Hoài Hàn. Trái tim nhỏ bé của Tô Cẩm Bình cũng vọt lên tới cổ họng!
Hoàng Phủ Dật siết chặt nắm tay, hắn nghĩ, nếu hoàng huynh thật sự muốn giết nàng, thì dù hắn liều ch.ết cũng phải xông ra cầu xin cho nàng.
Ai ngờ…
Vị hoàng đế nào đó nhìn cô nàng đang run rẩy như lá rụng mùa thu quỳ bên cạnh chân mình, đôi môi lạnh lùng khẽ cong lên: “Mau lôi lõi lê này xuống chém cho trẫm!”
Hả? Mọi người kinh ngạc há hốc mồm, cảm thấy như có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu mình, ai cũng như muốn hôn mê… Chém lõi lê à? Không phải Hoàng thượng giận đến phát điên luôn rồi chứ?
Hoàng Phủ Dật suýt nữa thì ngã nhào xuống sân!
Đám thị vệ vừa nghe lệnh, chân cũng trượt đi, lảo đảo một trận, may mà không ngã! Bọn hắn há hốc mồm, nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn và lõi lê nho nhỏ trong tay Tô Cẩm Bình kia với ánh mắt không thể tin nổi… Đây… bọn họ có nghe nhầm không?!
“Sao hả? Lời nói của trẫm, các ngươi không thèm nghe sao?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, đôi mắt màu tím đậm như thoáng có ý cười, nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị!
“Nô tài đáng ch.ết! Nô tài tuân mệnh!” Tay trưởng thị vệ run rẩy cả người, xin lỗi rồi mang theo tâm trạng phức tạp, nhận lấy lõi lê trong tay Tô Cẩm Bình, vô cùng mất tự nhiên cầm lấy, lại càng đau đầu không biết phải chém cái lõi lê này thế nào.
“Tô Cẩm Bình nghe chỉ!” Một tiếng quát khí phách tiếp tục vang lên.
“Có nô tỳ!” Nàng cắn răng quỳ xuống bên cạnh chân hắn, biết ngay hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy mà.
Ai ngờ, Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ hơi cong đôi môi mỏng của mình lên, phun ra một câu: “Trẫm lệnh cho ngươi làm quan giám trảm, chém lõi lê kia! Nếu trong quá trình, có một chút gì đó khiến trẫm không hài lòng, thì coi chừng cái đầu của ngươi!” Cô nàng này, muốn chơi hả? Vậy trẫm sẽ chơi cũng ngươi tới cùng!
“Hả?” Tô Cẩm Bình hoảng hốt, suýt nữa ngã nhào xuống đất! Không phải tên Hoàng Phủ Hoài Hàn này điên rồi chứ? Chém lõi lê còn cần cả quan giám trảm à? Chém lõi lê còn có thể khiến hắn không hài lòng sao?
“Ngươi muốn kháng chỉ?” Giọng nói bỗng lạnh hẳn đi.
Cô nàng nào đó vừa nghe thấy vậy, liền vội vàng đứng vụt dậy, quay đầu nhìn tay thị vệ trưởng đang cầm lõi lê với vẻ mặt kỳ quặc kia, quát ầm lên: “Trưởng thị vệ, sao ngươi có thể cầm kẻ phạm tội một cách dịu dàng như thế chứ? Đây là thứ đã phạm tội đại bất kính đối với Hoàng thượng! Ngươi muốn dung túng cho tội phạm hay sao?” Nàng cố gắng ra vẻ trung thần, hy vọng Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ nể mặt sự cố gắng của nàng, mà không so đo xét nét với nàng nữa.
Bốn chữ “dung túng tội phạm” vừa bật ra, gân xanh trên trán Hoàng Phủ Hoài Hàn rung lên bần bật, nắm tay hắn cũng siết chặt hơn, nhưng vẫn không nói gì…
Vẻ mặt hoá đá của thị vệ kia bỗng trở nên méo mó vô cùng, một đám vạch đen chảy thẳng xuống trán, cung kính nói: “Giám trảm đại nhân, thuộc hạ biết sai rồi! Thuộc hạ sẽ đối xử với nó thật tàn bạo!” Nói xong, hắn nghiến răng bóp mạnh lõi lê kia, suýt nữa là bóp nát nó luôn!
“Ừ! Mau chém nó đi, chúng ta phải cho tất cả mọi người trong thiên hạ này biết. Nếu dám bất kính với Hoàng thượng, thì chỉ có tội ch.ết! Dù là lõi lê, cũng khó tránh khỏi cái ch.ết!” Cô nàng nào đó nói vô cùng khí phách, lẫm liệt, nhưng sau gáy thì ướt đẫm mồ hôi lạnh, Hoàng thượng huynh à, ngài ngàn vạn lần đừng nói không hài lòng nhé!
“Vâng!” Đầu thị vệ trưởng đầy vạch đen, ném lõi lê xuống đất, rút bội kiếm bên hông, vung tay lên chém mạnh xuống, hàn quang bắn ra bốn phía, thành công ‘xé xác’ lõi lê kia như ngũ mã phanh thây!
Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn bọn họ diễn trò. Sắc mặt hắn lạnh như băng, không ai nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, có điều, trong đôi mắt màu tím đậm, như phát ra một chút hứng thú. Giữ nàng lại, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, nàng có giá trị lợi dụng, đặc biệt là đối với ‘người kia’. Còn thứ hai… Tô Cẩm Bình, rất giỏi biện hộ phải không? Vậy để trẫm nhìn xem, là mạng ngươi cao, hay thủ đoạn của trẫm cao hơn!
“Khởi bẩm Hoàng thượng, may mà nô tỳ không làm nhục sứ mệnh, hung phạm đã bị xử trảm thị chúng!” Cô nàng nào đó nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh báo cáo, ha ha, ‘hung phạm’ đã bị xử lý, vậy là không liên quan gì đến nàng nữa rồi nhé!
“Ừ.” Hắn lạnh lùng lên tiếng, ý cười trên khoé miệng đậm hơn, doạ người hơn.
Tô Cẩm Bình thầm thở phào một hơi, bỗng nhiên, như có tia sáng loé lên trong đầu, nàng cười tủm tỉm ngẩng đầu nói: “Hoàng thượng, nô tỳ đã vì ngài mà bắt kẻ phạm tội, còn giám sát người ta xử trảm nó không chút sai sót nào. Công lớn như vậy, có phải ngài nên bản thưởng cho nô tỳ một chút không?”
Nàng vừa dứt lời, bước chân của Hoàng Phủ Hoài Hàn không kìm được, lảo đảo một chút, suýt nữa tức đến hôn mê! Cô nàng ch.ết tiệt này, đã không biết ơn hắn, còn dám được voi đòi tiên: “Tô Cẩm Bình! Ngươi đừng có được voi đòi tiên!”
Hắn hét to một tiếng khiến đám chim chóc đang trú ẩn trên cây đều kinh hoàng bay đi trốn.
“Khụ khụ…” Hoàng Phủ Dật liều mạng ho khan, khuôn mặt phong thần tuấn lãng sặc đến đỏ bừng cả lên, đừng quá đáng như thế chứ? Đám hạ nhân cũng lung lay như sắp đổ! Một tiếng quát này của Hoàng Phủ Hoài Hàn khiến mọi người không hẹn mà cùng đổ mồ hôi lạnh thay Tô Cẩm Bình, long nhan giận dữ! Long nhan giận dữ!!!
“Hoàng thượng, nô tỳ đâu có được voi đòi tiên? Vừa rồi ngài đã sai trưởng thị vệ chém lõi lê phạm tội đại bất kính với ngài, không phải cũng chứng tỏ là nô tỳ có công sao? Sao lại nói là được voi đòi tiên được?” Đôi mắt phượng thoáng ánh lên vẻ giảo hoạt, Hoàng Phủ Hoài Hàn tự mình hạ chỉ chém lõi lê. Nếu giờ hắn nói người phạm tội đại bất kính là Tô Cẩm Bình nàng, thì đó chính là tự vác đá đập vào chân mình! Nàng tin rằng hắn sẽ không làm cái chuyện tự mình vả vào mặt mình như thế!
“Ngươi…!” Hắn nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt kia như muốn ướp đông Tô Cẩm Bình vậy! Cô nàng ch.ết tiệt này, đã ném vào đầu mình, còn dám vác mặt ra mà xin ban thưởng, cô ta thực sự khinh Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn là con hổ giấy hay sao? Có điều, từng câu từng chữ của nàng đều đánh trúng vào điểm yếu. Nếu mình thực sự chém nàng, khó tránh khỏi bị người đời chê cười, nhạo báng! Nhưng mà, muốn hắn ban thưởng cho nàng sao?! Ban thưởng cho người ném vào đầu mình? Sao không cho hắn một đao luôn đi cho thoải mái!!!
“Hoàng thượng, ngài giàu có nhất thiên hạ, chắc sẽ không tiếc rẻ gì một chút phần thưởng nho nhỏ này đâu nhỉ?!” Không phải là nàng thích lấy cái mạng nhỏ này ra đùa giỡn mà đi chọc giận tên hoàng đế không biết thưởng thức này, mà là nàng sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào có thể kiếm được tiền!
“Sư… sư phụ, chúng ta nên đi nghiên cứu một chút chuyện âm luật đi!” Hoàng Phủ Dật nhìn hoàng huynh nhà mình tức đến nổi hết gân xanh lên mặt, thử khuyên bảo Tô Cẩm Bình. Hắn cũng không muốn mình còn chưa học được gì, thì sư phụ đã ‘đi’ trước!
Cô nàng nào đó phất tay rất sốt ruột: “Từ từ đã, chờ Hoàng thượng ban thưởng cho ta rồi nói sau!” Tên ngốc này, thấy nàng suýt nữa mất mạng, không giúp nàng thì thôi, giờ nàng đang chiếm thế thượng phong còn tới cản trở! Hừ!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiến chặt răng, khuôn mặt lạnh lùng tức đến biến sắc, hết xanh lại trắng! Hắn có cảm giác muốn vung một đao chém ch.ết cô nàng này! Nhưng đã là đế vương, phải có tâm trạng trầm tĩnh, ổn định, khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, luồng khí băng lạnh bao quanh người dần biến mất, nhìn cô nàng đáng bị băm vằm thành ngàn mảnh kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Cẩm Bình! Ngươi xác định rằng ngươi thật sự muốn trẫm thưởng cho ngươi sao?”
“Xác định! Thật sự xác định!” Cô nàng nào đó điên cuồng gật đầu, dưới đáy mắt càng dâng trào khát vọng với vàng bạc.
Hoàng Phủ Dật chỉ hận không thể quay đầu đi, bịt mắt lại. Hắn thật sự không đành lòng nhìn thêm nữa!
“Hừ! Tốt lắm! Trẫm sẽ thành toàn cho ngươi!” Hắn hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt màu tím đậm như ẩn chứa nụ cười quỷ dị.
Hết chương 037.
***