Chương 2
Kế tiếp vài ngày, Đỗ Vân Tu chụp hình và điền đầy đủ vào lí lịch rồi gửi cho công ty giải trí Đông Tinh
Công ty giải trí Đông Tinh tên tiếng anh là East Star ENtertainment hay còn biết đến với tên gọi viết tắt là ESE, cũng chính là công ty mà ảnh đế Tạ Di đầu quân. Công ty này quả là một công ty giải trí lớn với bối cảnh quốc tế hoành tráng, thực lực hùng hậu cùng với độ bao phủ truyền thông lớn.
Chỉ cần họ muốn lăng xê người nào thì lập tức sự nghiệp của vị nghệ sĩ ấy liền mở ra vùng trời riêng giữa giới giải trí.
Đối phương cũng từng mong muốn hợp tác với Đỗ Vân Tu khi hắn vinh hạnh được đề danh ở giải Kim Bách, nhưng năm đó thị phi quá nhiều, cuối cùng hắn vẫn không thể đáp ứng...
Hiện giờ thay đổi thân phận khác, một lần, Đỗ Vân Tu thật sự muốn thử sức lần nữa. Hắn muốn biết rằng nếu chọn con đường khác thì liệu với thân thể trẻ tuổi, nho nhã, tuấn tú này thì mọi thứ có thay đổi hay không.
Có chăng vẫn như lúc trước, sự nghiệp và tình yêu, cái nào cũng chẳng có?
Nhớ lúc còn trẻ một mình hào khí, ôm mộng vang danh giữa cái giới giải trí đầy sóng gió này, giống như...bây giờ, cảm giác không yên đó lại dần dần sống lại.
Đỗ Vân Tu lần này vận khí quả không tồi.
Tuy rằng hiện tại nam thanh nữ tú ngày càng nhiều, cạnh tranh ngày càng kịch liệt nhưng Đỗ Vân Tu ba ngày sau đã nhận được thư mời tuần sau tới phỏng vấn của công ty giải trí Đông Tinh.
Đối phương còn nói rõ, sau khi phỏng vấn thì hắn chỉ là một huấn luyện sinh dự bị, chỉ có khi thời cơ chín muồi thì hắn mới có thể ra mắt.
Khi nào thì thời cơ mới chín muồi? Thế nào mới được gọi là thời cơ chín muồi? Không tới thời cơ thì vĩnh viễn không thể ra mắt sao?
Nhưng dù sao Đỗ Vân Tu vẫn cao hứng, mơ hồ hắn thấy được ánh sáng của niềm tin và hi vọng.
Ngày phỏng vấn, Đỗ Vân Tu chọn cho mình bộ áo len màu đen, bên trong khoác chiếc áo sơ mi bóng màu xám. Áo len màu đen trầm ổn kết hợp cùng với sợi vải bóng càng khiến hắn toát nên vẻ tuấn dật lẫn vài phần tao nhã, nhưng xa cách. Chỉ bằng bộ trang phục đơn giản đã làm nổi bật được thắt lưng nhỏ cùng đôi chân miên dài, làn da trắng nõn càng khiến hắn trông cao quí, đẹp đến khó tin.
Nhưng Đỗ Vân Tu lại chẳng thực sự biết thưởng thức.
Tuy rằng trước đây với công việc của hắn cũng mua được những món hàng xa xỉ thế này nhưng hắn lại không phải là cao thủ phối đồ, càng không có con mắt tinh tường để chọn trang phục.
Mọi thứ nếu không phải nhờ nhà tạo hình hoặc Lâm Huyên giúp đỡ chỉ điểm, hoặc là...Người kia thay hắn chọn lựa, còn nếu là hắn chọn thì điều hiển nhiên rằng chỉ nhận được những lời nhận xét bình thường hoặc thất bại của các nhà bình phẩm.
Nhớ khi đó, người đó đã cong cong khóe môi cười, không khách khí mà búng vào trán hắn nói: "Cậu đó, đôi mắt chẳng có chút thẩm mĩ nào..."Lúc đó hắn chỉ cười.
Hắn lại không ý thức rằng, đối phương đã vốn ghét bỏ đôi mắt này của hắn,...hết thảy mọi thứ của hắn.
Ánh mắt hắn thật chẳng tốt, nếu tinh mắt thì sẽ chẳng ch.ết tâm như ngày hôm nay, cũng chẳng tin mọi lời nói của đối phương đều là sự thật. Để rồi như ngày hôm nay, bị tổn thương đến ch.ết tâm.
Nhưng hiện tại sẽ không.
Trong tủ treo đầy quần áo, mỗi cái đều gắn mác của các nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ có chút ít bộ quần áo là đặt may theo yêu cầu, mặc vào không chỉ vừa người mà còn tôn lên thân hình cao lớn anh khí của hắn, tinh tế nổi bật sự tao nhã nhưng xa cách.
Hắn không còn... giống như Đỗ Vân Tu lúc trước rồi.
.............................
Công ty giải trí Đông Tinh tọa lạc ngay con đường xa hoa nhất giữa trung tâm thành phố.
Tòa nhà cao mấy trăm thước chọc trời, vô số lớp kính thủy tinh khảm ngoài cùng, giống như khối thạch anh to lớn trong suốt, phản chiếu lên nền trời xanh thăm thẳm, tầng thứ nhất gần một ngàn thước vuông, có mười tám trụ đá cẩm thạch điêu khắc tinh xảo theo phong cách Châu Âu thời trung cổ.
Cả tòa lầu lớn hoa lệ mà ngưng trọng, đây cũng chính là nơi các đại minh tinh ra ra vào vào, điều đó thôi cũng khiến người ta sinh ra cảm giác sùng bái lẫn kinh sợ.
Đỗ Vân Tu đứng trong thang máy lên thẳng lầu thứ mười tám.
Bên ngoài phòng phỏng vấn đều là đám tuấn nam mỹ nữ xếp thành một hàng dài, liếc mắt nhìn lại đều là những gương mặt tuấn tú khả ái. Nhưng trợ lí phỏng vấn lại chẳng có chút kinh phách nào, chỉ bằng vẻ mặt bình tĩnh mà phát cho mỗi người một tờ đơn để điền đầy đủ thông tin cá nhân.
Cái này cũng khó trách.
Xã hội hiện tại đâu có nhất thiết phải là nam thanh nữ tú khi sinh ra mới là đẹp đâu, công nghệ trang điểm ngày càng phát triển, chỉ cần biết trang điểm, thêm chút phấn son hoặc là đi phẫu thuật thẩm mỹ thì đến vịt cũng có thể hóa thiên nga, khuôn mặt bình thường cũng trở nên xinh đẹp.
Mà những người nếu đã ôm mộng làm minh tinh thì phần lớn đều tự tin vào nhan sắc của bản thân.
Đỗ Vân Tu giờ mới ý thức được, xã hội bây giờ cũng chẳng còn như lúc hắn mới vào nghề, giống như mười mấy năm về trước, lấy tài năng thiên phú, sự cần cù và thật thà làm trọng.
Tuy rằng số người tham gia phỏng vấn rất nhiều nhưng quá trình phỏng vấn ngoài ý muốn lại rất nhanh.
Rất nhiều người đi vào rồi chưa đầy một phút đồng hồ lại ủ rủ đi ra, còn có vài cô gái yếu đuối không kìm được mà khóe mắt có chút hồng, nước mắt giàn dụa chảy dài.
Nhìn thôi đã đủ biết cuộc phỏng vấn tàn khốc cỡ nào.
Đỗ Vân Tu cũng nhịn không được có chút khẩn trương.
Có lẽ thời thế đã thực sự thay đổi, đối với trước đây có chút bất đồng. Hắn liệu có thể thích ứng với những qui tắc hiện giờ, thành công tiến vào giới giải trí không...Cứ mãi suy nghĩ mà không màng tới thời gian, cho tới khi trợ lí phỏng vấn tới gọi số tiếp theo, Đỗ Vân Tu mới nhận ra đã đến số của hắn, vì thế hắn mới khẽ chỉnh lại quần áo, theo trợ lí bước vào phòng phỏng vấn.
Gọi là phòng phỏng vấn nhưng thực chất đây chỉ là một căn phòng trống không.
Chỉ có hai vị giám khảo ngồi hai bên trái, phải. Có thể nhìn thấy rằng thực chất tới ba vị giảm khảo nhưng hôm nay lại chỉ có hai vị.
Đứng trong căn phòng rộng lớn này, lại bị hai giảm khảo phía đối diện đưa ánh mắt soi xét kỹ lưỡng về phía mình, nếu là những người chẳng có kinh nghiệm thì sẽ có cảm giác không được tự nhiên, tay chân sẽ bủn rủn, thân thể lúng túng, biểu cảm vì thế cũng trở nên cứng nhắc.
Nhưng hai vị giám khảo kia lại phát hiện rằng, thí sinh đứng trước mắt họ hiện giờ lại chẳng có chút lúng túng nào, thậm chí lại có phần tự tin, khóe miệng như cũ tựa gợn sóng lăn tăn vào xuân, ôn nhuyễn, tao nhã điểm chút ý cười tinh tế mân lên.
Tóc của hắn cũng thật sáng bóng, đường nét khuôn cằm lại phi thường gợi cảm. Lông mi nồng đậm che khuất mọi cảm xúc trong ánh mắt hắn, tạo cho người ta cảm giác giống như chú mèo Ba Tư, cao quí tao nhã, xinh đẹp mê người mà cũng thập phần mê hoặc.
Nhìn lâu lại càng giật mình phát hiện lông mi người kia thật dài, ánh mắt ấy lại tựa đôi mắt tinh anh của loài mèo, trong sáng nhưng lại chứa đựng dũng khí cường đại.
Giống như chứa ma lực của nam châm, khiến người ta luyến tiếc khi dời tầm mắt.
Người này có ánh mắt biết "diễn"!
Hai vị giám khảo quay sang nhìn nhau, tại đáy lòng nhất thời xuất hiện ý nghĩ này. Ở giới giải trí này trải qua nhiều năm, những nghệ sĩ vẻ ngoài xinh đẹp mỹ mạo đều cũng đã gặp qua, cho dù nhìn thấy vẻ đẹp kinh diễm nhường nào thì sau đó bọn họ đều có thể bình ổn tâm tình.
Nhưng là, ánh mắt hắn có một loại hương vị khác hoàn toàn.
Có một loại cuốn hút khiến người khác vô pháp mê muội...thậm chí là xuất hiện sự hấp dẫn đầy mị hoặc.
***************
Vị giám khảo lần nữa cầm lên tập hồ sơ lí lịch nhìn lại.
Mục Tử Triệt, cao 1m85 cm, nặng 70 kg, tinh thông: diễn xuất.
Hai vị giám khảo không khỏi cười nhẹ. Cứ những người đến phỏng vấn, 100 người thì sẽ có 80 người tinh thông diễn xuất, 20 người còn lại vừa tinh thông ca hát lẫn diễn xuất, nhưng thật sự thì có mấy ai mới xứng đáng với chữ "diễn"? Đó đơn giản chỉ là một bình hoa rỗng tuếch, tô thêm vẻ ngoài chứ tài năng thì đều là số không.
Vị giám khảo ngồi bên trái biếng nhác lật lật tờ hồ sơ lí lịch, có điểm tản mạn nói: "Tinh thông diễn xuất?"
Một câu hỏi chỉ vỏn vẹn 4 chữ, ngay chủ ngữ cũng bị lược bớt, ngữ điệu vi diệu.
Đỗ Vân Tu không chút hoang mang, khẽ gật đầu. Thái độ lẫn ngữ khí đó hắn đã từng trải qua đến quen thuộc nên chẳng có chút bối rối nào.