Chương 19: Tâm tế

Em chỉ cần phụ trách hạnh phúc là tốt rồi, những thứ khác, giao cho anh.
...


“Nhân loại... Là ngươi gọi ta đến sao? Ha ha... Không thể ngờ...” Màn đêm mịt mùng chậm rãi hiện lên một bóng mờ vàng nhạt, quấn quanh cơ thể Zero như một xiềng xích vô hình, thanh âm mang theo độc tính kia luẩn quẩn tại không trung: “Ha ha ha... Như vậy, ngươi nhất định là đã biết, ta là kẻ thù đáng sợ nhất các ngươi. Các ngươi gọi chúng ta là cái gì nhỉ, vampire, ma cà rồng, quỷ hút máu, quái vật, dã thú... Muốn tỉnh lại ta, phải trả một cái giá không nhỏ đâu, nhân loại.”


Đôi đồng tử tím nhỏ bé nháy mắt hiện lên sợ hãi, chỉ có điều loại sợ hãi này rất nhanh lại bị khát vọng thay thế... Khát vọng được trở nên mạnh mẽ... “Sức mạnh, ta muốn có sức mạnh của ngươi.”


“Sức mạnh của ta?... Ha ha ha... Quả nhiên... Là muốn thứ đó sao? Nếu như ngươi thiếu kiên định, thân thể có thể sẽ bị ta chiếm lĩnh đấy, nhân loại. Như vậy được chứ? Sẽ trở thành thứ các ngươi luôn đuổi giết, ngươi thân là thợ săn có lẽ cũng hiểu được điều này là như thế nào, không vấn đề gì sao?...”


“... Không có vấn đề gì.”
“Cho dù ngươi đạt đến sức mạnh của ta, cũng không thể dùng để bảo vệ nhân loại... Bởi vì là lực lượng bị nguyển rủa, những kẻ được ngươi bảo vệ chỉ biết căm hận ngươi, thù ghét ngươi... Như vậy, cũng không có vấn đề gì sao?”
“... Không hề.”


“Khá khen... Nhân loại, ngươi khiến ta có cái nhìn khác rồi đấy.”
Trong bóng tối chợt có thứ gì đó kỳ dị thẳng hướng Zero bên này bay đến...
“A ——”


available on google playdownload on app store


Hai vật thể hình dạng như là móc sắt hung hăng xuyên qua mắt cá chân Zero, thanh âm đau đớn xé rách vang vọng bóng tối, quanh quẩn tại trong không khí... Như vậy, cũng không có vấn đề gì... Zero bỗng chốc ngã quỳ trên mặt đất, hình hài nhỏ bé không ngừng run rẩy, không biết là bởi vì đau đớn, hay là sợ hãi. Máu tươi vấy lên khuôn mặt tái nhợt đang lặng đi vì đau đớn, sau đó, theo gương mặt chảy xuống...


“Ta ngay từ đầu đã trưng cầu qua ý kiến của ngươi... Thế nhưng, nhân loại luôn luôn nói không giữ lời, ta buộc phải đem ngươi khóa lại... Nhân loại, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu như lần này còn không chịu từ bỏ, sẽ không có đường cho ngươi quay đầu đâu... Em trai của ngươi có thể đã ch.ết, vì một kẻ chẳng biết sống hay ch.ết nỗ lực đánh đổi như vậy, đáng giá sao?”


“Đáng giá...” Zero dùng đôi môi run run, tái nhợt nhưng kiên định phun ra hai chữ. Chỉ cần không tận mắt nhìn thấy, cậu vẫn tin tưởng Ichiru chưa ch.ết, nó nhất định vẫn đang sống ở một nơi nào đó... Cậu nhất định phải tìm được Ichiru, cho dù đại giới có là gì đi chăng nữa...
...


Trong bóng tối, chiếc bóng vàng nhạt dần hóa thành một thanh đoản đao, lơ lửng trước mặt Zero.


“Muốn có được lực lượng của ta... Hãy dùng thanh đoản đao này đâm vào trái tim... Một khi nhân tâm đã ch.ết, ma tâm mới có thể trỗi dậy...” Zero chăm chú nghe, vươn hai bàn tay loang lổ vết máu, cầm lấy cán đao, chậm rãi, đem lưỡi dao chuyển về hướng đối diện trái tim... “Ha ha ha, ngươi thực sự tin tưởng sao? Nhân loại... Nói không chừng là ta đang lừa ngươi nha. Cho dù không thể giết ch.ết cơ thể cũng có thể hủy hoại tâm trí của ngươi... Lẽ nào ngươi không nghi ngờ sao?... Ta là một vampire đấy...”


“Ta biết. Ta biết ngươi có thể gạt ta. Thế nhưng...” Nước mắt từ gương mặt dọc hai bên má chảy xuống, rơi vào trong vũng máu, hóa thành một thể, đôi mắt của cậu, cố định nhìn chăm chú vào phía trước, “Ta, đã không đường thối lui. Cho dù ngươi gạt ta, ta cũng không còn lựa chọn nào khác...”


“Vậy sao?... Ha ha ha... Thú vị. Rất thú vị. Vậy nên chúng ta mới nói nhân loại đúng là một sinh vật rất thú vị...”


“Nếu như, ta kéo dài sinh mệnh của ngươi. Vampire, đem nguyền rủa của song bào thai tiêu trừ đi... Thân làm anh như ta, chỉ có thể bồi thường Ichiru việc này...” Ichiru, nếu như em còn sống, chỉ cần sống tốt, những thứ khác, cứ giao cho anh là được. Thật buồn cười, người tối thân cận với em lại là người cướp đi nhiều nhất của em... Nước mắt tí tách từ trên gương mặt vẫn còn non nớt kia rơi xuống, hòa tan vào vũng máu ngay chân cậu, rất nhanh liền biến mất.


“A... Chỉ cần ngươi trở thành kẻ kế thừa của ta, nguyền rủa trên người song bào thai tộc Kiryuu tự nhiên sẽ biến mất, bởi vì, chính ngươi đã đem mình trở thành nguyền rủa.”


Thanh đoản đao vẫn cứ run rẩy ngay trước ngực... Như vậy, chỉ cần cố sức đâm xuống, là có thể đạt được thứ mình cần, sẽ không nhỏ yếu nữa, có thể bảo vệ những người trọng yếu... Thế nhưng, bản thân sẽ biến thành ác ma, có lẽ sẽ ch.ết đi. Cậu sẽ trở thành loài sinh vật bị nguyền rủa, sẽ không còn tư cách được đắm mình dưới ánh dương quang...


Lưỡi đao vàng kim không chút chần chờ đâm vào cơ thể, ngay trái tim. Giống như muốn xé toạt lồng ngực cậu ra, những tia sáng chói mắt chợt lóe lên, đau nhức đôi mắt Zero, phản chiếu nơi những giọt nước mắt vẫn đang chảy ra một cách vô hồn... Những thứ biểu hiện cho sự yếu đuối này, về sau cũng sẽ không còn. Tuyệt không rơi nước mắt thêm lần nào nữa... Nhất định phải kiên cường, nếu như, còn có thể sống sót...


...
Lần thứ hai tỉnh lại, Zero phát hiện chính mình đang đứng ở giữa không trung, hai bên chân đã không còn dấu vết gì chứng tỏ đã từng bị đâm vào, chỉ có vị trí trái tim, nơi thanh đoản đao vẫn còn đang cắm vào, đã biến thành một mảng màu đen...


“Lợi hại lợi hại... Nhanh như vậy đã tỉnh lại sao?... Xem ra trên đời vẫn còn thứ khiến ngươi lưu luyến, tuyệt đối không bỏ xuống được, như thế xem ra, ta đã tính toán sai cơ hội cướp đi thân thể của ngươi. Kỳ thực, ta ngay từ đầu cũng không cần một thân xác của nhân loại... Nếu như lúc đó không phải ta chính mình muốn ch.ết đi, ngươi cho là tổ tiên của ngươi có thể giết ch.ết ta sao? Vampire là... Thật đáng buồn, nên nhớ, thứ ngươi bây giờ đã nắm trong tay, là lực lượng bị nguyền rủa... Chung quy có một ngày, ngươi sẽ hiểu được điều đó... Rút nó ra đi, cậu bé, ngươi đã không đường thối lui. Trừ khi ch.ết, ngươi chỉ có thể tiếp tục đi tới... Vô luận, có bao nhiêu tuyệt vọng...”


Zero nắm chuôi đao, không tốn chút sức lực rút ra, sau đó hóa thành vô số bụi bậm tiêu tán... “Cơ thể của ta, đã biến thành ma vật rồi sao...” Zero cúi đầu nhìn khe hở trước ngực nhanh chóng biến mất, không có bất luận cảm giác gì...


“Đúng vậy... Tâm của ngươi đã ch.ết, sẽ không còn đau đớn. Sinh mệnh của bóng tối đã thẩm thấu linh hồn ngươi... Nhân loại... Đừng tưởng rằng như vậy là đã kết thúc... Ngươi triệu hồi ta, như vậy, ngươi từ bây giờ đã chính thức trở thành kẻ kế thừa của ta. Cho dù hiện tại ngươi vẫn còn có thể giữ vững tín niệm của mình, thân thể không bị ta cướp đi... Thế nhưng cẩn thận, nhân loại. Ngươi đã phạm phải cấm kỵ... Sớm muộn có một ngày, ngươi sẽ trở nên điên cuồng khát vọng máu tươi... Ngươi sẽ, biến thành loài quái vật hút máu như ta... Ngươi có thể bảo vệ, đem đến bình an cho người thân của ngươi... Chỉ là, cậu bé, ngươi nỗ lực trả giá, vì bảo hộ bọn họ mà trả cái giá này... Đoạt lấy sinh mệnh thuần chủng, đạt đến sức mạnh như ngươi, đem bóng ma bất tử khoác lên người... Bị nguyền rủa, chờ đón ngươi, chỉ có bóng đêm mà thôi...”


Thanh âm càng ngày càng xa, hắc ám dần dần lui bước, chỉ là, những lời tên vampire kia nói, vẫn cứ quanh quẩn bên tai... Nếu như đây là cái giá mà ta phải trả, như vậy, ta tiếp thu.
...


“Đã ba ngày, vẫn không có tỉnh sao, Zero Kiryuu. Hay là nói, cậu cự tuyệt thức tỉnh?” Ngón tay thon dài của Kaname lướt qua những sợi tóc bạc mềm thuận của thiếu niên... Một Zero ngủ say đã không còn mang theo loại tuyệt vọng như muốn bức điên người chung quanh, thoạt nhìn an bình, không giống cậu bình thường.


“Bị chính người mình coi trọng nhất đâm bị thương, cảm giác ra sao? Thế nhưng cuối cùng là chính tay cậu đẩy lưỡi kiếm đó vào, phải không? Thật đúng là thiện lương... Tuyệt không giống như vampire. Ta vẫn thường suy nghĩ, nếu như vampire cũng có cánh, của cậu, nhất định là màu trắng. Ta, nhất định là màu đen... Nghỉ ngơi đi. Zero Kiryuu, có thể mộng so với thực tốt hơn nhiều.” Kaname cúi người đối diện với Zero trên giường, lặng lẽ quan sát khuôn mặt tái nhợt nhưng thả lỏng của cậu ở cự ly gần... Chỉ là một đứa trẻ hơn mười bảy tuổi, khóe mắt cũng đã xuất hiện nhiều ít nếp nhăn, nghĩ đến người này bình thường mỗi khi cau mày, hơn nữa luôn cẩn trọng bảo trì một khoảng cách nhất định, cự tuyệt bất luận kẻ nào bước vào thế giới của mình.


“Tất cả đều vô ích. Cho dù cậu luôn lộ ra một bộ cái gì đều không quan tâm lạnh lùng, cũng không lừa được ta.” Ngón tay của anh di chuyển xuống khuôn ngực phập phồng của Zero, trong ánh mắt nâu đỏ giấu không được đau xót: “Ở nơi này, có một vampire tuyệt đối chẳng giống tên vampire nào ta đã từng gặp.”


Căn phòng bị máu tươi nhuộm đỏ, là chứng cứ duy nhất lưu lại việc Zero bị thương. Khi Kaname đặt chân vào gian phòng kia, thấy một bên là Yuuki đang mê man trên chiếc trường kỷ sạch sẽ, nhìn lại vũng máu vẫn đang tiếp tục tràn ra dưới chân, ý niệm duy nhất trong đầu, trong khoảnh khắc đó chỉ còn lại một thân ảnh...


Zero Kiryuu... Kaname không biết lúc đó mình đã dùng cảm giác gì để gọi lên cái tên này, một loại khủng hoảng chưa bao giờ có chiếm lĩnh hết suy nghĩ cùng toan tính của anh... Không thể ch.ết được! Cậu ta không thể ch.ết được!


Như là điên rồi lao ra khỏi căn phòng, thậm chí không hề để ý đến Yuuki, trong đầu nhớ kỹ, là một cái tên không nên xuất hiện... Nếu như Zero Kiryuu cứ như vậy mà ch.ết... Không! Cậu ta sẽ không sao. Vampire thuần chủng không thể dễ dàng ch.ết như vậy, nghĩ cũng không dám nghĩ, chính người thuần chủng cũng chưa từng nghĩ đến chính mình lại kháng cự như vậy, trái tim kia dường như đã không còn thuộc về anh, toàn bộ đọng lại ở trên một người khác.


Theo mùi máu còn vương lại, Kaname rốt cục tìm được cậu... Khuôn mặt trắng nhợt, thân thể băng lãnh... Rất an tĩnh... Đã nằm im không một cử động suốt ba ngày, cậu vẫn muốn tiếp tục ngủ say sao?


“Mất đi nhiều máu như vậy, hơn nữa vẫn luôn nhẫn nại chịu đựng cơn khát máu của mình, Zero Kiryuu, cậu muốn đem chính mình bức đến nông nỗi nào mới vừa lòng?... Ta cũng không muốn, đem thời gian quý giá của mình lãng phí chờ cậu tỉnh lại... Mặc dù, có lẽ, cậu sẽ lại hận ta.” Kaname cắn xuống cổ tay đã được nơi lỏng vài cúc áo, ước chừng được rồi, anh nhìn về phía Zero ngủ say, cúi người, đặt môi lên đôi môi giá buốt vẫn đang đóng chặt, máu đỏ từ khóe miệng của hai người rỉ ra, nhỏ giọt...


...
Nhớ tới chuyện thật lâu thật lâu trước đây... Đây là cái giá mà tên vampire kia nói sao?
Nhưng, anh vẫn sẽ bảo vệ em, mãi cho đến cuối cùng, Ichiru.
...
Chẳng biết từ nơi nào, truyền đến một hương vị ngọt... Thấm ướt yết hầu khô cằn, cùng linh hồn...
Còn muốn... Càng nhiều...


Zero chậm rãi mở mắt... Chuyển động đôi tinh thể tử đạm, tinh thuần.
“Zero Kiryuu? Cậu cuối cùng cũng chịu tỉnh?” Kaname ngẩng đầu, nhưng mang theo vài phần buồn ngủ...


Zero sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy trên người rất nặng, cố gắng nâng đầu nhìn phía trước. Con ngươi trong chốc lát phóng đại... Tư thế này, hai tay vòng quanh hai bên tay cậu, đầu gối lên ngực cậu, hơn nữa nửa trên thân thể đều đặt ở trên người cậu... Là Kaname Kuran?


Zero nghĩ chính mình hẳn là nên hét lên một tiếng, nhưng cuối cùng phun ra khỏi cửa miệng, lại là bốn chữ rất bình tĩnh: “Tôi là bệnh nhân.” (Không ăn nhập thì có =)))


“Hiện tại là ban ngày.” Kaname liếc mắt ngoài cửa sổ, hơi hơi nhíu mày, đầu di chuyển tìm một vị trí thích hợp, mái tóc tùy ý lướt qua cổ Zero, không mảy may vì tội danh ức hϊế͙p͙ bệnh nhân mà lấy làm xấu hổ, Zero quả thực cảm thấy đỏ mặt thay anh ta. Tuy rằng bệnh nhân này ngoại trừ thân thể suy nhược ra cũng không có bất luận cái gì nguy hiểm.


“Chờ một chút, Kaname Kuran anh...”
“Cậu ồn ào quá.”


Chỉ có thể nhìn thấy phần sau tóc, Zero không hề biết vẻ mặt của Kaname lúc này, nhưng cảm giác hơi thở nóng hổi không ngừng từ trong ngực truyền đến kia khiến cậu rối bời... Bỗng nhiên, cậu ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của máu, đây là... “Máu tươi...” Lẽ nào... Zero mở to hai mắt, “Tôi...”


“Ta đã lãng phí rất nhiều máu quý giá vì cậu, vậy nên im lặng đi, đừng quấy rầy ta.”


Cho dù là nói như vậy... Khuôn mặt Zero vẫn nhăn lại, thì ra hương vị trong mộng là của anh ta... “Vì sao?” Lại có cái lý do gì đáng ghét? Cho dù không làm thế cậu cũng sẽ tiếp tục bảo vệ Yuuki... Bị lợi dụng hút máu như vậy... Có chút, cảm thấy không cam lòng!


“Bởi vì ta đem tội danh đổ hết lên đầu cậu, chừng ấy máu, xem như là bịt miệng cậu. Nhìn thấy ta trong tình trạng suy yếu như vậy, Zero Kiryuu, lập tức đình chỉ mở miệng.” Thân thể suy yếu? Đương nhiên là nói cho quỷ nghe... Nhưng chỉ cần người kia tin tưởng, thì nó là nói đúng, là sự thật, là không có lý do cự tuyệt.


Zero, cậu còn sống, thật sự, thật tốt quá...


Kaname Kuran điên rồi... Đó là Zero suy nghĩ nửa ngày đúc kết được lời giải thích duy nhất. Thế nhưng nếu người ta đã ngủ, hơn nữa bộ dáng ‘vì chiếu cố người nào đó nên đang rất suy yếu, mệt ch.ết đi’, cậu cũng không có ý làm phiền Kaname, thế nhưng, không lẽ vẫn cứ duy trì tư thế này đến tối? Như vậy thà tiếp tục hôn mê còn hơn... “Thực đúng là một chút cũng không nghĩ đến cảm giác của người khác mà cứ luôn tùy hứng lại đáng ghét.” Thể xác và tinh thần đều bị thương, Zero ở trong lòng thầm la mắng, mồ hôi lạnh một giọt hai giọt từ thái dương toát ra, thân thể vẫn không nhúc nhích cứng ngắc một chỗ, tùy ý đương sự làm gối, tay chân vẫn duy trì tư thế lúc mới tỉnh dậy, không dám di chuyển một chút, sợ rằng sẽ đánh thức cơ thể đang nằm trên chính mình...


- ----------------------------------------------TBC- ----------------------------------------------






Truyện liên quan