Chương 87: Chân tướng dần dần ra
″ Này! Phúc bá có phải có tin tức gì rồi phải không?" Thẩm Tử Quân khẩn trương hỏi.
"Ha ha tiểu thư. Nào có nhanh như vậy . Lão gia hỏi cô là cô rốt cuộc có quay về để đến tham gia tiệc rượu của CEO mới nhậm chức hay không!"
"Ai" Thẩm Tử Quân thở dài "Tôi sẽ không về đâu, Phúc bá! Tôi không thích trường hợp như vậy "
"Cô nhất định phải tới, cô không phải muốn tìm hiểu về việc kia sao" Phúc bá uy hϊế͙p͙.
"Này! Phúc bá làm sao ông có thể bắt nạt người khác như vậy!" Thẩm Tử Quân hướng về phía ống nói làm nũng "Được rồi, tôi đi! Chỉ là ông nhất định phải mau chóng giúp tôi tr.a !"
"Ha ha tốt, thật ra thì tôi đã có một chút đầu mối rồi. Chỉ là có chút kỳ quái a, Cô nói cái vị Thi Thi gì đó là gốc Canada nhưng trên thực tế cô Thi lại dùng thân phận là người gốc Hoa định cư ở Canada và nếu cô ấy ở Canada là thực sự thì sao cô ấy lại không có bất kỳ người thân nào, thật sự là kỳ quái !"
"Không kỳ quái bởi vì cô ấy căn bản cũng không phải làThi Thi!" Thẩm Tử Quân khẳng định nói.
" Tin tức chính xác hiện giờ tôi còn chưa tr.a ra được, tuy vậy ngày mai khi cô tới tham gia tiệc rượu, tôi sẽ cố gắng hết sức tr.a cho ra!"
"Tốt" Thẩm Tử Quân cúp điện thoại, lấy tấm hình cô và Tiểu Thi chụp chung trên bàn lên. . . Năm năm , rốt cuộc lại lần nữa chờ đợi tin tức của cô ấy. Hi vọng lần này cô có thể giúp cô ấy! Không cô nhất định phải giúp cô ấy!
Sáng sớm Tiểu Thi không để ý lời bác sĩ phản đối dẫn Cầu Cầu rời đi. Dọc theo đường đi cô đều không dám ngẩng đầu chỉ sợ người khác nhận ra cô là cô gái ở bữa tiệc tối qua.
"Con trai con mua cho mẹ một tờ báo!" Tiểu Thi đưa cho Cầu Cầu một đồng tiền xu còn mình lặng lẽ trốn sang một bên.
"Cho mẹ" Cầu Cầu nhón chân lên đem tờ báo đưa đến trước mặt Tiểu Thi.
Cô khẩn trương mở tờ báo ra quả nhiên ngay trang đầu tiên chính là chuyện dạ tiệc từ thiện của Trác thị vào tối hôm qua. Gương mặt đẹp trai của Trác Minh Liệt chiếm hơn nửa trang báo mà cô ở đâu? Kỳ quái sao lại có thể không có một chút tin tức về cô? Chuyện này là chuyện gì xảy ra? Trước đay cô và Trác Minh Liệt chỉ là đứng chung một chỗ ngay lập tức đã bị tả lên trời xuống đất ( ý là bốc phét quá đà đó) mà trường hợp ở tối hôm qua sao lại không có gì xay ra! Tiểu Thi vừa có chút may mắn, lại có chút kinh ngạc!
"Thi tiểu thư, lão gia chúng tôi cho mời cô!" Lúc Tiểu Thi đang mất hồn xem báo sau lưng cô chợt có một người đi tới.
"Anh là….. ai ?" Tiểu Thi đem Cầu Cầu ôm vào trước người cảnh giác hỏi. . ."Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là lão gia chúng tôi muốn gặp cô! Ngày ấy cũng không muốn mỗi lần đều phải giúp các cô thu dọn chiến trường như vậy" người tới cầm lấy tờ báo trong tay cô "Cô cho rằng giúp các cô dọn chiến trường rất dễ dàng sao?"
Tiểu Thi lập tức hiểu là ai! Là cha của Trác Minh Liệt đã dẹp hết chỗ tin tức kia.
"Tôi không muốn gặp ông ta, anh nói cho ông ta biết tôi không hề có liên quan gì đến chuyện này! Hoàn toàn là con trai ông ta tìm tôi giúp!" Tiểu Thi lạnh lùng nói xong ôm Cầu Cầu muốn đi, người nọ đưa tay ra liền muốn cản lại song còn muốn cướp lấy Cầu Cầu. Tiểu Thi kinh hãi nhìn người nọ, sau đó liền hung hăng đánh người nọ.
" !" Người nọ chợt ôm lấy đầu, anh ta không hề cảm giác giống như là bị một cánh tay của một người phụ nữ đánh mà giống như là bị một thiết côn (gậy sắt) hung hăng đập vào người .
Tiểu Thi đánh xong, sau đó lập tức chui vào một chiếc xe taxi người nọ đầu óc choáng váng vội đuổi tới nhưng lúc đó cô đã đi xa.
Tiểu Thi cẩn thận quan sát cánh tay phải của mình, bề ngoài của nó và cánh tay trái của nó không có gì khác nhau nhưng chính nó lại đặc biệt có lực và tri giác lại không nhạy cảm như vậy. Cô tò mò dùng tay trái sờ sờ cảm giác cũng không có gì khác thường. Chẳng lẽ trước đây cô còn học võ thuật hay sao?
"Tiểu thư đi nơi nào?"
"Nhà trẻ ngôi sao mới!"
Tiểu Thi nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, thật sự là có điểm sợ khi đến nhà trẻ gặp phải Thẩm Tử Quân nhưng cô đâu biết được cô ấy đã về nhà. Nói là có chuyện rất quan trọng.
Tiểu Thi cảm giác thở phào nhẹ nhõm, sau khi gửi Cầu Cầu cô vừa định đi thì điện thoại di động lại vang lên. Trước kia trong điện thoại di động của cô chỉ có duy nhất số của Lý Triết Vũ mà bây giờ bắt đầu lại có thêm số của Trác Minh Liệt và Thẩm Tử Quân .
"Làm sao cô lại bỏ đi?" Trác Minh Liệt tức giận hỏi.
"Tôi không sao, cám ơn anh!" Tiểu Thi mỉm cười. Trừ lời đó ra cô không biết nên nói gì.
"Lập tức đến bệnh viện Nhân Ái, tôi đã hẹn bác sĩ kiểm tr.a cho cô!"
"Tôi không muốn đi!" Tiểu Thi cúp điện thoại. Cô rất sợ, âm thầm sợ hãi. Điện thoại của Trác Minh Liệt lại một lần nữa gọi đến nhưng cô lại tắt đi. Muốn đi đến tiệm bán hoa nhưng lại sợ ông chủ sẽ nói đến chuyện ngày hôm qua, vì vậy cô quyết định sẽ đi dạo .
"Các vị , hôm nay là ngày CEO mới của Thẩm thị - Giai Dung tập đoàn nhận chức hiện nay chúng tôi đang đến hội trường buổi tiệc rượu mừng nhận chức của ngày ấy!" Tiểu Thi đi tới đi lui đã đến một khách sạn cấp năm sao, trước tòa nhà là một vòng kín các nhà báo , phóng viên. Từ trước đến giờ cô rất sợ những trường hợp như vậy vì thế liền nhanh chóng muốn đi vòng qua. Ai ngờ đi không được bao xa đã nhìn thấy trước mặt một chiếc Lamborghin, cô còn chưa kịp chạy đi, liền bị những phóng viên kia xúm nhau chạy ùa tới trước mặt. Vết thương ở chân chưa lành nên cô đi vẫn chưa được ổn định lắm kết quả là bị người khác đẩy, cả người cô bị đẩy òa nằm ở trên xe.
Cửa xe được mở ra từ bên trong xe một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng cao lớn đi ra, khóe miệng rõ ràng bén nhọn, cả người tản ra hơi thở rét lạnh ! Anh ta anh tuấn đến kỳ lạ nhưng cũng lãnh khốc đến kỳ lạ. Từ trong đôi mắt như chim ưng kia phát ra ánh sáng như có thể giết ch.ết người! Người này là ai ? Tiểu Thi bị chen lấn, thở gấp không ra hơi, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng cô lại bị đẩy đến bên cạnh người đàn ông kia. Cô co rúm lại không dám động càng thêm không dám đến gần anh ta!
Người đàn ông bỗng nhiên đưa tay đẩy cô ra một bên, sau đó mặt không thay đổi đi về phía trước. Đi ba bước bỗng nhiên lại quay đầu lại không khỏi nhìn chằm chằm Tiểu Thi bằng hai mắt. Tiểu Thi bị ánh mắt của anh ta làm cho cả người sợ hãi. Đám người nhìn động tác biến đổi như vậy liền nhìn cô một cái rồi lập tức bỏ đi.
"Phúc bá rốt cuộc là như thế nào?" Thẩm Tử Quân nắm Phúc bá hỏi tới chuyện về Tiểu Thi.
"Cô hãy đi gặp lão gia trước đi"
"Tôi không đi, trừ khi ông nói cho tôi"