Chương 69: Bà xã, ăn thật ngon!
Biệt thự màu xanh phía nam A thị, dựa vào núi Thanh Sơn, , phía đông nam là hồ nước lớn phẳng lặn như gương, cửa chính hướng Đông Bắc, theo phong cách "Chiêu mộ tài nguyên, vĩnh bảo an khang" , nghe nói đây là nơi phong thủy bảo địa. Trên thực tế,sự phồn vinh của ‘tập đoàn Phong Thượng’ cũng đã chứng minh cho điều này, tổng giám đốc Nhiếp Phong của ‘tập đoàn Phong thượng’ gần hai lăm tuổi, mấy năm trước tay trắng dựng nghiệp, sáng lập Đại Xí Nghiệp đứng thứ 2 A thị hôm nay , là một trong ba thần thoại của A thị.
Trong phòng ngủ chính lầu ba, tủ quần áo mở lớn, bên trong treo đầy trang phục nam, mà giường lớn chứa đủ 5 người giờ phút này đang bày bừa một đống y phục.
Một người đàn ông anh tuấn không ngừng khoa tay múa chân thử từng bộ quần áo, nhìn hình ảnh trong gương của mình thì khẽ nhíu chân mày, tùy tiện ném lên giường lớn, sau đó lại lấy một bộ khác, tiếp tục thử tới thử lui, cuối cùng cũng hài lòng chọn được một bộ công sở màu đen, người nào đó nhíu chặt chân mày tạm thời buông lỏng.
Nếu như Hồ Cẩn Huyên nhìn tình cảnh này, nhất định sẽ la lên, một người khó chịu a!
Cốc cốc cốc. . . . . .
Tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông cầm bộ quần áo trong tay liếc nhìn cửa, sau đó đóng tủ treo quần áo lại, trầm thấp nói: "Mời vào!" .
"Tiên sinh, Phượng phụ tá tới." Một người phụ nữ vào phòng nhìn thấy quần áo đầy giường, nháy mắt sững sờ, sau đó bình thản, cung kính nói.
"Biết, những y phục này bị dơ, tìm người giặt sạch." Nhiếp Phong chỉ đống quần áo ném loạn trên giường lãnh đạm nói, lông mày không có một tia không tự nhiên, sau đó cầm quần áo giả bộ thoải mái đi vào phòng thay đồ.
Người làm trong nháy mắt sững sờ ở tại chỗ, nhìn cánh cửa đóng chặt, a, cô hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, mắt cũng nhìn nhẫm, nếu không thì nghe sai ý tiên sinh. Ý tiên sinh là những bộ quần áo trên giường bị dơ? Nhưng. . . . . . những cái này không phải hôm nay cô mới giặt sạch bỏ vào tủ sao? Tại sao lại đi tắm, chỉ là quyết định của tiên sinh họ không thể cãi , một cô hầu gái xui xẻo nhanh chóng ôm đống ‘ quần áo dơ ’ đi ra phòng ngủ.
Ước chừng năm phút sau, Nhiếp Phong sảng khoái tinh thần đi ra, bộ quàn áo thể thao màu đen bao bọc thân thể rắn chắc của anh, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm, con ngươi màu tím sắc bén, sống mũi thẳng tắp , đôi môi dày mỏng vừa phải, khiến phụ nữ điên cuồng.
Nhìn một hồi trong gương, Nhiếp Phong mới hài lòng ra khỏi phòng, xuống lầu dưới, hôm nay là một ngày đặc biệt, là lần đầu tiên cô tới gia đình anh, cảm giác này giống như đang dẫn bạn gái về nhà, muốn bao nhiêu khẩn trương có bấy nhiêu.
Đã hai tuần rồi, anh không gặp cô gái vừa thiện lương lại dịu dàng, vì thân thế của cô, anh cho là chỉ cần nhịn không thèm nghĩ nữa sẽ quên, nhưng mới hai tuần không gặp, anh sắp nổi điên, tình yêu tới lặng lẽ làm cho người ta ứng phó không kịp.
Vì vậy anh không nhẫn nại được đưa thư mời cô đến nhà chơi, cảm ơn cô giúp anh trong lúc anh bị bệnh. Chỉ cần gặp cô là tốt rồi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy hạnh phúc của cô, để trong lòng anh thầm yêu cô, thậm chí nhìn thấy cô, anh cũng đã rất thỏa mãn.
Từ trước tới giờ chưa từng để ý đặc biệt đến người nào, bởi vì dù sao cũng là người khác đuổi theo anh, nhưng bây giờ chính anh lại bắt đầu để ý cảm nhận cô, có thể đây chính là sức mạnh của ái tình, khiến mỗi người trở nên nhạy cảm, Nhiếp Phong yên lặng thầm nghĩ.
Đi lên đại sảnh lầu một, quả nhiên nhìn thấy phụ tá của anh Phượng Dương giống như vương tử quý tộc ưu nhã ngồi trên ghế sa lon, từ từ thưởng thức trà, giờ phút này Nhiếp Phong đột nhiên cảm thấy hình tượng kia của Phượng Dương đặc biệt có ý vị, trông rất đẹp mắt, anh ho nhẹ một tiếng, sau đó đi tới salon.
"Tổng giám đốc, ngài xuống rồi, tôi còn tưởng ngài gọi tôi tới đây chỉ để thưởng thức trà đấy." Phượng Dương cười hì hì nói, sau đó rất bất nhã gác chân lên bàn trà, bộ dáng như côn đồ.
"Chú ý ngôn hành cử chỉ, hôm nay gọi cậu tới là giúptôi chào hỏi khách." Nhiếp Phong nhìn thấy bộ dáng này của cậu ta, khóe miệng khẽ kéo ra, quả nhiên mình vừa nhìn lầm, bộ dáng côn đồ làm sao có thể như vương tử ưu nhã, nhìn bộ dáng kia không biết gọi cậu ta tới giúp đúng là sai?
Nhưng không gọi Phượng Dương tới, anh lo lắng cô nam quả nữ sẽ tẻ nhạt, hơn nữa cô đã có chồng, có thể bị dị nghị, vì vậy anh liền kêu Phượng Dương. Chỉ là thái độ Phượng Dương này xíu nữa có hù cô hay không, giờ phút này trong lòng Nhiếp Phong trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng đã không có đường lui, cô sắp tới rồi.
"Khách? Khách nào?" Phượng Dương nhíu mày, nghi ngờ kinh hô, tổng giám đốc nhà bọn họ chưa từng ở nhà mời khách, khách quan trọng nào lại khiến anh không tiếc ở nhà chờ, hơn nữa còn kêu mình, Phượng Dương đột nhiên cảm thấy tối nay tựa hồ rất có ý tứ.
"Chờ một chút cậu sẽ biết, cậu cũng biết người đó." Nhiếp Phong thản nhiên nói, đá đá chân gác trên bàn trà của cậu ta, sau đó vào phòng bếp.
"Tôi cũng biết? Người nào à?" Đầu óc Phượng Dương giờ phút này loạn thành một đoàn sương mù, người anh quen biết thật sự quá nhiều, tổng giám đốc chỉ người nào?
"Chờ chút nữa chân cậu còn không có quy củ ném loạn như vậy, cẩn thận tôi chém nó." Nhiếp Phong đột nhiên xoay người hung tợn nói, sau đó trực tiếp vào phòng bếp, anh muốn nhìn bữa ăn tối làm như thế nào? Những chuyện khác có chuẩn bị xong chưa? Bữa tiệc lần này nhất định không thể phạm sai lầm, anh muốn lưu lại một ấn tượng tốt với cô, nếu không phải anh quá bận rộn, giờ phút này anh nhất định giáo huấn tiểu tử Phượng Dương kia tất cả lễ nghi.
Phượng Dương nghe anh nói , lập tức kêu lên một tiếng, nhanh chóng thu hồi chân, chỉnh tề đặt xuống, sau đó quy củ ngồi, u oán nhìn bóng lưng quen thuộc đi xa, anh khẳng định nếu chân mình tiếp tục gác, tổng giám đốc nhất định sẽ chặt hai chân. Vì hai chân hấp dẫn của mình, tối nay anh đành uất ức hạ xuống, chỉ là đến tột cùng là khách nào khiến tổng giám đốc bọn họ để ý như thế? Phượng Dương nghi ngờ thầm nghĩ.
Bảy giờ tối, trong lòng Nhiếp Phong xác định tất cả mọi chuyện đã chuẩn bị thỏa đáng, mới đến cửa biệt thự chờ ‘ vị khách ’ đặc biệt. Phượng Dương lười biếng vì ngại uy hϊế͙p͙ của một tên con trai, quy củ đứng ở cửa biệt thự như người điên chờ đợi‘ vị khách ’ không biết tên nửa giờ.
Phượng Dương xác định nếu ‘ vị khách ’ trong truyền thuyết kia còn chưa tới, tối nay anh sẽ bị muỗi viếng thăm, đoán chừng hiện tại toàn thân cao thấp cũng bị muỗi cắn sưng đỏ, nhưng anh tò mò, chẳng lẽ máu tổng giám đốc rất hôi? Tại sao bọn họ cùng đứng mà tổng giám đốc không có việc gì, mà anh thì chịu khổ.
Phượng Dương đang than thở trong lòng không dưới một trăm lần, một chiếc Porsche kiểu mới nhất màu đen nhanh chóng tới cửa biệt thự, Nhiếp Phong nhìn thấy xe con chạy qua, trong lòng khẽ kích động , nhưng trên mặt không thể biểu hiện ra, nếu không sẽ hù cô.
Xe con dừng lại, cửa xe chậm rãi mở ra, đầu tiên là một đôi giày da thủ công của Italy, Nhiếp Phong khẽ kinh ngạc, chẳng lẽ không phải cô? Nhưng là người nào? Ở chỗ chỉ có một cái biệt thự, mà xe con thẳng hướng cửa nhà mình chạy tới, Nhiếp Phong còn đang mất hồn, chủ nhân cặp giày da Italy chậm rãi ra khỏi xe.
Nhiếp Phong nhìn thấy người đàn ông rất quen thuộc, trong lòng có kinh ngạc, sau đó xông lên chua xót, người đàn ông thiên thần trước mắt là chồng của cô, anh cùng đi theo không phải chỉ trích nặng , chỉ là mình không nghĩ tới, trong lòng vì có thể nhìn thấy cô mà âm thầm vui mừng.
Thẩm Dật Thần nhìn thấy người đàn ông trước mắt làm anh trở thành thùng lớn dấm, sắc mặt càng thêm lạnh như băng, sau đó không hề ngờ nhìn thấy trong mắt đối phương chợt lóe lên đau đớn.
Nhiếp Phong ngăn chận chua xót trong lòng, nhanh chóng chạy đến cửa bên kia, muốn mở cửa xe nghênh đón người làm anh mong đợi không dứt, ai ngờ anh vẫn chưa đến xe a, một hồi lãnh phong quét tới, khiến anh có chút dừng lại, trong nháy mắt, Thẩm Dật Thần đã nhuần nhuyễn mở cửa xe ra.
Áo đầm màu trắng đồng tính bao quanh vóc người hoàn mỹ hợp với giày thuỷ tinh cao gót, sắc mặt không xoa phấn, trắng noãn như ngọc, mặt trái xoan tinh xảo cứ như vậy đi ra, mái tóc tùy ý xõa sau lưng, theo gió phất phới, làm thành một loại sắc đẹp kích động.
Cô như yêu tinh màu trắng, lần trước trong bữa tiệc từ thiện cũng thấy cô trong áo đầm trắng, hiện tại cũng là màu trắng, Nhiếp Phong trong lòng thầm nghĩ.
"Nhiếp tổng giám đốc, đã lâu không gặp!" Hồ Cẩn Huyên giày cao gót chậm rãi đi tới trước mặt Nhiếp Phong cười nói, cô không biến sắc nhìn biệt thự trước mắt. Nếu không phải anh muốn mời, cô có thể tìm được chỗ ở của anh cũng tốn một ít thời gian. Người nào sẽ nghĩ được xây một cái biệt thự nghệ thuật ở nơi này chứ, giống như không ai nghĩ nhà cô ở trên núi, đều là tinh mỹ hào hoa, so với nhà của Nhiếp Phong chỉ có hơn chứ không kém.
"Thẩm phu nhân, đã lâu không gặp, hoan nghênh hai người đến." Nhiếp Phong mở miệng nói, bởi vì Thẩm Dật Thần ở chỗ này, cho nên anh không thể không gọi cô là Thẩm phu nhân, chỉ là mấy chữ ‘ Thẩm phu nhân ’ này thật khó kêu ra miệng.
"Cám ơn anh đã mời." Hồ Cẩn Huyên cười nói, sau đó khóe miệng khẽ cứng lại, bởi vì eo thon của cô đột nhiên bị một người đàn ông đang ghen ôm thật chặt, cô thiếu chút nữa không thể hít thở, bá đạo như anh, cô chỉ cũng lễ phép mỉm cười, anh sẽ ghen.
"Thẩm tổng giám đốc, Thẩm phu nhân, bên này!" Nhiếp Phong nhìn bàn tay to trên eo cô, trong mắt lóe lên ám quang, sau đó khách khí nói, người đàn ông ở trước mắt rất thích cô đi! Nếu không không thể nào vô duyên vô cớ ghen, không sai, chính là ghen, là một người đàn ông, anh khẳng định biểu hiện người đàn ông trước mắt chính là hành động ghen tuông .
Hồ Cẩn Huyên nũng nịu trợn mắt nhìn người đàn ông bên cạnh đang ôm mình một cái, sau đó bất đắc dĩ vào biệt thự, vừa đi vẫn không quên cấu tạo biệt thự, cũng cảm nhận được hơi thở lưu động của những người ở trong chỗ tối.
Nhiếp Phong nhìn đôi nam nữ ôm nhau trước mắt, đi theo phía sau bọn họ, trong lòng chua xót cực kỳ. Nếu quyết định chỉ cần nhìn thấy cô là tốt rồi, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi, sẽ không cảm thấy uất ức, thật ra có thể nhìn thấy cô đã không tồi, trong lòng anh nghĩ như vậy.
Bị người xem nhẹ, Phượng Dương vô tội sờ sờ cái mũi của mình, trong mắt có nhạc nhiên. Thì ra là như vậy, không trách được trong lúc vô tình nghe người làm bảo tổng giám đốc hôm nay rất không bình thường, anh cẩn thận ngẫm lại, đúng là vô cùng không bình thường. Tổng giám đốc đột nhiên yêu cầu mình phải quy củ, sau đó tới phòng bếp tự mình xác nhận cái gì, cuối cùng sớm dẫn mình tới cửa biệt thự cho muỗi đốt, hơn nữa lúc nhìn thấy Thẩm Dật Thần, tròng mắt u ám, nghĩ tới nghĩ lui, thì ra tổng giám đốc nhà mình thích vợ người ta.
Lão đại a, lão đại, người ta dáng dấp cũng khá, lòng dạ cũng tốt, nhưng là ngườiphụ nữ của người khác, ngài chẳng lẽ muốn làm tiểu tam? Phượng Dương trong lòng kêu một tiếng, sau đó theo sau.
Phòng ăn hào hoa to lớn, giờ phút này tất cả mọi người đã ngồi xuống, trên bàn bày đầy các loại thức ăn hương vị cầu toàn , còn có bó hoa đẹp mắt, ngửi mùi thức ăn và hương hoa, nghe đàn vi-ô-lông ưu nhã bên cạnh, thật là cuộc sống hưởng thụ.
Thẩm Dật Thần nhìn bà xã bên cạnh trầm mê, trong lòng khẽ khó chịu, nghĩ thầm chờ về đến nhà anh cũng sẽ chuẩn bị bữa ăn như vậy, hơn nữa anh sẽ học đàn vi-ô-lông, tự mình khảy cho cô nghe, để cô trừ vi-ô-lông anh đàn ra, sẽ không thích nghe người khác chơi.
Hồi sau, người đàn ông chơi vi- ô- lông khẽ cúi người chào, sau đó lui ra khỏi phòng ăn, bên cạnh chỉ còn người giúp việc.
"Lần trước cám ơn Thẩm phu nhân giúp một tay, nếu như không phải là Thẩm phu nhân, có thể Nhiếp mỗ đã té xỉu trong vườn hoa cũng không ai biết, đến lúc đó thì phiền toái." Nhiếp Phong giơ ly rượu hướng về phía Hồ Cẩn Huyên kéo nhẹ khóe miệng, khuôn mặt tươi cười tự nhiên nói.
Hồ Cẩn Huyên nhìn thấy nụ cười của anh, trong lòng hơi sững sờ, lần trước gặp Nhiếp Phong, chắc chắn Nhiếp Phong mấy ngày nay đã nỗ lực luyện tập, nếu không khuôn mặt tươi cười của anh làm sao tự nhiên như vậy, cô không quên yến hội từ thiện lần trước, anh kéo ra khuôn mặt tươi cười vô cùng không lưu loát.
"Không cần cám ơn, chỉ là một cái nhấc tay thôi." Hồ Cẩn Huyên giơ cao ly rượu cười nói, sau đó nhẹ nhàng nhấp một hớp rượu đỏ, trong lòng nhất thời sáng lên, đây là rượu đỏ Pháp năm 1982, trên thế giới chỉ có năm bình, không nghĩ tới Nhiếp Phong sẽ có, Hồ Cẩn Huyên tham luyến nhấp một hớp nhỏ nữa, nhất thời nét mặt tươi cười như hoa.
Thẩm Dật Thần nghe Nhiếp Phong nói, trong lòng nhất thời hô to, hắn ta sao không ch.ết đi, đáng ch.ết, còn có tinh lực mơ ước bảo bối, càng làm anh tức giận chính là, bảo bối lúc này thật hưởng thụ, rượu này uống ngon sao? Thẩm Dật Thần tức giận hớp một hớp lớn, khẽ kinh ngạc, sau đó trên mặt chuyển thành lãnh đạm, rượu này cũng chỉ có thế.
"Đây là tôm trứng mới chuyển về từ Âu châu, vừa vớt lên, rất mới, cô nếm thử một chút." Nhiếp Phong thấy cô rất thích rượu đỏ, bộ dáng thưởng thức, trong lòng nhất thời cao hứng vô cùng, gắp một con tôm hùm cho cô, mừng rỡ giới thiệu, vì nghênh đón cô đến, anh phí hết tâm tư, chỉ một bàn ăn này chính là đặc sản từ nơi trên thế giới, tất cả đều nổi danh.
"Ngượng ngùng, bà xã tôi dị ứng tôm ghẹ." Thẩm Dật Thần lạnh giọng nói, còn đặc biệt cường điệu hai chữ ‘ ái thê ’, sau đó đoạt lấy con tôm Nhiếp Phong gắp cho Hồ Cẩn Huyên đặt trong đĩa mình, trong lòng một bụng lửa giận, Nhiếp Phong coi Thẩm Dật Thần anh là ch.ết người sao? Dám trắng trợn mơ ước bảo bối, anh hận không được đem tổ tông mười tám đời Nhiếp Phong thăm hỏi một lần, nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng giờ phút này Nhiếp Phong đã bị một dấm thùng lăng trì nhiều lần.
Hồ Cẩn Huyên luến tiếc nhìn con tôm hùm thật to trước mặt thoáng một cái đã mất, trong mũi còn ngửi được mùi thơm, trong lòng cô cực kỳ bất đắc dĩ, cái này chính là người cưng chiều cô như mạng, động một chút là thích ăn dấm, bá đạo có, chỉ là còn có biện pháp gì, đây là người cô yêu.
"Như vậy, ngượng ngùng, tôi không biết, vậy cô nếm thử một chút thịt heo núi đặc chế, rất thơm ." Nhiếp Phong gắp một miếng thịt thả vào trong đĩa Hồ Cẩn Huyên, mong đợi nói, bởi vì không biết cô thích ăn món gì, cho nên anh cái gì cũng an bài một chút, mục đích là hi vọng cô tận hứng mà về, tới nhà anh lần thứ nhất còn muốn tới lần thứ hai.
Hồ Cẩn Huyên mong đợi gắp lên nếm thử, không nghĩ tới miếng thịt còn chưa tới khóe miệng đã bị người nào đó bên cạnh đoạt mất, còn bay tới một câu ‘ Bà xã tôi không thích ăn thịt nguội!’, làm Hồ Cẩn Huyên dở khóc dở cười, cô lúc nào không thích ăn thịt nguội, hiểu rõ nhất khẩu vị của cô không phải chính là anh sao? Người đàn ông này nói láo không viết nháp, anh rõ ràng chính là ghen. Thôi, thôi, anh chỉ là quá yêu cô, quá quan tâm cô thôi.
Nhiếp Phong nhìn món ăn mình tự gắp cho Hồ Cẩn Huyên, cũng không giải thích được việc bị Thẩm Diệc Thần chặn lại, trong lòng nhất thời khó chịu. Chỉ là không có biện pháp, ai kêu đối phương là chồng cô, là người cô thân mật nhất, làm người ta ghen tỵ nổi điên, hơn nữa cô thấy tình huống này cũng không ngăn cản, có thể nói quan tâm người đàn ông ở trước mắt. Nghĩ thầm nếu cô có thể đối với mình giống như đối với Thẩm Dật Thần, anh ch.ết cũng đáng giá. Nhưng đây là việc không thể, bởi vì trong lòng cô, Thẩm Dật Thần vĩnh viễn quan trọng hơn, Nhiếp Phong thu hồi thần sắc ảm đạm, không nổi giận gắp một món ăn đưa cho Hồ Cẩn Huyên, mong đợi nói: "Này nếm thử một chút sườn xào, chua chua ngọt ngọt , rất tốt." .
"Bà xã tôi không thích chua, chỉ là không bao lâu nữa sẽ thích rồi, bởi vì phụ nữ có thai rất thích ăn chua, a. . . . . . Thật đau, bà xã, em làm gì bóp anh? Anh nói không đúng sao? Phụ nữ có thai không phải đều thích ăn chua? Nhưng trên sách nói như thế, đó, anh hiểu rõ rồi, chuyện riêng phải về phòng từ từ nói." Thẩm Dật Thần nói, anh đắc ý nhìn người nào đó vừa nãy còn chăm chỉ gắp thức ăn cho bảo bối giờ không chút che giấu thống khổ, ai kêu tiểu tử này dám mơ ước bảo bối, anh sẽ không khách khí. Đây chỉ là bắt đầu, nếu lần sau tiểu tử Nhiếp Phong này còn dám lặng lẽ gửi thư hồng tới, anh dám cam đoan tuyệt đối không chỉ tinh thần chán nản đơn giản như vậy, anh sẽ khiến tiểu tử này đời này không có dũng khí tìm bảo bối.
"Ông xã, ăn cái này, thật ngon ." Hồ Cẩn Huyên bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, sau đó gắp một đống lớn món anh ghét nhất thả vào trong đĩa, ánh mắt hàm ẩn uy hϊế͙p͙, nếu như không dùng cái này chận lại miệng mình, tối nay sẽ để cho anh về nhà quỳ ván giặt đồ.
Thật là tức ch.ết cô, người đàn ông này có thể hay không đừng liếc mắt như vậy. Biểu hiện muốn ăn dấm rõ ràng như vậy, cô còn ngầm cho phép, một chút ý tứ trách anh cũng không có, không nghĩ tới anh thế nhưng như mặt trời rực rỡ, còn nói cái gì phụ nữ có thai, làm người ta thẹn thùng .
"Ừ, thật ăn thật ngon, vẫn là bà xã đối với anh tốt nhất." Thẩm Diệc Thần nhìn thấy cần thái trong đĩa, trong lòng dựng lông, trên mặt lại biểu hiện bộ dáng vui rạo rực, gắp cần thái mãnh liệt nhét vào trong miệng, sau đó nhai cũng không nhai trực tiếp nuốt vào bụng, miệng khen ăn ngon.
Nhiếp Phong nhìn tình hình này, tròng mắt hơn tối, tất cả tâm tư trực tiếp rơi vào hai người đàn ông còn lại trên bàn ăn, một đắc ý, một là đồng tình.
Bên kia bàn ăn, Phượng Dương kể từ khi nhìn thấy Tổng giám đốc đại nhân trước giờ lạnh lùng nhưng ân cần gắp thức ăn cho vợ người ta, chồng người ta rõ ràng ghen như vậy, mà tổng giám đốc còn thờ ơ, khiến anh im lặng cắn chiếc đũa nhìn hai người đàn ông trước mắt tranh phong đánh nhau kịch liệt. Nếu như giờ phút này trong tay anh máy ảnh, anh sẽ không khách khí chụp lại, sau đó post lên blog, cảnh giới người đời ngàn vạn lần không được noi theo, bởi vì đây là tình tiết máu chó sẽ làm người khác tức giận hộc máu .
"Thẩm tổng giám đốc còn thích xem sách, theo tôi được biết, Thẩm phu nhân không có mang thai, chẳng lẽ có người nào đó mang thai? Thẩm tổng giám đốc mới tích cực như vậy ." . Phượng Dương thật sự không nhìn nổi tổng giám đốc của mình suy tàn, bước chậm tận tâm mở miệng nói, ngôn ngữ sắc bén trào phúng, gián tiếp khích bác quan hệ vợ chồng bọn họ.
Lúc này, mọi người mới chú ý tới Phượng Dương, Nhiếp Phong nghe vậy, nhìn chằm chằm Hồ Cẩn Huyên, quan sát nét mặt của cô, xác nhận cô không sao, mới đưa ánh mắt trách cứ nhìn về Phượng Dương, anh mặc dù cực kỳ khó chịu Thẩm Dật Thần, nhưng cũng không hi vọng tinh thần cô gái trước mắt chán nản, cô nên lấy được hạnh phúc thuộc về mình.
"Phượng phụ tá lời ấy sai rồi, bà xã tôi mặc dù trước mắt không mang thai, nhưng những kiến thức này cũng nên chuẩn bị, bởi vì Bảo Bảo sẽ nhanh có, Phượng phụ tá cảm thấy thế nào?" Thẩm Diệc Thần mặt bí ẩn nói, ngôn ngữ ám hiệu bọn họ sẽ chuẩn bị giáo dục bảo bảo, đó là cốt nhục của anh và cô. Đem vấn đề đá lại Phượng Dương, xem ra tiểu tử Nhiếp Phong này còn có quân sư, không trách lại dám mơ ước bảo bối, chỉ là mười quân sư anh cũng đánh, ai cũng không thể mơ ước bảo bối của anh, cho dù là con trai ruột cũng không được.
"Cái này phải hỏi Thẩm tổng giám đốc mới phải, dù sao Thẩm tổng giám đốc mới là người trong cuộc." Phượng Dương ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó xin lỗi nhìn Nhiếp Phong, anh không nghĩ tới Thẩm Dật Thần không chỉ biết làm ăn, ngay cả cãi vả cũng lợi hại như vậy, chơi chữ cực kỳ cao hứng, xem ra cho dù có mười người như anh không phải là đối thủ. Tổng giám đốc lần này không đùa giỡn được rồi, chẳng những thích người đã có chồng, còn bị tình địch nói á khẩu không trả lời được.
Phượng Dương cúi đầu tiếp tục ăn cơm, những thức ăn này đều là cực phẩm, anh hôm nay có lời rồi, không ăn thật uổng, để hai người đàn ông trước mắt này đánh đến anh ch.ết tôi sống đi! Không phải anh không có nghĩa khí, mà là Thẩm Dật Thần quá lợi hại, anh chỉ là con tôm nhỏ hoàn toàn không phải là đối thủ của Thẩm Dật Thần. Huống chi anh vừa mới giúp Tổng giám đốc đại nhân, không nghĩ tới Tổng giám đốc thế nhưng dùng ánh mắt trách cứ nhìn mình, thật khiến anh thương tâm.
Hồ Cẩn Huyên nghe Thẩm Dật Thần dương dương đắc ý, mắt trợn trắng, anh có nói muốn sinh con sớm sao. Nhớ lúc cô kết hôn đã nói đợi năm, sáu năm mới sinh, cô không muốn làm mẹ sớm như vậy, nhưng bây giờ mới kết hôn hai năm, phải chờ 3 năm nữa mới có bảo bảo, chẳng lẽ anh vì tức Nhiếp Phong mà muốn cô sinh sớm sao?
Hồ Cẩn Huyên đưa tay lặng lẽ đặt trên đùi Thẩm Dật Thần , trong lòng thầm nghĩ, nếu anh dám nói thêm nửa câu, liền hung hăng uốn nắn anh, Mặc dù cô không bỏ được, nhưng không ngăn cản anh, không biết anh còn điên lên nói lung tung cái gì.
Thẩm Diệc Thần vươn tay nắm chặt tay nhỏ bé của cô, trong lòng nhất thời rất thỏa mãn.
Hồ Cẩn Huyên khẽ chu miệng, sau đó giãy giụa thoát khỏi lòng bàn tay anh, trong lòng lo lắng nếu như bị người khác biết còn ra thể thống gì, họ sẽ tưởng cô là phụ nữ tùy tiện, nhưng vô luận cô giãy giụa thế nào, bàn tay to càng tăng thêm sức lực, khiến cô không thoát được, chỉ có thể để như vậy!
Một đôi vợ chồng ngọt ngào. Tất cả động tác trong bóng tối đều bị chủ nhân biệt thự nhìn rõ ràng, trong lòng anh chua xót cực kỳ, nhưng lại không thể làm gì. Cả bữa ăn đều bao trùm trong không khí khẩn trương.