Chương 17: Bộ xương khô 10

Trần Dương và Độ Sóc lái xe đến nhà ma Mật Vân, trên đường đến đó, cậu hỏi hắn: "Một mình Khấu Tuyên Linh có thể đối phó với Phương Văn Văn không? Quỷ đạo đã thất truyền rất nhiều năm, vả lại thủ pháp biến hóa kỳ lạ. Em lo là anh ta không ứng phó được."


Em trai của Phương Văn Văn bị bùa ngũ lôi của Mao Tiểu Lỵ gây thương tích, phỏng chừng cô ả đã biết nhóm người Phùng Viễn mời thiên sư đến. Nói vậy đêm nay cô ta sẽ hành động, Phùng Viễn và Vi Xương Bình đến biệt thự của cô ta, Cát Thanh và Mã Kỳ Kỳ thì ở lại biệt thự.


Khấu Tuyên Linh sẽ đối phó với hai chị em Phương Văn Văn, Mao Tiểu Lỵ thì phụ trách bảo vệ hai cô gái còn lại. Phương Văn Văn nuôi quỷ, chắc chắn sẽ phái tiểu quỷ đi giết và lột da Cát Thanh cùng Mã Kỳ Kỳ.


Tiểu quỷ giao cho Mao Tiểu Lỵ xử lý, dựa vào thiên phú của cô nàng thì chắc chắn ứng phó được. Về phần Phương Văn Văn có thể bày trận pháp hỏa nghiệt, không dễ đối phó.


Độ Sóc lên tiếng: "Năm mười lăm tuổi Khấu Tuyên Linh đã bắt đầu đi theo thành viên trong gia tộc giết ma quỷ, hai mươi tuổi được tổng bộ mời làm việc. Tuy rằng ở phương diện nào đó hắn vẫn ngốc nghếch như cũ, nhưng không cần lo lắng năng lực bắt ma của hắn."
Trần Dương: "Em nghĩ là anh sẽ ở lại"


Suy cho cùng cậu tu Quỷ đạo, trấn quỷ, ngự quỷ, sát quỷ đều là kỹ năng trong nghề. Một mình cậu ra tay cũng có thể đối phó với yêu tà trốn trong nhà ma Mật Vân.
"Ba năm qua, tính luôn vụ này, anh chỉ nhận có ba vụ."


available on google playdownload on app store


Trần Dương im lặng, thật lâu sau mới nghiêm túc khuyên bảo: "Cứ một mình một kiểu thì làm sao mà thăng quan tiến chức được."


"..." Thỉnh thoảng Bắc Âm đại đế cảm thấy hắn không thể trò chuyện bình thường với bà xã, bất đắc dĩ thở dài trong lòng: "Anh vốn không định nhận đơn hàng này, nghĩ lại em mới nhậm chức nên mới nhận."
"Em đã nói mà." Trần Dương bày vẻ mặt "quả thế".


"Tổng cục có vô số nhân tài, phân cục lại chỉ có bốn nhân viên. Muốn giúp đỡ người nghèo cũng không thể cấp cho phân cục một ngàn vạn."


Cậu nói xong lại cười rộ lên, như mèo vừa ăn vụng. Trần Dương kéo tay áo Độ Sóc, mặt mày cong cong, trong mắt như tưới một đống mật đường: "Ô dù của em không ai địch nổi."
Hắn buông tay, yêu thương xoa xoa cổ cậu: "Ừ."


"Thế nhưng, người không làm mà hưởng, suốt ngày ăn uống no say, kết cuộc sẽ bị giảm biên chế. Dù là cấp trên hay cấp dưới cũng vậy, đều không thích người ngồi không ăn bám."
Động tác của Độ Sóc dừng lại, yên lặng thu tay, sau đó lấy một lon nước trái cây trong hộp đưa cho cậu.


"Uống nước trái cây đi."
Khuyên bảo cũng phải một vừa hai phải, nếu không sẽ bị phản tác dụng. Trần Dương rất hiểu đạo lý đó, vì thế cậu khui lon nước, cắm ống hút uống một hơi. Hương vị ngòn ngọt làm tâm trạng của cậu tốt lên rất nhiều: "Anh muốn uống không?"
Độ Sóc lắc đầu từ chối.


Cậu uống nước trái cây xong lai vươn tay về phía cái hộp. Vừa rồi cậu thấy trong đó còn có chocolate và các loại kẹo, khóe mắt trộm liếc nhìn Độ Sóc một cái. Người sau vẫn lái xe không chớp mắt, cậu vốc một mớ kẹo, đang muốn thu tay bỗng nghe hắn lạnh nhạt lên tiếng: "Một ngày ba viên."


Trần Dương khựng lại, làm như không có việc gì buông mấy cái kẹo khác ra, trong lòng bàn tay vẫn còn năm viên: "Em đã không còn bị sâu răng nữa."


Người mê đồ ngọt lại không có sức tự chủ sẽ bị sâu răng. Lúc cái răng sâu phát tác sẽ đau đến hai mắt đẫm lệ. Sau lưng Độ Sóc, Trần Dương ăn đồ ngọt không tiết chế dẫn đến sâu răng, nửa đêm đau đến lăn lộn. Sau khi chữa răng sâu, cậu bị hạn chế ăn đồ ngọt.


"Hoặc là bỏ lại, hôm nay không ăn. Hoặc là lấy ba viên."
Trần Dương bĩu môi, bỏ lại hai viên kẹo. Xé vỏ một viên cho vào miệng, còn lại hai viên thì cất đi, chờ giải quyết xong chuyện này sẽ ăn mừng một viên.


Lúc đến trấn Bất Lão Truân, bầu trời hơi âm u. Trần Dương cúi đầu nhìn đồng hồ, mới sáu giờ chiều. Dựa theo hướng dẫn, chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng ít người. Người đến trấn trên hóng mát nhìn hướng chiếc xe chạy là biết người từ nơi khác đến tham hiểm nhà ma, bọn họ thấy nhiều nhưng cũng không thể trách.


"Cử đầu tam xích hữu thần minh, bất kính thương sinh kính quỷ thần."
*Chú thích: trên đầu ba thước có thần linh, dù không kính vạn người nhưng cũng nên lo sợ quỷ thần.


Trần Dương dường như có cảm giác, quay đầu nhìn lại. Thôn trấn ồn ào tiếng người phía sau nhanh chóng bị bỏ xa, không còn thấy nhà dân, không một bóng người.


Chiếc xe dừng lại giữa đường, may mà nơi bọn họ đứng có thể nhìn thấy căn nhà ma như ẩn như hiện trong đám cây hòe rậm rạp. Bây giờ mặt trời vẫn chưa xuống núi mà căn biệt thự cách đó không xa lại như chìm trong bóng đêm. Nhìn từ xa đã khiến người ta sợ hãi, ngay cả thở từng hơi cũng cảm thấy run sợ trong lòng.


"Âm khí thật nồng."
Độ Sóc xuống xe, đi đến bên cạnh Trần Dương, khoác tay lên vai cậu, lúc cậu vừa quay đầu qua, hắn cúi người hôn lên môi. Sau khi dây dưa hôn ʍút̼ một lúc, hắn tách ra rồi nói: "Quá ngọt, sau này đổi hiệu khác."
"Ban ngày ban mặt, anh tiết chế một chút đi."


Độ Sóc quay đầu lại, hai mắt sâu xa: "Ăn đường cũng phải tiết chế à?"
Câu nói đầy hàm ý, không rõ đường trong miệng hắn là kẹo hay là người.
Trần Dương nắm tay để lên miệng, ho khan vài tiếng: "Vợ chồng già rồi chơi mấy trò này..."


Miệng thì lải nhải ghét bỏ mà khóe môi lại không khống chế được cong lên.


Nhà ma là một căn biệt thự ba tầng có sân vườn. Trong sân có rất nhiều cây hòe già, cành lá rậm rạp, các nhánh cây có hình dáng như con người trông rất dữ tợn và đáng sợ. Càng đến gần, âm khí càng nặng, độ ấm cũng giảm xuống không ít.


Bầu không khí yên lặng như tờ, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có. Quả thật xứng với cái tên nhà ma.


Trần Dương đẩy cổng sắt, ổ khoá trên cửa vố chỉ là vật trang trí mà thôi. Cánh cửa phát ra tiếng "kẽo kẹt", trong bầu không khí yên tĩnh nghe rất rõ ràng. Hai người nhấc chân bước vào, đột nhiên giữa không trung vang lên tiếng quạ kêu khó nghe.


Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy cách đó không xa có một đám chim vừa to vừa đen bay ra khỏi cây hòe già, bay về phía phương xa. Bầu trời cuối ngày màu trắng bệch, cùng với không khí âm u quỷ dị của căn nhà ma, tạo ra một bầu không khí khó nói thành lời.


"Quỷ đạo xuống dốc, thiên sư đạo thịnh hành, không những tu Quỷ đạo yêu cầu nghiêm khắc, mà những người tu Quỷ đạo còn không cách nào khống chế được lòng tham của bản thân."


Tu Quỷ đạo có thể ngự quỷ, dù là thiên sư cũng sẽ không khống chế được bản thân, lợi dụng đạo thuật và quỷ để trục lợi, huống chi là năng lực ngự quỷ của người tu Quỷ đạo còn mạnh hơn thiên sư.


Lúc Quỷ đạo thịnh hành, nuôi quỷ cũng trở nên phổ biến. Sau khi nuôi quỷ sẽ ngày càng ỷ lại vào quỷ, càng ngày càng tham lam, dễ đi vào con đường tà đạo. Chung quy không đi theo con đường chính đạo, rất dễ ảnh hưởng đến âm đức. Như Phương Văn Văn, vốn là Vu được tôn kính ở đất Thục, không phải bây giờ trên tay dính đầy máu tươi hay sao?


Trần Dương bỗng nói: "Đúng rồi, hôm nay là ngày thứ ba. Anh vẫn chưa nói gợi ý thứ ba cho em biết."
"Bộ xương khô sau lớp quần áo."
Cậu sửng sốt, sau đó bừng tỉnh: "Em đang nghĩ xem là yêu tà gì thành tinh mà vừa hung tàn đến cực điểm, vừa thông minh như vậy, thì ra là bộ xương khô."


Bộ xương khô là hài cốt của người ch.ết, khi còn sống vốn là người, sau khi ch.ết gặp nhân duyên mà thành tinh, hút máu thịt người khác lấp đầy máu thịt của bản thân, vẫn còn trí tuệ khi còn sống.


Trong "Dậu dương tạp trở" có ghi, Khương Sở Công thời Đường đi chùa Thiền Định, trong bữa tiệc thấy một ca cơ xinh đẹp không để lộ tay, có người kéo quần áo của cô ta thì thấy sau lớp quần áo là nguyên bộ xương trắng hếu. Thì ra bộ xương trắng này đã thành tinh, lẫn vào trong yến hội hút máu thịt con người, bù đắp máu thịt của nó. "Thái Bình Quảng Ký" cũng có ghi lại, trong chợ phiên có một bé gái mãi võ, một lần bị kéo quần áo, lộ ra bộ xương trắng hếu.


*Dậu dương tạp trở là tiểu thuyết đời Đường của tác giả Đoạn Thành Thức (803- 863), phần đầu có 20 cuốn, phần sau có 10 cuốn gồm sáu phần. Ghi chép về tiên phật, quỷ quái, động vật, thực vật... Một phần nội dung thuộc thể loại ma quái, phần khác lại ghi chép về kỳ trân dị bảo khắp nơi.


*Thái Bình Quảng Ký là một tuyển tập những câu chuyện do Lý Phưởng và 11 người khác biên soạn vào thời nhà Tống. Nó được ra mắt công chúng lần đầu tiên vào năm 978. Cuốn sách được chia thành 500 chương và là tập hợp khoảng 7.000 câu chuyện chọn lọc từ hơn 300 cuốn sách và tiểu thuyết từ thời nhà Hán đến đầu nhà Tống. Một số câu chuyện là những giai thoại lịch sử hay tự nhiên, và một số là về các tăng nhân, đạo sỹ, thần, quỷ và các vị thần khác nhau. Các câu chuyện được viết theo nhiều phong cách khác nhau của Phật giáo, Đạo giáo hay truyền thống kinh điển Nho giáo. Nhiều câu chuyện miêu tả những nhân vật đạo đức cao thượng và có bài học giáo huấn to lớn cho con người ngày nay


Có thể thấy được bộ xương khô thành tinh đã được ghi chép từ xưa, hơn nữa sau khi thành tinh, bộ xương khô thường lẫn vào nơi đông người để hút máu thịt. Bình thường bọn chúng vẫn có gương mặt và cơ bắp tứ chi đầy đủ như người thường, thật ra sau lớp quần áo lại là một bộ xương khô.


Trần Dương ngồi xuống nghỉ chân, đột nhiên quay đầu nói: "Anh lừa em?"
Độ Sóc nói mỗi ngày một gợi ý, để Trần Dương đoán nguyên hình của yêu tà. Bây giờ hắn lại nói toẹt ra nguyên hình của yêu tà, vậy không thể tính là cậu đoán được.
Nói cách khác, Trần Dương đã thua.


"Quỷ thoại liên thiên." Độ Sóc nói: "Anh lấy thân tự mình giáo dục em còn gì."
Cậu tức giận nói: "Anh đây là tiếc phần thưởng thì có!"
"Sẽ thưởng cho em không ít, nhưng phải trừ một nửa."
Một nửa dù sao cũng còn tốt hơn không có gì.
"Thưởng gì?"


Độ Sóc vừa định mở miệng, bỗng ngẩng đầu thấy cây hòe trước mắt mọc một khối u to. Khối u từ từ nở ra, sinh ra một thứ gì đó có ngũ quan như người, nhìn rất khủng bố.


Trần Dương cởi sợi dây đỏ đeo trên tay, hai tay vung lên, mạnh mẽ quất tới khối u nhọt kia, trực tiếp đánh cây hòe bật gốc, khối u cũng bị đánh vỡ. Cùng với tiếng kêu thảm thiết, đại thụ ngã đổ, lộ ra là xương khô trắng và thi thể còn chưa phân hủy hết dưới gốc cây. Dưới đó còn có tóc, răng và quần áo cũ nát. Chứng minh cây hòe này ăn luôn người.


Trần Dương vừa nhìn thấy, không nói hai lời quất đến khi cây hòe thành tinh hồn phi phách tán. Trong nháy mắt, trong rừng hòe gió lạnh nổi lên, càng ngày càng khủng bố. Dường như ma quỷ lẩn trốn trong đó cảm nhận được sự nguy hiểm.
"Muốn chạy?"


Âm khí trong toàn bộ khu rừng cây hòe nhiều đến tận trời, đã hại ch.ết không ít người qua đường vô tội.
Trước tiên Trần Dương đánh chúng nó hồn phi phách tán, cậu bước đi nhẹ nhàng đến quỷ dị, chuẩn xác tìm ra cây nào có quỷ mà dán bùa lên.


Chân vừa bước vừa niệm chú: "Quỷ đế sắc hạ....trảm tà diệt linh.....Nhất thiết bức chính vi họa quỷ thần tịnh phó ngũ lôi thụ tử, bất đắc động tác cấp cấp như luật lệnh"


*Sắc lệnh của Quỷ đế, trảm yêu tà, tất cả yêu tà âm mưu diệt người diệt thần hãy nhận lấy sấm sét trừng trị, lập tức thi hành.


Từng lá bùa ngũ lôi phát huy tác dụng, xé toạc cây hòe bị quỷ bám vào thành hai nửa. Đồng thời cũng đánh du hồn dã quỷ tan thành tro bụi, lôi hỏa là thứ mà quỷ sợ nhất. Trần Dương phát huy tác dụng bùa ngũ lôi lên mức cao nhất.
Độ Sóc từ từ đi tới: "Em cải tiến bùa ngũ lôi à?"


"Em thấy Mao Tiểu Lỵ dùng vài lần, rất tốt. Sấm sét quy mô lớn giảm bớt bao nhiêu việc."
"Quỷ đế sắc lệnh?"
"Dù sao em tu là Quỷ đạo, mời sư tổ Đạo giáo chỉ sợ không có uy lực lớn như vậy."
"Vậy sao không thỉnh Phong Đô đại đế?"
Chỉ là quỷ đế, lợi hại được như hắn sao?


Trần Dương nói: "Giết gà không dùng dao mổ trâu."
Tâm trạng Độ Sóc bỗng tốt lên.
Hai người đi đến cửa biệt thự, còn chưa ra tay, cánh của tự động mở ra. Bên trong tối đen như mực, giống như một con thú to lớn đang đợi ăn thịt người.
Cậu lên tiếng: "Khiêu khích chúng ta à?"
Thật hung hăng kiêu ngạo.


Hai người sóng vai đi vào, cánh cửa phía sau rầm một tiếng đóng lại. Biệt thự tối đen như mực bỗng sáng lên ánh sáng của ma trơi, chiếu sáng những họa tiết cổ bên trong tòa nhà bị mạng nhện giăng kín, cùng với một bức chân dung thật lớn.
Trên bức tranh là bốn người, gương mặt âm u.
"Hoan nghênh... quý khách."


Giọng nói khàn khàn thô ráp vang lên, Trần Dương quay đầu nhìn qua, ba yêu tà bộ xương dưới lớp quần áo, gương mặt và tay đầy đặn, đang ngồi bên trái sô pha nhìn hai người chằm chằm.


Trên bàn là một thi thể, đầu lâu vẫn còn tóc và răng, xương tứ chi lộ ra, bên cạnh là một cái ba lô và máy quay phim. Phỏng chừng là khác phương xa đến thám hiểm, kết quả bị ăn thịt.
Người trẻ tuổi hẳn là anh trai của Phương Văn Văn, hắn đi ra nói: "Thịt thiên sư chắc là khác với người thường."


Trần Dương cầm dây đỏ quất qua, đánh yêu tà trước mắt lỏng lẻo muốn vỡ ra: "Phí lời"


Ba yêu tà đồng loạt thay đổi sắc mặt, rút đi da thịt biến thành xương trắng. Trong đó có một yêu tà, xương của nó sắp thành màu đỏ. Dây đỏ đánh tới như đánh lên sắt thép, chỉ để lại dấu vết mờ nhạt.


"... Ngũ phương quỷ đế, thất thập nhị ti. Văn ngô chính lệnh, lập hàng chân thân. Tòng ngô sở sử, cấp tróc tà tinh. Cấp cấp như bắc âm huyền thiên phong đô đại đế luật lệnh."


*Quỷ đế năm phương và bảy mươi hai ty. Nghe thấy lời ta thì lập tức ra mặt, phụ giúp ta, bắt lấy yêu vật. Nhanh lên như nghe lệnh của Phong đô đại đế.






Truyện liên quan