Chương 20: Anh thi 2
Sau khi giải quyết xong đơn hàng của Phùng Viễn, bốn người Trần Dương cũng không có ý định ở lại lâu. Chiều hôm đó mọi người lên đường quay về. Lúc sắp đi, Cát Thanh lặng lẽ đến tìm Mao Tiểu Lỵ.
Nhìn khóe miệng nhếch lên đến mang tai của Mao Tiểu Lỵ trong lúc ra xe là biết, phỏng chừng kiếm được kha khá đây. Cô nàng thực hiện theo câu nói "có phúc cùng hưởng", chủ động nói với Trần Dương: "Cát Thanh và Mã Kỳ Kỳ tìm em vẽ bùa đào hoa."
Khấu Tuyên Linh nghe vậy xì một tiếng: "Không làm việc đàng hoàng."
Mao Tiểu Lỵ không vui nói: "Thế nào là không làm việc đàng hoàng? Trấn quỷ, bắt quỷ và hòa hợp vốn nằm trong phạm vi nghề nghiệp của thiên sư, Khấu thiên sư thăng đến Ngũ Lôi nên khinh thường hòa hợp à?"
Thuật hòa hợp của Đạo gia chính là thuật hợp hôn, thúc đẩy người khác có được nhân duyên mỹ mãn, trong phái Mao Sơn còn có một chi là hòa hợp. Đáng tiếc hiện giờ có quá nhiều kẻ lừa đảo, rất nhiều người nghĩ thuật hòa hợp giống như bùa yêu Thái Lan hay tà vật tình cổ Miêu Cương, mê hoặc đầu óc người ta, sai bảo người bị hạ chú yêu lại mình.
Hòa hợp cứ như vậy suy thoái, hiện giờ gần như không tìm được đệ tử phái này, cũng không ai đồng ý kế thừa. Hiện tại mấy người trẻ tuổi thường tin vào bói toán các chòm sao phương tây và các loại đồ vật cầu đào hoa, thuật hòa hợp truyền thống của Đạo gia lại bị coi là mánh khóe bịp bợm.
Vốn Mao Tiểu Lỵ học chính là hòa hợp, bái sư tổ cũng là Hòa Hợp Nhị Tiên. Vì sống qua ngày mà cô nhập đơn hàng đi bắt quỷ.
Trần Dương hơi kinh ngạc: "Chuyện liên quan đến tình cảm là dễ làm ăn nhất, sao lại trở nên thê thảm thế này?"
Không phải cậu nói bừa, bây giờ có rất nhiều người không tin vào quỷ thần, lại gửi gắm khát vọng và những thứ họ không có được vào quỷ thần. Ví dụ điển hình nhất chính là tình yêu nam nữ.
Nếu không sao lại có nhiều người tin tưởng vận đào hoa trong mấy chòm sao bói toán, dùng nhiều tiền mua bùa may mắn, bùa đào hoa mà chờ đợi. Mao Tiểu Lỵ và Khấu Tuyên Linh nghe vậy kinh ngạc nhìn Trần Dương, trên mặt như viết dòng chữ "làm sao có thể?".
Cậu lắc đầu thở dài nói: "Mọi người bị làm sao vậy? Năng lực nghiệp vụ không xong, xu hướng thị trường cũng không biết, sao làm ăn được hả?"
"Mọi người á...." *Khấu Tuyên Linh giật giật khóe miệng: "Có rất nhiều loại người khác nhau." Hắn giơ tay vẽ một lằn ranh giữa hắn Mao Tiểu Lỵ: "Chúng tôi không giống nhau."
*Chú thích: đoạn này bị xóa chữ, chỉ còn chữ 们, nhưng do phù hợp với câu trên của Trần Dương: 你们 混成什么样了? – Mọi người bị làm sao vậy/biến thành cái dạng gì vậy? nên mình để là 你们...- Mọi người á....
Mao Tiểu Lỵ xấu hổ cúi đầu, người "bị làm sao" chính là cô nè.
Trần Dương không tiện nói tiếp bèn đổi đề tài. Lúc cậu và Mao Tiểu Lỵ đi đến là ngồi tàu điện ngầm, lúc về thì đi nhờ xe Khấu Tuyên Linh. Không người đàn ông nào mà không thích xe, cậu cũng vậy, huống chi phân cục không có lấy một chiếc xe, lúc đi công tác thật không tiện.
Mao Tiểu Lỵ nói: "Chúng ta có xe."
Trần Dương ngạc nhiên, thế nhưng cậu vừa mới đến phân cục, không biết trong cục có xe cũng bình thường thôi. Mao Tiểu Lỵ lại nói thêm: "Anh Trần, trước kia phân cục chúng ta có một dãy xe đạp dùng chung."
"Tiểu Lỵ, ăn kẹo không?" Cậu vừa nói xong, không đợi cô nàng trả lời đã nhét viên kẹo vào tay cô, cười tủm tỉm nói: "Ăn đi."
Mao Tiểu Lỵ: "..."
Khấu Tuyên Linh: "Xe của tôi là được cục cấp cho, tôi không có mua xe. Nếu cậu muốn mua thì hỏi cục trưởng Độ. Tôi nhớ rõ ảnh có đến hai chiếc xe."
Trần Dương trầm mặt nhìn Độ Sóc: "Anh có đến hai chiếc xe."
Giống như mấy bà vợ đanh đá bắt gặp chồng trộm giấu tiền riêng, còn phá của nuôi hai vợ bé bên ngoài. Trong túi Độ Sóc có bao nhiêu tiền cậu đều biết hết. Lấy tiền đâu ra mà mua xe?
Độ Sóc nghe thế, gương mặt căng cứng nói: "Tổng bộ cấp, anh không nhận phần tiền được chia cho cục trưởng khi đội viên hoàn thành nhiệm vụ, nên tổng cục cấp xe cho anh".
Nói nghe rất có lý.
Trần Dương lập tức tin tưởng, thực tế thì hắn cũng không nói dối. Đúng là tổng cục cấp xe, chẳng qua hắn tài tình đảo vào tình tiết một chút.
"Không chia tiền thu được" và "Không chia sẻ công việc", chủ động tính ra một chút cũng không khác nhau lắm.
Độ Sóc quyết định, quay về hắn phải giao tiền lương cục trưởng cho Trần Dương. Tránh việc một ngày nào đó cậu biết được, mắng hắn phá của. Hắn rũ mắt, trầm ngâm nói: "Anh về viết báo cáo, xin phía trên cấp xe cho phân cục."
Trần Dương nghe vậy lập tức tươi cười như hoa.
Khấu Tuyên Linh nhìn hai người ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, nhìn thế nào cũng thấy cách hai người này ở chung rất kỳ lạ. Chẳng qua kỳ lạ chỗ nào thì thẳng nam vũ trụ vẫn chưa mở ra cánh cửa thế giới mới, thế nên nhìn không ra.
Vì Khấu Tuyên Linh có tâm sự đầy bụng nên hắn suýt nữa đã vượt đèn đỏ. Mao Tiểu Lỵ nói: "Anh có thể nhìn đường mà lái xe không?"
Khấu Tuyên Linh liếc cô một cái: "Có bản lĩnh thì cô lái đi."
"Được thôi. Anh đưa bằng lái cho tôi." Mao Tiểu Lỵ vẫn chưa thi bằng lái xe.
"Cút."
Khấu Tuyên Linh đạp thắng xe, chiếc xe dừng lại, không có vượt đèn đỏ. Lúc này gần ngã tư đường có một khu thương mại lớn, bởi vậy người xe như nước, người đến người đi rất náo nhiệt. Đối diện đường lớn là một tòa nhà thương mại cao đến mấy chục tầng, trên lầu có một treo một màn hình led. Nó đang phát một quảng cáo, sau đó là bản tin giải trí, là tin tức tiểu hoa đán Hà Thiên Na bạo hồng cực nổi gần đây bị fan cuồng uy hϊế͙p͙ đòi đáp lại tình yêu, hình như suýt nữa là mất mạng.
Bởi vậy mà lưu lượng và độ chú ý của Hà Thiên Na gần đây tăng vọt, có người mắng cô sao tác, có người thông cảm, nói chung những tin đồn liên quan đến cô đều đang khiến cả người quan tâm và người không quan tâm chú ý.
– Sao tác: ý chỉ tự tạo ra tin tức.
– Lưu lượng: Trong công nghệ thông tin, lưu lượng thông tin (traffic) là khối lượng các thông báo gởi qua một mạng truyền thông. Trong giới giải trí, từ này dùng để chỉ lượng tin tức mà một ngôi sao được đề cập đến. Tin tức của một ngôi sao được tung ra càng được nhiều báo đài đăng, lượng tương tác (bình luận, chia sẻ) càng lớn chứng tỏ độ phủ sóng tên tuổi càng lớn.
Trên màn hình, có thể thấy gương mặt Hà Thiên Na tiều tụy, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt buồn rầu. Đối với các câu hỏi của phóng viên, cô không nói một câu.
Mao Tiểu Lỵ vừa thấy Hà Thiên Na, đột nhiên nói: "Ân Tố Vấn."
Trần Dương ngẩng đầu nhìn qua, trùng hợp thấy một bộ phim của Hà Thiên Na. Cô từng đóng vai một nhân vật tên là Ân Tố Vấn trong một bộ phim cổ trang, nhờ đó mà cô trở nên cực hot, cậu nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Ấn đường biến thành màu đen, đại nạn sắp đến. *Xích mạch quán đồng, không sống được bao lâu."
*Tơ máu xuyên qua giữa con ngươi
"Anh Trần, anh nói gì?"
Trần Dương rũ mắt: "Không có gì."
"Ồ." Mao Tiểu Lỵ cũng không chắc cô có nghe đúng không, lúc này đèn đường chuyển sang màu xanh, chiếc xe di chuyển ngày càng xa màn hình. Mao Tiểu Lỵ cầm di động hưng trí bừng bừng lướt Weibo, xem bát quái.
Trái lại Khấu Tuyên Linh lại liếc nhìn Trần Dương qua kính chiếu hậu. Hắn đè nén sự kinh ngạc trong lòng, thiên sư, phong thủy, tướng mạo đều hiểu. Tuy phong thủy và tướng mạo chỉ là năng khiếu thường thường, nhưng cấp bậc thiên sư hẳn là có thể đạt đến Ngũ Lôi.
Không biết sư phụ là ai.
Trong lúc đang trầm tư, hắn lơ đãng liếc thấy Độ Sóc lột vỏ kẹo, đút viên kẹo màu trắng vào miệng Trần Dương. Cậu không ngẩng đầu lên, ăn luôn viên kẹo trên tay Độ Sóc, một bên má phồng lên. Độ Sóc giơ ngón trỏ chọc chọc bên má Trần Dương, bị cậu thiếu kiên nhẫn gạt đi.
Khấu Tuyên Linh mím môi, nghiêm túc suy nghĩ. Chẳng lẽ từng ngủ chung, quan hệ sẽ khác đi?
Hắn lại nhìn Độ Sóc, người sau như có cảm giác ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào mắt hắn thông qua kính chiếu hậu. Khấu Tuyên Linh rùng mình một cái, hắn không có dũng khí ngủ với cục trưởng Độ.
Mao Tiểu Lỵ thắc mắc hỏi: "Khấu Tuyên Linh, anh lạnh à?"
Hắn không thay đổi vẻ mặt trả lời: "Nóng."
Nóng mà còn phát run? Mao Tiểu Lỵ nhún nhún vai, tỏ vẻ chả hiểu nổi. Sau đó cô bắt đầu bát quái: "Mọi người có biết không, gần đây giới giải trí có rất nhiều dưa, tươi mới ngon ngọt, quả thật gặm không hết luôn!"
"Dưa?"
Ba người đồng loạt thắc mắc, không hiểu ra sao.
"..."
"Cục trưởng Độ và Khấu Tuyên Linh coi như xong, tại sao anh Trần cũng không có sức sống của thanh niên trai trẻ vậy?"
"..."
Mao Tiểu Lỵ hạ giọng, thần thần bí bí nói: "Gần đây có vài minh tinh liên tiếp gặp chuyện không may, bị chụp được mấy hành vi quỷ dị, điên điên khùng khùng. Trên mạng đồn là bọn họ nuôi tiểu quỷ, bây giờ bị phản phệ."
Khấu Tuyên Linh nói: "Đoán mò mà thôi."
"Nói có sách mách có chứng." Mao Tiểu Lỵ không thèm để ý đến Khấu Tuyên Linh, cầm đi động giơ đến trước mặt Trần Dương: "Anh Trần nhìn video này xem... Hành vi này thật quỷ dị đúng không?"
Trần Dương căn bản không có khả năng nhìn ra chuyện gì quỷ dị từ một video lắc điên đảo, cậu chỉ nói: "Có lẽ là do áp lực quá lớn, bằng không thì đang say rượu. Truyền thông là vậy mà, cứ thích nói chuyện giật gân."
"Nhưng có người tuôn ra, Đoạn thị đế này mỗi lần ăn cơm đều cố ý chừa một vị trí, mang bát đũa lên nhưng không cho người khác ngồi. Rõ ràng hắn chưa kết hôn lại nhiều lần bị người ta bắt gặp đi ra khỏi cửa hàng đồ chơi thiếu nhi, trong tay còn cầm rất nhiều đồ chơi."
Trần Dương bỗng nghiêm túc nói: "Ngày nào em cũng chú ý đến mấy thứ này, bỏ bê học tập. Từ giờ trở đi, không được phép chơi di động, mỗi ngày tu luyện vẽ bùa, tranh thủ thăng lên cấp năm Minh Uy."
Mao Tiểu Lỵ ngượng ngùng: "Hả? Nhưng mà anh Trần, không phải anh nói sẽ viết báo cáo lên Hiệp hội Đạo giáo, tiến cử em thăng cấp sao?"
Khấu Tuyên Linh nghe vậy cười nhạo một tiếng, sau đó lớn tiếng nói: "Cô nói như tiến cử là sẽ thành công vậy. Cô nghĩ Hiệp hội Đạo giáo sẽ không sát hạch cô à? Nếu là vậy thì con chó con mèo cũng có thể làm thiên sư rồi."
Mao Tiểu Lỵ bĩu môi, tuy trong lòng khó chịu thái độ của Khấu Tuyên Linh nhưng không thể không thừa nhận, hắn nói đúng. Trong lúc nhất thời, cô khó lựa chọn nên tiếp tục "buôn dưa lê" hay là thăng cấp.
Trần Dương thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu.
Mao Tiểu Lỵ còn nhỏ tuổi, tuy có thiên phú nhưng lại quá ham chơi. Cũng không có chấp niệm quá nặng với nghề thiên sư, cô không hạ quyết tâm được.
Độ Sóc trở tay nắm tay Trần Dương: "Kệ cô bé đi."
"Em chỉ là không đành lòng nhìn cô ấy lãng phí thiên phú."
"Không thể cưỡng cầu."
Độ Sóc nói xong câu này thì im lặng không nói tiếp nữa. Hắn chỉ nhắc nhở đến đó thôi, nếu không phải vì không muốn vợ yêu sầu lo quá nhiều, sợ là một câu hắn cũng không thèm nói.
Trần Dương suy tư một lát, sau đó cũng buông lòng.
Độ Sóc nói đúng, mọi chuyện không thể cưỡng cầu, đều có duyên. Có đôi khi, người ngoài giảng giải trăm ngàn lần cũng không thể làm Mao Tiểu Lỵ thông suốt.
"À, xích mạch quán đồng là gì vậy?" Mao Tiểu Lỵ đột nhiên hỏi.
Trần Dương giật mình, đây đúng là câu mà cậu vừa nói.
"Sao đột nhiên em lại hỏi cái này?"
"Em vừa thấy trong một tài khoản có dấu V, hắn là một đại sư tướng số nổi tiếng trên Weibo. Có rất nhiều minh tinh tìm hắn xem bói đoán mệnh, rất linh."
Khấu Tuyên Linh liếc mắt nhìn màn hình di động của Mao Tiểu Lỵ, nhận ra đại sư đó: "Phan Thương Hải, đại đệ tử Thiên Cơ Các. Là truyền nhân mấy đời của dòng họ Thẩm về tử vi và tướng số."
Ngụ ý có thể tin được.
"Câu vừa rồi là em nhìn thấy hắn đăng lên Weibo, là nói tướng mạo của Hà Thiên Na, trong đó có câu này."
Trần Dương suy nghĩ một chút, xem ra vị đại sư tướng số này cũng có bản lĩnh thật sự. Khấu Tuyên Linh lại kinh ngạc, Phan Thương Hải bói đúng thế nào hắn cũng biết, phàm là đề cập đến tính mạng đều là chuyện cực kỳ phức tạp. Trần Dương chỉ tùy tiện nhìn một cái lại có thể nói ra kết quả phán đoán giống y hệt không sai chút nào.
Chẳng lẽ tài năng xem tướng đoán mệnh của cậu lại không hề thua kém đại để tử của Thiên Cơ các?
"Xích mạch quán đồng nghĩa là trong mắt có tia máu cắt ngang con ngươi, không lệch chút nào mà xuyên chính giữa. Đó là điềm xấu, báo trước sẽ có tai nạn bất ngờ, không thể sống lâu được".
________________
Anh Độ giấu tiền nuôi 2 vợ bé. Còn lâu thẳng nam vũ trụ mới mở ra cánh cửa thế giới mới.