Chương 58: Thang máy dữ 5

Khoảng hơn 1 giờ sáng, Trần Dương và ông chủ tòa nhà cùng đi đến thang máy. Bên ngoài thang máy bị căng dây cảnh giới và treo bảng cấm sử dụng. Trần Dương giật sợi dây cảnh giới ra rồi đi vào, ông chủ hơi do dự nhưng vẫn đi theo.


Cậu ấn số 11, thang máy hơi giật một cái rồi bắt đầu đi lên. Nhìn chữ số từ từ thay đổi, chẳng hiểu sao ông chủ tòa nhà lại cảm thấy khẩn trương, hắn nhích đến gần Trần Dương nói: "Đại, đại sư, thật sự tối nay sẽ gặp oán linh trốn trong thang máy sao?"
"Có lẽ."
"Hả? Cậu không chắc chắn à?"


"Có khả năng nó sẽ xuất hiện, cũng có thể nó đổi ý không ra ngoài." Trần Dương thuận miệng nói.
Lúc này thang máy "ting~" một tiếng rồi mở ra, dừng ngay lầu 4, hành lang trống rỗng. Ông chủ tòa nhà nuốt nước bọt một cái rồi hỏi: "Cậu không ấn số 4 đúng không?"


"Không có." Trần Dương bình tĩnh nhìn hành lang trước mặt, bên ngoài không một bóng người, ánh đèn trắng ảm đạm. Cảm giác yên ắng tịch mịch lan tràn khiến người ta càng hoảng hốt lo sợ.


Ông chủ tòa nhà cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó bóp chặt, hắn muốn hét lên nhưng lại không thể kêu thành tiếng, giống như vịt bị bóp cổ khàn khàn hỏi: "Vậy ai ấn lầu 4? Là, là oán linh đúng không? Là oán linh, nó ch.ết ở lầu 4..."


Trần Dương quát hắn: "Trước mặt oán linh không được nhắc đến nguyên nhân cái ch.ết, không sợ nó tức giận bắt anh làm thế thân hả?" Quả nhiên hắn bị dọa sợ, ngậm chặt miệng không dám nói nữa. Thấy hắn im miệng, cậu bấm nút đóng cửa thang máy, cánh cửa từ từ khép lại.


available on google playdownload on app store


Đột nhiên trong hành lang vang lên tiếng cộp cộp rất lớn và nhịp nhàng, Trần Dương vội giơ tay ngăn cản cánh cửa thang máy đang khép lại. Thang máy chạm vào tay cậu từ từ mở ra lần nữa. Trần Dương bước ra ngoài, ông chủ tòa nhà sợ đến mức run chân, hắn nắm chặt cậu nơm nớp lo sợ nói: "Trần, Trần đại sư, tôi không đi nổi."


Trần Dương đưa cho hắn một lá bùa Ngũ Lôi rồi nói nhanh: "Nhìn thấy oán linh lệ quỷ thì dán lên người nó rồi hô to cứu mạng, nhớ vừa hô vừa chạy." Cậu dặn dò xong lập tức chạy ra khỏi thang máy về phía tiếng động kia.


Ông chủ tòa nhà đỡ cái chân mềm nhũn muốn đi theo, lúc ngẩng đầu thì phát hiện thang máy đã đóng lại. Bảng hiển thị số tầng đang điên cuồng nhảy nhót, lúc thì tầng 1, lúc lại là tầng cao nhất, lát sau lại nhảy qua lại giữa hai số 11 và 4.


Hắn sợ muốn vỡ mật, vừa đập cửa vừa gào thét: "Cứu mạng! Đại sư, cứu tôi với! Tôi con bà nó gặp ma rồi!" Thang máy chấn động một chút rồi đột nhiên chạy bắn lên, hắn đứng không vững té xuống đất.


Thang máy lên đến tầng 11 thì dừng lại. Ông chủ tòa nhà nhớ đến video cô gái bị coi là thế thân, hành động như trúng tà trước khi ch.ết kia, hắn hoảng sợ vội bấm nút đóng cửa. Hắn bấm li lịa số tầng dưới, bất kỳ tầng nào cũng được. Cửa thang máy đóng lại rồi từ từ đi xuống, hắn thở phào nhẹ nhõm trượt ngồi xuống một góc thang máy.


Chờ đến khi hắn ngừng thở dốc, phục hồi tinh thần thì phát hiện thang máy đã dừng từ lúc nào. Hắn ngẩng đầu nhìn, là tầng 4. Ông chủ tòa nhà thở phào một hơi, Trần Dương đang ở tầng 4, bây giờ đi ra ngoài tìm được cậu là hắn sẽ an toàn. Đáng tiếc không đợi hắn mở cửa, trên đầu bỗng vang lên tiếng "rầm" thật lớn, có vật gì đó rơi xuống nóc thang máy làm cả thang máy chấn động mạnh, đồng thời trượt xuống một đoạn.


Ông chủ tòa nhà nuốt nước bọt, vẻ mặt như sắp ch.ết đến nơi: "Không, không tà môn như vậy chứ." Đèn trong thang máy lóe lên hai cái rồi tắt ngúm. Trong bóng tối, hắn bỗng nghe thấy có tiếng nước rơi tí tách, hắn rất quen thuộc với tiếng nước thế này. Thỉnh thoảng điều hòa trong thang máy bị hỏng sẽ nhỏ nước tí tách như vậy, nhưng hắn biết rõ hiện tại điều hòa không bị hỏng, vẫn đang chạy tốt.


Vậy là có một khả năng khác. Một giọt nước rơi xuống chóp mũi hắn, hắn cọ nhẹ lên đầu mũi, mùi máu tanh nồng nặc xông lên. Sền sệt, tanh tưởi, nhỏ xuống. Tí tách, tí tách âm thanh duy trì liên lục, càng lúc càng gần.


Ông chủ tòa nhà lần mò lấy di động, mở camera lén chiếu lên trên, đen thui không thấy gì cả. Hắn hơi do dự, sau đó mở đèn chiếu sáng rọi lên, cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, bên trên không có thứ gì, không có oán linh hung dữ đáng sợ, hắn thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng tiếng nước rơi tí tách vẫn còn, nghe không rõ là từ hướng nào truyền tới.


Ông chủ tòa nhà cầm di động giơ một vòng khắp thang máy, vẫn không thấy thứ gì. Nhưng lúc hắn kiểm tr.a trên nóc không chú ý thấy bên vách thang máy mơ hồ có một cái bóng, cái bóng kia nhìn chằm chằm hắn. Hai mắt nó đỏ lòm, tứ chi vặn vẹo, mùi hôi thối nồng đặc tỏa ra từ máu trên người cái bóng. Ông chủ tòa nhà xem xét xung quanh, không phát hiện ra rằng thứ kia cũng theo dõi hắn.


Đột nhiên hắn cảm giác có thứ gì đó sền sệt rơi xuống gáy hắn rồi từ từ chảy xuống. Gương mặt hắn trở nên cứng ngắt, cơ mặt không khống chế được run rẩy, hắn máy móc quay đầu lại, lập tức đối diện với một cái đầu máu me đang chảy cả óc trắng ra. Hắn chậm rãi di chuyển con ngươi ngước nhìn lên, một thi thể phụ nữ treo ngược trên nóc thang máy, một chân mang giày cao gót, một chân còn lại cong gập quỷ dị sau lưng.


Không biết hắn lấy hết dũng khí từ đâu mà đẩy mạnh oán linh ra, hét lên một tiếng rồi lùi sát ra cửa thang máy, hai chân run rẩy vừa liên tục bấm nút và đập cửa mở cửa thang máy vừa hô to cứu mạng. Thế nhưng lúc bàn tay hắn đập lên cửa thang máy, hắn bỗng cảm giác như có thứ gì đó trong lòng bàn tay vỡ "bụp" một cái, hắn cúi xuống nhìn xem, thì ra là một con mắt của oán linh bị hắn đập bẹp.


Oán linh kia rơi xuống phát ra tiếng động. Một chân nó mang giày cao gót, chân kia gập lại sau lưng, mỗi bước đi vang lên một tiếng cộp. Oán linh tự moi ruột của nó quấn một vòng lên cổ của ông chủ tòa nhà, sau đó ấn vào nút 11. Lúc này cửa thang máy mở ra, đang là lầu 4.


Oán linh thấy vậy vội nhấn nút đóng cửa, mắt thấy thang máy sắp đóng lại, ông chủ tòa nhà cuống quít lấy lá bùa Ngũ Lôi mà Trần Dương đưa lúc nãy dán lên trán oán linh. Oán linh vừa chạm vào dương khí trên lá bùa lập tức hét lên một tiếng rồi lùi ra sau. Hắn nhanh chóng nhân cơ hội tháo chùm ruột trên cổ rồi đẩy cửa thang máy chạy ra ngoài.


Ông chủ tòa nhà chạy ra ngoài, phát hiện hành lang vắng hoe, ánh đèn trắng ảm đảm, tiếng cộp cộp vẫn lẩn quẩn bên tai. Hắn khóc không ra nước mắt: "Không tà môn như vậy chứ? Đã chạy ra khỏi thang máy rồi mà. Trần đại sư, Trần đại sư!"


Tiếng động ngày càng gần, hắn đành vòng lại đi cầu thang bộ, đẩy cửa thoát hiểm chạy lên trên. Đến lầu 6, hắn nghe tiếng cộp cộp càng gần hơn, rõ ràng khoảng cách đã rút ngắn rất nhiều.


Hắn sợ hãi không thôi, chợt nhận ra tiếng động đó là từ trên lầu truyền xuống. Oán linh trong thang máy đuổi theo bằng cầu thang bộ sao?!


Hắn đẩy cửa thoát hiểm đi vào hành lang tầng 6. Toàn bộ tầng này được mở thông làm phòng tập thể thao và khu vui chơi, lúc này cả tầng tắt hết đèn, tối đen như mực chỉ thấy được mấy món dụng cụ mơ hồ sau lớp kính thủy tinh. May mà trước đó hắn không kháng cự nổi sức hấp dẫn của gái đẹp, có làm một cái thẻ năm của phòng gym, mà vừa khéo hôm nay có mang theo.


Hắn quẹt thẻ đi vào phòng gym. Hắn nghĩ oán linh treo người trong thang máy thích đi theo sau người khác, vì vậy hắn trốn vào trong một cái tủ đồ. Tủ đồ rất chật hẹp, gần như chỉ có thể nằm không thể ngồi. Hắn đóng cửa nằm bên trong, vừa khéo trên cửa có các ô vuông nhỏ, hắn có thể nhìn ra bên ngoài trong vòng 1m.


Phòng gym yên lặng như tờ, đột nhiên cửa kính rầm một tiếng, trong đêm khuya tĩnh lặng nghe cực kỳ rõ ràng. Tiếng động kia như đánh vào lòng hắn, làm hắn càng bất an tim đập dữ dội hơn.
"Rầm!"


Oán linh thang máy đã vào được, không có nhảy lên nhưng mỗi bước lại phát ra tiếng "cộp cộp". Nó đi từ xa mà đến gần, đứng rất lâu cạnh cái tủ mà ông chủ tòa nhà đang trốn. Hắn sợ đến mức không dám thở, tim phổi phát đau mới nghe âm thanh cộp cộp kia đi xa dần. Hắn thở phào nhẹ nhõm, bỗng bên tai vang lên một tiếng "bộp", hắn quay qua, ngay lập tức đối diện với một cái đầu phụ nữ.


Đầu cô gái trông rất kinh khủng, máu tươi cùng óc phòi ra chảy đầy mặt. Một con mắt lồi ra, một con khác dính lủng lẳng trên mặt. Gương mặt oán linh không nhìn ra hình người, trông rất đáng sợ. Oán linh rất gần, nếu như không có cái tủ ngăn cản, nó gần như là kề sát mặt vào ông chủ tòa nhà.


Căn bản là cực độ sợ hãi, ông chủ tòa nhà đột nhiên nhớ tới tiếng "cộp cộp" vừa rồi đứng cạnh tủ một lúc lâu không nhúc nhích. Căn cứ vào thiết kế của cái tủ chỗ hắn ẩn nấp, hắn không thể nhìn thấy tình hình bên cạnh, nhưng cái "thứ" đứng bên cạnh thì sẽ có thể theo dõi được nhất cử nhất động của hắn.


Vừa nghĩ đến việc hắn tự cho là đã trốn kỹ nhưng oán linh lại ở ngay bên cạnh lẳng lặng theo dõi hắn, hắn sợ hãi đến cực điểm, hai mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.


Lúc tỉnh lại, hắn thấy Trần Dương đang đứng bên cạnh, hình như đang nói gì đó với viên xúc xắc trong tay. Hắn yếu ớt nắm ống quần cậu: "Đại sư, cho tôi bùa."


Trần Dương cúi đầu vỗ vỗ vai hắn, đưa cho hắn một ly nước rồi nói: "Mấy cô ấy sẽ không làm hại anh, đừng lo lắng. Nhiều nhất chỉ là dọa anh chút thôi."


Ông chủ tòa nhà nhận ly nước uống sạch, sau đó thở phì phò nói: "Không có, không có hại tôi? Hù dọa kiểu gì mà như muốn hù ch.ết người vậy?"
"Tôi thấy anh lớn gan như vậy, còn tưởng anh không sợ chứ." Cậu cười nói.


Có Trần Dương ở đây, hắn yên tâm hơn rất nhiều, cũng không sợ hãi như vừa nãy nữa, hắn từ từ khôi phục đầu óc: "Vừa rồi cậu nói
"các cô"
đúng không?"
"Ừ." Trần Dương gật đầu, nhìn hắn một lúc rồi nói: "Anh không phát hiện hai oán linh đuổi theo anh rất giống nhau sao?"


Gương mặt hắn trở nên xanh mét, oán linh đuổi theo hắn đáng sợ như vậy, hắn chạy trốn còn không kịp, làm gì có thời gian mà nhìn kỹ ngoại hình nó thế nào? Hắn hỏi tiếp: "Không phải đều giống nhau sao? Mặt mày đầy máu và óc tanh hôi, đều do té từ trên cao xuống mà ch.ết. Không cùng một dạng à?" Chính hắn cũng không phát hiện có điểm nào không giống nhau.


Trần Dương lắc lắc xúc xắc trong tay: "Có hai oán linh. Một là oán linh thang máy, hai là oán linh bị đẩy xuống ngã ch.ết từ tầng 11. Người sau chính là người đuổi anh đến tầng 6, lúc bị đẩy ngã xuống, đầu chạm đất trước, lúc nó đi đường, đều là đi bằng đầu, nên phát ra tiếng cục cục cục."


Ông chủ tòa nhà nghe vậy mà sởn tóc gáy. Vốn dĩ là lúc trốn trong tủ, thứ tiếp xúc phải là chân của "thứ kia", không ngờ lại trực tiếp tiếp xúc với đầu. Hắn hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô gái bị tấn công kia không có nói là có hai oán linh."


"Đương nhiên cô ta không dám nói rồi." Trần Dương dừng lại không lắc xúc xắc nữa: "Oán linh thang máy không sợ người, chung cư xuất hiện oán linh thang máy bị trùng tu đúng không? Cô ta chịu trách nhiệm giám sát di dời và sửa chữa, kết quả bị oán linh thang máy xem là thế thân. Quỷ đột tử bị làm thế thân phải ngày đêm lặp đi lặp lại tình cảnh trước lúc ch.ết, vừa vặn tới rằm tháng bảy, tết Trung Nguyên, ngày xá tội vong nhân, âm khí dày đặc. Mà trong ngày này, tại những nơi xuất hiện sự kiện ch.ết người đều phát sinh những chuyện kì bí, như ban nãy hai mẹ con ở tầng 11 bị hồn ma tai nạn xe cộ bám theo. Nếu là bình thường, oán linh đó không có khả năng đi theo đứa bé và mẹ nó tiến vào nhà."


"Oán linh thang máy kia thực ra là địa phược linh, sẽ không bị khống chế lặp đi lặp lại tình cảnh trước khi ch.ết, hù dọa con người nhưng không tìm thế thân, cũng không hại người, đợi lát nữa siêu độ là được. Về phần oán linh ngã từ tầng 11 xuống mà ch.ết kia là đi theo cô gái bị tấn công. Oán linh đó là xin chỉ thị của Phong Đô, trong đầu thất quay về dương gian báo thù. Nguyên nhân là vì oán linh bị cô gái đó và tình nhân hại ch.ết, tình nhân của cô gái lại chính là chồng của oán linh." Trần Dương dừng lại một chút, hỏi ông chủ:"Anh thực sự không nghe ra cái gì khác sao? Oán linh thang máy mang giày cao gót, một chân bị gập về phía sau, nên lúc đi sẽ cách một lúc phát ra tiếng cộp – cộp – cộp, còn vị kia thì đi bằng đầu, nên âm thanh sẽ là cục cục cục."


Ông chủ tòa nhà lắc đầu:"....Không có"


"Được rồi. Địa phược linh không thể rời khỏi nơi mình ch.ết, vì vậy anh chỉ cần chạy khỏi thang máy là an toàn. Còn oán linh kia thì đang tìm cặp nam nữ kia báo thù, thế nhưng bọn họ không ở đây, vậy nên nó sẽ tìm đến nơi có hơi người. Vừa nãy anh ở cầu thang chạy tới chạy lui, nên nó tìm đến anh. Vừa nhìn thấy anh không phải người hại ch.ết nó, nó sẽ không hại ch.ết anh."


"À." Ông chủ tòa nhà nghe vậy bèn kể chuyện vừa bị oán linh thang máy dùng ruột quấn cổ, hắn nói tiếp: "Sao đại sư bảo nó sẽ không hại tôi?"


"Vậy à?" Trần Dương gõ ngón trỏ lên xúc xắc: "Xem ra không thể ở lâu. Nó tạm thời không hại người, nhưng không phải sẽ không hại. Oán linh vừa ch.ết còn bảo tồn lý trí, thời gian càng dài, lý trí sẽ biến mất, mất đi nhân tính chỉ còn quỷ tính. Nhất là địa phược linh, năm dài tháng rộng chỉ ở một chỗ, nhìn đi nhìn lại nguyên nhân mình ch.ết đi, dù là người cũng sẽ nổi điên. Ở càng lâu, oán linh thang máy cũng sẽ hại người, biến thành lệ quỷ tìm kiếm thế thân."


Nhìn thấy vẻ mặt không đẹp lắm của ông chủ tòa nhà, Trần Dương ôn hòa giải thích: "Tôi không phải cố ý để anh trong thang máy một mình, chẳng qua lúc đó dựa theo tin tức tôi có được, tôi nghi ngờ có hai oán linh. Cho nên lúc đó nghe được âm thanh bên ngoài vội đuổi theo, để anh lại trong thang máy vì nghĩ thứ trong thang máy không phát triển đến mức hại người. Hơn nữa còn để lại cho anh bùa Ngũ Lôi, thời khắc mấu chốt dán lên người oán linh, mở cửa thang máy chạy ra ngoài, oán linh thang máy kia sẽ không rời được thang máy, không hại đến anh. Quan trọng là, tôi nghĩ lá gan của anh rất lớn."


Sắc mặt của ông chủ tòa nhà tốt hơn không ít, nghe đến câu cuối cùng, hắn cười khổ: "Tôi cũng từng nghĩ là tôi to gan lắm, bây giờ mới biết thế nào là tò mò hại ch.ết mèo. Tôi chỉ hiếu kỳ không biết ác linh ác quỷ trông như thế nào, còn muốn trở về khoác lác với người khác, tí nữa thì hại ch.ết bản thân."


Trần Dương nói: "Hiện tại tôi sẽ đi thu thập oán linh bị ngã trước, sau đó đến oán linh thang máy. Anh đi cùng tôi không?"
Ông chủ tòa nhà hỏi: "Tôi ở đâu thì an toàn?"


Trần Dương nói: "Vào căn hộ nào đấy đi, nhưng căn hộ đó phải có người. Ngoài cửa phải có môn thần thủ hộ, những yêu ma quỷ quái thông thường không dám xông vào. Muốn xông vào cũng không được, trừ khi chính anh mở cửa. Nếu như căn hộ nào không có người ở thì sẽ không có môn thần, cô hồn dã quỷ xông sẽ vào được."


Ông chủ tòa nhà nói:"Tôi có nhà ở đây, ở tầng 7″.
"Vậy là tốt rồi, chỉ cần đi thêm một tầng nữa". Trần Dương đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Hắn vội vàng ngăn lại: "Đại sư à, anh tiễn tôi một đoạn nhé. Bây giờ chân tôi vẫn còn run, trong lòng vẫn còn sợ lắm, thật đáng sợ."


"Tôi còn phải chỉ đường cho oán linh muốn báo thù kia, anh có thể nhìn nó lần nữa không, chịu nổi không?"


Hắn khẽ cắn môi: "Nhìn được". Đến Trần Dương định thả oán linh trong xúc xắc ra thì hắn bỗng giơ tay ngăn chặn: "Chờ đã, đợi tôi quay lưng lại nhắm mặt bịt tai trước đã." Biểu hiện hết sức kinh sợ, có vẻ như sợ bị giết vậy.


Trần Dương thả oán linh trong xúc xắc ra, dáng vẻ của oán linh đó trông vẫn rất là kinh dị. Loại oán linh ch.ết oan này, trong lòng tràn đầy oán hận nên thường lộ ra ngoài vẻ kinh khủng. Nhưng một khi báo được thù, nỗi oan được giải thì sẽ khôi phục ngoại hình trước kia.


Trần Dương vẽ bùa dẫn đường, nhưng trước khi giao cho oán linh, cậu hỏi lại lần nữa: "Cô thật sự muốn tự tay báo thù? Tôi có thể thu thập chứng cứ, tống hai người hại ch.ết cô vào nhà tù."
"Thay lòng đổi dạ, còn giết hại tôi, tôi không báo thù này thì khó có thể tiêu hết oán hận."


Âm thanh của oán linh giống như gió thổi qua lá cây, thê lương kinh khủng, khiến người khác tê dại cả da đầu. Lúc nó nói ra những lời này, mang theo cả oán hận cực độ, khiến độ ấm của căn phòng bỗng chốc giảm xuống.


"Nếu cô đã quyết định thì tôi cũng không khuyên cô nữa." Trần Dương đốt bùa dẫn đường cho oán linh, đọc khẩu quyết rồi nói: "Đi."


Oán linh kia cúi đầu cảm tạ Trần Dương rồi biến mất ngay sau đó, đi đến chỗ của hai kẻ giết người kia. Trần Dương thở dài, báo tin cho Trương Cầu Đạo, bảo hắn không cần để ý chuyện sẽ xảy ra trong bệnh viện. Bởi vì "có thù báo thù, có oán báo oán", âm tào địa phủ đã cho oán linh đó ra khỏi Uổng Tử Thành, đầu thất trở về dương gian báo thù, thiên sư như họ cũng không quản được.


Ông chủ tòa nhà hỏi: "Quả nhiên là không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa... Có phải nếu hại người giết người thì sẽ bị lệ quỷ quấn thân, chịu sự trả thù không?"


Trần Dương đáp: "Nào có đơn giản như vậy? Nếu ai cũng đều như thế, đâu cần cảnh sát, đâu cần nhà tù? Vong hồn đột tử hoặc bị giết phải tới địa phủ bẩm báo trước, sau đó tiến vào Uổng Tử Thành. Nếu như muốn báo thù thì phải tấu thỉnh Phong Đô, chờ Phong Đô quyết định xem có được phép quay về dương gian vào đầu thất để báo thù hay không. Thế nhưng oan hồn dính vào mạng người sẽ thành lệ quỷ, phải xuống địa ngục. Dù hai giới âm dương cũng khác nhau thế nào thì đều có luật lệ nghiêm khắc. Nếu như muốn báo thù, phải tấu thỉnh Phong Đô, sau đó phải xuống địa ngục trả giá. Thế nhưng nếu như không báo thù thì chỉ cần chờ đợi, âm tào địa phủ sẽ từ từ nghiêm phạt người đã hại ch.ết nó."


"Có oán báo oán, có thù báo thù" nghe như rất sảng khoái, nhưng làm gì có nhiều người được báo oán, báo thù? Tất cả đều dựa vào pháp luật, âm dương hai giới không liên quan. Nếu có oan tình, âm tào địa phủ sẽ không xử sai. Muốn xem người hại mình trả giá, chỉ cần chờ đợi, chờ thiên đạo cướp đi tuổi thọ, cuối cùng chịu sự trừng phạt của Phong Đô xuống địa ngục.


Có điều có nhiều oan hồn không đợi được, tình nguyện xuống địa ngục chịu phạt cũng phải quay về dương gian báo thù. Đây cũng là lựa chọn của chúng, người ngoài không thể khuyên can.


Trần Dương dẫn ông chủ lên tầng 7, tiễn hắn vào tận căn hộ xong mới quay trở lại thang máy. Cậu đứng trong thang máy, nghiêm túc vẽ bùa Ngũ Lôi. Bàn phím trước mặt không hề có quy tắc sáng lên, thang máy đi lên lại đi xuống, đèn trong thang máy sáng rồi tắt. Trần Dương dường như không nhìn thấy, tiếng nước tí tách nhỏ xuống, một mùi máu loãng tanh hôi xông lên.


Trần Dương lui về sau, không để máu loãng nhỏ lên bàn chân. Cậu vẫn như cũ gấp bùa Ngũ Lôi, bên tai là tiếng thở hổn hển. Trong buồng thang máy chật chội bốc lên mùi hôi thối. Cậu khẽ nâng mắt, nhìn lên trên trần thang máy.


Oán linh treo lên trên nóc thang máy, từ trên cao nhìn chằm chằm Trần Dương, ruột trong bụng rơi thòng xuống tận sàn, máu loãng và óc rơi đầy đất. Nó yên tĩnh đến gần Trần Dương, nắm ruột trong tay ý đồ siét cổ cậu.


Trần Dương cúi đầu không nói, như không để ý thấy trên đầu có một oán linh đang thắt ruột thành kết. Cái kết hạ xuống, ý đồ siết cổ cậu. Hai ngón tay cậu kẹp chặt đồng tiền cổ, dán lên cái kết bằng ruột kia phát ra tiếng "xì xì" như bị phỏng, oán linh kêu lên một tiếng thảm thiết rồi muốn chạy trốn.


Trần Dương một phát bắt được ruột của oán linh kéo tới trước mặt, dán bùa Ngũ Lôi lên bụng của nó: "Thần binh lôi binh cấp cấp như luật lệnh, sắc!"


Oán linh kêu lên thảm thiết, giãy giụa muốn trốn nhưng bị bùa Ngũ Lôi khống chế co rút lại thành một khối màu xanh, cuối cùng bị Trần Dương thu vào xúc xắc. Cửa thang máy mở ra, cậu quét mắt nhìn ra ngoài, đúng lúc ở tầng 11, cậu đi ra ngoài, đến cuối hành lang đứng nhìn toà nhà đối diện đang chuẩn bị phá bỏ.


Cậu nhìn xung quanh tầng 11 một lần nữa, vừa hay nhìn thấy tòa nhà đối diện chuẩn bị phá bỏ, đại khái đoán được ông lão kia nhận sai tòa nhà. Hơn nữa Mã Sơn Phong báo cáo cho cậu tòa nhà bị đóng cửa kia vốn không phải phát sinh sự kiện "oán linh thang máy". Như vậy chỉ có thể nói rằng sự kiện này không phải phát sinh tại tòa nhà này.


Cậu đã xem qua tòa nhà kia, không giống xây lại. Muốn xây lại, theo như bố cục hiện tại là không dễ dàng. Về phần hoài nghi khả năng có hai oán linh, theo như mô tả của cô gái kia, cô ta nói trong thang máy gặp phải oán linh, trong tầng lầu cũng gặp phải. Thế nhưng trong thang máy là đại phược linh, không thể rời khỏi thang máy, trừ khi dùng cách nào đó, hoặc phụ thuộc vào người nào nào đó.


Còn oán linh trong tầng nhà tấn công cô gái kia, vì tấu thỉnh Phong Đô sau đó quay về dương gian báo thù, oán linh này chỉ có thể báo thù trong đầu thất. Từ đêm qua đến rạng sáng nay, chỉ còn lại nửa giờ. Nếu trong vòng nửa giờ này mà không báo được thù, nhất định phải quay về địa phủ xuống địa ngục, e rằng kết quả này sẽ làm oán linh tức giận, trở thành lệ quỷ ở trong căn hộ đại khai sát giới.


Đến lúc này ngay cả môn thần cũng không thể đỡ được lệ quỷ, huống chi những người ở chung cư hay đi thuê trọ đều không cung phụng môn thần. Môn thần giữ cửa đương nhiên sẽ không lợi hại.


Trần Dương báo với ông chủ tòa nhà đã thu thập oán linh thang máy, thu được tiền lập tức rời đi trở lại phân cục, vừa vào đến phân cục liền gặp được Trương Cầu Đạo vừa trở về. Trương Cầu Đạo ngáp dài nói: "Trong bệnh viện ch.ết hai người, nghe nói là xô đẩy nhau nhảy lầu tự sát. Rơi từ tầng mười lăm xuống, máu thịt đều dính cứng xuống đất."


Trần Dương nói:"Oán linh trả thù."


Trương Cầu Đạo vẫn không rõ ràng xảy ra chuyện gì, vì vậy hỏi lại. Trần Dương đáp: "Cô gái bị tấn công kia bày kế hại ch.ết vợ của tình nhân, tên tình nhân không muốn li dị vợ phải chia tài sản bèn cùng tình nhân mưu hại vợ mình, đẩy vợ từ tầng 15 đẩy xuống, người vợ ch.ết tại chỗ."


Vì vậy người vợ biến thành oán linh trở về báo thù, tình nguyện xuống địa ngục cũng muốn kéo đôi nam nữ này xuống cùng.


Trần Dương ném xúc xắc trong tay cho Trương Cầu Đạo: "Bên trong còn nhốt một oán linh thang máy cùng một con quỷ bị đột tử, vào ngày xá tội vong nhân đưa chúng đến pháp hội, siêu độ cho chúng. Anh không có thời gian đi, làm phiền cậu."
Trương Cầu Đạo trả lời: "Không thành vấn đề."
_______________


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Giải thích: Hai cô gái tri thức, một người trở thành oán linh thang máy, một người bị oán linh thang máy tấn công bị gãy chân.
Cô gái bị tấn công kia nói bị oán linh thang máy tấn công, nhưng kỳ thật người đẩy cô ấy xuống là oán linh khác (gọi là thang lầu oán linh)


Thang máy oán linh là địa phược linh, không thể rời khỏi thang máy, vì vậy Dương Dương dự đoán có hai oán linh.
Cô gái bị tấn công là tình nhân của người khác, được bao nuôi trong căn hộ này, sau đó cùng tính nhân mưu hại người vợ chính thức. Người vợ kia sau đầu thất quay về báo thù.






Truyện liên quan