Chương 87: Địa ngục Phú Dã 5

Bác sĩ tư nhân và trợ lý nhanh chóng đến băng bó vết thương cho Ngụy Kiệt, cũng đồng ý ở lại nhà trưng bày vài ngày. Vì chân Ngụy Quang Minh lại bắt đầu đau nhức, muốn bác sĩ kiểm tr.a cho ông. Đêm đó bác sĩ kiểm tr.a xong, đề nghị Ngụy Quang Minh đến bệnh viện hoặc phòng khám để kiểm tr.a lại, ở đó có đầy đủ các thiết bị.


Ngụy Quang Minh đồng ý, bác sĩ ở lại nhà trưng bày một đêm, dự định hôm sau rời đi. Đáng tiếc rạng sáng hôm đó trời đổ mưa to, vừa dày vừa nặng hạt, qua màn mưa chỉ nhìn thấy bóng cây mờ mờ. Bác sĩ họ Hách, ông ta và trợ lý cùng ở trong phòng dành cho khách.


Bác sĩ Hách kéo rèm cửa nhìn ra cơn mưa nặng hạt bên ngoài, ngây người một lúc. Trợ lý thức dậy, vừa đi vào phòng rửa mặt vừa hỏi: "Bác sĩ Hách, sao lại đứng trước cửa sổ vậy? Bên ngoài mưa to, đừng nói là phong cảnh, ngay cả mấy cái cây gần nhất cũng chỉ thấy mờ mờ. Tình hình này chúng ta phải đợi tạnh mưa rồi mới đi được, nếu không đường núi gồ ghề sẽ gặp chuyện không hay."


Bác sĩ Hách không nghe trợ lý nói mà xuất thần nhìn chằm chằm màn mưa. Mưa liên tục như thác lũ, bầu trời âm u, bầu không khí trong nhà thì đè nén nặng nề, tất cả các yếu tố khiến người ta cực kỳ bất an. Hai mí mắt bác sĩ giật giật, bình thường ông sẽ cho là nghỉ ngơi không tốt, nhưng bây giờ ông lại có linh tính không lành.


Bỗng khóe mắt ông nhìn thoáng mái hiên dưới lầu, một người phụ nữ mặc đồ trắng đứng đó nhìn chằm chằm vào ông. Da đầu bác sĩ Hách tê dại, vừa rồi không để ý, không biết người phụ nữ áo trắng đứng ở đó bao lâu rồi.


"Bác sĩ?" Trợ lý đến gần gọi ông, ông sực tỉnh. Trợ lý nghi hoặc hỏi: "Bác sĩ, ngài có sao không?" Hắn vừa thấy sắc mặt bác sĩ liền hoảng sợ, trắng xanh không một chút máu, như vừa nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.


available on google playdownload on app store


Bác sĩ Hách hoàn hồn nhìn xuống lầu, trống không. Ông thì thầm: "Gần đây mệt quá sao? Thậm chí bị ảo giác." Ông xoay người đi vào phòng rửa mặt, sau đó đi xuống lầu dưới ánh mắt kỳ quái của trợ lý.


Trần Dương và Trương Cầu Đạo gặp bác sĩ Hách ở cửa, hai bên cùng chào hỏi nhau. Bác sĩ không biết thân phận của hai người, tuy tò mò nhưng không biểu hiện ra mà lịch sự gật đầu mỉm cười. Trần Dương nhường đường, nhìn theo bác sĩ và trợ lý xuống lầu. Trương Cầu Đạo phía sau cậu âm u nói: "Mây đen che đầu, oan hồn quấn thân."


Trần Dương vừa đi xuống cầu thang vừa nói: "Còn gì nữa không?"
"Cái gì?" Trương Cầu Đạo không hiểu.
Cậu giơ hai tay lên cổ: "Cổ có vết dây hằn, là dây thừng tròng vào, quỷ thắt cổ lấy mạng." Cậu chỉ chỉ bóng lưng bác sĩ Hách: "Không còn sống lâu nữa, trừng phạt đúng tội."


Mặc dù Trương Cầu Đạo không nhìn thấy vết dây hằn trên cổ bác sĩ nhưng hắn biết quỷ thắt cổ lấy mạng là chuyện rất quan trọng. Nhất định bác sĩ phạm phải tội tày trời nên mới bị oan hồn quấn thân, đối mặt với tình huống này, thiên sư rất khó xử. Thân là thiên sư, phải giữ gìn trật tự hai giới âm dương, oan hồn không có lệnh bài đặc xá của Phong Đô thì ở dương gian, bất cứ hành động trả thù nào cũng bị coi là trái luật.


Thiên sư có trách nhiệm bảo vệ người bị oan hồn quấn thân và xua đuổi oan hồn, thế nhưng nếu như oan hồn có đại oan, thiên sư rất khó xử. Luật pháp và tình cảm, thật là một nan đề. Trương Cầu Đạo thở dài: "Chỉ mong oan hồn có lệnh bài đặc xá của Phong Đô." Như vậy họ mới có thể quang minh chánh đại làm như không thấy.


Trần Dương nói: "Có lệnh bài hay không thì chúng ta cũng không quản, chuyện này đã định." Cậu đi xuống lầu, bỗng nghe thấy tiếng trẻ con gọi cậu. Trần Dương xoay người, trông thấy Ngụy Ninh đang ngồi trong phòng khách nhỏ bên hông cầu thang. Hôm nay cậu bé mặc tây trang rất anh tuấn, ngồi ngay ngắn trên bàn nhỏ, xinh đẹp như tạc từ ngọc, cực kỳ đáng yêu.


Ngụy Ninh vẫy vẫy tay với Trần Dương, cậu đi đến trước mặt cậu bé. Ngụy Ninh nắm lấy tay cậu, giọng nói trẻ con rất đáng yêu: "Ngồi với em." Chờ Trần Dương ngồi xuống, cậu bé nhìn chằm chằm vào mắt Trần Dương, sau đó ôm cánh tay cậu nhỏ giọng nói: "Bọn họ lại tìm em chơi, thật phiền, thật ồn ào."


Gương mặt Trần Dương cứng lại: "Bọn họ ở đâu?" Mấy thứ đó có thể ẩn thân vào rất nhiều nơi, chính vì lý do này mà cậu không cách nào tìm được chúng.
Ngụy Ninh trả lời: "Trong tường. Bọn họ đi ra từ vách tường."


Trần Dương và Trương Cầu Đạo nghe vậy đồng loạt quay đầu nhìn vách tường, bức tường màu vàng sậm, vì cả nhà trưng bày đều dùng một màu chủ đạo nên không ai chú ý đến màu vàng sậm này. Bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy hoa văn quỷ dị được vẽ lên tường. Khi Ngụy Ninh nói câu kia, vách tường bình thường bỗng trở nên vặn vẹo đáng sợ, giống như ác quỷ dữ tợn há to miệng muốn cắn nuốt người trong nhà.


Trương Cầu Đạo nói: "Hay là ác linh đi xuyên tường, cậu bé hiểu lầm?"
Trần Dương bèn hỏi Ngụy Ninh có phải
"người"
tìm bé chơi đùa đi ra từ vách tường không, Ngụy Ninh chơi ngón tay, im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: "Không phải."


Ngụy Chi Chi chạy tới, thấy Trần Dương và Ngụy Ninh lập tức không vui hét lên, tiếng hét của trẻ con cực kỳ chói tai, vang vọng khắp nhà trưng bày ngột ngạt buổi sáng sớm càng khiến người ta khó chịu. Lại thêm cơn mưa tầm tã bên ngoài, dù trong nhà đèn đuốc sáng trưng nhưng vẫn có góc nhà âm u vì ánh đèn không chiếu tới. Dù là ai nghe thấy tiếng hét của Ngụy Chi Chi đều bực bội cáu kỉnh.


Ngụy Chi Chi chạy tới kéo Ngụy Ninh ra: "Đồ đáng ghét! Tránh ra!"
Cô bé ôm lấy cánh tay Trần Dương: "Của chị! Của chị!" Ngụy Ninh luống cuống tay chân đứng bên cạnh, suýt nữa bị Ngụy Chi Chi đẩy ngã.


Vì trời mưa, chân Ngụy Quang Minh lại đau nhức khó chịu, nghe tiếng hét và trông thấy hành vi bá đạo của Ngụy Chi Chi, ông lập tức bùng nổ: "Ngụy Chi Chi, con lại đây!"


Trong nhà, Ngụy Chi Chi là tiểu bá vương, dỗi trời dỗi đất, chỉ sợ có một mình Ngụy Quang Minh, sợ đến lạnh run cả người. Bình thường cô bé chỉ chơi ở lầu 2, xuống lầu 1 là ngoan như chim cút. Nếu không phải nhìn thấy Trần Dương mà bé thích bị Ngụy Ninh cướp mất, bé sẽ không đột nhiên hét lên chọc giận Ngụy Quang Minh.


Ông rút cây chổi lông gà phía sau bình hoa quất về phía Ngụy Chi Chi, thế nhưng lại đánh hụt. Ông ngẩng lên thì thấy Trần Dương đã nhanh nhẹn ôm lấy cô bé, Ngụy Chi Chi ôm chặt cậu như cọng rơm cứu mạng, nhỏ giọng nức nở. Ngụy Quang Minh nói: "Trần thiên sư, con bé không hiểu chuyện, phải dạy bảo nó. Cậu đừng để ý."


"Tôi không để ý." Trần Dương lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Chi Chi còn nhỏ, Ngụy tiên sinh có thể từ từ dạy bảo, hướng dẫn cô bé. Đòn roi là cách giáo dục tồi tệ nhất."


Ngụy Quang Minh ngượng ngùng cười, hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Chi Chi, cảnh cáo bé đừng làm loạn, nhưng đúng là ông không đánh bé nữa. Ngụy Chi Chi bị dọa, nhỏ giọng khóc nức nở. Ngụy Quang Minh không vui: "Con bé này đúng là cần được dạy dỗ, nếu không phải nó quấy phá thì anh nó đã không bị đâm xuyên chân. Còn nhỏ mà tâm tư ác độc."


Trần Dương giận tái mặt: "Lúc Ngụy Kiệt xảy ra chuyện, Chi Chi đang ở cùng với chúng tôi, làm sao bé làm Ngụy Kiệt bị thương được? Ngụy tiên sinh, thiên vị cũng nên nhìn vào sự thật, đừng thiên vị quá mức."


Ánh mắt Ngụy Quang Minh trở nên quái dị, ông nhìn Trần Dương và Ngụy Chi Chi, cuối cùng nở nụ cười cổ quái: "Trần thiên sư nói đúng, tôi tức đến hồ đồ rồi, Chi Chi, đừng giận cha, là cha trách oan con. Trưa nay bảo mẹ làm cho con bát canh trứng gà, được không? Nhưng con đừng có hét lớn nữa, quá ồn ào, người khác lại nói con không có giáo dục. Còn nữa, con đừng chọc anh trai, hiện tại tính tình anh con không tốt." Nói xong ông quay sang Trần Dương: "Làm phiền cậu trông nom Chi Chi và Ninh Ninh."


Ngụy Quang Minh không cho ai có cơ hội phản bác, nói xong liền chống gậy rời đi. Tề Nhân lo lắng nhìn hai đứa con, nhưng cuối cùng vẫn chọn đi theo Ngụy Quang Minh, chỉ để lại một câu: "Chi Chi, Ninh Ninh, hai đứa ngoan nha, đừng làm rộn."


Trần Dương buông Ngụy Chi Chi ra, hai bé phải trái ôm lấy cánh tay cậu, Trần Dương nói: "Đừng làm rộn, ngoan ngoãn được không?" Gương mặt nhỏ nhắn của Ngụy Chi Chi đầy nước mắt, hừ hừ không cho Ngụy Ninh đến gần. Cậu bé im lặng không nói tiếng nào, chỉ ôm chặt cánh tay Trần Dương.


Cậu hỏi Ngụy Chi Chi: "Chi Chi, em chơi với mấy
"người"
trong nhà vui lắm hả?"


"Không có đâu." Ngụy Chi Chi kiêu ngạo ưỡn ngực: "Bọn họ chơi không thắng em, yếu muốn ch.ết. Không lần nào họ tìm được em, kém cỏi. Chơi không vui gì cả, nhưng không ai chơi với em, chỉ có bọn họ. Hay là anh chơi với em? Anh chơi trốn tìm với em, em sẽ không chơi với bọn họ nữa, không để họ chơi với anh, một mình em thôi, được không? Có được không?"


"Không được."
Trần Dương còn chưa trả lời, Ngụy Ninh đã từ chối thay cậu, Ngụy Ninh mặt không thay đổi: "Chị tự chơi đi, đừng bắt ảnh chơi với chị."


Ngụy Chi Chi bĩu môi, rất tức giận nói: "Tại sao? Lần nào họ cũng thua, tìm em chơi thì em luôn từ chối. Em không chơi cũng đừng cản Trần Tiểu Dương chơi với chị, biết không? Em thật đáng ghét, hừ!"


Ngụy Ninh không nhìn Ngụy Chi Chi, cậu bé giật nhẹ ống tay áo Trần Dương, vô cùng nghiêm túc nói: "Không được chơi với chị."
Trần Dương hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Ừ."


Ngụy Chi Chi càng không vui: "Tại sao? Tại sao? Trần Tiểu Dương không thích em sao? Tại sao không chơi với em? Nếu Trần Tiểu Dương ghét bọn họ thì chơi với mình em là được rồi. Không đáp ứng bọn họ, cũng không cần chơi với họ."


Trần Dương hỏi: "Chi Chi chơi với họ là vì đã đồng ý với họ. Ngụy Ninh không chơi vì từ chối lời mời của họ. Nhưng vì Chi Chi đã đồng ý rồi nên ngày nào cũng phải chơi trốn tìm với họ sao?"


Ngụy Chi Chi cao hứng vỗ tay: "Trần Tiểu Dương thật thông minh, thông minh hơn mẹ em." Bé lập tức chu môi không vui: "Mẹ em không hiểu gì cả, lần nào cũng mắng em, lại không chơi với em." Cô bé làm vẻ mặt đáng thương hỏi: "Anh thật sự không thể chơi với em sao?"


Trần Dương bình tĩnh nhìn Ngụy Chi Chi, một lúc lâu sau, cậu kiên định lắc đầu: "Xin lỗi." Cậu xoa xoa đầu Ngụy Chi Chi: "Anh còn có việc, không thể chơi với em."


Ngụy Chi Chi thất vọng, giận dỗi quay đầu không thèm nhìn Trần Dương. Thế nhưng bàn tay nho nhỏ vẫn nắm chặt góc áo cậu, kiên quyết không buông, cũng bày tỏ không tặng Trần Dương cho Ngụy Ninh: "Ninh Ninh là quỷ đáng ghét."
Ngụy Ninh không để ý đến Ngụy Chi Chi, làm một cậu bé yên tĩnh.


Bởi vì sự việc ồn ào mà lúc dùng bữa sáng, chỉ có Ngụy Hiểu Hiểu và nhóm Trần Dương, nhưng Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi chưa đến. Mao Tiểu Lỵ hiếu kỳ hỏi: "Hai người họ không ăn sáng à?"
Trương Cầu Đạo bình tĩnh trả lời: "Có lẽ mệt quá."


Cô nàng lập tức "À ~~~~" một tiếng thật dài đầy hàm xúc và ám chỉ.


Trần Dương ho nhẹ hai tiếng, ý bảo hai người kiềm chế. Trên bàn ăn còn có một thiếu nữ chưa lập gia đình và hai đứa trẻ, phải chú ý hình tượng một chút, lúc này hai người mới yên tĩnh. Ngụy Hiểu Hiểu rất ít nói, cả quá trình không nói hơn năm câu. Cô đút Ngụy Chi Chi và Ngụy Ninh ăn, cha mẹ hai bé đang ở trong phòng cùng bác sĩ Hách kiểm tr.a bệnh tình. Sau khi đút hai bé ăn xong, Ngụy Hiểu Hiểu nói: "Hai em ngoan ngoãn về phòng làm bài tập đi, Chi Chi phải luyện dương cầm thật tốt, không được lười biếng." Nói xong cô đứng dậy ôm hai bé xuống khỏi ghế trẻ em rồi dẫn cả hai lên lầu.


Ngụy Chi Chi tạm biệt Trần Dương, lúc đi lên còn hỏi lần nữa xem cậu có chơi với bé không. Ngụy Ninh lập tức mạnh mẽ kéo cô bé đi.
Trần Dương nhìn theo bóng lưng bọn họ, cầm khăn ăn lau miệng rồi hỏi Mao Tiểu Lỵ: "Tiểu Lỵ, có tr.a được tin tức chủ trước của bức tranh kia không?"


Cô lập tức trả lời: "Được ạ. Có điều tin tức khác thì không tr.a được, vì trời mưa và nơi này khá xa, điện thoại của em không có tín hiệu." Vì đang ngồi cách hai người khá xa, Mao Tiểu Lỵ đứng dậy bưng bữa sáng đến ngồi gần Trần Dương và Trương Cầu Đạo rồi nói: "Bức tranh kia tên là "Quái Đản", được một tên tội phạm giết người vẽ. Trong suy nghĩ của hắn, hắn tự cho bản thân là ác quỷ, ác quỷ ăn thịt người. Vậy nên những nạn bị hắn giết ch.ết đều bị hắn moi lấy các bộ phận cơ thể ăn sống, thường là gan và ngũ quan."


Trương Cầu Đạo nói: "Vậy là không phải ác quỷ trong tranh giết người bảo vệ?" Bảo vệ ch.ết vì nghẹt thở, ngoại trừ miệng đầy các viên thủy tinh thì các bộ phận cơ thể không bị lấy mất.
"Có lẽ vậy. Tiểu Lỵ, nói tiếp đi."


"Chủ trước của bức tranh cũng là một người thích sưu tầm những thứ kỳ lạ, hắn mua lại bức tranh này từ người nhà của chủ bức tranh trước. Người khác nói bức tranh tà môn nhưng hắn không tin. Hắn mua về trưng trong phòng trưng bày của hắn, từ đó trong nhà bắt đầu xảy ra chuyện lạ. Mỗi lần có người đi ngang phòng trưng bày đều nghe thấy tiếng động trong phòng, nhưng mở cửa xem lại không thấy ai. Hắn không tin mấy chuyện kỳ dị này, cho đến khi không tìm thấy con chó trong nhà."


Mao Tiểu Lỵ ngừng lại, tranh thủ nhét nguyên quả trứng gà vào miệng, uống một hớp sữa bò rồi mới nói tiếp: "Xem camera an ninh thì thấy con chó chạy vào phòng trưng bày rồi biến mất. Sau đó mọi người vào phòng xem xét thì chỉ thấy lông chó, nhưng không thấy con chó đâu. Kỳ quái là phòng trưng bày đó chỉ có một cửa ra vào, không có cửa sổ cũng không có lỗ chó nào cả, bao gồm tầng hầm. Con chó cứ biến mất như vậy. Sau đó nữa, chủ nhân bức tranh cũng biến mất, cũng là đi vào phòng trưng bày rồi mất tích, chỉ còn lại giầy của hắn. Những người giúp việc nói, thật ra đêm chủ nhà biến mất, họ có đi ngang qua phòng trưng bày, nghe thấy tiếng nhai nuốt trong phòng, giống như ai đó đang bị ăn thịt, còn nghe cả tiếng nhai xương. Sau đó họ còn phát hiện trên bức tranh có vết máu, sau khi giám định, xác định đó chính là máu của chủ nhà."


Trương Cầu Đạo hỏi: "Vậy nghĩa là, con chó và chủ nhà đều bị bức tranh ăn thịt?"
"Chính là ý này?" Mao Tiểu Lỵ gật đầu.
Trương Cầu Đạo nói tiếp: "Em đọc câu chuyện xưa này ở diễn đàn nào?"
"Không phải chuyện xưa!"


"Không phải mà em còn kể lể dài dòng đầy cảm xúc như vậy? Chi tiết đến nước này, 99% là xạo." Trương Cầu Đạo không chút khách sáo đâm thủng.


Cô nàng lườm một cái: "Được rồi, thật ra không có mấy chi tiết đó, đều là em thêm vào. Nhưng đúng là em đã điều tr.a được tin tức, nguồn tin rất đáng tin cậy. Có ba điểm, sau khi gia đình kia mua bức tranh thì không yên ổn, chó và chủ nhân biến mất trong phòng trưng bày, nghe thấy tiếng nhai nuốt trong phòng trưng bày. Trên bức tranh đúng là có vết máu, nhưng chưa giám định. Nguyên nhân vì họ đều biết bức tranh "Quái Đản" là hỗn hợp máu và thuốc màu, có vết máu cũng là bình thường."


Trần Dương ghi chép lại: "Còn Cầu Đạo, em có phát hiện gì không?"
Trương Cầu Đạo lắc đầu: "Không có phát hiện gì lớn, gần giống những gì chúng ta suy đoán trước đó. Ngụy Chi Chi hoạt bát hiếu động, thường chơi với
"người"


trên lầu 2. Em có thể cảm nhận được sự quỷ dị nhưng không tìm được chỗ thứ kia ẩn nấp. Chỉ cần lên đến lầu 2 là la bàn sẽ mất tác dụng, kim la bàn xoay không ngừng, không thể tìm được
"người"
trong miệng Ngụy Chi Chi."


Ba người đang thảo luận thì Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi đi xuống ăn sáng. Khấu Tuyên Linh có vẻ uể oải, còn Lục Tu Chi thì rất có tinh thần. Ba người đồng loạt ném chuyện chính sự ra sau đầu, sôi nổi nhìn hai người, hai mắt sáng ngời: "Mệt hả?"
"Cần tẩm bổ không?"


Lúc Khấu Tuyên Linh ngồi xuống, Trần Dương rất có kinh nghiệm đưa cho hắn một cái nệm mềm mại. Hắn nhận lấy rồi nói: "Cám ơn." Sau đó hắn để vào lưng ghế, dựa vào thả lỏng cả người. Một loạt động tác của hắn làm Trần Dương mất hứng thú nhiều chuyện. Cậu cụt hứng hỏi: "Hai người tâm sự suốt đêm à?"


Khấu Tuyên Linh lắc đầu: "Không phải, chúng tôi chơi đấu địa chủ cả đêm."
Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo đồng loạt "xì" một tiếng, quả thật không muốn nói thẳng là vô tích sự. Khấu Tuyên Linh nói: "Mấy người lại nghĩ đến chuyện gì đen tối?"


Mao Tiểu Lỵ nói: "Hướng lên nha, *một bước lên dạ dày."
*一步到胃 ngôn ngữ mạng, hàm xúc miêu tả nam sinh rất cao, nữ sinh lại rất thấp bé, làm chuyện không thể miêu tả.
Trương Cầu Đạo nhét quả trứng gà đã lột vỏ trong tay vào miệng Mao Tiểu Lỵ: "Đàng hoàng đi."


Khấu Tuyên Linh bất đắc dĩ: "Tối qua chúng tôi nghe tiếng ồn ào huyên náo, tiếng chạy nhanh la hét ầm ĩ ngoài hành lang, lúc mở cửa ra lại không thấy gì. Vì vậy chúng tôi chơi đấu địa chủ cả đêm."
Trần Dương hỏi: "Sao không dùng bùa cách âm?"


Lục Tu Chi lột vỏ trứng gà, đặt quả trứng vào bát Khấu Tuyên Linh, lại hỏi hắn uống sữa bò hay sữa đậu nành. Khấu Tuyên Linh trả lời: "Sữa bò." Sau đó hắn nói với Trần Dương: "Chúng tôi muốn biết là thứ gì, sau đó lại chơi đấu địa chủ đến mê mệt."


Lục Tu Chi đặt cốc sữa trước mặt Khấu Tuyên Linh, hắn không nhìn mà cầm lên uống sạch, toàn bộ quá trình được phục vụ như thái thượng hoàng. Trần Dương im lặng nhìn cái bát trống không, đột nhiên nghĩ trước đây cậu show ân ái còn không bằng hai người này.
___________


Trần Tiểu Dương bị nhét bánh chó, biết mùi chưa cưng.






Truyện liên quan