Chương 98: Máy tính tử vong 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giám đốc khách sạn đích thân đi ra xin lỗi Khấu Tuyên Linh, cũng bày tỏ sẽ cho bọn họ ở lại phòng tổng thống trong khách sạn miễn phí, chẳng qua Khấu Tuyên Linh lạnh lùng không lên tiếng. Trần Dương yêu cầu kiểm tr.a camera an ninh, giám đốc khó xử từ chối.


Trần Dương vẫn kiên trì muốn xem camera an ninh: "Chúng tôi cần phải biết chuyện này là do con người gây ra hay chỉ là sự cố, bằng không chúng tôi không thể an tâm ở lại đây."


Giám đốc khách sạn biết hắn đuối lý, bây giờ đối phương không có ý định làm lớn chuyện, cũng không nhân cơ hội kiếm chác, thái độ cũng coi như tốt đẹp. Chẳng qua người thân suýt nữa gặp chuyện ngoài ý muốn ngay trước mặt, không có khả năng họ cho qua như vậy. Hắn do dự một lúc, cuối cùng đồng ý dẫn mọi người đi xem camera an ninh: "Tôi đảm bảo với mọi người, kính thủy tinh trên cửa sổ được gắn rất chặt, cứ cách một tháng là chúng tôi cho người đến kiểm tra, phòng ngừa có sự cố ngoài ý muốn. Cửa sổ được lau một tuần một lần, gần đây không có thay kính."


Đoàn người đi đến phòng an ninh, ngoài khách sạn có camera giám sát, đúng lúc quay được cảnh tượng vừa rồi. Giám đốc bảo bảo vệ phát video vừa nãy, sau khi xem xong, vẻ mặt hắn rất khó coi. Vì trong video, tấm kính thủy tinh đột nhiên từ cửa sổ trên lầu rơi xuống, điều này chứng tỏ khách sạn có vấn đề.


Vẻ mặt giám đốc cực kỳ khó coi, hiện tại chỉ hy vọng khách hàng giải quyết riêng, không làm huyên náo.
Mã Sơn Phong nói: "Thoạt nhìn giống như ngoài ý muốn."
"Quá trùng hợp, cháu có cảm giác không đúng." Trần Dương nhìn chằm chằm màn hình nói.


available on google playdownload on app store


Độ Sóc bỗng nói: "Quay lại, tạm dừng." Màn hình dừng ngay trước thời điểm tấm kính thủy tinh rơi khỏi cửa sổ, hắn nói tiếp: "Phóng to."


Hình ảnh được phóng to, gần như tràn đầy màn hình. Một vài chi tiết nhỏ bị bỏ qua được phóng đại, ví dụ như trước cửa sổ không một bóng người bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay đen gầy, bàn tay kia đẩy tấm kính, tiếp theo là hình ảnh tấm kính rơi xuống.


Giám đốc khiếp sợ: "Đây là có người cố ý mưu sát?"
Bảo vệ nghe vậy liếc nhìn hắn, nhịn không được cất giọng địa phương nói: "Cái tay này là tay quỷ, vả lại nhiều người qua lại ngay cửa khách sạn, làm sao có thể xác định sẽ rơi trúng người nào mà cố ý mưu sát?"


Giám đốc nhìn cái tay đen gầy đột ngột xuất hiện, cũng cảm thấy rất đáng sợ, nhưng vẫn trách cứ bảo vệ: "Trên thế giới này không có quỷ, đừng nói nhảm."
Bảo vệ há miệng nói tiếp: "Nơi nào càng đông người thì càng có nhiều tà ma."


Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn hắn, hắn gãi gãi đầu nói: "Ông tôi hay nói với tôi như vậy."
Trần Dương nói với hắn: "Phiền cậu bấm lùi lại một giây, sau đó phóng to tấm kính kia."


"Được." Bảo vệ nhanh nhẹn thao tác, bấm dừng ngay tấm kính rồi phóng to. Sau khi nhìn kỹ, tay hắn run lên: "Má ơi, đúng là có quỷ!"


Giám đốc khách sạn cũng ghé vào nhìn cho kỹ, vừa thấy rõ, hắn hoảng sợ không thôi. Trên tấm kính thủy tinh phản chiếu một cái bóng ngược, đó là một thi thể bị cháy đen, trông rất kinh khủng. Giám đốc sửng sốt trong chốc lát rồi bỗng nói: "Không đúng rồi, không phải quỷ không có bóng sao? Kính thủy tinh có thể chiếu ra bóng dáng của nó sao? Hay là có người cải trang, mấy người tinh thần vặn vẹo cố ý hại người. Nếu đúng là vậy thì chúng ta phải mau báo cảnh sát bắt lại."


Bảo vệ lên tiếng: "Có người bình thường nào có ngoại hình như vậy sao? Ông tôi nói, kính là con đường nối giữa dương gian và cõi âm, thế nên có thể soi được bóng quỷ cũng không có gì lạ."
Lục Tu Chi bỗng nói: "Ông của cậu nói không sai."


Giám đốc và bảo vệ nhìn về phía Lục Tu Chi, đều cảm thấy kinh ngạc. Sao nãy giờ bọn họ không phát hiện có người này? Theo lý thì họ không thể bỏ qua người như vậy, nhưng họ lại cảm thấy rất bình thường, không có điểm gì kỳ quái. Thế nhưng hai người không nghĩ nhiều, nhanh chóng ném chuyện này ra khỏi đầu, giống như lúc nãy Độ Sóc đột nhiên lên tiếng khiến họ chú ý vậy.


Giám đốc khách sạn ôn tồn thương lượng, muốn mọi người giải quyết chuyện này trong bí mật. Còn về ác quỷ hại người trong khách sạn, bọn họ sẽ mời thiên sư giải quyết, hy vọng họ không loan truyền chuyện này ra ngoài.


Trần Dương đại diện ra mặt: "Chúng tôi sẽ không nói lung tung, nhưng hy vọng ngài đóng cửa căn phòng vừa xảy ra sự cố, cũng để chúng tôi điều tr.a rõ ràng. Ngoài ra, tôi muốn hỏi khách sạn có từng xảy ra hỏa hoạn không?"


Giám đốc nói rất chắc chắn: "Tuyệt đối không có. Trước đây nơi này là bãi đất trống, chúng tôi khai phá rồi xây khách sạn."
"Phải không?" Trần Dương dời tầm mắt, nhìn Lục Tu Chi. Từ sau khi Khấu Tuyên Linh gặp nạn, cả người hắn căng như dây cung. "Hai người thấy thế nào?"


Khấu Tuyên Linh hoàn hồn: "Về phòng rồi nói."


Giám đốc thấy bọn họ không có ý truy cứu, hắn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm kích trong lòng bèn đích thân dẫn họ đến phòng tổng thống. Sau khi tiễn giám đốc khách sạn đi, Mã Sơn Phong nói: "Hay là chú nhờ một người bạn tính một quẻ cho cháu, xem có gặp năm hạn xui xẻo không."


Cái gọi là năm hạn tức là vận khí năm nay. Mã Sơn Phong dùng từ tương đối uyển chuyển, thực tế dựa theo tình hình của Khấu Tuyên Linh, nếu như thật sự là bát tự có họa, hẳn là năm hạn đụng phải hoành họa. Thọ nguyên tinh gặp mộ, bệnh, tử, tuyệt; tứ sát cung, sinh tử có số, thiên mệnh không thể trái.


Lục Tu Chi nói: "Không cần, dù có phải năm hạn đụng sát hay không thì tôi cũng sẽ bảo vệ cậu ấy."
Trần Dương nắm cánh tay Độ Sóc, không tiếng động dò hỏi. Hắn kề sát vào tai cậu, nhỏ giọng nói: "Sinh tử có số."


Ý là thiên mệnh không thể trái. Nếu như Khấu Tuyên Linh thật sự năm hạn đụng sát, thọ nguyên tinh gặp tứ sát cung, nếu đụng tuế sát e rằng sẽ có tai nạn khủng khiếp nguy hiểm đến tính mạng. Những chuyện này liên quan đến mệnh số, mệnh số do trời định, dù là Độ Sóc cũng không thể nhúng tay vào được.


Thấy Trần Dương cau chặt lông mày, ánh mắt lộ vẻ đau khổ, Độ Sóc mềm lòng nói: "Sinh tử có số vẫn chưa chứng thực, chỉ cần chưa chứng thực thì kẻ nào cũng có hy vọng sống. Có Lục Tu Chi ở đây, hắn sẽ không để Khấu Tuyên Linh gặp chuyện, em đừng quá lo lắng."
"Có thật không?"


"Thật." Độ Sóc ôm Trần Dương an ủi.


Vợ chồng Mã Sơn Phong và Trương Cầu Đạo cũng biết tình hình này nghiêm trọng, trong lòng thầm tính xem có cách nào cứu Khấu Tuyên Linh hay không. Ngỗi Tuyên nhìn chằm chằm Đại Béo, cái đầu tròn vo như quả bóng của anh chàng cứng ngắc, cuối cùng không lay chuyển được ánh mắt chòng chọc của cô bé, nó cực kỳ miễn cưỡng cùng cô bé tấn công Oa Oa. Búp bê Vu cổ mà Dịch Vu trưởng đưa cho Ngỗi Tuyên không bằng Oa Oa trên mọi phương diện, ba đứa ngứa mắt nhau, suýt chút nữa đánh một trận. Nể mặt Trần Dương mà chúng miễn cưỡng hòa giải nhưng vẫn thường vụng trộm mờ ám đánh nhau.


Ngỗi Tuyên bỗng nói: "Năm hạn xui xẻo phần lớn là đụng sát. Hung thần, kiếp sát và nguyên thần là ba Thần Sát hung nhất trong thần sát bát tự, đụng phải ba Thần Sát này thường gặp hoành họa, tai bay vạ gió. Sát tức là hung thần, ngộ hung tắc hung. Thần Sát quấn thân, không thấy máu không bỏ qua. Thi thể cháy đen đẩy tấm kính thủy tinh lúc nãy hẳn là kiếp sát, một trong tam đại Thần Sát. Nó sẽ tạo ra các tai nạn ngoài ý muốn, khiến tai họa bất ngờ xảy ra."


Ánh mắt Lục Tu Chi nhìn Ngỗi Tuyên đầy hàm xúc: "Em rất hiểu biết nhỉ!"


"Buồn chán thì sẽ nhìn nhiều, so với Đạo thuật bắt quỷ của thiên sư, em hiểu rõ phong thủy kham dư và Chu dịch bát quái hơn." Dù sao ở thời đại của Ngỗi Tuyên, Chu dịch bát quái thịnh hành hơn, cũng phù hợp với kiến thức mà mọi người theo đuổi thời đó.


Lục Tu Chi nói: "Vậy là muốn cứu A Tuyên thì phải ngăn sát."
Oa Oa nhảy lên phía trước, nhỏ nhẹ nói: "Chúng em, tìm chúng em." Sau khi thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người, nó hơi kiêu ngạo nói với Trần Dương: "Em là Vu cổ, sát khí rất nặng. Em có thể ngăn sát, vậy nên tìm em..."


Đại Béo bỗng đặt cái mông béo lên đầu Oa Oa, trọng lượng 25 kg khiến Oa Oa không thể chịu nổi. Núi thịt lạnh nhạt mà kiêu ngạo nói: "Nể tình chúng ta là bạn bè, gia có thể giúp bạn cậu cản sát. Dù sao gia là mèo quỷ, sát khí rất nặng. Thế nhưng Trần Tiểu Dương, nhớ kỹ cậu thiếu gia 500 con cá rán. Khấu Tuyên Linh, cậu thiếu gia 200 chai rượu mèo."


Ngỗi Tuyên nắm lấy cái đuôi của Đại Béo, đầu tiên mỉm cười khéo léo nói: "Em là phi cương, sát khí cũng rất nặng. Em có thể giúp các anh." Cô bé vừa cười tủm tỉm vừa dùng lực nắm mạnh, mèo mập ngao một tiếng nhảy lên, xoay người cào về phía Ngỗi Tuyên, Oa Oa nhân lúc Đại Béo nhảy lên vội phi thân lên không trung, đạp về phía cái mặt mâm của mèo mập.


Ba con phi nhân loại sát khí cực nặng lập tức đánh nhau loạn xạ, vợ chồng Mã Sơn Phong không biết nên giúp ai, chỉ có thể cố gắng khuyên giải. Trần Dương xách Ngỗi Tuyên và Oa Oa mỗi bên một tay, nhìn Đại Béo đang khinh thường ɭϊếʍƈ móng, cậu nặng nề nói: "Mấy đứa an phận một chút đi."


Cậu ngẩng đầu nói với Khấu Tuyên Linh: "Như vậy từ giờ trở đi, để Ngỗi Tuyên, Oa Oa và Đại Béo đi theo anh. Không có vấn đề gì chứ?"


Lục Tu Chi nắm chặt tay Khấu Tuyên Linh, gương mặt vô cùng căng thẳng. Khấu Tuyên Linh nắm ngược lại tay hắn, cười nói: "Không cần luôn đi theo, giúp tôi cản sát lúc chúng ta ra ngoài chơi là được rồi. Còn có Tu Chi, ảnh sẽ không để tôi xảy ra chuyện."


Trần Dương hơi kinh ngạc, cậu quên mất thân phận của Lục Tu Chi, đúng là hắn sẽ không để Khấu Tuyên Linh xảy ra chuyện. Thế nhưng Độ Sóc đã nói, Thần Sát liên quan đến số mệnh, mệnh số do trời định, e là con người cũng không can thiệp được.
"Nói chung cẩn thận vẫn hơn."


Chuyện này tạm thời dừng ở đây, mọi người quay về phòng riêng nghỉ ngơi. Đến sáng hôm sau, Mã Sơn Phong nhận được đáp án từ người bạn già, xác định đúng là Khấu Tuyên Linh đụng phải hung sát trong vòng bảy ngày, cần phải chú ý cẩn thận. Cũng may có chút hy vọng sống, có thể tránh sát, tình huống này khiến Lục Tu Chi không dám rời Khấu Tuyên Linh dù chỉ một giây.


Mọi người không có tâm trạng đi du ngoạn, vây quanh Khấu Tuyên Linh cho đến trưa, thế mà thật sự không có chuyện gì xảy ra. Mã Sơn Phong thở dài nói: "Tản ra đi chơi đi, mấy đứa vây quanh lão Khấu như vậy, Thần Sát sẽ không dám đến. Thế nhưng lão Khấu không đích thân hóa giải Thần Sát thì nguy hiểm vẫn đeo bám như hình với bóng."


Trần Dương nhìn Độ Sóc, ra hiệu dò hỏi. Sau khi nhận được câu trả lời, cậu vỗ tay nói: "Hiếm khi đến Thạch Môn Trấn, tất cả ra ngoài chơi đi. Như chú Mã nói, lão Khấu cần tự hóa giải Thần Sát, chỉ cần chưa hóa giải thì nó sẽ trở lại. Thay vì ngồi chờ ch.ết, không bằng chủ động ra tay, ít nhất chúng ta nắm quyền chủ động. Đại Béo, mày đi theo lão Khấu."


"Không thành vấn đề." Sau đó mèo mập nhảy lên đầu gối Khấu Tuyên Linh, mặt đối mặt với hắn.
Khấu Tuyên Linh im lặng hai phút, cuối cùng gương mặt hơi tái xanh: "Béo, mày có thể nhảy xuống không?"


Anh chàng trả lời: "Không thể. Gia phải nhìn chằm chằm cậu, ngăn cản sát cho cậu từng phút từng giây. Nhớ kỹ cậu thiếu gia 200 chai rượu đỏ, không ch.ết phải trả."
Khấu Tuyên Linh tóm ống tay áo Lục Tu Chi: "Chân, chân sắp gãy rồi!!!"


Lục Tu Chi nắm cái cổ đầy mỡ của Đại Béo ném nó xuống: "Mày có thể ngồi trên người tao."
Đại Béo mở rộng tứ chi, nó xù lông gào hai tiếng rồi nhanh chóng im bặt. Nó là mèo quỷ, đối mặt với Lục Tu Chi, nó sợ hãi như chuột thấy mèo, xù lông xong thì im bặt như chim cút.


Trần Dương lên tiếng: "Hay là hai người mua xe đẩy em bé?" Nói xong cậu đưa trang web đã tìm sẵn từ trước cho hai người xem: "Có thể để Đại Béo đi theo hai người, lại không cần ôm đó, thoạt nhìn còn giống một nhà ba người."
Khấu Tuyên Linh lạnh lùng từ chối: "Tôi không sinh nổi núi thịt 25 kg."


Lục Tu Chi nghe đến bốn chữ
"một nhà ba người"


, lập tức bị mấy thứ đen tối nhồi đầy đầy đầu. Hắn nhìn chằm chằm màn hình di động, vẻ mặt như đang nghĩ đến điều gì đó, lúc nghe thấy Khấu Tuyên Linh cự tuyệt, hắn dời tầm mắt nhìn chằm chằm vào bụng Khấu Tuyên Linh. 25 kg sinh không nổi, vậy 2 kg rưỡi thì sao?


Khấu Tuyên Linh tàn nhẫn nhéo phần thịt mềm trên đùi Lục Tu Chi: "Anh đang nghĩ cái gì vậy hả?"
Hình ảnh 18+.
Lục Tu Chi run run môi, kiềm nén không thốt ra suy nghĩ trong lòng, hắn bình tĩnh nói: "Bây giờ sống ch.ết của em mới là chuyện quan trọng nhất, anh có thể nghĩ cái gì chứ?"


Độ Sóc nghe vậy khẽ cười nhạo một tiếng, mấy người khác không chú ý thấy nhưng Trần Dương ngồi cạnh lại phát hiện. Cậu ôm cánh tay Độ Sóc, nhéo lòng bàn tay hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: "Anh cười cái gì vậy?"
Độ Sóc cắn lỗ tai Trần Dương: "Không có gì."


Cậu bán tín bán nghi, nhưng không cạy miệng Độ Sóc được đành phải từ bỏ. Cuối cùng đoàn người quyết định đi ra ngoài chơi, dù sao muốn hóa giải hay ngăn cản sát thì phải cần Thần Sát xuất hiện.


Oa Oa ngồi trên vai Trần Dương, Ngỗi Tuyên được vợ chồng Mã Sơn Phong nắm tay, Đại Béo đi bên cạnh Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi, cứ nhắm mắt theo đuôi. Mọi người cười cười nói nói đi ra đến đại sảnh khách sạn thì thấy có rất đông du khách đang đặt phòng hoặc trả phòng. Trong đại sảnh, tiếng cười nói ồn ào, có hai người phụ nữ đang lớn tiếng cười nói với nhau rất rôm rả, trong đó có một người đang đẩy xe nôi, trong xe là một đứa bé đang ngủ say.


Người phụ nữ say sưa trò chuyện, lơ đãng buông xe đẩy ra. Một người kéo hành lý đi ngang qua, cạnh va li cắm một cái ô che nắng. Người này vừa đi vừa nhìn, không chú ý cán ô gạt nhầm thắng xe đẩy. Xe đẩy từ từ trượt đi một quãng khoảng chừng 2 - 3 m thì dừng lại. Một du khách đeo một cái ba lô rất lớn sau lưng xoay người, ba lô đụng phải xe đẩy, chiếc xe lại tiến về phía trước. Chiếc xe trượt đi, móc lấy cây dù của một người đàn ông đi ngang qua, người này cầm dù không chắc lắm, trong chớp mắt khi cây dù bị móc đi, hắn bỗng cảm thấy hoảng sợ và sửng sốt.


Chiếc xe đẩy di chuyển trên sàn nhà bóng loáng, rốt cuộc người mẹ hậu đậu cũng phát hiện không thấy con đâu, cô quay đầu tìm kiếm khắp nơi, trông thấy chiếc xe lập tức hô to, những người khác nghe thấy đều tránh đường. Trần Dương nghe tiếng bèn quay đầu nhìn qua, vừa khéo trông thấy chiếc xe đẩy đang trượt đi. Cậu vừa định tiến lên giữ chiếc xe lại thì cây dù trên xe đẩy đột nhiên văng ra, chuôi dù phía trên lập tức bắn ra, tốc độ cực nhanh y hệt viên đạn vậy.


Chuôi dù sắc bén bắn thẳng về phía mắt phải của Khấu Tuyên Linh - người vừa ngẩng đầu lên. Đại Béo bỗng xù lông, gầm gừ phát ra tiếng cảnh báo. Tất cả xảy ra quá đột ngột, Khấu Tuyên Linh không kịp phản ứng, ngay giây sau, một cánh tay vươn ra kéo hắn vào một lồng ngực. Chuôi dù bắn xuyên qua bình hoa, ghim thẳng vào tường. Người phụ nữ chạy đến giữ chiếc xe đẩy, yên tâm thở phào một hơi.


Trong số tất cả những người có mặt ở đây, ngoại trừ nhóm Trần Dương, không ai chú ý thấy một màn đáng sợ này. Người đàn ông bị móc cây dù kia hoảng sợ và kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy cực kỳ không cam lòng, hắn đoạt lấy cái nĩa bén nhọn trên xe đẩy thức ăn một người vừa lúc đẩy đi ngang qua. Trong mắt hắn chỉ có hình ảnh một người phụ nữ đang cười cười nói nói với một người đàn ông. Hắn muốn cào nát gương mặt xinh đẹp của cô ta, khiến cô ta tuyệt vọng không thôi.


Người đàn ông cực kỳ tức giận, không chú ý sàn nhà bóng loáng dưới chân bị ướt một mảng, mà hắn lại không mang giày chống trượt, vừa giẫm lên liền bị trượt chân, cái nĩa trong tay vung lên không trung, ma sát với đèn treo tường bằng sắt khiến nó bắn ra tia lửa. Nĩa ăn liên tục ma sát với đèn tường và các món đồ trang trí, sau đó bắn lên đế treo đèn chùm cẩm thạch trên trần nhà, tắc kê bị lỏng ra, đèn chùm vang lên tiếng kẽo kẹt rất nhỏ.


Người đàn ông té xuống đất vội hùng hổ đứng lên, cái nĩa vẫn xoay tròn trên không trung, du khách hoảng loạn né tránh. Nĩa ăn bắn về phía Khấu Tuyên Linh, chẳng qua lúc này mọi người đã chuẩn bị từ trước, Đại Béo nhảy lên đập cái nĩa rơi xuống đất.


Trên trần, đèn chùm cẩm thạch cả trăm cân bỗng vang lên tiếng kẽo kẹt rồi rơi xuống, nện thẳng vào người đàn ông đang hùng hùng hổ hổ kia. Một tiếng động thật lớn vang lên, máu tươi chảy ra như dòng suối nhỏ.


Tất cả du khách có mặt trong đại sảnh đều im bặt trong chốc lát, sau đó đồng loạt hét lên đầy hoảng sợ, vội lao về phía cửa.
Vì sự cố về vấn đề an toàn mà khách sạn xảy ra tai nạn ch.ết người, ai còn dám ở lại đây?


Trần Dương ngẩng đầu nhìn đế treo đèn trần, cậu cầm di động giơ lên chụp ảnh, bỗng nghe thấy tiếng "tách tách", cậu quay đầu qua thì trông thấy một cô gái đang cầm camera chụp hình như cậu.


Giám đốc khách sạn khóc không ra nước mắt chạy đến, hắn dám dùng đầu bảo đảm: "An toàn của khách sạn chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề, hai ngày trước vừa mới kiểm tra, hôm qua kính thủy tinh rơi xuống, hôm nay định thuê công nhân đến kiểm tr.a một lần nữa."


Đáng tiếc công nhân chưa kịp đến thì đã xảy ra sự cố, lần này còn có người mất mạng.


Trần Dương nói: "Anh bảo đảm cũng vô dụng thôi, người đã ch.ết rồi." Vừa rồi cậu cảm giác được Thần Sát xuất hiện, nhưng Thần Sát không thể chế tạo các sự kiện, nó sẽ lợi dụng các kiểu trùng hợp, các vấn đề có sẵn để người đụng phải sát nhanh chóng tử vong, các kiểu trùng hợp này được gọi chung là chuyện ngoài ý muốn.


Nói cách khác, trong chuyện cái đèn chùm rơi xuống, dù có Thần Sát nhúng tay nhưng bản thân nó đã có vấn đề về an toàn, rơi xuống là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng nếu như hôm nay giám đốc khách sạn thuê công nhân đến kiểm tr.a an toàn thiết bị, phát hiện đèn chùm có sự cố, đúng lúc sửa chữa thì sẽ không xảy ra chuyện ch.ết người.


Trong sự kiện này, Thần Sát có tác dụng thúc đẩy, sự cố có thể không xảy ra tử vong hóa thành sự cố kiếp sát tử vong.
Giám đốc khách sạn đành báo cảnh sát, trong ngày hôm đó còn nhận được rất nhiều cuộc điện thoại hủy đặt phòng.


Nhóm Trần Dương ngồi ở khu tiếp khách trong đại sảnh, cảnh sát đang xử lý thi thể và kiểm tr.a tình hình. Cậu dời tầm mắt: "Có ai cảm thấy không đúng không?"
Lục Tu Chi trầm mặt: "Thần Sát muốn mạng của A Tuyên."
Trương Cầu Đạo nói: "Thần Sát không có ý thức tự chủ."


Trong vòng bảy ngày, Khấu Tuyên Linh sẽ đụng phải hung sát, mà sát là thứ không thấy được, không sờ được, đúng thời cơ mà sinh, không phải thần cũng không phải quỷ. Chúng nó không chỗ nào không có mặt, phổ biến giống như không khí vậy. Đụng phải sát có nặng có nhẹ, đa số là sát bình thường, có thể đơn giản hóa giải. Hung sát thì rất khó giải, sẽ khiến người đụng phải nó gặp hoành họa.


Hai ngày nay Khấu Tuyên Linh gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn, thoáng nhìn thì không thấy có gì kỳ lạ, coi như họa trời giáng. Thế nhưng mọi người lại cảm nhận được Thần Sát đang lợi dụng các tai nạn này muốn lấy mạng của hắn.


Trần Dương nói: "Khác biệt rất lớn, chủ động khác bị động ngoài ý muốn ở chỗ có ý thức tự chủ. Hôm qua có bóng đen trên cửa sổ thủy tinh, hôm nay là đèn chùm cẩm thạch, tất cả đều có thể cảm nhận được là do Thần Sát chủ động. Nó đang chủ động hại ch.ết người đụng sát mà không phải thuận theo tự nhiên, còn cố ý cắt đứt con đường sống của họ." Cậu quay sang hỏi Độ Sóc: "Thần Sát có khả năng tự chủ ý thức không?"


"Có, nhưng không nhiều." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Thật ra nếu gặp phải Thần Sát sinh ý thức tự chủ đối với người lâm vào tử cục thì chúng ta gặp may đó."
"Anh có ý gì?"


Độ Sóc trả lời: "Thần Sát vốn nên là thứ không có ý thức, phàm là người có liên quan trực tiếp đến Thiên Đạo mệnh số đều không thể có ý thức. Khi có ý thức riêng thì đã bị Thiên Đạo bài trừ, không liên quan đến số mệnh, có thể chém giết."


Trần Dương lên tiếng: "Ý của anh là dù lão Khấu đụng phải hung sát, chắc chắn phải ch.ết nhưng chúng ta có thể giết Thần Sát có ý thức tự chủ kia để phá giải tử cục?"
"Đúng vậy."


Lục Tu Chi vuốt ve bàn tay Khấu Tuyên Linh, giọng nói lạnh như băng: "Thứ kia rất gian xảo, cần phải dụ nó ra trước." Một màn nguy hiểm vừa rồi, Thần Sát chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi nhanh chóng biến mất.


Nếu như nhóm Trần Dương không phải là người thường, e rằng đã không phát hiện Thần Sát có ý thức tự chủ, thật sự coi chuyện Khấu Tuyên Linh đụng phải hung sát là tai nạn ngoài ý muốn bình thường.


Ngỗi Tuyên chống hai má, hai chân lắc qua lắc lại, ngây thơ nói: "Nói như vậy, ngẫm lại một loạt tai nạn ngoài ý muốn vừa nãy có vẻ hơi dư thừa. Có khi nào nó phát hiện chúng ta có thể cản sát nên cố ý khiến mọi chuyện phiền phức hơn?"
Oa Oa hô to: "Gian xảo! Quỷ quyệt!"


Bỗng ngay lúc này, một giọng nói cẩn thận vang lên: "Xin hỏi, có phải mọi người cũng gặp phải Tử Thần không?"
Trần Dương quay đầu lại, trông thấy hai nữ một nam đứng phía sau. Một người trong đó là nữ sinh chụp hình giống cậu lúc nãy, nhớ đến tấm ảnh, cậu bèn mở ra xem.


Lúc này nữ sinh cầm máy ảnh lên tiếng: "Anh muốn xem mấy tấm hình lúc nãy hả? Ảnh tôi chụp khá rõ, anh muốn xem không?"
Cậu ngẩng đầu lên: "Vừa rồi cô nhắc đến "Tử Thần", là ý gì?"


Nữ sinh ngồi xuống đối diện, vô cùng phấn khích nói: "Chính là "Tử Thần tới" (Final Destination), tuy tránh được các tai nạn, nhưng người vừa tìm được đường sống trong chỗ ch.ết nhất định phải ch.ết, cuối cùng họ vẫn ch.ết."
"Hửm?"


Nữ sinh nói tiếp: "Người vừa bị đèn chùm nện ch.ết ấy, thật ra nên ch.ết từ lâu rồi. Một tháng trước, anh ta đi du lịch với bạn, trên đường bị tai nạn xe, cả chiếc xe bus bị ép dẹp lép. Thế mà anh ta sống sót một cách thần kỳ, bởi vì lúc đó xe bus dừng ở trạm trung chuyển, anh ta thừa dịp mọi người không chú ý xuống xe đi toilet, sau đó lỡ xe. Vì vậy mà anh ta tránh được tai nạn trí mạng, đáng tiếc không tránh được Tử Thần đi săn."


Trần Dương vẫn không rõ mục đích của mấy thanh niên này bèn hỏi: "Vậy mục đích mấy cô cậu điều tr.a là gì?"
Nữ sinh vô cùng nghiêm túc: "Vì một tuần trước, chính em vừa tìm được đường sống trong chỗ ch.ết, hiện tại đang bị theo dõi."
____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình


Vụ này lấy linh cảm từ Final Destination, mới xem phần 1, sau đó điều tr.a tài liệu, phát hiện có rất nhiều người thật sự tìm được đường sống trong chỗ ch.ết, nhưng không lâu sau lại gặp tai nạn ngoài ý muốn mà tử vong.






Truyện liên quan