Chương 35: LArc-en-Ciel (3)
"Em đã hiểu chưa hả Tohno-kun?
Arcueid Brunestud chỉ truy lùng Mãng Xà nhằm lấy lại sức mạnh đã bị hắn đánh cắp.
Cô ta không làm điều đó vì con người nào cả.
Chị không biết tại sao cô ta lại bị suy yếu, nhưng nếu cô ta lấy lại sức mạnh cũ---thì cô ta chẳng cần đến em đâu, Tohno-kun.
Khi điều đó xảy ra, liệu em có chắc cô ấy sẽ tha mạng cho em không?"
"....Có chứ ạ.
Bởi vì----cô ấy không có lí do để làm tổn thương em."
"Cô ta là một vampire. Cô ta không giống đám Tử Đồ chuyên hút máu người để duy tri sự sống.
Nghĩ lại đi Tohno-kun. Nếu các Chân Tổ không uống máu người, thì trên đời này làm gì có vampire nào chứ.
Bọn chúng----có thể tồn tại mà không cần hút máu, nhưng chúng vẫn hút máu vì chúng bị cám dỗ phải làm thế, và biến con người thành một sinh mạng thể không thuộc về lẽ tự nhiên nữa.
Chị không thể cho phép người thường như em ở gần cô ta được."
---Senpai chấm dứt tại đây.
---Có lẽ vì đầu tôi đang ong ong, nhưng những điều chị ấy nói chẳng có ý nghĩa gì với tôi hết.
"Tohno-kun, em đã hiểu cô ta nguy hiểm thế nào chưa?"
"Vâng vâng, em rõ rồi."
"Vậy em đừng hợp tác với cô ta nữa được chứ?"
"Em---"
Tôi không làm được.
Tôi không nghe theo lời Senpai được.
Bởi vì Senpai không hiểu Arcueid.
Chị không hiểu được cô ấy hiền lành ra sao.
"---Tohno-kun."
Senpai kêu lên.
Nhưng, dù chị ấy có làm khuôn mặt đó, tôi vẫn không thể lừa dối chính mình.
"...Xin lỗi Senpai. Em cũng có lí do của mình, em muốn giúp cô ấy.
Đúng là em không biết mình sẽ đối phó ra sao nếu cô ấy trở mặt với em. Nhưng em cũng không thể nào bỏ mặc cô ấy được."
"...Đừng nói những lời ngốc nghếch đó. Tohno-kun này, em chỉ là người thường thôi. Nên---em không cần phải lao đầu vào nguy hiểm làm gì."
"...Vâng. Em rất vui vì chị đã quan tâm.
Nhưng, có những thứ mà em buộc phải bảo vệ chúng. Ví dụ như thị trấn này, hay những lúc em được ở bên chị, Senpai.
....Mặc dù cuối cùng thì chị lại phải bảo vệ em."
"....Nhưng thật sự quá nguy hiểm. Em suýt ch.ết sau khi chiến đấu với Chaos còn gì...!"
"Nhưng em vẫn còn sống đó thôi? Ngoài ra, nếu Arcueid mạnh như vậy, chẳng phải việc tiêu diệt Mãng Xà sẽ dễ dàng hơn rất nhiều?"
"Chị đã nói với em rằng cô ta là mối nguy hại! Hãy mở mắt ra xem nào!
Cô ta không phải con người. Em không thể biết khi nào cô ta thèm uống máu, cô ta còn quái vật hơn cả đám Tử Đồ...!"
"Cái----"
....Tôi biết.
Tôi biết Senpai rất lo cho tôi.
Nhưng---tôi không cho phép chị nói như thế.
"---Im đi Senpai. Cô ấy không phải là quái vật gì cả. Chị không có tư cách xúc phạm cô ấy khi mà chị còn chưa rõ cô ấy ra sao."
"....Em nói không sai.
Nhưng cô ta là vampire. Hãy nghe lời chị...!"
"Không, không đúng...!
Nghe đây Senpai, Arcueid không uống máu.
Cô ấy đã nói với em như thế, và em không tin cô ấy lại nói dối em.
Em không biết các Chân Tổ khác ra sao, nhưng Arcueid là như vậy.
Riêng cô ấy, rất---"
"Rất cái gì cơ?
Nghĩ kĩ đi em, cho dù cô ta không gây hại đi nữa, thì việc em phải chiến đấu vẫn quá nguy hiểm.
Em không thể nào phục hồi được vết thương như cô ta. Nếu em bị thương quá nặng, em sẽ ch.ết...!
Chị không thể tha thứ cho cô ta. Cô ta biết em là người thường, vậy mà vẫn lợi dụng em như thế.
Cô ta chỉ coi em là công cụ mà thôi, Tohno-kun"
Senpai gào lên câu cuối.
....Tôi biết.
Tôi biết chị ấy nói đúng.
Nhưng, bởi vì tôi biết----nên tôi không thể chấp nhận được.
"...Câm, đi."
"Tohno...kun?"
"----Câm mồm đi Senpai. Arcueid không coi em là công cụ...!
Chị không biết---chị không hiểu gì về cô ấy hết, chị chỉ coi cô ấy là thứ quái vật, cho nên chị không có quyền nói thế....!"
"Xin em hãy bình tĩnh.
Chị biết chị không hoàn toàn rõ về cô ta. Nhưng có thể cô ta đã lừa dối em thì sao---"
"Câm đi! Chính chị mới là người lừa dối em!"
"....A."
Ôi---không.
Tại sao, tôi lại?
Tại sao tôi lại----nói những lời, cay nghiệt, đó?
"...Senpai, em..."
Đã lỡ miệng rồi. Nhưng tôi không nói thành lời được nữa.
Gương mặt chị ấy trông thật yếu đuối quá.
Giống như chỉ cần thêm một lời nữa là chị ấy sẽ ngã gục.
"Em nói đúng, em biết rồi mà. Giờ em nhắc, chị mới nhớ."
"Sen, pai?"
"Phải, đúng rồi đó. Chị đã lừa dối em đó Tohno-kun. Nên chẳng có lí do gì để em phải tin chị cả."
Chị ấy đột nhiên mỉm cười giống như nãy giờ chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Không có nét giả tạo nào.
Dù chắc chắn nó chỉ toàn là giả tạo.
Tôi chẳng thấy gì khác ngoài một nụ cười hồn nhiên.
"Chị xin lỗi đã làm mất thời gian của em.
Ừ, vậy thì---chị nên biến mất thôi."
"----Đợi đã?"
Một cơn gió mạnh.
Trong nháy mắt đó,
Ciel-senpai tan biến khỏi tầm mắt tôi.
Đã đến giờ ăn trưa rồi.
Phòng học huyên náo hơn hẳn, và thằng bạn chí cốt của tôi thò mặt ra.
"Ê Tohno, mày định ăn trưa ở đâu đấy?"
"....Đâu cũng được. Ngồi đây hay căng-tin cũng thế."
"Thôi được, vậy thì ăn chút bánh mì nào. Nếu tao với mày ngồi đây, có khi Senpai sẽ ghé qua đấy. Tao ra ngoài mua bánh mì đây, thích vị gì nào?"
"....Chỉ cần không phải vị cà ri là được. À thêm hộp sữa nữa."
"Rõ rồi."
Arihiko hào hứng lao ra ngoài.
"Của mày đây nhé, hai bánh mì cà ri và hộp sữa."
"...."
Tôi đã bảo thằng này là cái gì cũng được ngoại trừ cà ri mà, xem ra phản tác dụng rồi.
Tôi vẫn cảm ơn hắn và quăng trả một ít tiền.
Tôi bắt đầu nhai bánh mì.
"Này Tohno, lúc nãy Senpai có ghé qua không?"
Tôi lắc đầu.
"Chán nhỉ. Chắc chị ấy xuống căng-tin rồi."
"Arihiko, chị ấy không đến đâu."
"Cái gì cơ!? Mày cãi nhau với chị ấy à!?"
"Cũng không hẳn vậy, nhưng chị ấy không ưa tao nữa rồi. Tao xin lỗi nhé Arihiko. Nếu mày gặp chị ấy, nói xin lỗi hộ tao."
....Giờ nói ra, tôi càng thấy khó chịu hơn.
Tôi đã làm tổn thương chị ấy quá mức.
Chị ấy sẽ không bao giờ nhìn mặt tôi nữa đâu.
"Sao thế Tohno? Mày xin lỗi tao vì đã qua mặt tao để tán chị ấy hả?"
"---Nếu như thế, thì đã tốt hơn rất nhiều."
Phải, nếu chỉ là xin lỗi hoặc tạm biệt, thì có lẽ còn chút hy vọng.
Tôi biết chắc rằng những lời đó đã đủ tồi tệ lắm rồi.
"....Nhưng, "chị nên biến mất thôi"? Chẳng còn cơ hội nào nữa nhỉ Arihiko?"
Nói đến đây, tôi gục đầu xuống bàn.
Giờ học kết thúc.
Là thứ Tư nên toàn bộ học sinh khác lao ra khỏi phòng ngay lập tức.
Vẫn là thứ Tư như mọi ngày, nhưng tôi chẳng biết nên làm gì nữa.
Dù tôi có đến câu lạc bộ Trà đạo, Ciel-senpai chắc cũng chẳng còn ở đó đâu.
"----"
Vô hồn như Tử Giả, tôi lê bước chân về nhà.
"Shiki-sama, mừng cậu đã về."
Hisui chào tôi ngay khi tôi về đến nơi.
Dù cho Hisui đã đứng đợi tôi suốt nãy giờ, nhưng tôi chẳng buồn trả lời nữa, chỉ biết đi thẳng về phòng.
Sau bữa tối, tôi lại quay về phòng.
Vẫn còn chút thời gian trước khi đến giờ hẹn với Arcueid.
----Xin đừng nói những lời ngốc nghếch nữa.
Tohno-kun, em chỉ là người thường thôi.
Nên đừng làm những chuyện nguy hiểm nữa nhé.
"....."
Senpai rất lo lắng cho tôi.
Đến giờ, phải chăng tôi đã chọn Arcueid thay vì Senpai?
"....Tại sao mày không hiểu được cảm xúc của chính mình hả Shiki?"
Tôi hỏi bóng phản chiếu trong gương.
"---Chậc."
Cơn đau đầu lại trở lại.
Dạo này, tôi hay bị đau đầu hơn trước.
Trước đây, khi tôi lên cơn thiếu máu, chỉ hơi choáng váng thôi. Giờ nó đổi sang nhức đầu có lẽ vì tôi hay bỏ kính ra và nhìn thấy "cái ch.ết" nhiều hơn trước.
"...Đến giờ rồi."
Đã đến lúc đi gặp Arcueid.
Dù Senpai có nói gì đi nữa, tôi vẫn không thể thất hứa được.
Cho dao vào trong túi áo, tôi bước ra ngoài.
Tôi ra khỏi nhà.
Vốn dĩ khu này cũng khá vắng vẻ, nhưng do những vụ giết người gần đây, nên giờ chẳng có chút tiếng động nào. Còn chưa đến 10 giờ tối, nhưng sự vắng lặng khiến tôi tưởng đã quá 1 giờ sáng.
----*thở dài*
Đã cuối tháng Mười, gió cũng lạnh hơn trước.
Mùa thu sắp kết thúc. Tôi bước đi cùng những cảm xúc vẩn vơ đó.
Tôi bước dọc theo tường bao biệt thự.
Qua chỗ này và con dốc là đến công viên nơi có Arcueid.
---Và rồi,
tôi thấy một bóng áo đen đứng dựa lưng vào tường.
Một người phụ nữ mặc đồ đen đứng đó, không chắn đường tôi, mà chỉ nhìn.
"Em định đi đâu giữa đêm khuya thế này?"
Senpai không thèm nhìn đến mặt tôi, và chị nói bằng giọng vô cảm nhất có thể.
"Sen, pai."
Tôi ch.ết lặng.
Tôi cũng không dám nhìn mặt chị ấy.
Tôi cảm thấy rất khó xử sau buổi sáng nay, nên không dám nói gì thêm nữa.
"Dù chị đã nói như thế, em vẫn muốn gặp cô ta sao Tohno-kun?"
"....Không thể khác được. Em không thể bỏ mặc cô ấy, và em cũng không thể lờ đi tên vampire trong thị trấn này được."
"---Thôi thì, ít nhất em cũng nói có lý được một nửa câu."
Chị ấy không nói thêm.
Tôi bước qua mặt chị.
"Xin lỗi chị, Senpai....vì tất cả..."
"Đừng để ý chuyện đó. Em không nói sai đâu."
....Giọng chị ấy vang lên sau lưng tôi.
Xem ra chị ấy không hề có ý định ngăn tôi đến chỗ Arcueid.
Có lẽ Senpai đã hoàn toàn bỏ mặc tôi rồi.
"Vậy thì, em đi đây."
"Ừ, cứ làm như em muốn, Tohno-kun ạ."
Giọng chị ấy vẫn lấp đầy tai tôi.
Ấy thế mà, tôi vẫn bước đi mà không hề dừng lại.
Bộp, bộp, bộp, bộp.
Tiếng bước chân vang lên trong đêm.
Bộp, bộp, bộp, bộp.
Tiếng bước chân vang lên trong đêm.
Chúng không phải tiếng bước chân của một người đàn ông, mà của một ai đó nhẹ cân hơn nhiều.
Thêm nữa, tôi đang mang giày sneaker nên cũng không thể phát ra tiếng động cỡ đó được.
Chỉ có giày đế cao mới kêu như thế. Ví dụ như bốt cao cổ.
....Thực ra tôi chẳng cần nêu ví dụ làm gì.
Chắc chắn tiếng kêu đó là cùa bốt cao cổ rồi.
Tôi dừng chân.
Tiếng bước chân cũng dừng ngay lại.
"...."
Không hay rồi.
Nếu cứ lờ chị ấy thế này, chúng tôi sẽ đến công viên cùng một lúc mất.
Tôi nên nói thẳng ra thì hơn.
Tôi quay lưng lại.
"---Senpai này."
"Gì vậy?"
"...Ừm, nhà chị ở hướng này sao?"
"Không, ở hướng đối diện mới đúng. Em đã đến đó một lần rồi mà Tohno-kun, em quên nhanh thế à?"
"Không ạ, em vẫn còn nhớ. Chỉ là em không tự tin vào trí nhớ của mình lắm."
"Em nên nhớ kĩ nhé, nhà chị ở hướng đó cơ."
"À, ra vậy.", tôi mỉm cười. "Đúng rồi đó.", chị ấy đáp lại cũng bằng một nụ cười.
"Vậy thì, em sẽ đi hướng này."
"Ừ, cứ làm theo ý em, Tohno-kun."
Vẫn mỉm cười, chị ấy như định tạm biệt tôi.
...Nhưng, không biết vì sao...tôi có linh cảm xấu.
"---"
Tôi hít môt hơi dài.
"Sao thế, em định đi đâu vậy?"
Senpai hỏi.
Ngay lúc đó, tôi chạy một mạch.
Tôi thở dốc.
Xa thế này rồi.
Chạy hết tốc lực đến cỡ này, chị ấy không đuổi kịp tôi được đâu----
"Tohno-kun này, chạy lung tung như thế nguy hiểm lắm đó."
Ai đó vỗ vai tôi từ phía sau.
"Óaaaa!"
Tôi nhảy dựng lên.
Senpai đứng ngay sau lưng tôi giống như đương nhiên phải thế.
"Tại, tại sao chị lại đi theo em hả Senpai?"
"À, nếu để em đi một mình thì chị rất lo đó."
Chị ấy nói rất tự nhiên.
"À, vâng."
Tôi chẳng biết đáp sao nữa.
"---Đợi chút đã Senpai. Em tưởng chị bảo em có thể làm theo ý thích cơ mà?"
"Đúng rồi, em cứ tùy tiện đi Tohno-kun."
Senpai gật đầu và mỉm cười.
"...Tốt quá, em tưởng mình nhầm. Vậy thì, tạm biệt chị nhé. Chị không cần đi theo em đâu."
"Hớ? Chị có đi theo em đâu."
"---Ơ này Senpai?"
"Chị có việc ở công viên thôi. Chị chẳng biết em định đi đâu cả, Tohno-kun ạ, nhưng nếu em không định đến đó, thì chúng ta nên tạm biệt thôi."
"---"
Ra thế.
Rõ ràng, tôi chẳng có gì để phản bác chị ấy.
Tôi không thể cãi lại, nhưng---
"Chị ơi, đừng đến được không! Arcueid đang ở công viên đó!
Chị thừa biết cô ta ghét chị thế nào chứ? Nên em không thể để hai người gặp nhau được!"
"Ồ? Em lo cho chị cơ đấy?"
"Tất nhiên rồi, em không muốn hai người phải đánh nhau. Em xin chị đấy, hãy quay lại đi!"
"---À, ra thế. Em chẳng quan tâm gì đến chị cả, em chỉ lo cho cô ta thôi, đúng chứ?"
Nhìn ra xa xa, chị ấy hoàn toàn mặc kệ lời tôi.
....Không biết tại sao,
tôi có cảm giác chị ấy cố tình nói vậy để trêu tôi.
"....Senpai ơi. Đừng bảo em là, chị vẫn còn tức chuyện sáng nay nhé...?"
Chị ấy chỉ mỉm cười im lặng.
....Chị ấy giận thật rồi.
Không thể sai được, chị ấy đang rất cáu.
"....Em biết rồi, chuyện sáng nay hoàn toàn là lỗi ở em. Em xin lỗi chị.
Nên---"
"Nếu em định đuổi chị chỉ bằng một câu xin lỗi, chị sẽ nện cho em một trận đó Tohno-kun."
"....Hớ?"
"Tohno-kun này. Chúng ta vẫn đang giận nhau đó. Xem ra chị vẫn chưa hết cáu đâu, nên đừng tưởng là nói vài câu là xong."
"Ừm...Senpai?"
"Nếu em quay trở về, chúng ta có thể làm lành, nhưng chị biết điều đó là không thể.
Nên chẳng còn gì để nói hết.
Em không cần xin lỗi gì. Chị không quan tâm chuyện sáng nay đâu."
Chị ấy nhìn lại tôi bằng đôi mắt lạnh như băng.
"Nhiệm vụ của chị là tiêu diệt vampire. Mọi thứ khác chỉ là vô nghĩa."
Senpai tiến vào công viên.
"Đợi đã---Senpai!"