Chương 17: Sáng hôm sau
“Này Cabe, chỗ này rồi làm sao nữa?”
“À, đoạn này thì ngài nên đan chéo thế này, rồi như vầy, như vầy là được.”
Twilight làm theo những gì anh ấy bảo. Cabe đang chỉ cho cậu cách đan găng len, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa thể làm những sợi len hết rối vào nhau.
“Cũng rắc rối phết nhỉ. Lúc đầu thì tôi tưởng cũng dễ thôi, nhưng làm rồi mới biết.” Twilight thở dài, tháo rời chiếc xe ra để tìm hiểu cấu tạo rồi ghi nhớ từng bước lắp ráp lại, nó cũng không phiền phức như thế này.
“Ban đầu lúc học tôi cũng không tốt hơn ngài bao nhiêu đâu, nhưng tập dần sẽ tốt thôi.” Cabe mỉm cười động viên Twilight.
Thấy vẻ mặt ân cần của Cabe, Twilight không nói gì, cậu tạm ngừng việc đan len lại, nhìn chằm chằm vào Cabe.
Một lúc sau, cậu mới cất lời.
“Này Cabe.”
“Vâng? Có chuyện gì sao.”
Cabe, người cũng đang đan một chiếc tất, ngẩng đầu lên.
“Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi chưa?”
“Hả”
Câu hỏi của Twilight khiến Cabe đứng hình vài giây, hiển nhiên anh cũng không hiểu tại sao cậu lại hỏi anh như thế.
“Ờm, nói sao nhỉ?” Twilight cũng cảm thấy hơi khó nói.
Cabe quá lương thiện, anh không hề hợp với công việc này. Trên chiến trường, Cabe được biết đến là một kẻ máu lạnh với sức khỏe kinh dị có thể bóp nát đầu của kẻ địch, nhưng ở đây, tại hậu phương, nơi anh ấy bộc lộ những cảm xúc thật dưới lớp mặt nạ, nó khác biệt đến nỗi người nhà cũng ngạc nhiên. Anh ta vô hại đến nỗi đôi khi mọi người còn thấy cảnh cả một đàn chim đậu khắp người anh ấy trong khi Cabe đang rải vụn bánh mì khắp nơi.
Do đó, một năm rưỡi, tính từ lúc thành lập, không phải một hai lần Cabe được thuyết phục để lui lại và làm việc ở tuyến sau, nhưng cậu ta luôn từ chối thẳng thừng, không băn khoăn nghĩ ngợi, với chỉ cùng một lý do.
“Tôi đi rồi thì ai thay thế tôi đây.”
Ở đội hậu cần, các Caster được che dấu dưới cái mác tiếp tế luôn linh động di chuyển để hỗ trợ chiến trường với tầm bắn xa áp đảo mọi đơn vị Caster khác, nhưng bù lại, sức chịu đựng của họ lại quá mỏng so với mặt bằng chung trên thế giới, cho dù là các cán bộ như Jet, Rag hay kể cả Twilight.
Do đó, những cá nhân với sực mạnh vượt trội trong đội hậu cần, tiêu biểu như Matt và Cabe, thường có trọng lượng và trách nhiệm rất lớn. Nếu những Caster xuất hiện để cứu những thành viên trong đội chiến đấu, bọn họ là những người sẽ phải xuất hiện để cứu chính những Caster đấy trong tình huống nguy cấp.
Và lý do quan trọng nhất, những con người đặc biệt này rất khó thay thế. Matt rất mạnh với kiếm kỹ và khả năng đánh tay đôi, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của anh lại chẳng bằng một phần mười người lính kì cựu trong đội 1 hoặc 2, thế mà Twilight lại giao cho anh nhiệm vụ bảo vệ cho chính mình trong mỗi chiến dịch.
Lý do? Twilight làm thế nào để tin tương giao lưng được một đám quân tập hợp lại với nhau chỉ vì tiền giờ? Ít nhất thì đám đội phố đội hậu cần còn đỡ, cũng là người do cậu đẩy lên, còn người ngoài thì thôi…
Và trong đội hậu cần, Cabe là người phù hợp nhất để hỗ trợ cho Matt, khả năng chống chịu của anh bù đắp lại cho người đồng đội chỉ biết lao lên kia.
Đây là lý do Cabe luôn lấy ra giải thích. Nhưng Twilight lại không cảm thấy hài lòng với câu trả lời đó, cậu nghĩ một lúc rồi đổi tông giọng hỏi.
“Cabe, anh là một trong số ít người tôi quan tâm nhất, việc chuyển anh về hậu phương là một biện pháp để bảo vệ anh, tại sao anh không chấp nhận?”
“Lý do sao?” Cabe trầm ngâm một chút. Twilight ngồi cạnh thì tập trung chờ đợi câu trả lời của anh, bầu không khí củ hai người trở nên yên lặng hẳn, chỉ để lại những tiếng gió đêm thổi, tiếng lửa trại tí tách, cùng tiếng ngáy ngủ của những người khác đang cố cuộn sâu mình vào trong chiếc túi ngủ
Đối mặt với Twilight, Cabe cảm thấy cậu thật sự coi anh là một người quan trọng với cậu ấy. Anh mềm lòng trả lời
“Thôi được rồi, tiểu đội trưởng, tôi sẽ nói cho ngài lý do, nhưng ngài phải hứa với tôi một điều. Ngài sẽ không bao giờ ép buộc tôi phải lùi về sau.”
“Tôi đồng ý”
Điều kiện của anh, Twilight đã đồng ý ngay không chần chừ.
Nhưng Cabe lại hơi nghi ngờ điều đấy, không ai không biết tính của Twilight trong đội hậu cần. Cậu ta hứa là sẽ không làm, nhưng không có nghĩa là ngay ngày mai sẽ có một mệnh lệnh từ cấp cao hơn, Boss hoặc Hisomaru, đưa xuống.
Dù gì thì cũng khó giấu mãi, Cabe lấy quyết tâm.
“Nào, nói nhanh đi!” Twilight hào hứng thúc dục.
“Xong chuyến này, khi chúng ta về Rim Billiton, tôi sẽ nói cho ngài biết.”
“Hả? Sao không nói giờ luôn cho nhanh?”
“Thôi nào, đây là hạn mức cuối tôi có thể nhượng bộ rồi.”
“Thôi được rồi, đã hứa rồi thì đừng có ch.ết trước khi hoàn thành nhá.”
“Vâng, thưa đội trưởng.”
…
……
--------Quay lại hiện tại------------
Twilight mở mắt, cậu lơ mơ ngồi dậy.
Trước mắt cậu là căn phòng cũ, với một ít ánh sáng len lỏi qua chiếc rèm được chắp vá nhiều chỗ.
“À phải rồi.”
Twilight xoa đầu trèo xuống giường, cậu không có thói quen mở rèm cửa sổ nên bước thẳng ra ngoài luôn.
Căn nhà vẫn như tối qua, nhưng hình như không có ai ở nhà.
Twilight ngó xung quanh một chút, không thấy ai, cậu thử đi xuống dưới bếp, ở đây cũng tối đen, có vẻ như để tiết kiệm chất đốt, gia đình này không đốt đèn trong nhà vào buổi sáng, kể cả lò sưởi ở phòng khách cũng tắt lửa.
Dưới bếp, có một ổ bánh mì được đặt trên bàn, cùng với một ít súp thừa từ tối qua được đậy cẩn thận. Nhà không còn ai, nên có vẻ nó là dành cho Twilight, nếu không phải, cậu sẽ xin lỗi sau.
Chưa đụng vào tô súp vội, Twilight tiếp tục lòng vòng quanh bếp, cậu không tìm thấy thứ mình cần. Thất vọng, cậu nhẩm chắc để lúc nào đó sẽ hỏi thử Adam, còn bây giờ, Twilight húp hết tô súp, nhưng để lại ổ bánh mì.
Tối hôm qua, cậu có để ý rằng cô bé của cặp vợ chồng này rất có hững thú với đồ ăn, không biết là do sở thích hay vì đói, nhưng cái quan trọng là bây giờ có thể dùng đồ ăn để dụ dỗ cô.
Adam cực kì cẩn trọng, cậu không biết ông ấy biết nhũng gì và tiết lộ những gì, nhưng chắc chắn là không thể hoàn toàn tin tưởng được, nên nếu muốn biết về tình trạng thực sự trong thị trấn này hiện nay, dù không nhiều, nhưng những lời nói từ một đứa trẻ ngây thơ đáng tin hơn một người lớn xảo quyệt.
Gói ổ bánh mì lại bằng túi giấy được tìm thấy trong kệ, Twilight trở lại phòng khách để ra ngoài tìm Yelena.
Trên đường, cậu thử mở cửa phòng ngủ của cặp vợ chồng, nhưng nó đã khóa. Chắc chắn là có thứ gì trong đấy, không lý nào mà một gia đình ở đây lại có thể đầu tư một ổ khóa riêng cho phòng ngủ, dù có làm thì phải là ở phòng khách mới hợp lý.
Nhưng giờ không phải lúc làm chuyện này, cậu cần tìm cô bé kia càng nhanh càng tốt. Adam và vợ ông ta không biết đi đâu, nhưng cũng phải đi xa, họ có lẽ sẽ để cô bé chơi ở gần nhà hoặc đem theo, nhưng từ câu chuyện tối qua, về sinh vật kỳ lạ, nếu những người lớn có ý định đi đâu thì chín phần mười là đến khu mỏ, người ch.ết hết chứ quân nhu chưa chắc, lượng đồ đó có thể giúp họ rất nhiều nên chắc tất cả những người có sức khỏe đã được điều động để tìm kiếm đồ.
Và nếu thật là đến đó thì đám trẻ sẽ được ở nhà, không ai muốn trẻ em xem cảnh tượng máu me ở đó cả.
Chắc chắn như thế, Twilight mở cửa đi ra.
Ngoài trời, mặt trời đã sắp lên đến đỉnh, gần giữa trưa.
Twilight nheo mắt lại, dùng tay che đi ánh nắng, đã mấy ngày cậu chưa tiếp xúc với ánh sáng nên giờ nó khá chói.
Lúc bình thường trở lại, cậu mới có thể quan sát quang cảnh xung quanh.
Nhìn chung, nó khá giống thị trấn lúc trước, nhưng được cái là những ngôi nhà dược xếp xan sát nhau hơn, đây sẽ một lợi thế địa hình khi cần chạy khỏi đây, vì Twilight đã quen với việc bay nhảy qua những tòa nhà mái bằng thấp.
Nhưng sự khác biệt giữa hai thị trấn, lần đầu nhóm của Twilight đến nơi kia, họ thấy người dân còn có rất nhiều sức sống, nhưng ở đây, bầu không khí vắng tanh không một bóng người.
Không sao, điều này cũng đã trong dự định. Twilight vận động một chút, những vết băng không chuyên nghiệp hơi làm hạn chế di chuyển, nhưng không thành vấn đề, những vết bỏng cũng đã hết rát, điều này khiến Twilight khá vui mừng, không biết có để lại sẹo không nhưng thế này là tốt lắm rồi.
Nhớ lại bố cục của thị trấn trước, Twilight mò đường đi tới quảng trường, có lẽ những đứa trẻ được tập trung ở đó.
Những thị trấn được xây dựng sẵn như một trại tập trung bên cạnh khu mỏ nên bố trí của những tòa nhà, quảng trường, khu mỏ cũng gần giống nhau.
Trên đường, Twilight cũng tranh thủ nhìn quanh, đánh giá địa hình.
Nhưng chưa kịp tới nơi, người Twilight cần tìm đã xuất hiện.
Trước mặt cậu, Yelena đang loạng choạng bước về nhà.
Cô bé mặc một bộ đồ xám đặc trưng, nhưng giờ đây nó dính đầy bùn đất. Trên đầu tóc cô bé còn vưỡng vãi tuyết, chân trái thì có một vết trầy. Khóe mắt cô bé rơm rớm nước mắt, nhưng Yelena không hề khóc, cô cố gắng bước về nhà.
Phía còn lại, Yelena cũng nhìn thấy Twilight, cô không để ý đến cậu, lướt qua
Nhưng Twilight thì không như vậy, cậu lập tức tóm lấy tay cô bé.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Không có gì.” Yelena cố gắng giật tay thoát ra, nhưng vô dụng. Twilight đã kéo cô lại, nhấc lên.
Mặc kệ Yelena đang cố gắng vùng vẫy, cậu cúi đầu, dùng tay còn lại kiểm tr.a vết xước ở chân cô bé.
“ch.ết tiệt!”
Có vài vết tinh thể được kết tinh ở chân cô bé, hiển nhiên là do không đươc điều trị đúng cách, nhưng mới chỉ nhiêu đâu không khiến người ta ch.ết ngay được, còn có thể sống được vài chục năm nữa.
Nhiều người quan niệm rẳng tiếp xúc với Infected thì sẽ bị nhiễm bệnh, nhưng qua vài thí nghiệm khi sống trong đội hậu cần, Twilight để ý rằng nếu không tiếp xúc trực tiếp với tinh thể Originiums thì tỉ lệ nhiễm bệnh là cực kì thấp. Cậu nghe điều này từ Celina, người từng tiếp xúc một thời gian dài với thế giới ngầm với vai trò một bác sĩ chui.
Thế nên, trong nhận thức của Twilight, việc tiếp xúc với người nhiễm bệnh mà không có đồ bảo hộ vẫn có thể thực hiện. Thế nên cậu thản nhiên xách tay Yelena, một đứa trẻ nhiễm bệnh lên trong vô thức mà không để ý.
Chân của Yelena đang chảy máy, vết xước không sâu lắm, nhưng để lâu thì sẽ nhiễm trùng.
Twilight nghiêm mặt lại, mặc kệ sự chống cự của Yelena, cậu xách cô bé đến thềm nhà gần đó, đặt cô xuống rồi kiểm tr.a vết thương. Không có dụng cụ y tế, Twilight hốt tạm một đống tuyết, xé một bên tay áo, bọc lại thành túi để chườm lạnh cho cô bé.
“Ư ư ư.” Túi tuyết chạm vào chân Yelena, khiến cô bé rên rỉ.
“Đừng có khóc, mới có tí xíu này đã rên rỉ. Mấy vết trên người anh còn đau gấp mười lần cái này.” Twilight nói. Sau một lúc chườm lạnh, cậu gia tăng nhiệt độ trên tay mình, khiến túi tuyết tan thành nước để rửa vết thương. Không có vật dẫn, đây là những gì cậu có thể làm.
Xong xuôi, Twilight xé nốt tay áo còn lại, tạm thời băng lại vết xước. Vì băng hơi chặt khiến vết xước đau, Yelena theo bản năng muốn tháo băng ra, nhưng Twilight lập tức giữ tay cô lại.
“Đây là vải cũ, đừng có động vào kẻo nó ránh luôn.” Cẩn thận điều chỉnh lại vết băng, Twilight dăn dò.
Yelena nghe thấy, gật đầu, cô đứng dậy định đi về, nhưng bị Twilight tiếp tục ngăn cản.
Yelena tức giận, mặc kệ cậu ta, cô đứng dậy rời đi. Nhưng…
“Ngồi yên đó.”
Một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ phía sau, khiến cô sởn tóc gáy, yên lặng trở lại vị trí cũ.
Thu hồi áp lực Twilight cũng bình thường trở lại.
Cậu lên tiếng dò hỏi.
“Sao nhóc lại bị thương?”
“Không có gì?” Yelena lập tức đánh gãy câu hỏi của cậu.
“Tại sao?” Twilight gằn giọng hỏi.
“Không phải chuyện của anh!” Yelena gào lên, tuy vậy, nước mắt cô chảy ra.
“Tôi không muốn làm phiền cha mẹ!”
Nói xong, cô bé bật khóc tại chỗ.
“Cho dù bị bắt nạt thì tôi cũng không muốn làm bố mẹ trở nên lo lắng.” Yelena tức giận gào khóc, cô bắt đầu nói xấu những đứa trẻ khác trong thị trấn.
Đối mặt với cô bé, Twilight cực kì hoang mang, từ nhỏ đến giờ, cậu rất ít khi bị bật ngược lại, cho dù cãi nhau với Lightning thì cậu luôn là người thắng. Nên bây giờ, bị một cô bé khóc cãi lại như thế này, cậu vẫn chưa biết làm sao cả.
Mà vừa bật được hai ba câu, cô bé khóc ngay lập tức. Lúc này phải làm gì, cậu chưa gặp trường hợp này bao giờ.
Twilight ú ớ không biết làm gì, còn Yelena thì khóc lên khóc xuống. May là lúc này thị trấn chả có ai.
Một hồi sau, tiếng khóc cũng nhỏ dần đi, Yelena xả hết những uất ức trong lòng cũng bình tình lại.
Mặc dù đang rất tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cực kì không biết làm gì của Twilight, cô lại bật cười.
Cha cô, Adam đã dặn là không được tiếp xúc quá sâu với Twilight vì không chắc được cậu là người xấu hay tốt. Nhưng Yelena lại chỉ cảm thấy cậu là một người khá…kì lạ.
Tối hôm qua, cô cảm thấy thù địch với Twilight vì cậu bỗng nhiên xuất hiện và chiếm bớt khẩu phần ăn của cô. Mới nãy cũng vậy, khi cậu chặn đường cô.
Nhưng bây giờ, Yelena cảm thấy cậu bé ngồi cạnh cô là một người rất tốt bụng.
Từ khi sinh ra ở thị trấn này, vì tính cách lạnh lùng lập dị của mình, cô là đối tượng hay bị những đứa trẻ khác bắt nạt và xa lánh.
Mới nãy, lúc đang xây người tuyết, cô bị một đứa trẻ bự con hơn cố tình xô ngã. Không những thế, cô còn bị những đứa khác hùa vào đỗ lỗi là đã ngáng đường chúng chơi đùa và đuổi cô về.
Trong hoàn cảnh này, việc Twilight xuất hiện và băng bó vết thương cho Yelena mặc dù bằng một cách hơi thô lỗ, nhưng đã để lại một chút xíu xìu xiu ấn tượng tốt trong lòng cô.
Đúng, chỉ chút xíu xìu xiu thôi.