Chương 34: Cháy

Trong tòa thị chính.
“Zehahaha uống đi, uống vì những thu hoạch của chúng ta ngày hôm nay.” Tên đội trưởng đội tuần tr.a hào hứng phát biểu.
Hắn đang tổ chức tiệc ăn mừng cho thu hoạch ngày hôm nay.


Tuy quân ngũ không cho phép tự tiện ăn chơi như thế này, nhưng với lối sống phóng túng của đám lính này, trái quân lệnh là chuyện thường ngày.
Mặc dù hành vi tàn sát dã man của chúng ngay từ đầu đã trái quân lệnh rồi, những nhà cầm quyền Ursus vẫn chưa mất trí đến mức tạo


ra một cuộc bạo động Infected ngay trong quốc gia của họ, đặc biệt là khi chiến sự đang dần cao trào.
Những kẻ thực hiện hành vi này đáng bị đem đi tử hình ngay lập tức.
Nhưng vì chính sách dồn toàn lực cho chiến tranh, Ursus đang thực sự thiếu nhân tài để phát triển đất nước.


Đó là lý do lũ sâu mọt này có thể qua mặt dễ dàng vậy.
Nếu có ai đã từng đi qua các quân khu gần ngay chiến trường, họ có thể thấy được điều kiện sống của binh lính ở đó chẳng khác gì địa
ngục.
Còn ở đây thì…
Chẳng biết phải nói như thế nào.


Cứ nhìn vào khung cảnh ăn chơi này là đủ hiểu.
Người Ursus rất biết giữ vững những quan niệm truyền thống của họ.
Thế mà tên đội trưởng đang nằm say lăn quay trên vị trí đáng lẽ phải thuộc về những người lớn tuổi nhất, những người đáng được kính
trọng trong thị trấn.


Còn lũ lính thì ăn uống cẩu thả, rượu chè, thức ăn vương vãi khắp nơi.
Tòa thị chính từng là nơi linh thiêng mà những người trai tráng trong thị trấn tập hợp để bàn luận về những vấn đề trong đời sống hay
thực hiện các văn hóa của họ.


available on google playdownload on app store


Nhưng giờ đây, nơi này chả còn tí khung cảnh uy nghiêm nào nữa.
Tất cả đã bị lũ sâu mọt này hủy hoại.
“Này chỉ huy-ợ…mục tiêu tiếp theo của chúng ta là gì vậy?”
Giữa bữa tiệc, một tên lính cũng đang say mèm tiến đến chỗ tên đội trưởng hỏi.


Không chỉ hắn, bọn lính còn lại cũng muốn nghe.
Kể từ khi tên đội trưởng và đội phó được bổ nhiệm đến đây, bọn chúng chưa ngày nào ăn chưa no.
Mặc dù đang say, nhưng chưa đến mức quên trời quên đất, tên đội trưởng giơ tay lên ra hiệu cho lũ lính yên lặng rồi nói.


“Bớt khát máu đi, trong khoảng thời gian này chúng ta không thể làm ăn gì được đâu.”
Nhìn vẻ mặt thèm khát của đám lính, hắn nói tiếp.
“Còn nếu muốn ngồi tù bóc lịch thì cứ thoải mái.”
“Sha ha ha ha.” Đám lính phá lên cười.


“Tốt, không nói những chuyện này, uống đi, ngày mai không uống được nữa đâu.”
“Ngài nói đúng, uống, uống đi.”
“Kuhahaha.”
Sau màn phát biểu nhỏ của tên đội trưởng, bữa tiệc lại được đẩy lên cao trào.


Nhưng đang uống nửa chừng, thì tên đội trưởng phát hiện chai rượu đã vơi đi gần hết.
Hắn lớn tiếng gọi mấy tên khác mang rượu ra, nhưng tất cả chỗ rượu trong tòa nhà này đã bị uống hết.
“Tch, mất cả hứng.”
Tên đội trưởng chống tay bò dậy.


“Này, ai đó đi lấy thêm rượu đi.” Hắn nhìn xung quanh, nhưng không có ai đứng dậy đi cả.
Một tên lính nói với hắn.
“Có mấy người đi lấy từ nãy rồi mà, sao giờ mà chưa về vậy?”
“Ai biết được?”
Đúng lúc này, có tiếng cửa mở ra.


Đám lính đều quay về phía đó, vì nghĩ sắp có rượu để uống tiếp.
Nhưng người đứng ở đó, không phải là một tên lính tuần tr.a Ursus, mà làm một thằng nhóc lạ mặt đeo mặt nạ và mang áo choàng, tay
cầm một chai gì đó.


Trong lúc bọn lính đang ngu ngơ vì chưa hiểu gì thì tên nhóc đã mở lời trước.
“Xin lỗi, tôi đến để giao hàng.”
“Ngươi là ai!”
Tên đội trưởng là tên đầu tiên tỉnh ra, hắn chộp lấy vũ khí được gác bên cạnh.


Trong bầu không khí đầy mùi rượu này, hắn ngửi thấy một mùi hương khác lạ.
Nhưng khó có thể nhận ra nó là gì.
Không để tên đội trưởng đợi lâu, Twilight đã đưa cho hắn đáp án.


“Đây là món quà từ những người vô tội mà các ngươi đã hãm hại, nhận lấy rồi ch.ết đi!”
Cậu đưa cái chai trong tay lên cao, vận sức ném vào giữa căn phòng.
Cái chai va chạm với sàn nhả, vỡ ra.
Bên trong tràn ra một mảng một thứ chất lỏng kì lạ.


Lúc này, tên đội trưởng cũng nhận ra đó là mùi gì, mùi xăng.
Đồn tử của hắn co rụt lại, tên đội trưởng vội gào lên.
“Chặn nó lại!”
Tiếng gào cảnh tỉnh tất cả lũ lính còn lại trong tòa nhà, nhưng đã quá trễ.
Một quả cầu lửa nhỏ xinh đã bay vào ngay giữa bãi xăng đó.


Tác giả của nó, Twilight thì thu cây gậy lại, cúi chào rồi rời khỏi tòa nhà.
Bãi xăng được bắt lửa, bùng lên cháy mãnh liệt.
“Lao ra ngoài. Mau!”
Thấy lửa lan càng ngày càng nhanh, tên đội trưởng hoảng hồn, hắn vội hô lên với đồng đội rồi nhắm tới cửa chính lao tới.


Vì được làm bằng gỗ, tòa nhà bắt lửa rất nhanh.
Nhưng theo lý thuyết mà nói, với thời tiết lạnh giá ở Northern Tundrae này, lửa không thể lan ra quá nhanh. Vẫn có thời gian để đám lính
đào tẩu.
Dĩ nhiên Twilight biết điều này, và cậu cũng đã tính trước.


Ngay khi Twilight vừa bước ra khỏi tòa nhà, Yelena cùng Rag ở hai cánh đã lập tức ném thêm vài chai Molotov vào qua cửa sổ.
Và hình như chưa đủ thõa mãn, Twilight, ngay vừa khi bước ra ngoài đã lập tức thổi cho ngọn lửa bùng lên còn dữ dội hơn.
Chẳng quá vài phút, ngọn lửa đã bao phủ khắp tòa thị chính.


“Nhanh lên, mở cửa ra!”
Bên trong tòa thị chính, tên đội trưởng là người đầu tiên tới được cửa, hắn dùng sức tung vào nó.
Rầm.
Nhưng cánh của không hề động đậy.
Dù có kéo đóng mở như thế nào thì cũng không làm cho cánh của xoay chuyển được.


“Sao lại không mở được thế này!”
“ch.ết tiệt! Mở ra!”
“Tên nhóc kia, mi liệu hồn mà mở cửa ra nếu không…”
Lúc này, đám lính cũng tỉnh rượu mà chạy đến, nhưng cũng không thể làm gì được.


Có một vài tên dự định lao ra ngoài bằng đường cửa sổ. nhưng lửa cháy ở phía đó quá lớn nên chưa kịp đến gần thì đã cháy khô.


Ở đối diện, hiển nhiên sau khi ra ngoài, Twilight đã chặn cửa bằng một chiếc xe mà đám lính lái tới đây, chúng được đỗ không xa tòa thị chính.(Rag đã lái nó)


Ở bên trong toàn nhà, đám lính từng tên một bị thiêu sống đến ch.ết, số còn lại thì có kẻ la hét, có kẻ chửi rủa, cũng có những tiếng kêu
cầu xin tha thứ.
Còn ở ngoài, Twilight giờ đây đang đứng dưới trời tuyết rơi.
Yelena cũng đang đứng ngay cạnh cậu.


Còn Rag thì lẳng lặng đứng một góc nào đó xem hai người họ.
Đứng nhìn khung cảnh sáng rực giữa trời đêm này, Twilight cảm thấy thỏa mãn.
Tiếng lửa cháy tí tách kết hợp với những tiếng la hét khi ch.ết dần ch.ết mòn của con người, cộng thêm mùi khét từ xác thịt cháy xém.


Khung cảnh trước đây tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt vời dưới ánh nhìn của Twilight.
“Nhưng tiếc thật, mới chỉ thế này vẫn chư thể coi là kiệt tác.” Twilight tự nhủ, rồi quay sang phía Yelena.
“Nó đẹp chứ?”
Yelena mặt không cảm xúc đáp lại.
“Đẹp lắm.”


“Tốt.” Cậu nhẹ cười nói, rồi tiếp tục quay lại hưởng thụ khoảng khắc này.
Yelena cũng thế, cô cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ tòa nhà đang bốc cháy, cũng từ Twilight nữa.
Nhưng Rag đang đứng không xa thì lúc này đầu anh đã trải đầy hắc tuyến.


“Xong, con bé hết cứu được rồi.” Rag cảm thán, ai dính với Twilight thì sẽ ít nhiều lây cái sở thích này của cậu ta.
Nhưng có vẻ như Yelena đã luân hãm quá sâu rồi.
Không biết làm gì, Rag đứng yên lặng, chờ đợi thông tin báo về từ hai bên kia.


Tòa nhà bùng cháy làm sáng rực cả thị trấn, cũng đã trở thành báo hiệu tấn công cho hai người bạn, chắc không phải chờ lâu nữa, tin
hoàn thành nhiệm vụ sẽ báo về.
-------------------------
---------
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội mãi đến tận đêm, đốm lửa cuối cùng mới tắt lịm.


Tòa thị chính, nó từng là tòa nhà lớn nhất cả thị trấn.
Nhưng giờ đây chỉ còn là một bãi đất trống.
Tất cả mọi thứ, kể cả những tên lính không tuần tr.a không thể thoát ra cũng không ngoai lệ.
Không còn mảnh vụ nào còn xót lại, tất cả đều đã hóa thành tro bụi.


Nhưng ch.ết như thế còn tạm, vì sau khi đốt xong, Twilight tìm một hiên nhà gần đó ngồi chờ tin hai người kia đem về.
Jet là người về trước, có vẻ như 7 tên lính không thể làm anh ta xây xát nổi.


“Báo cáo, toàn bộ lính tuần tr.a đóng gần khu mỏ đã bị tiêu diệt hoàn toàn, tôi đảm bảo không còn ai còn sống.”
“Tốt lắm Jet, anh có thể tìm chỗ nghỉ ngơi.” Twilight gật đầu thỏa mãn, tuy công việc dễ dàng nhưng Jet luôn hoàn thành một cách
nghiêm túc.


“Rag đâu rồi ạ?” Trước khi đi, Jet nhìn quanh rồi hỏi.
“Tìm chỗ giặt đồ, Yelena mang cậu ta đi rồi.” Twilight trả lời ngắn gọn.
Nghe lệnh Twilight, Jet cũng tìm một hiên nhà gần đó nằm xuống, đảm bảo cậu vẫn nằm trong tầm chắn Arts của mình.
Twilight thì vẫn ngồi chờ Matt về báo cáo.


Hai người lẳng lặng chờ đợi.
Twilight cúi đầu không biết nghĩ gì trong khi Jet thì nằm tính nhẩm số sao trên trời.
Trời tuyết, nhưng vì cũng đang là đầu hè nên cũng không lạnh lắm, thực tế thì trời khá mát.
Thời tiết kiểu này dễ khiến người ta buồn ngủ.
Nhưng càng chờ lâu, Twilight lại càng sốt ruột.


“Matt rất mạnh, không lẽ anh ta bị đám lính kia dây dưa đến nỗi giờ này chưa về?”
Mang theo câu hỏi đó, Twilight ngồi dậy vẫy tay ra lệnh cho Jet.
“Anh qua chỗ Matt, xem coi có cần giúp gì không.”
“Vâng, tôi sẽ đi trước.” Jet gật đầu hành lễ tuân lệnh rồi cất bước.


Đợi Jet đi, Twilight cũng đổi vị trí, cậu leo lên mái nhà để hóng gió.
“Ừm, đêm nay trời mát đấy.”
Nói vậy, Twilight cũng híp mắt lại.
Như Matt, từ đêm hôm qua lúc rời đi thị trấn đến lúc quay lại, cậu cũng chưa được chợt mắt tí nào.


“Ngủ không đúng giờ giấc như vậy thì chả cao lên được đâu….”
Trong đầu Twilight văng vẳng lên tiếng ai đó từng nói.
Rồi…
“RZZZZZ…” Tiếng thở nhẹ vang lên trên mái nhà.
……….
…..
“Đội trưởng!”
Lúc Twilight tỉnh lại là khi một tiếng kêu cậu ở dưới nhà vang lên.


“Đội trưởng!”
“Gì!”
Twilight vươn vai ngồi dậy, ngáp một cái rồi đáp lại.
Ở dưới, Rag đang đứng gọi cậu.
“Đội trưởng, chỗ Matt có vấn đề rồi, mặc dù cậu ấy bảo không đáng làm phiền nhưng tôi và Jet thấy chuyện này ngài nên quyết định thì
hơn.
“?”


------------Đường phân cách---------------
“Tránh ra Jet, hắn ta không đáng được sống!”
“Bình tĩnh Matt, lệnh đội trưởng không bao gồm thường dân.”


“Thường dân? Đừng có đùa với tôi, ông nghĩ một kẻ sẵn sàng hi sinh hàng tá người vô tội để đổi lấy tư lợi cho bản thân là “thường dân”
à? Tránh ra, nếu không thì đừng trách tôi!”
Lúc mà Twilight và Rag chạy đến thì Jet mà Matt dã xung đột dữ dội.


Thậm chí cậu thấy Matt đã rút kiếm ra còn Jet thì luôn sẵn sàng đánh nhau bất kì lúc nào.
Còn Yelena, cô ấy đang đứng một khoảng sau lưng Matt và hướng ánh mắt căm hận dữ dội về phía Jet.
Không, đúng hơn là ở phía sau anh ta.
“Dừng lại hết, ngay lập tức!”


Thấy Matt và Jet như muốn lao vào nhau bất cứ lúc nào, Twilight vội dừng họ lại.
“Dualah!”
“Đội trưởng!”
Ba người cũng nhìn thấy Twilight đến.
Ngoại trừ Yelena thì hai người kia vội dừng lại hành lễ.
Twilight lúc này mới nhìn qua xung quanh.
Đây là một bãi đất trống nhỏ.


Ở đây, ngoài xác của lũ lính vẫn còn nằm la liệt khắp nơi.
Cậu còn thấy một vài cái xác của trẻ em được chồng lên một chỗ.
Ở phía một góc tường, còn một vài đứa trẻ đang ngồi co ro sợ hãi.


Không thấy gì hữu ích để suy đoán, nhưng ít nhất mặt của Twilight đã dãn ra, có vẻ như không phải là đám lính kia phản lại Matt hay gì.
“Có chuyện gì xảy ra?” Twilight nhìn về phía hai chủ nhân của cuộc xung đột hỏi.


Để tránh xung đột nội bộ, Twilight nhắm mắt cho qua những cuộc đánh nhau nhỏ mang tính chất so tài và đùa giỡn.
Nhưng nhìn qua thì thấy có vẻ đây không phải so tài rồi.
Nhưng người trả lời cậu lại là Rag.
“Thưa đội trưởng…” Anh chỉ về sau lưng Jet.
Twilight bước qua một bên nhìn thì thấy.


Đằng sau Jet, là một người đàn ông có vẻ thô lỗ đang dựa lưng trên một bức tường. Trên người ông ta be bét máu, trên ngực còn có một
vết chém hơi nông.
Twilight nhíu mày không hiểu, lại quay sang phía mọi người.


Lúc liếc qua chỗ Yelena, thấy vẻ mặt cô bé trông cực kì giận giữ khi nhìn vào tên đàn ông, cậu sực hiểu gì đó.
“Ngài đoán đúng rồi đó.” Lưu ý vẻ mặt của Twilight, Rag nói.
“Đội trưởng!” Matt tức giận nói.
“Hắn không thể sống, những gì hắn làm, hắn đang ch.ết!”


Jet thì không nói gì, công việc của anh là kéo dài thời gian cho đến khi đội trưởng tới, anh bước qua một bên nhường chỗ cho hai người
họ.
Twilight không nói gì, cậu chỉ nhìn sâu vào tên đàn ông.


Hắn vẫn chưa ch.ết, vết chém không đủ sâu, nhưng mất máu quá nhiều đã khiến ý thức Ethan trở nên mơ hồ.
Twilight hít hơi sâu.
“Kể tôi chuyện gì đã xảy ra.”
-Một phút kể chuyện-


“Vậy là, lúc Matt nhận lệnh tiêu diệt đám lính ở đây…anh ta thấy lũ lính đang ngồi cười đùa khi bắt trẻ em giết lẫn nhau thì điên lên lao
vào đồ sát hết chúng…rồi anh ta phát hiện tên kia đang giả ch.ết trong đống xác…rồi lúc đó Jet tới, rồi sau đó là Rag và Yelena…rồi Yelena


và hắn cãi nhau…rồi là người nghe nội dung cuộc cãi vã, anh không nhịn được mà rút kiếm ra chém hắn…Đúng không?”
“Vâng, ngài nói đúng rồi.” Matt nói.
“Được rồi, anh không làm sai, nhưng đáng bị phạt, đứng qua một bên đi.” Twilight thản nhiên nói


“Hả? Vâng.” Matt ngoan ngoãn đứng sang một bên, Rag vỗ vai an ủi cậu ta.
“Yelena, nhóc lại đây.” Twilight nhìn qua chỗ Yelena nói.
“Vâng.” Cô bé chạy tới đứng cạnh cậu.
Twilight rút khẩu súng trong balo ra, lắp đạn rồi cầm ngược nòng súng, đưa nó cho Yelena.
“Cầm lấy nó và giết hắn đi.”
“Hả?”


“Nhóc nên là người làm chuyện này, Matt nói đúng, hắn không đáng được sống.” Twilight nghiêm túc nhìn vào cô bé nói.
“Nhóc không biết, nhưng anh đủ hiểu được những việc hắn đã làm. Thế giới này, vốn dĩ không có công bằng, lòng nhân từ chỉ là gánh


nặng. Nhưng nếu nhìn vào đây, hắn chính là hung thủ gián tiếp gây ra cái ch.ết cho cha mẹ nhóc. Lòng hận thù là một chất độc, nó sẽ ăn
sâu vào trong tâm trí và ảnh hưởng sâu sắc đến nhóc. Thế nên để nó kết thúc ở đây đi.”


“Đó là lý do đội trưởng luôn xử lý hết tất cả mọi nhân tố có thể hướng sự hận thù lên ngài phải không?” Rag đứng ngoài đùa nói.
Nhưng Twilight liếc nhìn, khiến anh ta giât mình im bặt.


“Vậy nên, anh sẽ để nhóc quyết định. Giết hắn và trút bỏ mọi sự thù hận, hoặc là để hắn sống mà bỏ qua hận thù để sống tiếp.”
“Anh biết có hơi tàn nhẫn khi để một đứa bé mới chỉ 6,7 tuổi giết người, nhưng nhóc là người duy nhất có quyền làm việc này.”


Twilight cầm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, nó đang run lên. Cậu đặt khẩu súng trong tay mình rồi nắm chặt tay.
“Quyết định đi Yelena, sống hay ch.ết, hắn phụ thuộc vào nhóc.” Twilight bỏ tay Yelena rồi lùi ra xa.
Không chỉ cậu, ba người Rag, Jet và Matt cũng yên lặng chờ đợi kết quả cô chọn.


Yelena cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay rồi lại ngẩng lên nhìn vào Ethan.
Cô nhớ lại những ngày mình ở cùng cha mẹ, nhớ lại cảnh lúc hai người họ ôm mình chạy trốn, nhớ lại lúc họ sẵn sàng ở lại cầm chân để
cô chạy tiếp.


Và cuối cùng, lúc cô nhìn thấy cái xác lạnh tanh không còn sức sống của hai người họ nằm trên thềm tuyết lạnh lẽo.
Cô bé rơi vào trong trầm mặc, nhưng sau đó, cô hít sâu một hơi, giơ tay đưa vào cò súng, nhắm ngay Ethan đang gục trên vách tường.


Cô đã nhìn thấy Twilight sử dụng thứ này, cô biết nó có thể làm gì.
Yelena nhắm mắt lại, tĩnh tâm.
Rồi cô bé mở to mắt ra.
Đoàng!
…….
Súng nổ, nhưng nó bắn xuống đất.
Nhưng không phải do cô bắn trượt, mà là vì Yelena không muốn bắn.
Cô hạ súng xuống rồi trao trả nó cho Twilight.


“Trả cậu. Tôi không muốn giết hắn.” Cô bé kiên định nhìn vào mắt Twilight nói.
“Không phải vì tôi không dám giết hắn, mà là vì giết hắn thì cha mẹ tôi cũng không thể sống lại được.”
“Nếu giết hắn mà chả có lợi ích gì thì sao phải giết, đúng không?”


Câu cuối, cô bé bắt chước theo kiểu nói của Twilight, khiến cậu cùng ba người kia phì cười.
Còn đầu Rag thì càng ngày càng thêm nhiều hắc tuyến.
“Thôi xong, về phẩm chất thì không lo nhưng mà thật sự là hết cách cứu rồi.”
“Tốt lắm, anh tôn trọng quyết định của nhóc.” Twilight vỗ vai an ủi Yelena nói.


Rồi cậu quay sang “dịu dàng” nhìn Rag. ( Đừng tưởng tôi không biết anh đang đá xoáy tôi ) khiến anh ta co rụt người vì sợ hãi.
“Hai người chia nhau ra gác đêm.”
“À mà đừng quên dọn dẹp chỗ này.” Twilight nói với Matt và Jet, coi như hình phạt.
Hai người cũng không dị nghị gì hành lễ tuân lệnh.


Còn Rag, Twilight nói với anh.
“Đi thám thính thình hình xung quanh đây, có chuyện gì thì báo gấp cho tôi.”
“Ơ thế tôi không được ngủ à, sáng giờ tôi làm nhiều mà?”
“Anh muốn ngủ à?”
“Không, tôi đi ngay đây.”
Rag tranh thủ bỏ chạy.
Còn Twilight và Yelena thì cùng nhau trở về căn nhà.


--------------------------------
-------------
Twilight mở cửa bước vào nhà.
Bên trong khung cảnh không hề thay đổi.
Vẫn là lò sưởi nhỏ, vẫn là cái sofa cũ rách.
Vẫn là căn hai căn phòng ngủ đơn sơ, vẫn vậy, chả khác lúc Twilight rời đi.
Nhưng giờ đây, nó đã thiếu đi hai con người.
Hai vị chủ nhân của căn nhà.


Chỉ còn lại hai đứa nhóc.
Twilight cùng Yelena lẳng lặng bước vào, rồi cả hai dừng trước chỗ phòng ngủ.
“Vậy, chia ra như cũ nhỉ?” Yelena hỏi, cô sờ lên chiếc chìa khóa phòng vẫn luôn nằm tren cổ cô.
“Chắc là vậy thôi.” Twilight nhún vai.
“Nhóc nên ngủ sớm đi, hôm nay rất nhiều chuyện xảy ra rồi.”


Nói xong, cậu chào tạm biệt Yelena rồi quen thuộc mở cửa bước vào phòng leo lên giường ngủ ngay.
Còn lại Yelena đứng ngoài cửa.
Cô bé vẫn nhìn chằm chằm hồi lâu vào chiếc chìa khóa.
“Đúng vậy, hôm nay quá nhiều thứ xảy ra rồi.”
Yelena mở cửa phòng, vứt chiếc chìa khóa vào trong.


Cô nhìn vào căn phòng của cha mẹ lần cuối rồi đóng cửa lại.
Cạch!






Truyện liên quan