Chương 87.5: Hậu chiến dịch( Ngoại thành)

20:00
Doanh trại cánh quân viễn chinh Ursus phía Đông.
Leng keng! Leng keng!
"Đồ ăn tối đê, đồ ăn tối có rồi đây! Mọi người lại lấy đi!" Vừa rung chiếc chuông "Leng keng!" trên tay, tên lính Ursus phụ
trách nấu ăn thông báo to cho những người khác đến lấy.


Cho dù là ở đâu, thông thường, khi đến giờ ăn, tất cả mọi người đều sẽ rất hào hứng.
Nhưng quân Ursus phía đông hiện tại thì không.
Thất bại muối mặt trước đợt phản công của Bloody Lines, rụt đầu bỏ chạy tận đến cảng nơi neo tàu đổ bộ, tinh thần của


quân Ursus ở đây tụt thấp đến cực điểm.
Nếu là quân chính quy thông thường, một thất bại nho nhỏ nếu không đủ tác động đến cả chiến cục tổng thể sẽ chẳng có
mấy sức ảnh hưởng đến họ, thua hôm nay mai thắng lại là được.


Nhưng nếu là dân binh hoặc tân binh mới lần đầu ra trận, mang trong mình một cái tôi lớn lao cùng sự khinh thường đối thủ,
một thất bại chóng vánh như thế này rất dễ dàng bẻ gãy tâm lý của những người lính non nớt ấy.


Đặc biệt khi mà trong một lực lượng quân đội với 80% là những người lính như vậy, chỉ cần một người tỏ ra có dấu hiệu sụt
chí, những kẻ khác cũng sẽ dần bị xuống tinh thần.
Đó là hiện trạng hiện nay của lực lượng viễn chinh Ursus phía đông.


Họ thua, thua một cách chóng vánh, một cách tủi nhục, mọi chuyện diễn ra như thể một đám giang hồ đao to búa lớn rượt
đánh một thằng nhóc mà họ coi là nhỏ bé, nhưng khi thẳng nhóc đó chỉ vừa mới chống trả lại một chút, cả đám giang hồ bị


đánh cho không lần ra đông tây, phải ôm đầu thục mạng bỏ chạy.
Không còn bất cứ người lính Ursus ở phía đông nào đủ tinh thần để có thể tiếp tục trở lại chiến đấu.
Thông thường, những tình huống như thế này vẫn xảy ra thường xuyên trên chiến trường. Trong trường hợp này, người chỉ


huy chỉ cần đơn giản làm một cái gì đó để thúc đẩy lại tinh thần của binh lính.
Toàn là lính mới thôi mà, dễ bị điều hướng theo dư luận lắm, đơn giản nhất thì cũng là ra lệnh cho những người lính có thâm


niên và kinh nghiệm trên chiến trường đi khắp nơi lan truyền những thông điệp mang ý nghĩa tích cực và sự hểu biết của họ
để xốc lại tinh thần những người khác.
Nhưng ở đây.
Ocschos, người bỏ mặc quân lính mà chạy đầu tiên khi mà Bl phản công, sau khi ai đó cố gắng lắm mới ổn định lại tình hình,


hắn lại tỏ ra cau có và hách dịch, đổ lỗi cho quân lính vì thất bại và còn bắt họ trở lại tiếp tục chiến đấu một cách ấu trĩ.
"Haizz"
Xin lỗi, bây giờ, không chỉ mấy người tân binh, đến cả những người lính kỳ cựu và một số chỉ huy có kinh nghiệm cũng đã


phát mệt với tên tổng chỉ huy này rồi.
"Có một tên thống lãnh như thế này, đúng là làm khổ binh lính mà."
Họ lắc đầu ngao ngán, rồi trong những tiếng chửi mắng kêo gào của Ocschos và mấy con lợn ủng hộ hắn, những người chỉ
huy quân lính lần lượt rời khỏi căn phòng.


Ngày thứ 4, mặc cho tiếng chửi mắng ầm trời của bộ phận chỉ huy, những người lính cứ bơ họ đi mà làm theo ý kiến của
mình.
Họ đi tìm một người, người duy nhất họ cảm thấy có đủ khả năng để làm gì đó, chứ không phải chỉ đứng la hét một cách vô


nghĩa và đổ lỗi lên toàn quân vì thất bại và sự ngu ngốc của chính hắn.
Họ đi tìm nam tước trẻ.
Người duy nhất không bỏ chạy khỏi chiến trường ngay khi có biến mà can đảm ở lại chỉ đạo cho quân lính rút lui.


Nhờ có anh, số lượng thương vong của quân Ursus đã giảm đáng kể so với dự tính ban đầu của Twilight, muốn thừa cơ diệt
sạch nhưng không được.
Sự dũng cảm và tài năng của anh nhận được sự tán thành của đa số binh lính.


Đặc biệt, một số lượng lớn lính Ursus được anh giải cứu còn bày tỏ mong muốn ủng hộ anh trở thành chỉ huy cho toàn bộ
cánh quân phía Đông này.
"Tôi chân thành cảm ơn sự tín nhiệm của mọi người, nhưng thành thật xin lỗi."
Nhưng kết quả thì quá rõ ràng.


"Quân đội Ursus là cả một tổ chức khổng lồ, mọi thứ phải được thực hiện nhất quán, không phải cứ thích thì làm được.
Công tước Ocschos được chính đại công tước Kaschey bổ nhiệm trở thành chỉ huy của lực lượng này, lời nói và quyền hạn


của ông ấy nằm ở mức độ cao nhất, chúng ta phải nghe theo."
"Hành động hiện tại của mọi người là trái quân lệnh, dù không biết sau này sẽ ra sao, nhưng xin hãy đừng trái lệnh thượng
cấp nữa, một đội quân mà trên dưới không thể dung hợp, thì sẽ không hề có tương lai nào cả."


Đứng trước những sĩ quan Ursus chỉ huy trực tiếp trên chiến trường, những người cách mình cả chục tuổi, Nam tước trẻ
nghiêm mặt nói như thế.
Những gì anh nói, ai cũng biết, ai cũng hiểu. Họ chỉ thử với tinh thần cầu mong một điều gì đó sẽ thay đổi.


Bởi vì nếu cứ để tên Ocschos kia chỉ huy, thì thật sự cũng sẽ chẳng có tương lai nào cho cánh quân phía đông này cả.
Nhưng Nam tước trẻ đã từ chối thẳng thừng như thế, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài ủ rủ tiếc nuối rời đi.


Dù vậy, ngày thứ 4, trận chiến ở ngoại thành vẫn không diễn ra, Quân Ursus vẫn đóng chặt quân bảo vệ chiếc tàu đổ bộ của chúng ở khu 4(gần cảng) trong khi Bl dưới sự chỉ huy của Lin Grey đã đẩy người lên kiểm soát và thiết lập phòng tuyến tại
khu 3 và 5.


Tình hình trở về như trước khi cả cuộc chiến diễn ra, chỉ khu 4 là không thể kiểm soát, phe Lungmen vẫn giữ được bốn khu
vực còn lại của khu ngoại thành/Xóm nghèo.
...
"Tinh thần của quân lính đang đi xuống, nhiều người đã không còn muốn chiến đấu nữa, đặc biệt là những tân binh lần đầu


ra chiến trường, họ có vẻ ám ảnh về thứ gì đó." Sau khi cho vài người đi dò la tin tức, người phụ tá gì trở lại bên người công
tước trẻ, người đang ngồi trên thành của sổ từ một căn phòng tầng 2 có view nhìn thẳng xuống dưới đường.
"Cháu biết."


Không cần người phụ tá già nói, chỉ cần nhìn vào sự uể oải cùng vẻ măt thiếu tinh thần của những người lính xếp hàng lấy
thức ăn, anh đã cảm nhận đầy đủ hiện trạng này.


Nam tước trẻ không nói gì, chỉ cứ thế lẳng lặng ngồi nhìn những người lính thiếu sức sống vật vờ nhận lấy đồ ăn rồi tự tìm
một góc nào đó tự ngấu nghiến.
Người phụ tá gì cũng cứ như đến đứng bên cạnh anh.
Phải đến một lúc sau, ông mới đặt câu hỏi.


"Sao cậu không chấp nhận yêu cầu của họ? Với thất bại này, Công tước Ocschos chắc chắn sẽ bị xem xét cách chức, thậm


chí còn có thể bị đem ra xét xử tại tòa án binh. Chiến trường phía Đông vẫn chưa hết hi vọng, rất nhiều sĩ quan cũng đang ủng hộ cậu, chẳng phải chỉ cần đưa lên một bức thư tự đề cử, xác xuất rất cao cậu chủ có thể trở thành chỉ huy phía đông mới với những gì đã làm không phải sao?"


Đúng là vậy, tình hình thế này, Ocschos còn giữ được vị trí chỉ huy mới là chuyện lạ.
Với những gì Nam tước trẻ đã làm được và sựu ủng hộ của binh lính, anh hoàn toàn có thể tự đề cử bản thân và thay thế
Công tước Ocschos tong vai trò chỉ huy.


Suy cho cùng, vai trò của cánh quân phía đông chỉ nhằm đánh lạc hướng, ai chỉ huy cũng không quan trong mấy.
"Ừm, vì sao à? Chắc là cháu vẫn chưa sẵn sàng lắm, ông ạ."
Nam tước trẻ vẫn tiếp tục nhìn xuống đường, anh không hề quay lại, che dấu sự ngượng ngạo trên gương mặt và trả lời.


"Hồi còn nhỏ, cháu đã nghĩ rằng việc trở thành một tướng quân chỉ huy hàng ngàn người lính trên chiến trường là một cái gì
đó rất ư là ngầu. Nhưng chỉ khi trực tiếp trải nghiệm..nó khó khăn hơn cháu tưởng."
Anh gãi đầu nói tiếp.


"Ngày hôm qua, trong lúc chúng ta chiến đấu bảo vệ bộ chỉ huy ấy, ban đầu, cảm giác được nắm mọi thứ trong tay thích thật,
mọi người cũng đã làm rất tốt và chúng ta tưởng chừng như đã có thể thành công đẩy lùi kẻ địch. Thế nhưng bùm một cái,


vào những phút cuối, kẻ địch bỗng dưng thay đổi một cách chóng mặt, chúng bỗng trở nên cực kỳ nguy hiểm và dễ dàng đè


bẹp những gì chúng ta đang cố gắng làm. Vào lúc đó cháu đã suy nghĩ rất nhiều, và cũng thử rất nhiều cách, nhưng kết quả vẫn không thay đổi, cháu cảm thấy mình như bị bóp ngạt trong bàn tay to lớn của kẻ thù, bởi một thứ gì đó làm cháu cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng vì biết mình sẽ không bao giờ thắng. Đó là lúc cháu nhận ra mình vẫn chưa sẵn sàng cho chiến trường."


"N..."
"Nhưng điều đó không có nghĩa là cháu đã từ bỏ." Trước khi người phụ tá già mở miệng nói, nam tước trẻ đã xòe tay lên
ngăn lại.
"Chỉ là, cháu cần một ít thời gian để bình tĩnh và thích ứng với chiến trường, hãy cứ để thời gian quyết định mọi thứ đi, nếu


thổ mẫu thật sự muốn cháu làm điều gì đó, thì cho dù chưa sẵn sàng, cháu cũng sẽ cố gắng hết sức."
"Và lần tới, cháu sẽ không thua." Anh mỉm cười nói với ông.
Những lời đó như đã chạm đến trái tim của người lính già đã chăm sóc anh gần như cả đời, làm ông cực kỳ súc động.


"Cậu chủ." Một vài giọt nước mắt chảy ra từ khóe mi của người phụ tá già. "Cậu đã trưởng thành rồi."
"He he, đều là do công dạy dỗ của ông cả thôi."
Nam tước trẻ đứng dậy ngượng ngùng cười, anh nhảy xuống khỏi khung của sổ.


"Đi kiếm cái gì ăn thôi, ông cũng chưa ăn tối đúng chư? Mấy người kia tông uể oải chứ sức ăn vẫn còn lớn lắm, đi trễ chút coi
chẳng còn gì bỏ bụng đâu."
"Ha ha ha."
Hai ông cháu cười cùng nhau bước ra khỏi căn phòng.


Nhưng đúng lúc này, một người lính Ursus vội chạy đến, người kia không phải là lính của anh, chắc là lính truyền tin.
"Thưa ngài nam tước!"
Thấy người lính hớt hả, anh vỗ vai trấn an người nọ.
"Bình tĩnh đi, có chuyện gì không?"


"Vâng, là lệnh triệu tập ngài đến bộ chỉ huy khẩn cấp, có một người muốn gặp ngài ngay bây giờ." Người lính hành lễ báo cáo.
Làm Nam tước trẻ cảm thấy kỳ lạ.
"Giờ này rồi mà ai vẫn còn tìm mình, chắc là không phải Công tước Ocschos lại nghĩ ra các gì đó phải khiến anh đâu ha.


Mong là thế."
Nhưng nhìn vẻ hốt hoảng của người lính, anh có dự cảm là một cái gì đó đang xảy ra, không không mà được triệu tập đến bộ
chỉ huy lúc này, chỉ riêng việc này là đã cực ỳ bất thường do Ocschos cũng những tên quý tộc khác hoàn toàn bỏ ngoài tai
những ý kiến của anh.


"Không lẽ ngài Công tước đã nghĩ thông và muốn nghe ý kiến của mình? Hơi vô lý nhỉ?"
Những câu hỏi dần hiện ra trong đầu Nam tước trẻ, nhưng không cái nào có kết quả.
Anh quay sang hỏi người lính.
"Anh là lính canh ở bộ chỉ huy phải không? Ai là người ra lệnh triệu tập tôi vậy?"


"Vâng, đó là ngài đại công tước."
"Vậy sao, ngài đại công tước muốn gặp tôi?"
"Vâng ạ."
"..."
Có gì đó sai sai.
"Từ từ đã, là Công tước đúng không?"
"Là ngài đại công tước ạ."
""


Nam tước trẻ cảm thấy như thể bộ xử lý thần kinh trung ương của anh đang xảy ra vấn đề về mặt xử lý thông tin đang gặp
vấn đề và đứng hình một thời gian.
Phải khi người lính lên tiếng gọi, anh mới giật mình hoàn hồn lại.
"Ngài ấy ở đâu?"


"Bộ chỉ huy ạ, tôi được lệnh dẫn đường." Người lính trả lời rồi vội vã chạy đi trong khi Nam tước trẻ chạy theo sau.
......
Khi Nam tước trẻ chạy đến chỗ bộ chỉ huy mới của quân phía đông, thứ đầu tiên anh nhìn thấy, chính là một chi quân đội
Ursus mà anh chưa từng thấy qua.


Chúng được vũ trang kỹ càng hơn, trông nguy hiểm hơn và chắc chắn là lợi hại hơn những người lính ở phía Đông rất nhiều.
Nếu không phải logo của đế quốc vẫn in trên tay áo chúng, chắc chắn Nam tước trẻ sẽ cực kỳ nghi ngờ về thân phận của
đám người kia.


Mía ơi, khác biệt thì cũng vừa vừa thôi chứ, nhìn mấy tên lính kia mà trông mình như lũ nông dân nhà quê ấy. (Đúng vậy mà:
Tác)
Nhưng đó không phải là vấn đề trọng điểm, mấy người lính kia chắc chắn là lính hộ tống đến từ nội thành.


Điều đó càng rõ ràng chứng minh sự thật đang diễn ra.
Bỏ qua mấy người "phe mình" kia qua một bên, Nam tước trẻ vội vã xộc vào căn lều chỉ huy.
"Chà chà chà, xem chúng ta có ai ở đây nào..."


Ở trong đó, Nam tước trẻ thấy Công tước Ocschos cùng những tên quý tộc khác đều đang phải quỳ trên mặt đất.
Trong khi tại ngay giữa căn phòng, vị trí vốn là chỗ ngồi của Ocschos, nay có một gã đàn ông với đôi mắt hơi híp lại trong bộ


trang phục trắng ngồi lên, đứng ngay bên cạnh là một người đàn ông nữa, trang phục của hắn có nét tương đồng với
Ocschos, người đang đứng đó là một Công tước.
Khi Nam tước trẻ bước và, gã đàn ông ngồi trên ghế, Đại công tước Kasschey cũng ngước lên đánh giá anh.


"Vậy ra ngươi là vị "Anh hùng" trong mắt của binh lính tại đây nhỉ? Trông trẻ hơn ta tưởng đấy." Không biết ông nhìn ra cái gì,
nhưng vị đại công tước này lại nở một nụ cười rất thân thiện, nhiệt tình đứng lên mời anh vào trong.
"Đến đây nào, dừng lại, đúng rồi, ngồi xuống đây, tốt lắm."


Dùng hai tay ấn Nam tước trẻ ngồi xuống ghế, Kaschey cũng cười tủm tỉm ngồi về vị trí ngay đối diện.
"Không cần tự giới thiệu chứ? Ta là Đại công tước Kaschey, tổng chỉ huy của quân đoàn viễn chinh Ursus. Vui lên đi, chàng
trai trẻ, ta đã đến đây, mang theo cho cậu một cơ hội."


"Một cơ hội, để trở thành người anh hùng của toàn dân tộc..."
----------------------------
------------------------------------------
...
...
"Vậy, cậu gọi chúng tôi đến làm cái gì?"
Sau khi kết thúc bữa tiệc ăn mừng nhẹ sau chiến thắng, mọi người ai nấy đều trở lại vị trí, hoặc là đứng gác theo ca, hai là đi


ngủ để lấy lại sức.
Chỉ trừ 2 người.
Mọi người chỉ vừa tản đi, Will cùng Toxicuser đã bị gọi lại, đến công xưởng của các Engineer.
Nguời tìm hai người là Twilight.
Cậu không mở miệng nói gì, chỉ lấy ra một tấm bản đồ bị đánh dấu chi chít, cùng một bản kế hoạch bị niêm phong tỉ mỉ đưa


cho hai người thay phiên nhau đọc xem.
Will là người cầm lấy bản kế hoạch trước, anh mở ra nhìn xem.
Nhìn lướt qua một cái, cặp lông mày của anh càng nhíu lại, đọc qua một lượt, Will chuyển nó qua cho Toxicuser.
Cô cũng tượng tự như Will, đôi môi anh đào của Toxicuser hơi mở ra, cũng cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên giống như anh.


"Hai người có thể làm được chứ?" Làm như không để ý biểu cảm của họ, Twilight hỏi tiếp.
"Chắc là.."
"Có thể được."
Will đang định nói, Toxicuser đã đưa ra kết quả chắc chắn.




"Nhưng mà cậu chắc chắn chứ, với kế hoạch này, chỉ cần sai một bước, tất cả mọi thứ sẽ chấm dứt, tại sao cậu lại quyết
định thực hiện nó trong khi chúng ta có lợi thế?"
"Về vấn đề này..câu trả lời rất đơn giản."


"Nếu không chơi lớn một chút, thì còn gì là thú vị nữa chứ?" Với câu hỏi từ Toxicuser, Twilight búng tay tách một cái rồi trả
lời.
"Và nếu chỉ chiến đấu một cách thông thường, chúng ta chỉ có thể thắng. Còn thứ mà tôi muốn làm là... Hủy diệt toàn bộ


cánh quân Ursus phía đông, tận diệt toàn bộ chúng, để kết thúc trận chiến này."
"Và kiếm về lợi nhuận lớn nhất, từ cả hai phe, hai người hiểu chưa?"
"Đã rõ!" Will cùng Toxicuser đồng loạt cười, câu trả lời không ngoài dự đoán của họ.


Đúng là chỉ có Twilight mới nghĩ ra mấy trò này, và chỉ có cậu ta sẵn sàng làm đến thế vì tiền, hoặc là vì mục đích riêng nào đó.
"Tốt, tôi sẽ đi tìm Felix để đẩy cho anh ta một tý việc rồi sẽ trở lại ngay, mọi người cứ tiến hành ngay đi, nếu cần cứ tìm


Engineer để được hỗ trợ." Twilight quay người rời đi.
"Felix hình như vẫn ở chỗ mấy sát thủ ấy, cậu nên tìm ở đó."
"Tôi biết rồi." Twilight gật đầu cảm ơn rồi ròi khỏi công xưởng.
Tuần sau mình bận, nên chắc là sẽ không có chương sớm, trễ nhất là khoảng 3/2 có chương mới nhé.






Truyện liên quan