Chương 7: Bùng Cháy
Tiệc sinh nhật của Tạ Trường Vân hết sức náo nhiệt, bữa tiệc vừa kết thúc liền có ngay một bàn bài bạc được mở ra. Khi Thẩm Trì đến nơi, người được mừng thọ đang hừng hực vận đỏ, khí thế sát phạt rất lớn.
Trong phòng, tiếng nói cười dịu dàng uyển chuyển. Bên cạnh mỗi người đàn ông đều đi kèm ít nhất một cô gái trẻ trung xinh đẹp, người nào thắng liền đươc bọn họ nũng nịu, trầm trồ khen ngợi. Tiếng cười của những người đứng xem bên ngoài phiêu đãng như tiếng chuông bạc, khiến không khí càng thêm tô đậm đúng lúc.
Thẩm Trì chỉ ngồi đó nửa tiếng. Tạ Trường Vân nghĩ buổi tối anh còn có việc phải xử lý nên không giữ anh ở lại lâu hơn: “ Hôm nay vắng mặt cậu, để hôm khác bù nhé”.
“ Không thành vấn đề, hẹn gặp lại sau”. Thẩm Trì vui vẻ trả lời.
Nhưng khi anh ngồi vào trong xe, tất cả mọi người đang chờ bên ngoài đều lắp bắp kinh hãi. Không ai nghĩ anh lại kết thúc nhanh như vậy. Trần Nam không khỏi nhìn anh xác nhận: “ Anh, bây giờ chúng ta về nhà à?”.
Chưa tới mười hai giờ, trong suốt hai năm qua, hình như đây là lần đầu tiên anh về nhà sớm. Thẩm Trì giở tờ tạp chí, thờ ơ đáp “ ừ” rồi căn dặn: “ Về nhà”.
Khi về đến nhà anh phát hiện Thừa Ảnh đã ngủ say, không phải trong phòng ngủ mà trong phòng chiếu phim. Căn phòng âm u, màn hình nhấp nháy. Anh đứng ở cửa phòng nhìn thoáng qua, lại là một bộ phim hoạt hình. Chỉ mất hai giây, anh liền nghĩ tới hình ảnh của một cô gái phương Đông mi mắt hẹp dài tràn đầy sức sống do Holywood sản xuất: “ Hoa Mộc Lan”.
Anh đã từng xem phim này cùng cô, cũng vì chỉ có một lần nên ấn tượng khá sâu sắc. Khi ấy, anh thậm chí còn hoài nghi mình đã cưới một đứa trẻ chưa trưởng thành về nhà. Toàn bộ đĩa trong nhà, hơn một nửa là đĩa phim hoạt hình. Mà mỗi lần cô xem phim đều rất say mê, đã thế còn cố ý đồng hóa anh: “ Lại đây nào, người trưởng thành muốn duy trì tính cách trẻ con không phải dễ, đây là một trong những biện pháp tối ưu nhất đấy”.
Anh cười cười hỏi: “ Tính cách trẻ con là thế nào? Sau mười sáu tuổi, anh không cần thứ này nữa”.
Câu trả lời như vậy cô không cho là đúng: “ Vậy sau mười sáu tuổi anh đã làm gì?”.
Nhưng anh không chịu trả lời, cũng không muốn nói cho cô nghe. Mặc dù khi kết hôn, anh cho rằng không nên lấy những thứ thối nát làm ô nhiễm thế giới đơn giản của cô. Năm mười hai tuổi, anh được một vị trưởng bối có quyền thế nhất trong gia tộc tự tay tiến hành huấn luyện, không chỉ thể lực hay vũ lực, anh còn được dạy bảo rất nhiều cả về tâm hồn.
Vị trưởng bối kia hỏi: “ Cháu có niềm tin không?”.
Anh đã nghĩ điều đó không quan trọng, có hay không có niềm tin đều không quan trọng, dù sao cuộc sống của anh đã được lên kế hoạch rất tốt, việc kế thừa hết thảy chỉ là nhiệm vụ mà thôi.
Rất nhiều năm sau anh mới chính thức hiểu ra, bằng cách nào đó, nếu không có sự hỗ trợ của niềm tin, căn bản sẽ không có cách làm cho mọi chuyện diễn ra thuận lợi. Thẩm gia không chỉ có mình anh là con trai nhưng hình như anh lại gánh vác tất cả mọi trọng trách, có quá nhiều người và nhiều việc cần dựa vào sức mạnh của anh để được che chở, còn anh thì vẫn luôn cô độc một mình.
Vì vậy, anh đành phải tìm chuyện gì đó để làm mới có thể tồn tại được trên con đường dài nhàm chán vô vị. May mắn thay, anh đã không mất quá nhiều thời gian, rất nhanh liền tìm thấy mục tiêu.
Khi Yến Thừa Ảnh xuất hiện, cuộc sống lúc nào cũng ảm đạm của anh bỗng nhiên trở nên tươi vui hơn. Cuộc sống của cô và của anh là hai thế giới hoàn toàn khác hẳn nhau, một cuộc sống mạnh mẽ đầy màu sắc, năng động tươi đẹp. Cô gái này tựa như một bó đuốc rạng rỡ lạ kỳ, có thể tỏa sáng vào bất kỳ góc sâu tăm tối nào.
Anh từng nghĩ mình đã có rất nhiều thứ. Nhưng từ sau khi biết cô, anh bỗng cảm thấy, thật ra mình chưa từng có bất kỳ thứ gì. Kể từ đó, lòng tin của anh ngoài việc che chở cho những người cần anh che chở thì chính là bảo vệ ánh sáng, không để nó biến mất khỏi thế giới của chính mình.
Sau khi trả phép đi làm, Thừa Ảnh nhận được sự thăm hỏi nhiệt tình của lãnh đạo bệnh viện, cô còn được phát bổ sung một khoản tiền an ủi. Số tiền tuy không phải nhiều lắm nhưng xem như bệnh viện đã xử lý chuyện xảy ra tương đối ổn thỏa.
Đám đồng nghiệp ầm ĩ đòi khao. Thừa Ảnh tránh không được cắn răng “ lên án”: “ Đây chính là lấy máu tươi của mình đổi lấy, các cậu cũng nhẫn tâm nhỉ. Đúng là đồ không có lương tâm”. Nhưng cô vẫn nhanh nhẹn chọn thời gian, lấy số tiền ấy mời các đồng nghiệp đã làm thay hai ngày qua ăn cơm.
Miệng vết thương chưa cắt chỉ, còn đang trong thời kỳ phục hồi nên tất cả những thực phẩm có gia vị kích thích đều phải tránh. Cô không muốn để lại vết sẹo nên tự giác ăn kiêng, cả buổi chỉ chọn đồ ăn nhẹ.
Kết quả, một đám người xem chừng đã cơm no rượu say. Trong số đó có một đồng nghiệp giờ mới nói lộ ra: “ Thực ra, hôm nay là sinh nhật âm lịch của mình, mình mời mọi người đi hát”.
Mối quan hệ ngày thường của họ vốn khá tốt, lại hiếm khi tất cả đều không phải trực ban, đúng dịp cùng nhau tụ tập hưởng thụ vui vẻ. Thừa Ảnh mượn cớ bị thương để thoái thác nhưng cuối cùng vẫn bị kéo đến KTV.
Hành lang phòng hát mờ ảo, ánh sáng nhấp nháy, âm thanh kích động vang ong ong bên tai. Dùng phương thức ồn ào náo nhiệt là một trong những cách tốt nhất để tách mình khỏi sự hối hả và hỗn loạn của thế giới bên ngoài.
Cô thậm chí còn không nhớ lần trước mình đã tới một nơi như thế này là khi nào. Hình như là ngày đầu tiên đi làm? Lãnh đạo khoa đóng vai chủ nhà, thay cô và một người mới nữa tổ chức buổi lễ chào đón náo nhiệt. Mặc dù tất cả đều là bác sĩ nhưng uống rượu lại không chịu thua, cả trai lẫn gái, tửu lượng thật sự rất tốt. Đêm đó cô bị chuốc say đến bảy tám phần. Cuối cùng, vẫn là Thẩm Trì tự mình lái xe đến đón cô về.
Nhớ tới người ấy, cô theo bản năng lôi di động trong túi ra. Vừa có một cuộc gọi nhỡ, là của anh. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình hai giây, xung quanh rất ầm ĩ, hai đồng nghiệp nam và nữ đang hát song ca bài Tình yêu Hiroshima. Giọng nam hơi sai nhịp nhưng không biết, hát say mê. Cô chuyển sang tính năng nhắn tin SMS. Mới vừa nhấn được một chữ bỗng ai đó ghé vai cô, lớn tiếng hỏi: “...Thừa Ảnh, cậu hát bài gì? Để mình chọn giúp cho”.
Cô đang xem xét từ ngữ, bất ngờ bị giật mình, đã đem tin nhắn gửi thẳng đi. Tin nhắn chỉ có một từ “ tôi” trơ trọi hiện trên màn hình, vừa đột ngột vừa lạ kỳ. Cô bất lực, quay đầu sang trả lời như hét lên: “ Mình không hát đâu. Mình phải ra ngoài gọi điện thoại”.
Cuối cùng, vừa ra ngoài phòng hát thì Thẩm Trì gọi điện lại lần nữa, anh hỏi: “ Sao vậy?”.
Cô vội vàng giải thích: “ Vừa rồi không cẩn thận nên ấn nhầm thôi”.
“ Em đang ở ngoài à?”. Ở bên kia, anh có vẻ như đang trầm ngâm.
“ Vâng, cùng với mấy đồng nghiệp đi hát”. Cô đi vài bước lên phía trước, đứng tránh ở góc hành lang, tiếng ồn ào náo động mới dần dần lắng xuống. Phía trước là phòng rửa mặt, có hai người đàn ông đi qua người cô, mang theo mùi rượu đậm đặc.
Cô dừng lại một chút, nói: “ Tôi sẽ về muộn”.
“ Vậy em chơi đi”. Anh nói xong định cụp máy. Nhưng cô ngẫm nghĩ một chút, rốt cục vẫn nói: “ Alo”, rồi hỏi: “ Vừa nãy anh tìm tôi có chuyện gì?”.
Bên kia đầu dây điện thoại im lặng trong chốc lát, chỉ nghe thấy âm thanh của chiếc bật lửa, có lẽ anh đang hút thuốc, cho nên giọng nói có chút mơ hồ không rõ, giống như đang cười mà lại như không, ngữ điệu hơi cao: “ Không có việc gì không thể gọi điện cho em sao?”.
“ Ồ...” Cô giật mình: “ Đó là...Để về nhà nói sau”.
Bên ngoài phòng rửa mặt được trang hoàng hết sức rực rỡ đẹp đẽ. Bồn rửa tay trong suốt sáng bóng như thủy tinh, ánh đèn phản chiếu ánh sáng màu lam thẫm. Hai bên vách tường dán giấy tường màu vàng, nhìn xa giống như phù điêu, mỗi nét vẽ hoa văn đều là một tác phẩm tinh xảo.
Xung quanh không có người, Thừa Ảnh cầm di động trong tay, vai khẽ dựa vào tường. Có lẽ vừa rồi, anh chỉ thuận miệng nói vậy. Nhưng tâm trí cô lại như đột nhiên rơi vào một khoảng không gian, thời gian. Kỳ thực, đây là thói quen của cô, khi nhận được điện thoại luôn hỏi trước: “ Tìm em có việc gì vậy?”. Khi ấy, anh thường cười và hỏi lại: “ Không có việc gì thì không thể tìm em?”.
“ Anh đúng là đang nghĩ đến em. Thừa nhận hay không thừa nhận đây?”. Bởi vì mối quan hệ giữa họ vô cùng thân mật, ngay cả câu làm nũng cũng không kiêng nể gì. Cô không quan tâm anh đang ở đâu, bên cạnh có ai, nhất định phải nghe thấy chính miệng anh nói lời nhung nhớ mới bằng lòng bỏ qua.
Nhưng tất cả đều là quá khứ.
Cuối cùng, cô tin tưởng câu nói: “ Tình yêu càng bùng cháy dữ dội thì càng nhanh chóng lụi tàn”. Hôm nay nhìn lại, hóa ra đó là sự thất vọng, giống như một giấc mơ xa rời thực tế.
Cô quay trở lại phòng hát, vừa lúc có người chọn bài “ Hồng trần cuồn cuộn”. Khi bài hát vừa bắt đầu, âm thanh gốc còn chưa kịp tắt, một giọng nữ du dương như mặt nước phát ra.
“...”
Cô ngẩn ngơ nghe lời bài hát, bên kia sô pha có người nhìn cô vẫy tay, hô to: “ Thừa Ảnh, mau lại đây chơi trò chơi”.
“ Chơi gì vậy?”.
“ Uống rượu, đại mạo hiểm hay nói thật”.
“ Vết thương của mình vẫn chưa khỏi”. Cô bất đắc dĩ chỉ tay lên trán: “ Muốn uống thì các cậu uống đi”.
“ Không uống rượu cũng được nhưng cậu phải tham gia trò chơi”.
Ở đây tất cả đều là thanh niên hai mươi, ba mươi tuổi, ngày thường thật sự phải chịu rất nhiều áp lực trong công việc, hiếm khi được ra ngoài thư giãn, cả đám người ai cũng muốn thoải mái phóng túng.
Trò chơi thật ra đã chơi được hai vòng, có đủ loại câu hỏi cay độc được đề ra. Thừa Ảnh sớm hạ quyết tâm, bởi vậy khi đến phiên cô, cô dứt khoát lựa chọn đại mạo hiểm.
“ Chị chắc chắn chưa?”. Người chủ trì là Hứa Lượng, một nam sinh vừa mới tốt nghiệp, cố ý nhếch miệng cười gian.
Thừa Ảnh cười gật đầu: “ Bạn nhỏ, vẻ mặt này của cậu không dọa nổi tôi đâu”.
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức nhao nhao, ngay cả người đang cầm mic hát cũng nhịn không được dừng lại xem náo nhiệt.
Thừa Ảnh vui vẻ nhíu mày: “ Trước đây tôi học múa cũng không tệ lắm”.
Hứa Lượng không nghĩ Thừa Ảnh lại hào phóng như vậy thì không khỏi lắc đầu nguầy nguậy cảm thán: “ Em không muốn xem đâu chị Thừa Ảnh”. Sau đó cậu ta đổi ý: “ Là một bông hoa của bệnh viện, kiểu nhảy múa như vậy không tính là thách thức, không đủ để xem”.
“ Chẳng lẽ còn có kiểu bạo liệt hơn?”. Bên cạnh có đồng nghiệp không kiềm chế được huýt gió.
“ Có chứ”. Hứa Lượng chăm chú nhìn Thừa Ảnh, cười tinh quái: “ Chị Thừa Ảnh, em muốn chị và Mĩ Linh hôn nhau kiểu Pháp”.
Mĩ Linh cũng là người mới, mới du học từ nước ngoài về, tư tưởng hết sức phóng khoáng. Nghe yêu cầu của người chủ trì, cô ngẫm nghĩ hai giây liền đồng ý phối hợp. Hơn thế, còn hứng trí hét to: “ Cơ hội này hẳn là toàn bộ cánh đàn ông của viện chúng ta đều tha thiết mơ ước. Các anh còn không nhanh lôi di động ra, ngày mai đưa clip lên diễn đàn viện. Hãy để em nếm thử hương vị thơm ngon rất được mong đợi nào”.
Hứa Lượng nhìn Thừa Ảnh càng thêm hả hê: “ Thừa Ảnh, chị chịu thua chưa?”.
“ Cậu lo tôi xấu hổ à?”. Thừa Ảnh nhàn nhã ngồi tựa sô pha, đôi mắt phát sáng trong bóng tối u ám tràn đầy ý cười. Cô và Mĩ Linh lúc đó vốn cách nhau bởi chiếc bàn trà rộng lớn, khay đựng trái cây, chai rượu, cốc đựng xúc xắc lộn xộn một bàn. Cô nghiêng người đặt cốc nước xuống rồi vẫy tay với người đồng nghiệp ngồi cạnh: “ Để tôi”. Sau đó đi qua chân đồng nghiệp, đến đứng trước mặt Mĩ Linh.
Bên cạnh, mọi người bắt đầu ồn ào, cô chỉ cười, hỏi: “ Cần bao nhiêu lâu?”.
“ Ít nhất...ba mươi giây”. Chắc không nghĩ tới cô lại dứt khoát như vậy, ngay bản thân Hứa Lượng cũng phải trợn tròn mắt nhưng cậu ta nhanh chóng hào hứng: “ Đương nhiên, nếu có lâu hơn môt chút chúng tôi cũng không để tâm, đúng không mọi người?”.
Cậu ta quay đầu hỏi ý kiến đám người. Nhưng lời nói còn chưa buông hết, Thừa Ảnh đã cúi người nắm lấy gương mặt của Mĩ Linh.
Tiếng la hét...
Tiếng huýt sáo...
Tiếng vỗ tay khen ngợi...
Dường như, sau một khoảng thời gian tạm dừng ngắn ngủi, tất cả đồng loạt ồ lên khiến trần nhà như bị rớt xuống. Quả nhiên, có người lôi điện thoại ra quay clip. Thậm chí, vì quá kích động không cẩn thận xoay người làm đổ chai rượu trên bàn, tiếng thủy tinh vỡ bị chôn vùi trong tiếng ồn ào.
Khi Thừa Ảnh hoàn thành xong nhiệm vụ, sức nóng của đám đông vẫn chưa tản đi. Cô đứng thẳng dây, quay lại nhướng mi hỏi Hứa Lượng: “ Đã đạt yêu cầu chưa?”. Vẻ mặt cô có chút đắc ý và khiêu khích, Hứa Lượng bị nghẹn, không nói được nửa câu. Cuối cùng, chỉ có thể tâm phục khẩu phục gật đầu.
Mĩ Linh xoa môi, liên tục cảm thán: “ Chị Thừa Ảnh, chồng chị thật hạnh phúc”.
“ Cảm ơn lời khen của em”. Thừa Ảnh quay lại chỗ ngồi của mình, ung dung nhìn xung quanh, cười nói: “ Màn biểu diễn đã kết thúc, mời mọi người tiếp tục chơi trò tiếp theo”.
Vì cảnh bùng nổ này mà bầu không khí bên trong ngay lập tức dâng lên cao trào, cuộc tụ tập mãi đến gần sáng mới kết thúc.
Người khao đi thanh toán tiền, còn lại phần lớn đều đã uống say, tốp năm tốp ba dựa vào nhau đi ra ngoài. Thừa Ảnh là người cuối cùng bước từng bước rời khỏi phòng. Hôm nay cô không uống rượu, lái xe chưa đến, là người duy nhất tỉnh táo. Trong đầu cô tính toán xem làm thế nào để đưa những người say kia về. Nhưng vừa ra đến ngoài phòng hát, cô đã bị ai đó ngăn lại.
Cánh cửa phòng hát phía sau đóng lại không một tiếng động. Trên hành lang, ánh sáng u ám. Đã muộn như vậy rồi, cô hơi thấp thỏm ngẩng đầu, mất một chút sức lực mới nhìn rõ dung mạo đối phương.
Đó là một người đàn ông trung niên khá bình thường, mặc quần áo trông như quản lý, nho nhã lễ độ cười nói với cô: “ Thẩm phu nhân, ông chủ của chúng tôi mời cô uống trà”.
Nụ cười không được chân thành nhưng ngữ khí hết sức ôn hòa. Thừa Ảnh cảm thấy phân vân: “ Tôi và ông chủ của các người biết nhau sao?”.
“ E là không biết”. Người đàn ông kia cười thành tiếng: “ Nhưng, Thẩm tiên sinh chắc là biết”.
Trong phút chốc, tim Thừa Ảnh đập mạnh, cô vội vàng sắp xếp những suy nghĩ đang xuất hiện trong đầu. Đồng nghiệp của cô đã đi xa, lúc này có lẽ đã ra đến cửa chính. Nhưng may, bọn họ không có ở đây, cũng đỡ làm liên lụy đến người vô tội.
Cô vô thức lùi một bước về phía sau, nói: “ Nếu anh muốn tìm Thẩm Trì, tôi có thể thay anh liên lạc với anh ấy. Về phần tôi, tôi không có thói quen nửa đêm uống trà với người lạ”.
Nói xong, cô định lôi di động ra nhưng vừa vặn bị đối phương dùng tay ngăn lại: “ Điện thoại để lát nữa gọi cũng không muộn. Xin Thẩm phu nhân đừng để ông chủ của tôi phải đợi lâu”.
Do đó, gần như bị ép buộc, Thừa Ảnh bị người này mang thẳng lên phòng hát tư nhân vô cùng xa hoa ở trên lầu.
Trong phòng tất cả đều là nam giới, một người đàn ông trẻ tuổi một mình độc chiếm chiếc sô pha đang vắt chéo chân hút thuốc. Vừa thấy cô liền tỏ ra vui vẻ, đưa tay chỉ vào vị trí đối diện: “ Hiếm khi được Thẩm phu nhân đại giá quang lâm, mời ngồi”.
Hắn ta nói chuyện bằng giọng điệu nho nhã, ngay cả diện mạo cũng vậy. Trên gương mặt trắng trẻo đeo một chiếc kính đen, không giả tạo như xã hội đen mà giống như một thầy giáo dạy phổ thông hay một giảng viên đại học.
Ánh mắt Thừa Ảnh dừng trên gương mặt hắn ta một lát mới lên tiếng: “ Làm thế nào anh lại nhận ra tôi?”.
Hắn ta cười lớn, nghiêng người gạt tàn thuốc, trả lời một câu không liên quan: “ Ở đây tôi có trà lạnh Ô Long rất ngon, cô ngồi xuống nếm thử đi. Chúng ta có cả đêm để chuyện trò, tiện thể chờ Thẩm Trì đến”.
Từ khi bước vào căn phòng này, tâm trạng Thừa Ảnh như một dây cung bị kéo căng và siết chặt. Do chưa đối mặt với nguy hiểm nên sinh ra cảnh giác, đó là bản năng của cơ thể. Giống như tim đập nhanh, lòng bàn tay rét run, tất cả đều đến từ bản năng. Vì cô không biết chính xác mình phải đối mặt với tình huống này như thế nào. Trước đó, cô cũng chưa từng gặp chuyện nào như vậy. Cô và Thẩm Trì kết hôn gần ba năm, cho đến tận hôm nay, rốt cục, đây là lần đầu tiên cô buộc phải tiếp xúc với tình huống kiểu này. Điều đó có thể hiểu, Thẩm Trì bình thường bảo vệ cô rất tốt?
Cô được gả cho anh nhưng vẫn có thể sống trong thế giới của riêng mình, giống như người bị rút chân không, thế giới giữa anh và cô bị ngăn cách hoàn toàn. Ngoại trừ những nỗi muộn phiền tầm thường trong công việc và gia đình, từ trước tới nay không có gì khác hỗn loạn quấy rầy sự yên ổn của cô.
Cô đã từng có cuộc sống bình thường giống như mọi cô gái bình thường khác. Vì vậy, cô đã sớm tập mãi thành quen. Thậm chí, trước ngày hôm nay, cho đến tận bây giờ, cô vẫn không biết rằng, kết hôn với Thẩm Trì và là vợ của một người đàn ông như vậy luôn phải đối mặt với những tình huống bất ngờ. Dường như cô chưa bao giờ nhận ra, có lẽ những năm qua, cô luôn được người đó cố tình bảo vệ.
Chiếc túi đựng di động bị siết chặt trong tay. Lúc nghe nói Thẩm Trì sẽ đến, ngón tay Thừa Ảnh vô thức nới lỏng một chút. Cùng thả lỏng dường như còn có cả dây cung trong lòng cô. Cô chọn môt chỗ không gần không xa ngồi xuống, không nói chuyện, cũng không uống trà, chỉ im lặng chờ đợi.
Trong phòng có khoảng bảy tám người đàn ông, phân tán đứng ở các góc. Người nào người nấy đứng thẳng như pho tượng gỗ không cảm xúc. Không biết khi Thẩm Trì ở bên ngoài, đám thuộc hạ bên cạnh anh có phải cũng như vậy không? Thừa Ảnh bỗng nhận ra, hiểu biết của cô đối với anh quả là quá ít.
Trên chiếc bàn rộng bày bộ đồ trà lịch sự tao nhã. Tiếng nước sôi hình như là âm thanh duy nhất trong phòng. Người đàn ông kia không cưỡng ép cô, có lẽ chỉ cần cô bằng lòng ngồi đó là đủ. Hắn ta vẫn vắt chân, chậm rãi đung đưa, tự nhấm nháp phẩm trà, dáng điệu rất giống khán giả ngồi đợi trò hay.
Thời gian trôi qua từng giây.
Thành phố Hải Vân không coi là nhỏ, KTV này nằm ngay trung tâm thành phố, nếu Thẩm Trì muốn tới thì đã nên đến từ lâu.
“ Đã bao lâu rồi?”. Người đàn ông lại châm thuốc, nghiêng đầu hỏi thuộc hạ bên cạnh.
Người trả lời chính là tên có vóc dáng giống quản lý vừa mới dẫn Thừa Ảnh tới, hắn nhìn đồng hồ, trả lời: “ Đã hơn bốn mươi phút”.
“ Lúc nãy tao hẹn hắn chỉ nửa tiếng, nhiều nhất là nửa tiếng”. Người đàn ông đem gương mặt nhã nhặn chuyển hướng sang nhìn Thừa Ảnh, tựa như nghiêm túc đánh giá cô, sau đó tấm tắc mở miệng: “ Có cô vợ xinh đẹp như thế này, Thẩm Trì không lo lắng sao? Huống hồ tôi cũng không nghe nói quan hệ của vợ chồng cô không được tốt, sao lúc này hắn không thấy nôn nóng chút nào?”.
“ Anh hỏi tôi cũng vô ích, tôi không biết gì hết”. Thừa Ảnh hờ hững cười: “ Tôi không biết anh nói chuyện với anh ấy trong điện thoại như thế nào? Có lẽ anh đã khiến anh ấy không hài lòng, cho nên anh ấy mới cố ý không đến”.
Cô chỉ là đang tự trấn tĩnh bản thân, sự thực trong lòng cũng không rõ lúc này Thẩm Trì rốt cuộc đang làm gì, có tính toán gì không. Cô bị giam giữ ở đây như con tin, giống con cá nằm trên thớt, có cảm giác như để mặc ai đó chém giết. Cô hoàn toàn tin rằng, trước mặt người đàn ông xa lạ này, chỉ cần nhúc nhích đầu ngón tay út, tính mạng của cô khó có thể giữ được. Mà cô, ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có.
Cảm giác hết sức tồi tệ trôi qua theo thời gian, chẳng những đối phương bị cạn kiệt sự kiên nhẫn, ngay cả cô cũng đang không giữ được bình tĩnh.
Người đàn ông có lẽ không nghĩ cô sẽ nói chuyện với thái độ như vậy. Hắn ta nhìn cô mấy lần, cuối cùng, cười như không cười, nói: “ Mắt nhìn của Thẩm Trì quả thực rất tốt, chọn vợ không những dáng vẻ xinh đẹp, sự can đảm cũng đủ lớn. Tôi thích”.
Thừa Ảnh hạ tầm mắt, không hề tiếp lời.
Trời đã gần sáng.
Không gian im ắng rốt cục bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Người đàn ông bóp nát tàn thuốc, chậm rãi cầm chiếc di động để trên mặt bàn. Nhưng cái tên hiện trên màn hình lại khiến hắn cau mày. Rõ ràng, điều này không nằm trong sự mong đợi của hắn.
“ Chuyện gì?”. Hắn ta lên giọng hỏi.
Ống nghe không ai trả lời, chỉ truyền đến tiếng khóc yếu ớt của một phụ nữ. Ngay lập tức, hắn ta liền ngồi ngay ngắn, trong lòng có dự cảm mơ hồ, lặp lại lần nữa: “ Nói đi”.
“ Hà Tuấn Sinh, anh vội vã thế làm gì?”. Cuối cùng, giọng nói của Thẩm Trì cũng đã truyền đến, tựa hồ còn mang theo ý cười nhàn nhã vui vẻ: “ Có muốn đoán xem hiện tôi đang ở đâu không?”.
Thừa Ảnh nhìn từ xa, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể nhìn thấy Hà Tuấn Sinh biến sắc, tâm trạng bất định, rồi bỗng nhiên hắn ta nhếch khóe miệng cười gian, lộ tiếng cười lạnh: “ Thẩm Trì, tôi mời vợ anh đến uống trà, sao anh lại đến tìm vợ tôi? Được, không sao, cùng lắm chúng ta sẽ một đổi một. Vợ anh dáng dấp xinh đẹp như vậy, so với vợ tôi thì đáng giá hơn nhiều, xem ra tôi cũng không chịu thiệt”.
...Hóa ra là Thẩm Trì.
Cuối cùng, anh vẫn xuất hiện.
Thừa Ảnh vô thức hơi nín thở, muốn từ lời nói của Hà Tuấn Sinh tìm thêm được nhiều thông tin.
“ Một đổi một đương nhiên không thiệt”. Thẩm Trì nắm di động, ánh mắt buông xuống liếc nhìn bóng dáng ba con người đang run rẩy trên nền đất: “ Nhưng xem ra tai anh sử dụng không được tốt cho lắm, chẳng lẽ vừa rồi anh không nghe thấy tiếng tình nhân và con của anh khóc?”.
Anh cầm di động lướt qua lan can giơ trên mặt sông, tiếng gió đêm rất to gào thét bên ống nghe. Năm sáu giây sau anh mới thu tay, một lần nữa cầm điện thoại áp vào tai, nhẹ nhàng bâng quơ đưa ra tối hậu thư: “ Trong vòng hai mươi phút nữa, nếu vợ tôi không an toàn trở về, ngay lập tức tôi sẽ đem vợ anh cùng tình nhân và đứa con ngoài giá thú, tất cả vứt xuống sông làm mồi cho cá ăn”.
Cúp điện thoại, Thẩm Trì ném chiếc di động sang cho Trần Nam rồi quay lưng tự mình đi châm thuốc. Ban đêm, trên sông gió lớn, anh buông lỏng gương mặt, muốn tránh gió thổi nhưng chiếc bật lửa bật liên tiếp vài cái không cháy. Cuối cùng, anh như mất kiên nhẫn, đóng bật lửa, cầm điếu thuốc bẻ gãy thành hai đoạn trong lòng bàn tay.
Trần Nam nhìn bộ dạng của anh không khỏi lo lắng: “ Họ Hà nói sao ạ?”.
Vợ và tình nhân của Hà Tuấn Sinh đã sớm bị câu nói của Thẩm Trì làm cho sợ tới mức hồn vía lên mây, cuộn người ngồi chồm hỗm tựa vào lan can bên cạnh, ngay cả tiếng khóc cũng bị bóp méo. Chỉ có thằng bé ba tuổi của Hà gia vì bị lăn qua lăn lại cả đêm, lúc nãy vừa khóc vừa mệt, giờ đang dựa vào lòng mẹ nằm ngủ.
“ Cậu theo tôi, để vài người ở lại làm nhiệm vụ”.
Thẩm Trì không quay đầu, sải bước đến bên xe. Trần Nam được phân phó, không dám trì hoãn môt giây vội vàng đi theo, do dự một lúc rốt cuộc vẫn nói: “ Nếu tên khốn họ Hà kia...”
“ Vậy thì hãy chôn hắn cùng bọn họ”.
Xe bắt đầu chạy, xa dần ánh đèn trên bến tàu, trong xe một mảnh tối tăm. Giọng nói của Thẩm Trì từ bóng tối phía sau truyền ra, lạnh lùng như đến từ Bắc Cực. Trần Nam trầm ngâm cho đến khi xe chạy vào nội thành, cậu ta mới cất tiếng hỏi: “ Bây giờ chúng ta về nhà hay đến tìm họ Hà trước?”.
Bởi anh cũng không biết chính xác, lúc này, Thừa Ảnh đã an toàn rời khỏi đó chưa? Suốt quãng thời gian vừa rồi, Hà Tuấn Sinh không gọi điện lại, Thừa Ảnh cũng không. Mặc dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhưng bất luận chuyện gì đều có khả năng xảy ra, cũng có đủ thời gian để phát sinh.
Sau khi hỏi câu này, Trần Nam đợi một lúc lâu không nghe thấy câu trả lời. Cậu ta nhịn không được quay đầu, thoáng thấy gương mặt hơi nghiêng nghiêng của Thẩm Trì, ánh mắt u tối chăm chú nhìn cảnh vật vụt bay ngoài cửa sổ. Thực ra, không có gì bên ngoài cửa sổ, ngoài ánh đèn đường nhấp nháy, cảnh vật phố phường đơn điệu buồn tẻ như những tấm ảnh chụp. Ánh mắt Thẩm Trì rơi vào hư vô, không có mục tiêu, nét mặt không biểu tình, chỉ có đôi môi mỏng nhếch lên, phảng phất như suy nghĩ hết mức, lại giống như không yên lòng.
Trần Nam do dự, cuối cùng vẫn không lên tiếng quấy rầy. Cậu ta đã đi theo anh nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy anh trong trạng thái như vậy.
“ Đến bên ngoài KTV xem tình hình thế nào trước rồi hãy về”. Trần Nam vừa hạ giọng dặn dò lái xe thì chỗ ngồi phía sau truyền đến tiếng điện thoại.
Ánh sáng trên màn hình di động chiếu sáng gương mặt Thẩm Trì. Anh vội vàng nhận điện, trong không gian im ắng chỉ nghe thấy giọng nữ quen thuộc, nói: “ Em đang ngồi taxi trên đường về nhà”.
“ Được”.
Không biết vì sao mà chỉ một chữ cực kỳ đơn giản như vậy lại hao tổn của anh rất nhiều sức lực mới có thể thốt ra. Vì vậy, giọng nói nghe có hơi khàn, tạm dừng rồi hỏi tiếp: “ Em có bị sao không?”.
“ Không sao”. Thừa Ảnh ngồi trong xe, sự thực, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, miễn cưỡng thoát lực nhưng cô vẫn nhạy cảm nhận ra: “ Cổ họng anh sao vậy?”.
Anh ngẩn người, thấp giọng trả lời: “ Chắc do hút thuốc nhiều quá. Em đi đến đường nào rồi?”.
Thừa Ảnh báo tên đường, tuy cách nhà không còn xa nhưng anh vẫn yêu cầu cô không được ngắt điện thoại.
“ Có thể anh sẽ về muộn hơn em vài phút. Em cứ để máy, khi nào vào đến cửa hãy tắt”.
“ Đằng sau không có xe đi theo em, không nguy hiểm đâu”. Cô quay đầu xác nhận.
“ Nghe lời”.
“...Vâng”. Cô cầm di động đồng ý.
Sau khi trải qua một trận kinh sợ, giọng anh trong điện thoại lại trầm thấp, tan ra trong bóng đêm tĩnh lặng dày đặc, dịu dàng đưa ra mệnh lệnh khiến người khác không thể chối từ. Hơn nữa, đó là một sự dịu dàng đã lâu không thấy. Cho nên, cô thật sự không còn sức lực để mà cự tuyệt.
Mấy người giúp việc trong nhà không biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì, thấy nam nữ chủ nhân chân trước chân sau bước vào cửa, khoảng cách không đến ba hay năm phút.
Thừa Ảnh lên lầu trước. Dì giúp việc đang ở trong phòng tắm thay cô xả nước. Cô đi thẳng vào phòng chứa quần áo, đem quần áo cởi ra. Buổi chiều, sau khi tan sở từ bệnh viện trở về, cô chỉ mặc bộ quần áo đơn giản, áo T – shirt và quần bò. Bây giờ, nửa người trên chỉ còn áo lót, bên ngoài cánh tay trái và bả vai còn lưu lại một vết đỏ mờ, đó là dấu tay của người đàn ông họ Hà.
Cô không biết người đàn ông đó bị kích động bởi điều gì. Sau khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Trì, hắn ta lập tức cầm điện thoại ném văng tứ tung. Linh kiện điện thoại lăn mỗi thứ một nơi, chiếc pin nặng nề còn đập cả vào chân cô. Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn bước đến trước mặt mình, sau đó hung hăng túm cô đứng lên.
Lực của hắn rất lớn, động tác lại tàn bạo, xương cốt của cô gần như bị bóp nát. Gương mặt trắng trẻo nhã nhặn cũng trở nên méo mó. Ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn thẳng cô mấy chục giây. Ngay khi cô nghĩ đối phương hận không thể đem mình ra bóp nát. Rốt cuộc hắn cũng dữ dằn mở miệng phân phó đám tay chân: “ Để cô ta đi”.Hắn nói từng chữ, bàn tay không ngừng tăng thêm lực, rõ ràng nhìn ra sự phẫn nộ đã ngập tràn. Cuối cùng, bọn chúng đem cô đẩy ra cửa. Đoạn trí nhớ này của cô không được tốt. Cô nhắm mắt, lắc đầu, cố gắng đuổi nó ra khỏi tâm trí.
Lúc này, bên ngoài phòng chứa quần áo có tiếng động rất nhỏ, mơ hồ nghe thấy có tiếng người và dì giúp việc nói một hai câu. Ngay sau đó, một hình ảnh quen thuộc xuất hiện trong gương. Thừa Ảnh không nghĩ Thẩm Trì đột nhiên bước vào, cô không kịp nhặt chiếc T – shirt vừa cởi ra thì Thẩm Trì đã đi đến trước mặt.
Làn da của cô vốn trắng nõn trong suốt, không chút tì vết, giống như một viên ngọc óng ánh trơn bóng đẹp đẽ. Giờ đây trên đó bị in vài dấu tay, nhìn vô cùng chướng mắt. Quả nhiên, Thẩm Trì nheo mày không vui. Từ trong gương, cô nhìn anh nhẹ nhàng bâng quơ: “ Không sao đâu”.
Nói xong, cô định lấy áo mặc vào, kết quả bị Thẩm Trì dùng tay ngăn lại.
“ Em có bị thương không?”. Anh hỏi bằng giọng bình tĩnh, so với trong điện thoại càng thêm khàn khàn.
“ Không có”.
“ Ngoài ra, bọn chúng có làm gì em nữa không?”. Tay anh không nặng không nhẹ xoa lên vết đỏ, như vô thức vuốt ve.
“ Thật sự không có”.
Vì động tác của Thẩm Trì nên cô không thể xoay người đối mặt với anh. Cũng bởi vậy mà cô thấy rõ mọi biểu tình trên gương mặt anh. Cô có thể thấy anh hơi nheo mi tâm, cũng thấy anh bởi vì tức giận mà khóe miệng hơi trễ xuống. Trong đôi mắt sáng sâu thăm thẳm như đang chất chứa cuồn cuộn vô số cảm xúc. Tất cả đều ngưng đọng chặt chẽ trên gương mặt cô.
Trong không gian khá kín, đã rất lâu rồi bọn họ không gần gũi bên nhau như thế. Cô không quen, lại giống như xa lạ. Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt như chiếc hang sâu hun hút, xa xăm thăm thẳm, có vẻ như đang hội tụ một cơn bão bắt đầu khởi động, dốc lòng cuộn chặt vây xung quanh cô, khiến cô có cảm giác mình ngay lập tức sẽ bị nuốt sống.
Cô theo bản năng muốn kéo tay anh ra. Lúc này, cô nhận ra tay anh rất lạnh, từ lòng bàn tay đến đầu các ngón tay, thậm chí còn lạnh hơn cả tay cô, phảng phất một tầng mồ hôi khiến nhiệt độ mới trở nên thấp đến thế.
Thừa Ảnh giật mình, rất nhanh liền bị anh ôm lấy dễ dàng. Anh nắm tay cô, tay kia đỡ sau gáy, im lặng cúi xuống trực tiếp hôn cô. Nụ hôn của anh vừa vội vàng vừa kín kẽ, thậm chí còn có chút khiếm nhã. Anh thầm nghĩ lấy điều này để chứng minh điều gì? Dường như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh rằng cô vẫn hoàn toàn tồn tại.
Sự thực, anh vẫn hôn cô liên tiếp, hết sức thô lỗ, hai ba bước đã đẩy cô đến bên chiếc tủ quần áo.
“ Anh...”
Cô dựa lưng vào cánh cửa, trong lúc thừa dịp hít thở, cô gắng gượng phát ra được một từ, rất nhanh lại bị anh đoạt đi hô hấp. Anh vẫn không lên tiếng, vừa hôn vừa cởi chiếc quần jeans của cô ra.
“ Dì giúp việc vẫn ở đây...”
“ Đi rồi”. Hơi thở của anh sát bên tai, bàn tay lướt qua làn da trắng nõn, từ ngực đến eo, sau đó tới bắp đùi...Trong lòng bàn tay anh có một tầng chai mỏng, đó là kết quả của một thời gian dài anh phải tập luyện thao tác với súng ống, trái ngược hoàn toàn với làn da trắng mịn của cô. Bởi sự tiếp xúc có phần thô ráp này, càng khiến cô thêm run rẩy.
Không kiềm chế nổi. Đó là bản năng của cơ thể, đã vượt qua tầm kiểm soát của cô. Huống hồ trong tâm trí, cô phát hiện ra suy nghĩ của cô vẫn luôn là anh.
Có lẽ bắt đầu từ khi cô nhận ra suốt những năm qua cô vẫn luôn được anh bảo vệ.
Có lẽ bắt đầu từ khi sinh mệnh rơi vào nguy hiểm.
Và có lẽ, bắt đầu từ khi anh bước vào cửa và chớp mắt xuất hiện trong tấm gương.
Cô nhận ra, sự thực chính mình vẫn luôn nghĩ về anh.
Cuối cùng, cô chỉ mặc quần áo lót, bị anh ôm ngang, ném lên chiếc giường trong phòng ngủ.
Lúc nãy, dì giúp việc chỉ vội bật giúp chiếc đèn đặt dưới đất, xa xa dựng ở góc tường gần ban công, ánh sáng mờ ảo được lồng trong chiếc chao đèn hơi mỏng, mờ mịt gần như hư ảo.
Giường lớn mềm mại, toàn thân cô như rơi vào một đám mây thổ cẩm. Còn Thẩm trì nửa quỳ nửa ngồi khóa cô ở phía trước rồi cởi áo, một vết sẹo dài trên bờ ngực trần trụi, cơ hồ như kéo căng cơ thể đến tận thắt lưng. Màu sắc vết sẹo thực ra đã nhạt. Đó là vết sẹo mà nhiều năm trước, cô đã từng thay anh xử lý.
Dựa vào ánh sáng mơ hồ của ngọn đèn, cô nhịn không được vươn tay chạm vào vết sẹo ấy, như chạm vào trí nhớ đã xa xôi, vô vàn cảm xúc ầm ầm kéo tới. Mà anh dĩ nhiên cúi thấp người, toàn thân bao phủ lấy cơ thể cô, tiếp tục hôn cô bằng những nụ hôn dày đặc tinh tế.
Đường cong cơ thể dần dần khép kín.
Động tác của anh rốt cuộc cũng dây dưa xuống phía dưới, không gấp gáp như lúc bước vào cửa. Lúc này, toàn thân cô đều nằm trong ngực anh, một tư thế hoàn toàn bị chiếm đóng, cực kỳ an toàn, thừa nhận sự âu yếm nhẫn nại và dịu dàng của anh.
Cuối cùng, tất cả đều chấm dứt. Anh xoay người cô ra, vầng trán ẩm ướt mồ hôi. Anh hỏi: “ Em có muốn tắm không?”.
Giọng anh thâm trầm, mang theo một tia mờ ám vô cùng gợi cảm. Nhưng cô không muốn. Thực sự, cô đã rất mệt mỏi, cảm giác thể lực như bị ép kiệt nên nằm trong chăn lắc đầu, ngay cả đôi mắt cũng không muốn mở ra.
Anh cúi đầu mỉm cười: “ Để anh ôm em đi nhé?”.
Khi Thừa Ảnh ở trên giường cô mới phát hiện tay chân mình đã mềm nhũn, một chút khí lực đều không có. Kết quả, chẳng những bị Thẩm Trì bế vào phòng tắm, ngay cả khi đi tắm cũng đều do một tay anh hoàn thành.
Cuộc sống như vậy, trước kia đã từng trôi qua.
Hôm nay hết thảy lặp lại dường như đã mấy đời.
Tuyệt đối không thể ngờ rằng việc Hà Tuấn Sinh nhúng tay lại trở thành cơ hội giữa cô và Thẩm Trì.
Những chuyện không vui xảy ra trên đường, cô bỗng cảm thấy không cần phải hồi tưởng lại nữa.