Chương 12: Chia Lìa

Lái xe từ thành phố Z đến Tô Châu chỉ mất một giờ đồng hồ.
Thừa Ảnh ra nghĩa trang để khấn bái trước, sau đó trở về nhà cũ.


Ngôi nhà nằm ở trung tâm thành phố, được xây dựng mười mấy năm trước, vốn đã cũ kỹ nhưng hơn hết là nằm ở vị trí giao thông vô cùng thuận lợi, ngay cạnh trường tiểu học cô từng học. Trước khi ba qua đời, cô định cư ở Hải Vân, chưa từng nghĩ sẽ bán ngôi nhà này đi.


Ngoài thiết bị điện gia dụng, trong nhà không thừa nhiều đồ, cùng lắm là một ít quần áo cũ. Nơi này đã nhiều năm không có người ở, ngoài lớp bụi dày là vết nấm mốc rõ ràng.


Góc tường phòng khách hơi bị ngấm nước, mép sàn nhà có vài viên gạch bị cong vênh. Thừa Ảnh đi dạo một vòng quanh nhà rồi bắt tay vào thu dọn, cô ra ban công nhúng ướt cây lau rồi tìm chiếc áo bông cũ làm khăn.


“ Tại sao em phải làm vậy?”. Thẩm Trì đứng ở phòng khách, nhìn cô liên tục bận rộn, không khỏi cau mày, cảm giác thần sắc của cô lúc này hết sức lạ lẫm.


Quả nhiên, cô vừa lau bàn vừa trả lời: “ Em muốn ở lại đây hai ngày”. Điều đó không giống với kế hoạch đã định ra từ trước. Thẩm Trì im lặng một lát, hàng lông mày đẹp đẽ khẽ động: “ Một mình?”.


available on google playdownload on app store


“ Vâng”. Cô không ngẩng đầu, cũng không nhìn anh, chỉ giữ mép bàn lau mạnh, lớp bụi dày thoáng chốc đã nhiễm đen chiếc khăn.


Thực ra, đêm qua cô không ngủ được, dưới mắt là một lớp thâm quầng nhàn nhạt, kèm theo làn da cũng không được tốt lắm, xanh xao như không có huyết sắc. Lúc sáng sớm rời khỏi giường cô mới phát hiện ra nhưng vẫn không trang điểm, cuối cùng chỉ đánh một lớp phấn trắng đơn giản rồi để mặt như thế bước ra ngoài.


Trông cô thật sự tiều tụy, trong lòng còn mệt mỏi hơn. Hiểu rõ mọi việc không phải do lỗi của anh nhưng cô vẫn muốn được ở một mình, giống như chỉ có như vậy mới có thể tạm thời trả lại cho bản thân một cuộc sống bình thường đơn giản. Chẳng qua, trên đường đi bọn họ không hề nhắc tới, vẫn kéo dài cho đến tận bây giờ mới chịu nói với anh.


Ban đầu cô nghĩ hành động của mình sẽ khiến anh khó chịu nhưng giọng nói của Thẩm Trì vang lên hết sức bình tĩnh, trong lúc nhất thời không rõ vui hay giận: “ Nếu em kiên quyết phải ở lại đây thì anh sẽ ở cùng em”.
“ Không cần”. Cô bướng bỉnh lắc đầu: “ Em muốn được ở một mình.”


“ Thừa Ảnh, em có thể đừng tùy hứng như vậy được không?”.
“ Vì sao điều này lại được coi là tùy hứng”. Cô không hiểu nhìn về phía anh.
“ Anh không đồng ý em ở đây một mình”.
“ Vì sao?”.
“ Không vì lý do gì cả”.


Rốt cuộc, Thẩm Trì bị cô làm cho mất kiên nhẫn, khóe môi hơi trễ xuống, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa. Ánh lửa màu đỏ tươi, chỉ vụt sáng qua khe hở của những ngón tay thon dài rồi tắt ngấm, vẻ mặt anh bị khói thuốc che phân nửa.


Thực tế, anh hiếm khi làm vậy trước mặt cô. Cô có chút mẫn cảm với khói thuốc nên thường không thích anh hút thuốc. Cho nên mấy năm qua anh đã rất cẩn thận, ngay cả khi mối quan hệ đã trở nên vô cùng thân mật. Điều đó dường như đã tạo thành thói quen.


Thừa Ảnh đặt chiếc khăn xuống, ánh mắt nhìn thẳng xuống mặt bàn, một lúc lâu sau mới nhắc lại lần nữa: “ Em muốn được yên tĩnh, tối hôm qua không phải anh cũng đồng ý rồi sao?”.
Nhưng Thẩm Trì không để ý đến cô mà đi thẳng ra ban công, hút xong hai ba điếu thuốc mới quay lại nói: “ Tùy em”.


Kết quả, anh ngay cả cơm trưa cũng không ăn liền bỏ đi luôn. Cô nghĩ, nhất định anh đã rất tức giận.


Sau khi Thẩm Trì rời đi, cuối cùng cô mất cả buổi chiều mới thu dọn xong căn nhà. Khu nhà kiểu cũ, cơ sở vật chất đầy đủ, xuống tầng đi mấy chục mét còn có một siêu thị tiện lợi mở đã được nhiều năm. Nhưng tên cửa hàng đã đổi, ông chủ cũng thay đổi, nhìn gương mặt lạ lẫm của Thừa Ảnh, lại thấy cô mua nhiều vật dụng hàng ngày liền ôn tồn hỏi han: “ Cô là người mới tới à?”.


Thừa Ảnh cười cười: “ Đúng vậy”.
“ Nhà cửa ở đây đã rất cũ kỹ nhưng chính phủ vẫn chưa có kế hoạch phá bỏ. Cô thuê hay mua? Nếu mua thì cô không có lãi rồi”.


Tranh thủ lúc ông chủ đang tính tiền, cô lôi di động từ trong túi ra, do dự một lát rốt cuộc vẫn nhắn cho Thẩm Trì một tin: Vài ngày nữa em sẽ trở về.


“ Năm trăm ba mươi sáu tệ. Cảm ơn”. Ông chủ cầm hai túi nhựa lớn, thay cô bỏ đồ đạc vào, rồi chỉ vào chiếc ruột gối hút chân không, hỏi: “ Cô có muốn tìm thợ bốc vác đưa giúp cô về nhà không?”.
Cô thanh toán tiền, trả lời: “ Không cần đâu, cảm ơn ông”.


Cô về nhà thay đổi toàn bộ vật dụng trên giường, ngoài cửa sổ thổi vào mùi cơm thơm phức. Đây mới là cảm giác quen thuộc. Ngôi nhà cũ có kết cấu chặt chẽ, phòng bếp sát cạnh nhau. Ngày bé đi học, cô đứng trong phòng bếp nhà mình có thể nghe thấy âm thanh của nhà hàng xóm bên cạnh.


Trời đã vào tối, nhà nhà ăn cơm.


Đây là hình ảnh bình thường nhất của cuộc sống. Trong thành phố này, thậm chí trên thế giới này, hàng triệu triệu người đang sống cuộc sống như thế. Bọn họ bởi có tiền mà phấn chấn, bởi không có tiền mà phiền não; bởi vì khỏe mạnh mà vui vẻ, bởi vì bệnh tật mà đau khổ.


Hàng ngày, việc bọn họ lo lắng chính là củi gạo dầu muối và sinh lão bệnh tử, ngay cả khi nhà có đám thì đó cũng chỉ là những cảm xúc hết sức đơn giản.
Bóng tối ở xa xa từ từ buông xuống.


Thừa Ảnh nhoài người trên ban công nhà mình, tỉ mỉ phân biệt mùi vị thức ăn tối của những căn hộ dưới tầng, mùi thịt kho tàu hòa lẫn trong không khí thổi tới, khiến cô bỗng cảm thấy thỏa mãn. Cô không thể không thừa nhận, bản thân chỉ là một người bình thường nhưng lại được gả cho một người đàn ông không bình thường.


Di động vẫn không vang lên, cô giữ nó trong lòng bàn tay, ngẫm nghĩ nhắn đi một tin: Em rất mong có được một cuộc sống vợ chồng bình thường, sống trong một ngôi nhà bình thường, chỉ có em và anh, sau giờ tan tầm chúng ta cùng nhau đi siêu thị mua đồ, sau đó trở về nấu cơm tối. Giờ phút này, ở tòa nhà đối diện có một đôi vợ chồng như vậy. Từ xa nhìn họ, em bỗng cảm thấy vô cùng ghen tị.


Một tin nhắn cảm khái như thế vốn không hi vọng Thẩm Trì sẽ trả lời. Cho nên cô liền đi nhanh vào nhà lấy chìa khóa và tiền lẻ, xuống tầng đi ăn cơm.


Khi di động rung báo có tin nhắn, Thẩm Trì đang ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, rõ ràng nghe thấy âm báo nhưng một lúc lâu người vẫn chưa nhúc nhích. Mãi cho đến khi Trần Nam nói chuyện điện thoại xong với bên kia, anh mới nhắm mắt lãnh đạm, hỏi: “ Thế nào?”.


Trần Nam nghĩ anh vẫn chưa ngủ, liền từ ghế phụ xoay người xuống, trả lời: “ Khắp nơi đều đã cử người ở lại, rất an toàn. Chị dâu vừa mới đi siêu thị, lúc này hình như ra ngoài ăn cái gì đó”.
Thẩm Trì “ ừ” một tiếng: “ Đi thôi”.
“ Chúng ta quay thẳng về Hải Vân ạ?”.


Thấy Thẩm Trì gật đầu, Trần Nam do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “ Vì sao không nói thật với chị ấy? Tối hôm qua mới xảy ra chuyện, hiện tại chỉ có mình chị ấy chắc chắn sẽ không an toàn, quang minh chính đại để người lại bảo vệ chị ấy không phải tốt hơn sao?”.


“ Đến bây giờ vẫn chưa biết toán người tối qua rốt cuộc là nhằm vào ai, nói cho cô ấy nghe, sẽ chỉ khiến cô ấy hoảng sợ. Huống hồ...”. Thẩm Trì thay đổi tư thế, tựa lưng tránh bả vai bị thương, nghiêng đầu nhìn hoàng hôn trầm lắng ngoài cửa sổ: “ Dù sao, khả năng lớn mục tiêu chính là tôi, cô ấy tách ra có lẽ sẽ có lợi hơn”.


Cô nói cô muốn được yên tĩnh, thực tế đó là điều mà anh đã dự tính. Huống chi, thời gian chỉ là hai ba ngày. Anh mở di động ra, phần đầu tin nhắn không bị xóa, mà phần mới nhất là
Thẩm Trì sau khi xem xong, bỗng nhiên mỉm cười. Mong ước đơn giản biết bao nhiêu vậy mà anh chưa bao giờ cho cô.


Xe đi thẳng không dừng, chạy cả đềm quay về Hải Vân, khi trở lại biệt thự thì trời đã rạng sáng. Người ở Tô Châu báo Thừa Ảnh cũng vừa về đến nhà. Anh tắm rửa xong liền gọi một cuộc điện thoại. Quả nhiên, giọng của cô rất tỉnh táo, dường như đứng ở nơi trống trải nói chuyện, xung quanh im lặng khác lạ.


“ Anh tới nơi rồi”. Anh nói.
Cô đáp “ vâng”, thuận miệng nói tiếp: “ Em đang ở trên ban công phơi quần áo”.
“ Buổi tối ăn gì?”.
“ Em tìm một quán ngay gần nhà, ăn tùy tiện vài món, sau đó đi dạo quanh mấy cửa hàng”.


Ở Tô Châu cách xa Hải Vân mấy nghìn km, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu lên ban công của tòa nhà kiểu cũ, Thừa Ảnh đang cẩn thận vuốt phẳng những bộ quần áo ướt sũng. Một tay cô cầm di động, động tác không được thuận tiện, cho nên làm hơi chậm nhưng vẫn không ngắt điện thoại, cứ như vậy câu được câu chăng nói chuyện phiếm cùng đối phương. Đề tài trong lời nói hết sức bình thường, làm như chuyện chấn động đêm trước chưa từng xảy ra. Anh không đề cập tới, cô cũng cố gắng quên đi.


Thời thơ ấu sống trong nhà, cô luôn có một loại cảm giác an toàn quen thuộc, thực sự cô giống như đã ra lệnh cho bản thân quên hết những hình ảnh máu lạnh còn đọng lại..


Ngày hôm sau, Thừa Ảnh nhàn rỗi không còn việc gì liền đi đến trường cũ thăm hỏi thầy cô. Vừa lúc vào giờ vận động, trên sân thể dục khắp nơi đều là những đứa trẻ đang đùa nghịch. Bởi vì trời mưa mấy ngày liền, nhiệt độ không khí đã hạ xuống, nền xi măng vẫn chưa khô hoàn toàn nhưng đám học sinh này vẫn nô đùa quên hết tất cả, đầu đổ đầy mồ hôi.


Cô cảm thấy buồn cười, như nhìn thấy bóng dáng của chính mình ngày xưa. Cô học xong tiểu học ở đây, sau này lên sơ trung mới chuyển tới ký túc của trường.
“ Rất giống em ngày bé”. Bất chợt phía sau truyền đến giọng nói.


Thừa Ảnh bị bất ngờ, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy đứng bên cạnh bồn hoa là một thân ảnh cao gầy, ánh mặt trời màu vàng ấm áp chiếu trên gương mặt quá mức đẹp đẽ của anh ta, trong ánh mắt lóe lên ý cười.
“ Sao anh lại ở đây?”. Cô ngạc nhiên hỏi.


Lâm Liên Thành hai tay nhàn nhã đút túi quần, chậm rãi đi tới phía cô: “ Sắc mặt này của em giống như chế diễu anh đang theo dõi em vậy”. Bắt gặp ánh nắng, anh ta hơi hơi nheo mắt, mỉm cười đầy cảm hứng: “ Trở về khi nào thế? Sao không nói trước cho anh một tiếng”.


Anh ta nhìn rất tự nhiên, làm cho Thừa Ảnh không biết nói gì: “ Không phải anh đang ở bệnh viện Hải Vân chăm sóc ông nội sao?”.
“ Ừ, lần này anh được gia đình ủy quyền, trở về xử lý công việc, xong xuôi sẽ đi. Còn em, về đây làm gì vậy?”.
“ Em được nghỉ phép nên tùy tiện đi dạo”.


Anh ta nhíu mày, tiếp tục cười cười: “ Hay là chúng ta cùng nhau đi đi”. Kết quả cứ như vậy, cô bị anh ta dẫn đi gặp thầy cô trước, sau đó là thầy hiệu trưởng. Tới chiều, bọn họ lại được yêu cầu ở lại tham gia buổi lễ thành lập quỹ quyên tặng sách. Cô ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng, nhìn chăm chú lên sân khấu nghe thầy hiệu trưởng già phát biểu, hạ thấp giọng nói: “ Sao anh lại quay về trường cũ để lập quỹ từ thiện?”.


Người đàn ông ngồi cạnh hiếm khi mặc tây trang giày da cũng hạ giọng trả lời cô: “ Anh rất muốn làm thế nhưng bị cha anh giành trước. Vừa lúc anh trai anh bận rộn không tham dự sự kiện được liền cử anh đến làm đại biểu”.


Trong khi họ nói chuyện, thầy hiệu trưởng đã kết thúc bài phát biểu, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay, Thừa Ảnh cũng vỗ tay, vừa cười vừa nói: “ Đến lượt anh lên sân khấu rồi đấy”.


Cô vừa dứt lời, Lâm Liên Thành sửa lại cổ tay áo rồi đứng lên, nghiêng người sang phía cô, để lộ nụ cười nam tính, sau đó mới thong dong đi lên sân khấu. Chưa từng nhìn thấy bộ dạng nghiêm trang như thế của anh ta, cô thiếu chút nữa thì cười thành tiếng.


Buổi tối, bọn họ khéo léo từ chối buổi tiệc chiêu đãi của nhà trường, tự mình tìm một nhà hàng trong nội thành.
“ Hôm nay hiệu trưởng Lí rất thành ý mời anh ăn cơm, anh không tham gia có lẽ không được hay lắm”. Thừa Ảnh vừa lật xem menu vừa nhàn nhã nói.


Lâm Liên Thành lại nửa thật nửa đùa: “ Em không chịu đi, anh đi một mình còn có ý nghĩa gì”.
Cô nhịn không được từ quyển menu liếc mắt nhìn anh ta một cái: “ Không phải trẻ con, chuyện như vậy cũng cần phải đi theo đôi sao?”.
“ Chẳng lẽ em không nhận ra, ngày bé chúng ta rất thích ăn cơm cùng nhau?”.


Cô bật tiếng cười trong trẻo, giơ tay hướng về phía nhân viên phục vụ, chỉ vào mấy tấm hình khiến người ta thèm nhỏ dãi: “ Tôi muốn món này, món này, cả món này nữa”.


Lâm Liên Thành nhìn cô, vẻ như thích thú. Nhiều năm qua, kỹ năng lẩn tránh của cô đã tiến bộ rất nhiều. Có lẽ thời điểm hai năm trước, anh thật sự đã hù dọa cô. Cơm nước xong xuôi, anh ta mới hỏi: “ Ngày mai đã sắp xếp gì chưa?”.


“ Tạm thời chưa có”. Cô hỏi lại: “ Không phải anh nói mọi việc xong xuôi sẽ quay về Hải Vân sao?”.
Anh ta cười như không cười liếc nhìn cô: “ Xem ra em đang ước anh cút đi cho nhanh thì phải”.
Giọng nói của cô tỏ ra vô tội: “ Không dám. Nơi này là địa bàn của anh, em có tư cách gì bảo anh cút đi”.


Lâm Liên Thành nhướng môi bật cười: “ Những lời này của em đừng bao giờ nói trước mặt cha anh. Từ nhỏ anh trong mắt ông ấy chính là vua, ông làm như anh chuyên đi bắt nạt trẻ con hàng xóm. Bình thường rõ ràng chẳng có ai đến mạch tội ông ấy nhưng ông ấy lại cho rằng tất cả mọi người do nể mặt ông nên không dám tới kể tội anh. Ông thường xuyên kết tội anh vô căn cứ, sau đó bắt anh sửa chữa, thật là oan uổng”.


Thừa Ảnh nghe mà buồn cười, không kiềm chế được mặt mày cong lên: “ Việc này sao em lại không biết nhỉ?”.
“ Phải giấu em chứ. Ở nhà anh đã bị cấm đoán, quay đầu lại còn phải ngọc thụ lâm phong xuất hiện trước mặt em. Đây là vấn đề hình tượng của người đàn ông, em hiểu không?”.


Bộ dạng ăn nói ngọt xớt như thế này của anh ta mới thật sự giống ngày bé, Thừa Ảnh không khỏi bật cười.


Anh ta định chiều ngày hôm sau đáp máy bay quay về nhưng cô không muốn rời đi sớm như vậy, nhà cửa đã được dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, dù sao cũng không thể ở lại hai tối rồi rời đi ngay, như thế là không kinh tế. Kết quả không ngờ, sáng sớm ngày hôm sau nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến, yêu cầu cô lập tức trả phép đi làm.


“...Đây là nhiệm vụ khẩn cấp”. Giám đốc tự mình nói rõ với cô: “ Chuyện này tương đối bất ngờ. Nhóm viện trợ chữa bệnh ở Nepal do bệnh viên lập ra gặp trục trặc. Nhân viên tạm thời bị điều động sang tổ khác, không đi không được...Vừa hay cô là người có kinh nghiệm, hai năm trước từng ở bên đó một thời gian ngắn, xử lý thủ tục có liên quan cũng dễ dàng. Cho nên lần này bệnh viện quyết định cử cô đi gánh vác. Chúng tôi ở bên này sẽ có chuyến bay lúc 9 giờ trưa, còn phải vận chuyển một đống vật tư y tế khẩn cấp qua bên đó nên không có cách nào chờ cô quay lại. Hiện tại cô đang ở Tô Châu đúng không? Mặc kệ cô dùng phương pháp gì, chậm nhất trong vòng hai mươi bốn tiếng, phải đến Katmandu gặp chúng tôi”.


Trời vừa mới sáng, bên ngoài cửa sổ còn chụp một lớp sương mù mỏng. Nhưng sau khi nghe xong một loạt mệnh lệnh, Thừa Ảnh tỉnh ngủ hoàn toàn. Vài năm trước, quả thực cô vì yêu cầu công việc đã dành gần hai tuần ở Katmandu. Lúc ấy, mở visa vẫn còn hữu hiệu trong nhiều năm nhưng hiện tại hộ chiếu lại không mang bên mình.


Sau khi rời giường, cô lên mạng đặt vé máy bay. Trước hết là từ Tô Châu quay về Hải Vân, ngay sau đó bay sang Katmandu, điểm quá cảnh là ở Côn Minh. Vì là mùa ít khách, cô nhận được chiết khấu không nhỏ.


Tiếp theo cô gọi điện cho Thẩm Trì thế nhưng hiếm khi thấy anh vẫn chưa ngủ dậy, giọng nói cất lên thầm thấp khàn khàn: “ Tối qua anh uống hơi nhiều”.
Cô ngẩn người, tạm quên đi chuyện chính, chỉ nói: “ Em tưởng dạo này tửu lượng của anh không được tốt nên sẽ không uống rượu”.


Dường như anh cười khẽ, không để tâm trả lời: “ Một người bạn mở tiệc sinh nhật, uống đến khuya”.
“ Vâng”. Cô vừa nhìn máy tính vừa nói với anh: “ Hôm nay em trở về nhưng không thể ở lại, phải đi Nepal luôn”.


Bởi vì kiểm tr.a đơn hàng trên mạng nên cô vô thức hơi dừng lại, kết quả đầu dây bên kia điện thoại cũng im lặng, lát sau mới nghe thấy tiếng Thẩm Trì hỏi: “ Một mình?”.
Cô cảm thấy vấn đề có điểm khó hiểu, không khỏi hơi sửng sốt: “ Đương nhiên”.
“ Đi làm gì?”.


“ Thẩm Trì”. Trong đầu tựa như lóe sáng, cô đột nhiên bỏ con chuột ra bên ngoài, cau mày không đáp hỏi lại: “ Thật ra nhất cử nhất động của em ở đây anh đều biết đúng không?”.


Anh không phủ nhận, giọng nói nghe có chút bình thản: “ Ở bên kia có người bảo vệ em, đương nhiên sẽ báo cáo với anh”.


Vì vậy, anh đã biết ngày hôm qua cô và Lâm Liên Thành ở cùng một chỗ. Quả thật, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “...Cuối cùng, việc này xem như bảo vệ hay theo dõi? Tại sao anh không nói với em?”.


“ Em bực đấy à?”. Giọng nói bên kia điện thoại phảng phất xa xôi, có lẽ anh đã rời giường, rất nhanh còn truyền đến tiếng bật lửa hút thuốc, cùng với âm thanh mơ hồ anh đang phun nhả khói, không chút để tâm: “ Em nên biết anh không theo dõi em, hơn nữa đó không phải là việc cần thiết. Vì sao em lại đột nhiên bực tức như vậy?”.


“ Em không có”. Mặt cô không thay đổi phủ nhận nhưng ngữ điệu vẫn rất lạnh nhạt: “ Chỉ là em không thích cảm giác này”.


Lâm Liên Thành, con người này, ba chữ này, từng một lần làm cho mối quan hệ giữa cô và anh đóng băng. Mặc dù khủng hoảng đã kết thúc, mọi thứ đều đã trở lại hình dáng ban đầu nhưng cô vẫn e dè theo bản năng. Cô chưa từng cảm thấy hổ thẹn với lòng, cũng chưa bao giờ làm chuyện gì sai trái nhưng cô luôn cảm thấy giữa cô và anh là một cái gai. Cái gai đã được nhổ nhưng vết sẹo vẫn còn in lại.


Rõ ràng cô không làm chuyện trái với lương tâm nhưng lúc này bị Thẩm Trì biết mình và Lâm Liên Thành ngày hôm qua vẫn ở cùng nhau, cô có cảm giác như người bị bắt tại trận. Nhưng anh cố tình không nhắc tới. Tình hình này, nói cô tức giận càng làm cô thẹn quá hóa giận. Cuối cùng, cô chưa nói mục đích đi Nepal liền cắt ngay điện thoại, mà anh đương nhiên cũng không gọi lại.


Cô có chút chán nản không thể giải thích. Mãi cho tới lúc này cô mới không thể không thừa nhận, những điều ngọt ngào tốt đẹp đã mất trước kia giống như treo một chiếc bong bóng xinh xắn lơ lửng trong không khí, càng làm cho người ta quý trọng, càng có vẻ yếu ớt. Cô sợ rằng chỉ hơi dùng sức đâm sâu một chút, chúng sẽ dễ dàng nổ tung rơi xuống. Có lẽ những năm tháng chiến tranh lạnh quá dài, mà phương thức lại rất tàn nhẫn, cô đã sớm vô tình mất đi cảm giác an toàn.


Ở nhà thu thập xong hành lý, trước khi bước ra khỏi cửa, cô gọi điện cho Trần Nam: “ Bảo tất cả mọi người lui đi”.
Giọng nói của cô không tốt, Trần Nam ở bên kia từ chối dứt khoát: “ Chị dâu, việc này em không làm chủ được”.


Thừa Ảnh nén cơn giận đang muốn phát tác nhưng điện thoại đã bị ai đó tiếp nhận, giọng Thẩm Trì rất nhanh truyền tới, chỉ hỏi: “ Mấy giờ bay?”.
Đối với anh, cô vẫn tỏ thái độ, cố ý chống đối: “ Vì sao em phải nói cho anh biết?”.


“ Em phải xuất ngoại, chẳng lẽ ngay cả hộ chiếu cũng không cần?”. Anh chậm rãi hỏi lại.


Đúng là tức quá nên hồ đồ. Thực ra, buổi sáng gọi điện cho anh, chủ yếu chính là vì chuyện này, cuối cùng cô bất đắc dĩ đành phải trả lời: “ Ba rưỡi chiều sẽ về đến Hải Vân, chuyến bay chuyển tiếp cất cánh lúc năm rưỡi. Em sẽ không về nhà, anh bảo người cầm hộ chiếu của em ra sân bay”.


“ Được”. Anh không cầm điện thoại trả cho Trần Nam mà trực tiếp cúp máy.
Chiếc điện thoại bị ném lên mặt bàn, Trần Nam vừa nhét nó vào túi chợt nghe Thẩm Trì căn dặn: “ Buổi chiều tôi sẽ ra sân bay”.


Trần Nam phỏng đoán được nội dung của cuộc điện thoại vừa rồi, nhịn không được nhíu mày, nghi ngờ: “ Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, ý tưởng này của anh không sáng suốt”.


Kể từ sau đêm ở Gia Hưng, trong vài ngày ngắn ngủi tin tức từ các nơi đã truyền đến, tất cả đều cho thấy kế hoạch lần này của kẻ thù rất chu đáo và chặt chẽ, vượt trùng dương sai rất đông thuộc hạ ra tay, tuyệt đối không phải lần đầu tiên làm cuộc tập kích bắn lén đơn giản như vậy. Mà những kẻ bị tiêu diệt ở Gia Hưng đêm đó thật ra chỉ là đám quân sĩ tiền trạm đi tìm hiểu tình hình thực tế. Bọn chúng thất bại căn bản không phải việc đáng lo, bởi vì rất nhanh sẽ có một đội quân khác bổ sung, hơn nữa mức độ ra tay sẽ càng lúc càng lớn. Điều này giống như bộ phim khoa học viễn tưởng, càn quét một đám Zombie, ngay sau đó sẽ có một đám khác mạnh mẽ xông lên.


Trên thực tế, ngay hôm qua, bọn họ lại bị một trận tập kích không lớn không nhỏ. Đối phương không tiếc hao phí một lượng lớn nhân lực nguồn lực. Do đó theo cách này, dường như muốn mượn cơ hội đem Thẩm Trì, thậm chí là toàn bộ thế lực của Thẩm gia san phẳng.


Có lẽ trong chuyện này không phải chỉ có mình gia tộc Hàn Duệ, có thể còn có cả quân đội của Chính phủ bí mật tham gia. Chẳng qua tạm thời chưa rõ thế lực này rốt cuộc đến từ Trung Đông, Mỹ, hay là quốc gia khác.


Vì vậy, đây là thời điểm hết sức đặc biệt, chỉ để gửi một quyển hộ chiếu, Thẩm Trì sẽ tự mình xuất hiện ở sân bay? Trần Nam rất không đồng ý việc này, thậm chí còn âm thầm cho rằng, một người đàn ông nắm trong tay vô số vận mệnh sinh tử, giờ phút này lại đang mất đi năng lực phán đoán thường thấy.


Hình như đã nhìn thấu suy nghĩ của Trần Nam, Thẩm Trì chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm sắc bén nhìn cậu ta, ngữ điệu thản nhiên: “ Có lẽ bắt đầu từ thời ông nội tôi, gần như mỗi một mùa, mỗi phút, mỗi giây đều có người ngấp nghé địa vị cũng như tính mạng của người cầm quyền Thẩm gia. Lúc này, bọn chúng đã từ xa tới đây, cuối cùng là muốn tôi chơi cùng chúng. Huống hồ, nếu tôi không chịu xuất hiện, đám người trốn ở chỗ tối làm sao có cơ hội đi ra để ra tay? Trần Nam, nơi này là Hải Vân, nếu như ngay ở đây cũng không có biện pháp để bảo đảm an toàn, như vậy ch.ết cũng xứng đáng”. Nói xong lời cuối cùng, anh khẽ cười một tiếng, ánh mắt sâu tối lạnh lẽo bức người: “ Mặc kệ là ai, đã có gan thách thức chúng ta thì chúng ta phải chuẩn bị để nhận lấy kết quả”.


Khi hắn ở cùng một chỗ với cô ấy, liệu có nghĩ rằng sẽ bị mình biết không? Tự mình gây ra chuyện, tự mình sẽ phải gánh vác hậu quả. Cô hình như đã từng nói với anh như vậy. Thừa Ảnh ngồi máy bay từ Tô Châu quay về Hải Vân, nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được liếc mắt nhìn người bên cạnh, trong lòng thở dài. Hai ngày qua như hình với bóng, anh ta quả thực còn có trách nhiệm hơn so với đám vệ sĩ của Thẩm Trì.


Ngày đó, cô chia tay Lâm Liên Thành vì Lâm Liên Thành đã lên giường với một nữ sinh cùng khoa. Cô từng nghĩ, đó là một sai lầm không thể tha thứ, vì thế liền dùng kết quả nghiêm trọng nhất để trừng phạt anh ta. Cô chủ động đưa ra lời chia tay.


Bao năm qua đi, cô nhận ra, lời chia tay ấy thật dễ dàng, có lẽ bởi vì bọn họ yêu nhau chưa đủ. Thời điểm biết mình bị Lâm Liên Thành phản bội, nhục nhã, phẫn nộ, bi thương, đủ loại tâm trạng hỗn tạp cứ ùn ùn kéo đến bao phủ lấy cô. Nhưng tình cảm nhiều đến vậy lại xa cách không hơn mùi vị nước hoa trên quần áo Thẩm Trì. Chia tay mối tình đầu, cô không cảm thấy đau lòng hay buồn khổ. Lâm Liên Thành tình một đêm với người khác, làm cho cô nhớ tới một câu chuyện nhỏ xảy ra đã lâu.


“...Anh còn nhớ hồi chúng ta mới học năm nhất tiểu học không? Có một chuyện khiến em nhớ mãi, bao năm qua rồi mà không thể nào quên”. Chờ tiếp viên hàng không đưa xong đồ uống, Thừa Ảnh bỗng thấp giọng nói.


“ Sao?”. Lâm Liên Thành mở chai nước khoáng của mình, tiện tay đưa cho cô, hứng thú hỏi: “ Chuyện gì?”.


“ Khai giảng không bao lâu, một lần nhà trường tổ chức tổng vệ sinh, là ban của chúng ta”. Cô nói thêm, bởi vì lúc ấy hai người không học cùng một lớp: “ Ngày đó ba em không có nhà, em vốn hẹn anh buổi chiều cùng nhau tới trường, anh vui vẻ đồng ý, hơn nữa còn chủ động hẹn đúng giờ sẽ đứng dưới lầu gọi em, làm em yên tâm ở nhà ngủ trưa. Anh còn nhớ không?”.


Lâm Liên Thành vẻ như trầm ngâm suy nghĩ rồi lắc đầu cười: “ Chuyện lâu quá rồi”.


Cô không để tâm, tiếp tục nói: “ Sau đó em thoải mái ngủ một giấc. Kết quả là bị đến muộn”. Nói xong cô mỉm cười, nghiêng mặt nhìn anh ta, ánh mắt hơi nhấp nháy: “ Anh chắc chắn không nhớ hồi đó vì sao mình lại lỡ hẹn à? Bởi vì lớp phó văn nghệ của lớp em, chiều hôm ấy trên đường đến trường thì gặp anh, cô ấy nhờ anh xách giúp dụng cụ vệ sinh. Kết quả...Anh vì giúp cô ấy liền quên luôn lời hẹn với em”.


“ Chờ đã”. Lâm Liên Thành buồn cười cắt ngang lời cô, vẻ mặt nghi ngờ: “ Sao anh lại không có ấn tượng gì với chuyện này nhỉ? Hơn nữa, sao anh có thể vì người khác mà quên em?”.
“ Đừng phủ nhận, đó là sự thật”.


“ Được rồi, cho dù đó là sự thật nhưng cũng không đến mức khiến em nhớ lâu như vậy...Vì việc này mà em ghi hận trong lòng sao?”.
“ Có một chút. Bởi vì anh hại em đến muộn, bị giáo viên chủ nhiệm khiển trách trước mặt các bạn cùng lớp”. Cô hào phóng thừa nhận.


“ Cô bạn lớp phó văn nghệ ấy rất xinh đúng không?”. Anh ta cười bỡn cợt.
“ Rất xinh”.
“ Nhưng chắc chắn là kém em”. Anh ta nửa đùa nửa thật cảm thán: “ Vì cô gái khác mà anh bỏ rơi em, điều này không hợp lý”.


Ánh nắng màu vàng nhạt từ trên tầng mây chiếu xiên vào, khoang máy bay chan hòa sự ấm áp, hành khách ở hàng ghế phía trước đã sớm hạ tấm chắn nắng xuống để ngủ. Cô bị giọng điệu khoa trương cùng thái độ kiên quyết từ chối của anh ta làm cho dở khóc dở cười, không nén nổi ra hiệu bảo anh ta nói nhỏ một chút, gương mặt bỗng nhiên trở lại bình thường: “ Lần ấy em vô cùng tức giận, từ đó về sau cứ nhìn thấy lớp phó văn nghệ là bực mình. Vì cô ta, em có cảm giác bị bạn tốt phản bội”.


Anh ta không nói câu gì, im lặng nhìn cô, chờ đợi.
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta, một lát sau mới thấp giọng tiếp tục nhớ lại: “...Giống như sau khi chúng ta chia tay nhau. Khi biết chuyện, em cũng có cảm giác bị phản bội như vậy, giống như bị bạn tốt lừa dối”.


Cô nhất thời dừng lại, tin rằng anh ta nghe hiểu, bởi vì trong đôi mắt sáng hẹp dài, rốt cuộc ý cười dần dần nhạt đi.
Chia tay là bởi vì yêu không đủ.


Hai mươi mấy năm, cô yêu anh ta, vừa như một người bạn, một người thân, sâu sắc tựa ruột thịt, dường như không thể tách rời nhưng không phải cảm xúc sâu sắc của tình yêu.


“ Cho nên hai năm trước, anh hỏi em có thể bắt đầu lại lần nữa hay không, em thật sự không muốn đúng không?”. Anh ta chăm chú nhìn cô, trầm giọng hỏi.
“ Vâng”.


“ Hãy nói cho anh biết, cuộc hôn nhân của em có hạnh phúc không?”. Đây là vấn đề mà từ trước đến nay anh ta rất muốn hỏi, không biết xuất phát từ tâm lý gì nhưng anh ta luôn không có ý lảng tránh.
Thừa Ảnh ngẫm nghĩ, lộ nụ cười yếu ớt: “ Không tệ lắm”.


Ít nhất là cô yêu Thẩm Trì, cũng chỉ có xa cách Thẩm Trì mới làm cho cô nảy sinh nỗi đau xé tâm can.


Tiếp viên hàng không đi bộ dọc lối đi nhỏ, kiên nhẫn làm công việc chuẩn bị trước khi máy bay hạ cánh. Thỉnh thoảng xoay người nhắc nhở hành khách mở tấm che cửa sổ. Một loạt hành động này đã cắt ngang cuộc nói chuyện. Cho đến khi chiếc máy bay khổng lồ hạ vững vàng xuống mặt đất, Lâm Liên Thành vẫn không lên tiếng.


Hai người đều không gửi hành lý, lúc đi ra hành lang, Thừa Ảnh nói: “ Anh quay lại bệnh viện cho em gửi lời hỏi thăm ông nội”.
Lâm Liên Thành gật đầu, hỏi lại: “ Anh ta đến đây à?”.
Cô hiểu “ anh ta” chính là ai, chỉ mỉm cười: “ Anh ấy có đến đây”.


“ Được rồi, đi đường cẩn thận”.
“ Anh cũng vậy”.


Lâm Liên Thành không quay lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy rồi nhanh chóng hòa vào dòng người nhộn nhịp. Bóng dáng cao gầy của anh ta, vô luận đi đến nơi nào cũng tựa như hạc giữa bầy gà, vô cùng chói mắt. Thừa Ảnh nhìn anh ta dần đi xa qua chiếc kính râm, vừa cất bước thì thình lình bị ai đó từ phía sau đụng phải. Cú va chạm không mạnh nhưng vì cô không chuẩn bị nên người không khỏi hơi lảo đảo về phía trước vài bước.


Đến khi quay lại cô mới nhìn rõ đối phương là một phụ nữ trẻ, vẻ mặt áy náy nhìn cô, luôn miệng nói: “ Thật sự xin lỗi! Vừa rồi tôi không để ý phía trước có người, thật sự xin lỗi cô”.


Người phụ nữ này hình như vừa có một chuyến du lịch ngắn, ngoại trừ chiếc túi xách tay, cô ta chỉ kéo theo một chiếc va li da nhỏ được may khéo léo, kiểu dáng rất giống với va li của Thừa Ảnh. Trên tay cô ta cầm một hộp cà phê, miệng hộp mở sẵn, một nửa đã đổ xuống chiếc áo gió màu vàng nhạt của Thừa Ảnh.


Cuối cùng, hai người cùng đi vào toilet để rửa sạch.
Cô ta đứng bên cạnh bồn rửa đưa chiếc khăn tay cho Thừa Ảnh, trên mặt vẫn ngập tràn sự áy náy, nhẹ giọng nói: “ Nếu tẩy không sạch, tôi sẽ bồi thường tiền cho cô”.


Thừa Ảnh bật cười, cúi đầu xử lý vết bẩn, dường như không để tâm, ngược lại còn an ủi cô ta: “ Không sao, có thể rửa sạch mà”.


Tuy nói là vậy nhưng đứng trong nhà vệ sinh đông đúc, quần áo lại mặc trên người, chung quy làm việc này cũng không được tiện cho lắm. Người phụ nữ kia tựa như nhìn ra, chỉ vào căn buồng bên trong đề nghị: “ Hay là như vậy đi, cô vào trong kia thay quần áo sạch, còn bộ quần áo này để tôi mang về tẩy giúp cô, cô xem có được không?”.


Khách khí ngược lại càng làm cho Thừa Ảnh ngượng ngùng. Trong lòng cô biết không thể cứ như vậy rời đi. Để tiết kiệm thời gian, Thừa Ảnh ngẫm nghĩ, chỉ có thay đổi trang phục mới là biện pháp giải quyết nhanh nhất.


“ Để tôi vào thay”. Cô mở va li, lấy một chiếc áo len sạch, tay cầm chiếc kính râm lại gần bồn rửa đưa cho người phụ nữ kia trông hộ: “ Không phải chuyện quan trọng, cô đừng để tâm”.
“ Được”. Cô ta mỉm cười, tỏ vẻ hết sức cảm kích: “ Cảm ơn cô”.


Hai người đứng trước tấm gương rộng trong suốt, dáng người đều không khác nhau lắm. Thừa Ảnh cầm bộ quần áo sạch đi vào buồng trước, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua gương, bước chân hơi dừng lại, tựa hồ có chút ngạc nhiên: “ Bỗng phát hiện ra...Hình dáng chúng ta có điểm giống nhau”.


Thực tế thì đâu chỉ có một điểm, ngoại trừ vẻ ngoài khác nhau ra, hai người đều có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, bờ môi và chiếc cằm thon nhọn tinh tế đẹp đẽ, gần như giống hệt nhau.


Điều này thực sự đáng ngạc nhiên, trong khi Thừa Ảnh còn đang thầm kinh ngạc thì người phụ nữ kia mỉm cười thúc giục: “ Ở đây đông người, chúng ta đổi quần áo rồi ra ngoài nói sau”.
“ Đươc”. Thừa Ảnh gật đầu.


Mười phút sau, Trần Nam đứng ở đại sảnh của sân bay, từ xa nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của người phụ nữ đi tới. Vóc dáng cậu ta cao lớn, tay giơ khẽ vượt qua đỉnh đầu mọi người, hướng về phía cô ý bảo lát sau ra chỗ trống để chờ.


Người phụ nữ kéo chiếc va li màu đen, sau khi thấy cậu ta bỗng dưng ngẩn người, bước chân thoáng ngừng lại rồi nhanh chóng bước tiếp. Lúc tới gần, cô đem chiếc va li đưa cho Trần Nam, đẩy chiếc kính râm trên sống mũi, im lặng nhìn xung quanh.


Trần Nam tựa như hiểu ý cô, giải thích: “ Đại ca không tới, em cầm hộ chiếu đến đây”.


Nói xong cậu ta liền đưa hộ chiếu ra nhưng cô không cầm lấy, khuôn mặt ẩn sau chiếc kính râm nhìn hơi thất vọng, có lẽ hơi bất ngờ. Trần Nam nhìn cô, tiếp tục giải thích: “ Anh ấy vốn định tự mình tới nhưng đến khi đi lại có chuyện gấp cần xử lý, lo chị bị nhỡ chuyến bay nên bảo em cầm tới cho chị”.


Cô cầm túi, ngón tay lặng lẽ nắm chặt.


Xem ra tin tức lúc trước là chuẩn xác không lầm. Nghe nói, Thẩm Trì sẽ tự mình đến sân bay để gặp mặt Thừa Ảnh, cho nên cô ta mới nghĩ ra cách này, hóa trang giả thành Thừa Ảnh, ý định tìm thời cơ tốt nhất để ra tay. Đây cũng là cơ hội duy nhất để tiếp xúc gần gũi với Thẩm Trì. Nhưng không ngờ, đến thời điểm quan trọng lại nảy sinh biến cố. Hóa ra, Thẩm Trì lại không xuất hiện.


Cô ta tự tin cho rằng mình đã trải qua một quá trình hóa trang cao cấp, hơn nữa sau khi che khuất mặt mũi, để lộ một nửa khuôn mặt thì có đến tám chín phần giống với Thừa Ảnh. Bởi vậy, nếu có thể tiếp cận Thẩm Trì, cô ta sẽ có rất nhiều cách để hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi. Nhưng lúc này đây...


Là một sát thủ chuyên nghiệp được tuyển dụng, cô ta ngay lập tức âm thầm suy nghĩ trong đầu. Cô ta hiểu rõ, cơ hội giống như hôm nay có thể chỉ có một lần. Nếu bỏ lỡ, sẽ không có lại. Vì vậy, đi hay ở?


Tuy thời điểm này Thừa Ảnh đã bị người dẫn đi nhưng cô ta khẳng định mình không có cách nào giả mạo được lâu, bởi người cô ta đối mặt không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt, mà là Thẩm Trì. Một người nắm trong tay vương quốc giao dịch ngầm, thậm chí là người đàn ông nổi danh khắp Trung Đông.


Đối với cô ta mà nói, cơ hội chỉ có một lần, và có lẽ, chỉ tập trung trong vòng hai ba phút.
Nhưng Thẩm Trì vẫn không xuất hiện.
Tựa như một mắt xích của kế hoạch bị cắt đứt, một đoạn bị cởi bỏ khiến cô ta không thể không có ý định tiếp tục hành động.


Sự thực thì ý tưởng này chỉ phát sinh như ánh đèn flash lóe lên trong giây lát, cô ta hết sức tự nhiên buông tay khỏi túi áo khoác, cầm lấy hộ chiếu, nhét trở lại vào trong túi.
Lúc này, chỉ nghe thấy Trần Nam hỏi: “ Chị dâu, mấy giờ bay? Em sẽ tiễn chị”.


“ Không cần”. Cô ả hắng giọng, mở miệng nói câu đầu tiên, thanh âm khàn khàn.
“ Chị dâu, chị bị cảm à?”. Trần Nam nhìn chằm chằm sắc mặt cô ta.


“ Cảm lạnh một chút”. Giọng cô ta ậm ừ, hình như rất không thoải mái, cho nên mỗi câu đều cố gắng giảm bớt lượng từ, trong lòng cũng đã hạ quyết tâm, lặng lẽ hỏi: “ Thẩm Trì ở đâu? Tôi tạm thời thay đổi hành trình, hôm nay không đi nữa”.


Trần Nam hình như hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười, lôi di động ra: “ Được rồi, anh ấy dặn em sau khi gặp chị thì phải nói với anh ấy một tiếng. Chúng ta lên xe trước đi. Lát nữa em gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy về nhà”.


Buổi chiều mùa thu, bầu trời xanh như tẩy, ba chiếc Mercedes màu đen từ từ chạy ra khỏi khu vực sân bay.


Đêm cùng ngày, chuyến bay quốc tế chở lượng lớn hành khách từ Hải Vân đi Katmandu, cách sân bay thủ đô Nepal 240km trên không trung bất ngờ gặp sự cố kỹ thuật, không khống chế được đâm vào một ngọn núi, phi hành đoàn không một ai sống sót.


Trong danh sách hành khách đăng ký, tên Yến Thừa Ảnh rõ ràng có trong nhóm.
Lái xe từ thành phố Z đến Tô Châu chỉ mất một giờ đồng hồ.
Thừa Ảnh ra nghĩa trang để khấn bái trước, sau đó trở về nhà cũ.


Ngôi nhà nằm ở trung tâm thành phố, được xây dựng mười mấy năm trước, vốn đã cũ kỹ nhưng hơn hết là nằm ở vị trí giao thông vô cùng thuận lợi, ngay cạnh trường tiểu học cô từng học. Trước khi ba qua đời, cô định cư ở Hải Vân, chưa từng nghĩ sẽ bán ngôi nhà này đi.


Ngoài thiết bị điện gia dụng, trong nhà không thừa nhiều đồ, cùng lắm là một ít quần áo cũ. Nơi này đã nhiều năm không có người ở, ngoài lớp bụi dày là vết nấm mốc rõ ràng.


Góc tường phòng khách hơi bị ngấm nước, mép sàn nhà có vài viên gạch bị cong vênh. Thừa Ảnh đi dạo một vòng quanh nhà rồi bắt tay vào thu dọn, cô ra ban công nhúng ướt cây lau rồi tìm chiếc áo bông cũ làm khăn.


“ Tại sao em phải làm vậy?”. Thẩm Trì đứng ở phòng khách, nhìn cô liên tục bận rộn, không khỏi cau mày, cảm giác thần sắc của cô lúc này hết sức lạ lẫm.


Quả nhiên, cô vừa lau bàn vừa trả lời: “ Em muốn ở lại đây hai ngày”. Điều đó không giống với kế hoạch đã định ra từ trước. Thẩm Trì im lặng một lát, hàng lông mày đẹp đẽ khẽ động: “ Một mình?”.


“ Vâng”. Cô không ngẩng đầu, cũng không nhìn anh, chỉ giữ mép bàn lau mạnh, lớp bụi dày thoáng chốc đã nhiễm đen chiếc khăn.


Thực ra, đêm qua cô không ngủ được, dưới mắt là một lớp thâm quầng nhàn nhạt, kèm theo làn da cũng không được tốt lắm, xanh xao như không có huyết sắc. Lúc sáng sớm rời khỏi giường cô mới phát hiện ra nhưng vẫn không trang điểm, cuối cùng chỉ đánh một lớp phấn trắng đơn giản rồi để mặt như thế bước ra ngoài.


Trông cô thật sự tiều tụy, trong lòng còn mệt mỏi hơn. Hiểu rõ mọi việc không phải do lỗi của anh nhưng cô vẫn muốn được ở một mình, giống như chỉ có như vậy mới có thể tạm thời trả lại cho bản thân một cuộc sống bình thường đơn giản. Chẳng qua, trên đường đi bọn họ không hề nhắc tới, vẫn kéo dài cho đến tận bây giờ mới chịu nói với anh.


Ban đầu cô nghĩ hành động của mình sẽ khiến anh khó chịu nhưng giọng nói của Thẩm Trì vang lên hết sức bình tĩnh, trong lúc nhất thời không rõ vui hay giận: “ Nếu em kiên quyết phải ở lại đây thì anh sẽ ở cùng em”.
“ Không cần”. Cô bướng bỉnh lắc đầu: “ Em muốn được ở một mình.”


“ Thừa Ảnh, em có thể đừng tùy hứng như vậy được không?”.
“ Vì sao điều này lại được coi là tùy hứng”. Cô không hiểu nhìn về phía anh.
“ Anh không đồng ý em ở đây một mình”.
“ Vì sao?”.
“ Không vì lý do gì cả”.


Rốt cuộc, Thẩm Trì bị cô làm cho mất kiên nhẫn, khóe môi hơi trễ xuống, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa. Ánh lửa màu đỏ tươi, chỉ vụt sáng qua khe hở của những ngón tay thon dài rồi tắt ngấm, vẻ mặt anh bị khói thuốc che phân nửa.


Thực tế, anh hiếm khi làm vậy trước mặt cô. Cô có chút mẫn cảm với khói thuốc nên thường không thích anh hút thuốc. Cho nên mấy năm qua anh đã rất cẩn thận, ngay cả khi mối quan hệ đã trở nên vô cùng thân mật. Điều đó dường như đã tạo thành thói quen.


Thừa Ảnh đặt chiếc khăn xuống, ánh mắt nhìn thẳng xuống mặt bàn, một lúc lâu sau mới nhắc lại lần nữa: “ Em muốn được yên tĩnh, tối hôm qua không phải anh cũng đồng ý rồi sao?”.
Nhưng Thẩm Trì không để ý đến cô mà đi thẳng ra ban công, hút xong hai ba điếu thuốc mới quay lại nói: “ Tùy em”.


Kết quả, anh ngay cả cơm trưa cũng không ăn liền bỏ đi luôn. Cô nghĩ, nhất định anh đã rất tức giận.


Sau khi Thẩm Trì rời đi, cuối cùng cô mất cả buổi chiều mới thu dọn xong căn nhà. Khu nhà kiểu cũ, cơ sở vật chất đầy đủ, xuống tầng đi mấy chục mét còn có một siêu thị tiện lợi mở đã được nhiều năm. Nhưng tên cửa hàng đã đổi, ông chủ cũng thay đổi, nhìn gương mặt lạ lẫm của Thừa Ảnh, lại thấy cô mua nhiều vật dụng hàng ngày liền ôn tồn hỏi han: “ Cô là người mới tới à?”.


Thừa Ảnh cười cười: “ Đúng vậy”.
“ Nhà cửa ở đây đã rất cũ kỹ nhưng chính phủ vẫn chưa có kế hoạch phá bỏ. Cô thuê hay mua? Nếu mua thì cô không có lãi rồi”.


Tranh thủ lúc ông chủ đang tính tiền, cô lôi di động từ trong túi ra, do dự một lát rốt cuộc vẫn nhắn cho Thẩm Trì một tin: Vài ngày nữa em sẽ trở về.


“ Năm trăm ba mươi sáu tệ. Cảm ơn”. Ông chủ cầm hai túi nhựa lớn, thay cô bỏ đồ đạc vào, rồi chỉ vào chiếc ruột gối hút chân không, hỏi: “ Cô có muốn tìm thợ bốc vác đưa giúp cô về nhà không?”.
Cô thanh toán tiền, trả lời: “ Không cần đâu, cảm ơn ông”.


Cô về nhà thay đổi toàn bộ vật dụng trên giường, ngoài cửa sổ thổi vào mùi cơm thơm phức. Đây mới là cảm giác quen thuộc. Ngôi nhà cũ có kết cấu chặt chẽ, phòng bếp sát cạnh nhau. Ngày bé đi học, cô đứng trong phòng bếp nhà mình có thể nghe thấy âm thanh của nhà hàng xóm bên cạnh.


Trời đã vào tối, nhà nhà ăn cơm.


Đây là hình ảnh bình thường nhất của cuộc sống. Trong thành phố này, thậm chí trên thế giới này, hàng triệu triệu người đang sống cuộc sống như thế. Bọn họ bởi có tiền mà phấn chấn, bởi không có tiền mà phiền não; bởi vì khỏe mạnh mà vui vẻ, bởi vì bệnh tật mà đau khổ.


Hàng ngày, việc bọn họ lo lắng chính là củi gạo dầu muối và sinh lão bệnh tử, ngay cả khi nhà có đám thì đó cũng chỉ là những cảm xúc hết sức đơn giản.
Bóng tối ở xa xa từ từ buông xuống.


Thừa Ảnh nhoài người trên ban công nhà mình, tỉ mỉ phân biệt mùi vị thức ăn tối của những căn hộ dưới tầng, mùi thịt kho tàu hòa lẫn trong không khí thổi tới, khiến cô bỗng cảm thấy thỏa mãn. Cô không thể không thừa nhận, bản thân chỉ là một người bình thường nhưng lại được gả cho một người đàn ông không bình thường.


Di động vẫn không vang lên, cô giữ nó trong lòng bàn tay, ngẫm nghĩ nhắn đi một tin: Em rất mong có được một cuộc sống vợ chồng bình thường, sống trong một ngôi nhà bình thường, chỉ có em và anh, sau giờ tan tầm chúng ta cùng nhau đi siêu thị mua đồ, sau đó trở về nấu cơm tối. Giờ phút này, ở tòa nhà đối diện có một đôi vợ chồng như vậy. Từ xa nhìn họ, em bỗng cảm thấy vô cùng ghen tị.


Một tin nhắn cảm khái như thế vốn không hi vọng Thẩm Trì sẽ trả lời. Cho nên cô liền đi nhanh vào nhà lấy chìa khóa và tiền lẻ, xuống tầng đi ăn cơm.


Khi di động rung báo có tin nhắn, Thẩm Trì đang ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, rõ ràng nghe thấy âm báo nhưng một lúc lâu người vẫn chưa nhúc nhích. Mãi cho đến khi Trần Nam nói chuyện điện thoại xong với bên kia, anh mới nhắm mắt lãnh đạm, hỏi: “ Thế nào?”.


Trần Nam nghĩ anh vẫn chưa ngủ, liền từ ghế phụ xoay người xuống, trả lời: “ Khắp nơi đều đã cử người ở lại, rất an toàn. Chị dâu vừa mới đi siêu thị, lúc này hình như ra ngoài ăn cái gì đó”.
Thẩm Trì “ ừ” một tiếng: “ Đi thôi”.
“ Chúng ta quay thẳng về Hải Vân ạ?”.


Thấy Thẩm Trì gật đầu, Trần Nam do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “ Vì sao không nói thật với chị ấy? Tối hôm qua mới xảy ra chuyện, hiện tại chỉ có mình chị ấy chắc chắn sẽ không an toàn, quang minh chính đại để người lại bảo vệ chị ấy không phải tốt hơn sao?”.


“ Đến bây giờ vẫn chưa biết toán người tối qua rốt cuộc là nhằm vào ai, nói cho cô ấy nghe, sẽ chỉ khiến cô ấy hoảng sợ. Huống hồ…”. Thẩm Trì thay đổi tư thế, tựa lưng tránh bả vai bị thương, nghiêng đầu nhìn hoàng hôn trầm lắng ngoài cửa sổ: “ Dù sao, khả năng lớn mục tiêu chính là tôi, cô ấy tách ra có lẽ sẽ có lợi hơn”.


Cô nói cô muốn được yên tĩnh, thực tế đó là điều mà anh đã dự tính. Huống chi, thời gian chỉ là hai ba ngày. Anh mở di động ra, phần đầu tin nhắn không bị xóa, mà phần mới nhất là
Thẩm Trì sau khi xem xong, bỗng nhiên mỉm cười. Mong ước đơn giản biết bao nhiêu vậy mà anh chưa bao giờ cho cô.


Xe đi thẳng không dừng, chạy cả đềm quay về Hải Vân, khi trở lại biệt thự thì trời đã rạng sáng. Người ở Tô Châu báo Thừa Ảnh cũng vừa về đến nhà. Anh tắm rửa xong liền gọi một cuộc điện thoại. Quả nhiên, giọng của cô rất tỉnh táo, dường như đứng ở nơi trống trải nói chuyện, xung quanh im lặng khác lạ.


“ Anh tới nơi rồi”. Anh nói.
Cô đáp “ vâng”, thuận miệng nói tiếp: “ Em đang ở trên ban công phơi quần áo”.
“ Buổi tối ăn gì?”.
“ Em tìm một quán ngay gần nhà, ăn tùy tiện vài món, sau đó đi dạo quanh mấy cửa hàng”.


Ở Tô Châu cách xa Hải Vân mấy nghìn km, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu lên ban công của tòa nhà kiểu cũ, Thừa Ảnh đang cẩn thận vuốt phẳng những bộ quần áo ướt sũng. Một tay cô cầm di động, động tác không được thuận tiện, cho nên làm hơi chậm nhưng vẫn không ngắt điện thoại, cứ như vậy câu được câu chăng nói chuyện phiếm cùng đối phương. Đề tài trong lời nói hết sức bình thường, làm như chuyện chấn động đêm trước chưa từng xảy ra. Anh không đề cập tới, cô cũng cố gắng quên đi.


Thời thơ ấu sống trong nhà, cô luôn có một loại cảm giác an toàn quen thuộc, thực sự cô giống như đã ra lệnh cho bản thân quên hết những hình ảnh máu lạnh còn đọng lại..


Ngày hôm sau, Thừa Ảnh nhàn rỗi không còn việc gì liền đi đến trường cũ thăm hỏi thầy cô. Vừa lúc vào giờ vận động, trên sân thể dục khắp nơi đều là những đứa trẻ đang đùa nghịch. Bởi vì trời mưa mấy ngày liền, nhiệt độ không khí đã hạ xuống, nền xi măng vẫn chưa khô hoàn toàn nhưng đám học sinh này vẫn nô đùa quên hết tất cả, đầu đổ đầy mồ hôi.


Cô cảm thấy buồn cười, như nhìn thấy bóng dáng của chính mình ngày xưa. Cô học xong tiểu học ở đây, sau này lên sơ trung mới chuyển tới ký túc của trường.
“ Rất giống em ngày bé”. Bất chợt phía sau truyền đến giọng nói.


Thừa Ảnh bị bất ngờ, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy đứng bên cạnh bồn hoa là một thân ảnh cao gầy, ánh mặt trời màu vàng ấm áp chiếu trên gương mặt quá mức đẹp đẽ của anh ta, trong ánh mắt lóe lên ý cười.
“ Sao anh lại ở đây?”. Cô ngạc nhiên hỏi.


Lâm Liên Thành hai tay nhàn nhã đút túi quần, chậm rãi đi tới phía cô: “ Sắc mặt này của em giống như chế diễu anh đang theo dõi em vậy”. Bắt gặp ánh nắng, anh ta hơi hơi nheo mắt, mỉm cười đầy cảm hứng: “ Trở về khi nào thế? Sao không nói trước cho anh một tiếng”.


Anh ta nhìn rất tự nhiên, làm cho Thừa Ảnh không biết nói gì: “ Không phải anh đang ở bệnh viện Hải Vân chăm sóc ông nội sao?”.
“ Ừ, lần này anh được gia đình ủy quyền, trở về xử lý công việc, xong xuôi sẽ đi. Còn em, về đây làm gì vậy?”.
“ Em được nghỉ phép nên tùy tiện đi dạo”.


Anh ta nhíu mày, tiếp tục cười cười: “ Hay là chúng ta cùng nhau đi đi”.


Thừa Ảnh ngồi máy bay từ Tô Châu quay về Hải Vân, nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được liếc mắt nhìn người bên cạnh, trong lòng thở dài. Hai ngày qua như hình với bóng, anh ta quả thực còn có trách nhiệm hơn so với đám vệ sĩ của Thẩm Trì.


Thừa Ảnh ngồi máy bay từ Tô Châu quay về Hải Vân, nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được liếc mắt nhìn người bên cạnh, trong lòng thở dài. Hai ngày qua như hình với bóng, anh ta quả thực còn có trách nhiệm hơn so với đám vệ sĩ của Thẩm Trì.


Ngày đó, cô chia tay Lâm Liên Thành vì Lâm Liên Thành đã lên giường với một nữ sinh cùng khoa. Cô từng nghĩ, đó là một sai lầm không thể tha thứ, vì thế liền dùng kết quả nghiêm trọng nhất để trừng phạt anh ta. Cô chủ động đưa ra lời chia tay.


Bao năm qua đi, cô nhận ra, lời chia tay ấy thật dễ dàng, có lẽ bởi vì bọn họ yêu nhau chưa đủ. Thời điểm biết mình bị Lâm Liên Thành phản bội, nhục nhã, phẫn nộ, bi thương, đủ loại tâm trạng hỗn tạp cứ ùn ùn kéo đến bao phủ lấy cô. Nhưng tình cảm nhiều đến vậy lại xa cách không hơn mùi vị nước hoa trên quần áo Thẩm Trì. Chia tay mối tình đầu, cô không cảm thấy đau lòng hay buồn khổ. Lâm Liên Thành tình một đêm với người khác, làm cho cô nhớ tới một câu chuyện nhỏ xảy ra đã lâu.


“...Anh còn nhớ hồi chúng ta mới học năm nhất tiểu học không? Có một chuyện khiến em nhớ mãi, bao năm qua rồi mà không thể nào quên”. Chờ tiếp viên hàng không đưa xong đồ uống, Thừa Ảnh bỗng thấp giọng nói.


“ Sao?”. Lâm Liên Thành mở chai nước khoáng của mình, tiện tay đưa cho cô, hứng thú hỏi: “ Chuyện gì?”.


“ Khai giảng không bao lâu, một lần nhà trường tổ chức tổng vệ sinh, là ban của chúng ta”. Cô nói thêm, bởi vì lúc ấy hai người không học cùng một lớp: “ Ngày đó ba em không có nhà, em vốn hẹn anh buổi chiều cùng nhau tới trường, anh vui vẻ đồng ý, hơn nữa còn chủ động hẹn đúng giờ sẽ đứng dưới lầu gọi em, làm em yên tâm ở nhà ngủ trưa. Anh còn nhớ không?”.


Lâm Liên Thành vẻ như trầm ngâm suy nghĩ rồi lắc đầu cười: “ Chuyện lâu quá rồi”.


Cô không để tâm, tiếp tục nói: “ Sau đó em thoải mái ngủ một giấc. Kết quả là bị đến muộn”. Nói xong cô mỉm cười, nghiêng mặt nhìn anh ta, ánh mắt hơi nhấp nháy: “ Anh chắc chắn không nhớ hồi đó vì sao mình lại lỡ hẹn à? Bởi vì lớp phó văn nghệ của lớp em, chiều hôm ấy trên đường đến trường thì gặp anh, cô ấy nhờ anh xách giúp dụng cụ vệ sinh. Kết quả...Anh vì giúp cô ấy liền quên luôn lời hẹn với em”.


“ Chờ đã”. Lâm Liên Thành buồn cười cắt ngang lời cô, vẻ mặt nghi ngờ: “ Sao anh lại không có ấn tượng gì với chuyện này nhỉ? Hơn nữa, sao anh có thể vì người khác mà quên em?”.
“ Đừng phủ nhận, đó là sự thật”.


“ Được rồi, cho dù đó là sự thật nhưng cũng không đến mức khiến em nhớ lâu như vậy...Vì việc này mà em ghi hận trong lòng sao?”.
“ Có một chút. Bởi vì anh hại em đến muộn, bị giáo viên chủ nhiệm khiển trách trước mặt các bạn cùng lớp”. Cô hào phóng thừa nhận.


“ Cô bạn lớp phó văn nghệ ấy rất xinh đúng không?”. Anh ta cười bỡn cợt.
“ Rất xinh”.
“ Nhưng chắc chắn là kém em”. Anh ta nửa đùa nửa thật cảm thán: “ Vì cô gái khác mà anh bỏ rơi em, điều này không hợp lý”.


Ánh nắng màu vàng nhạt từ trên tầng mây chiếu xiên vào, khoang máy bay chan hòa sự ấm áp, hành khách ở hàng ghế phía trước đã sớm hạ tấm chắn nắng xuống để ngủ. Cô bị giọng điệu khoa trương cùng thái độ kiên quyết từ chối của anh ta làm cho dở khóc dở cười, không nén nổi ra hiệu bảo anh ta nói nhỏ một chút, gương mặt bỗng nhiên trở lại bình thường: “ Lần ấy em vô cùng tức giận, từ đó về sau cứ nhìn thấy lớp phó văn nghệ là bực mình. Vì cô ta, em có cảm giác bị bạn tốt phản bội”.


Anh ta không nói câu gì, im lặng nhìn cô, chờ đợi.
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta, một lát sau mới thấp giọng tiếp tục nhớ lại: “...Giống như sau khi chúng ta chia tay nhau. Khi biết chuyện, em cũng có cảm giác bị phản bội như vậy, giống như bị bạn tốt lừa dối”.


Cô nhất thời dừng lại, tin rằng anh ta nghe hiểu, bởi vì trong đôi mắt sáng hẹp dài, rốt cuộc ý cười dần dần nhạt đi.
Chia tay là bởi vì yêu không đủ.


Hai mươi mấy năm, cô yêu anh ta, vừa như một người bạn, một người thân, sâu sắc tựa ruột thịt, dường như không thể tách rời nhưng không phải cảm xúc sâu sắc của tình yêu.


“ Cho nên hai năm trước, anh hỏi em có thể bắt đầu lại lần nữa hay không, em thật sự không muốn đúng không?”. Anh ta chăm chú nhìn cô, trầm giọng hỏi.
“ Vâng”.


“ Hãy nói cho anh biết, cuộc hôn nhân của em có hạnh phúc không?”. Đây là vấn đề mà từ trước đến nay anh ta rất muốn hỏi, không biết xuất phát từ tâm lý gì nhưng anh ta luôn không có ý lảng tránh.
Thừa Ảnh ngẫm nghĩ, lộ nụ cười yếu ớt: “ Không tệ lắm”.


Ít nhất là cô yêu Thẩm Trì, cũng chỉ có xa cách Thẩm Trì mới làm cho cô nảy sinh nỗi đau xé tâm can.


Tiếp viên hàng không đi bộ dọc lối đi nhỏ, kiên nhẫn làm công việc chuẩn bị trước khi máy bay hạ cánh. Thỉnh thoảng xoay người nhắc nhở hành khách mở tấm che cửa sổ. Một loạt hành động này đã cắt ngang cuộc nói chuyện. Cho đến khi chiếc máy bay khổng lồ hạ vững vàng xuống mặt đất, Lâm Liên Thành vẫn không lên tiếng.


Hai người đều không gửi hành lý, lúc đi ra hành lang, Thừa Ảnh nói: “ Anh quay lại bệnh viện cho em gửi lời hỏi thăm ông nội”.
Lâm Liên Thành gật đầu, hỏi lại: “ Anh ta đến đây à?”.
Cô hiểu “ anh ta” chính là ai, chỉ mỉm cười: “ Anh ấy có đến đây”.


“ Được rồi, đi đường cẩn thận”.
“ Anh cũng vậy”.


Lâm Liên Thành không quay lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy rồi nhanh chóng hòa vào dòng người nhộn nhịp. Bóng dáng cao gầy của anh ta, vô luận đi đến nơi nào cũng tựa như hạc giữa bầy gà, vô cùng chói mắt. Thừa Ảnh nhìn anh ta dần đi xa qua chiếc kính râm, vừa cất bước thì thình lình bị ai đó từ phía sau đụng phải. Cú va chạm không mạnh nhưng vì cô không chuẩn bị nên người không khỏi hơi lảo đảo về phía trước vài bước.


Đến khi quay lại cô mới nhìn rõ đối phương là một phụ nữ trẻ, vẻ mặt áy náy nhìn cô, luôn miệng nói: “ Thật sự xin lỗi! Vừa rồi tôi không để ý phía trước có người, thật sự xin lỗi cô”.


Người phụ nữ này hình như vừa có một chuyến du lịch ngắn, ngoại trừ chiếc túi xách tay, cô ta chỉ kéo theo một chiếc va li da nhỏ được may khéo léo, kiểu dáng rất giống với va li của Thừa Ảnh. Trên tay cô ta cầm một hộp cà phê, miệng hộp mở sẵn, một nửa đã đổ xuống chiếc áo gió màu vàng nhạt của Thừa Ảnh.


Cuối cùng, hai người cùng đi vào toilet để rửa sạch.
Cô ta đứng bên cạnh bồn rửa đưa chiếc khăn tay cho Thừa Ảnh, trên mặt vẫn ngập tràn sự áy náy, nhẹ giọng nói: “ Nếu tẩy không sạch, tôi sẽ bồi thường tiền cho cô”.


Thừa Ảnh bật cười, cúi đầu xử lý vết bẩn, dường như không để tâm, ngược lại còn an ủi cô ta: “ Không sao, có thể rửa sạch mà”.


Tuy nói là vậy nhưng đứng trong nhà vệ sinh đông đúc, quần áo lại mặc trên người, chung quy làm việc này cũng không được tiện cho lắm. Người phụ nữ kia tựa như nhìn ra, chỉ vào căn buồng bên trong đề nghị: “ Hay là như vậy đi, cô vào trong kia thay quần áo sạch, còn bộ quần áo này để tôi mang về tẩy giúp cô, cô xem có được không?”.


Khách khí ngược lại càng làm cho Thừa Ảnh ngượng ngùng. Trong lòng cô biết không thể cứ như vậy rời đi. Để tiết kiệm thời gian, Thừa Ảnh ngẫm nghĩ, chỉ có thay đổi trang phục mới là biện pháp giải quyết nhanh nhất.


“ Để tôi vào thay”. Cô mở va li, lấy một chiếc áo len sạch, tay cầm chiếc kính râm lại gần bồn rửa đưa cho người phụ nữ kia trông hộ: “ Không phải chuyện quan trọng, cô đừng để tâm”.
“ Được”. Cô ta mỉm cười, tỏ vẻ hết sức cảm kích: “ Cảm ơn cô”.


Hai người đứng trước tấm gương rộng trong suốt, dáng người đều không khác nhau lắm. Thừa Ảnh cầm bộ quần áo sạch đi vào buồng trước, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua gương, bước chân hơi dừng lại, tựa hồ có chút ngạc nhiên: “ Bỗng phát hiện ra...Hình dáng chúng ta có điểm giống nhau”.


Thực tế thì đâu chỉ có một điểm, ngoại trừ vẻ ngoài khác nhau ra, hai người đều có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, bờ môi và chiếc cằm thon nhọn tinh tế đẹp đẽ, gần như giống hệt nhau.


Điều này thực sự đáng ngạc nhiên, trong khi Thừa Ảnh còn đang thầm kinh ngạc thì người phụ nữ kia mỉm cười thúc giục: “ Ở đây đông người, chúng ta đổi quần áo rồi ra ngoài nói sau”.
“ Đươc”. Thừa Ảnh gật đầu.


Mười phút sau, Trần Nam đứng ở đại sảnh của sân bay, từ xa nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của người phụ nữ đi tới. Vóc dáng cậu ta cao lớn, tay giơ khẽ vượt qua đỉnh đầu mọi người, hướng về phía cô ý bảo lát sau ra chỗ trống để chờ.


Người phụ nữ kéo chiếc va li màu đen, sau khi thấy cậu ta bỗng dưng ngẩn người, bước chân thoáng ngừng lại rồi nhanh chóng bước tiếp. Lúc tới gần, cô đem chiếc va li đưa cho Trần Nam, đẩy chiếc kính râm trên sống mũi, im lặng nhìn xung quanh.


Trần Nam tựa như hiểu ý cô, giải thích: “ Đại ca không tới, em cầm hộ chiếu đến đây”.


Nói xong cậu ta liền đưa hộ chiếu ra nhưng cô không cầm lấy, khuôn mặt ẩn sau chiếc kính râm nhìn hơi thất vọng, có lẽ hơi bất ngờ. Trần Nam nhìn cô, tiếp tục giải thích: “ Anh ấy vốn định tự mình tới nhưng đến khi đi lại có chuyện gấp cần xử lý, lo chị bị nhỡ chuyến bay nên bảo em cầm tới cho chị”.


Cô cầm túi, ngón tay lặng lẽ nắm chặt.


Xem ra tin tức lúc trước là chuẩn xác không lầm. Nghe nói, Thẩm Trì sẽ tự mình đến sân bay để gặp mặt Thừa Ảnh, cho nên cô ta mới nghĩ ra cách này, hóa trang giả thành Thừa Ảnh, ý định tìm thời cơ tốt nhất để ra tay. Đây cũng là cơ hội duy nhất để tiếp xúc gần gũi với Thẩm Trì. Nhưng không ngờ, đến thời điểm quan trọng lại nảy sinh biến cố. Hóa ra, Thẩm Trì lại không xuất hiện.


Cô ta tự tin cho rằng mình đã trải qua một quá trình hóa trang cao cấp, hơn nữa sau khi che khuất mặt mũi, để lộ một nửa khuôn mặt thì có đến tám chín phần giống với Thừa Ảnh. Bởi vậy, nếu có thể tiếp cận Thẩm Trì, cô ta sẽ có rất nhiều cách để hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi. Nhưng lúc này đây...


Là một sát thủ chuyên nghiệp được tuyển dụng, cô ta ngay lập tức âm thầm suy nghĩ trong đầu. Cô ta hiểu rõ, cơ hội giống như hôm nay có thể chỉ có một lần. Nếu bỏ lỡ, sẽ không có lại. Vì vậy, đi hay ở?


Tuy thời điểm này Thừa Ảnh đã bị người dẫn đi nhưng cô ta khẳng định mình không có cách nào giả mạo được lâu, bởi người cô ta đối mặt không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt, mà là Thẩm Trì. Một người nắm trong tay vương quốc giao dịch ngầm, thậm chí là người đàn ông nổi danh khắp Trung Đông.


Đối với cô ta mà nói, cơ hội chỉ có một lần, và có lẽ, chỉ tập trung trong vòng hai ba phút.
Nhưng Thẩm Trì vẫn không xuất hiện.
Tựa như một mắt xích của kế hoạch bị cắt đứt, một đoạn bị cởi bỏ khiến cô ta không thể không có ý định tiếp tục hành động.


Sự thực thì ý tưởng này chỉ phát sinh như ánh đèn flash lóe lên trong giây lát, cô ta hết sức tự nhiên buông tay khỏi túi áo khoác, cầm lấy hộ chiếu, nhét trở lại vào trong túi.
Lúc này, chỉ nghe thấy Trần Nam hỏi: “ Chị dâu, mấy giờ bay? Em sẽ tiễn chị”.


“ Không cần”. Cô ả hắng giọng, mở miệng nói câu đầu tiên, thanh âm khàn khàn.
“ Chị dâu, chị bị cảm à?”. Trần Nam nhìn chằm chằm sắc mặt cô ta.


“ Cảm lạnh một chút”. Giọng cô ta ậm ừ, hình như rất không thoải mái, cho nên mỗi câu đều cố gắng giảm bớt lượng từ, trong lòng cũng đã hạ quyết tâm, lặng lẽ hỏi: “ Thẩm Trì ở đâu? Tôi tạm thời thay đổi hành trình, hôm nay không đi nữa”.


Trần Nam hình như hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười, lôi di động ra: “ Được rồi, anh ấy dặn em sau khi gặp chị thì phải nói với anh ấy một tiếng. Chúng ta lên xe trước đi. Lát nữa em gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy về nhà”.


Buổi chiều mùa thu, bầu trời xanh như tẩy, ba chiếc Mercedes màu đen từ từ chạy ra khỏi khu vực sân bay.


Đêm cùng ngày, chuyến bay quốc tế chở lượng lớn hành khách từ Hải Vân đi Katmandu, cách sân bay thủ đô Nepal 240km trên không trung bất ngờ gặp sự cố kỹ thuật, không khống chế được đâm vào một ngọn núi, phi hành đoàn không một ai sống sót.


Trong danh sách hành khách đăng ký, tên Yến Thừa Ảnh rõ ràng có trong nhóm.






Truyện liên quan