Chương 23
Thế nhưng khi Hoa Khiếu về, Tần Sở Ca cũng không biểu hiện chút không vui hay ưu tư nào, y giống như buổi tối mỗi ngày, ngồi trên sô pha xem tivi, sau đó khi Hoa Khiếu về thì tiến lên nồng nhiệt hôn gã một cái, giúp gã cất cặp cùng áo khoác đi.
“ Dạ dày của ngươi tốt hơn chưa? ” Hoa Khiếu cũng dịu dàng hôn lại Tần Sở Ca, xoa nhẹ gáy y, thuận miệng hỏi.
“ Không có việc gì, ta hôm nay còn ăn tận bảy tám quả quýt đó, răng tốt chưa này. ” Tần Sở Ca toe toét cười, vỗ vỗ cái bụng của mình.
Hoa Khiếu nhìn y, muốn nói lại thôi, nhẹ thở dài, thay y phục xuống bếp nấu cơm.
Trong tủ lạnh không có rau, chỉ còn lại thịt bò cùng thịt ức gà rất lâu lúc trước, còn có một vài củ hành tây khô héo ở tầng ngoài.
Hoa Khiếu chỉ có thể dùng số nguyên liệu ít ỏi này làm món bò nướng vỉ – được rồi, cũng không thể coi đó là bò nướng vỉ, chỉ là dùng hành tây, thêm một ít gia vị, thịt bò cắt miếng, dùng dấm và xì dầu ướp, sau đó xào nóng.
Hành tây còn lại gã đem ngâm nước cùng mộc nhĩ để khử tanh trộn thành salat, bởi vì gã đã ăn trước rồi, nên món ăn này chủ yếu làm cho Tần Sở Ca.
Tần Sở Ca không biết nấu ăn, nhưng tốt xấu gì thì cơm cũng vẫn phải nấu, tuy rằng có khi thì cứng, có khi lại mềm.
Hoa Khiếu làm xong hết thì gọi Tần Sở Ca đi ăn, Tần Sở Ca liền ngừng xem tivi, giúp Hoa Khiếu bưng đồ ra phòng ăn.
Được rồi, chính xác mà nói thì Tần Sở Ca thật xứng với chức danh mễ trùng, cơm do Hoa Khiếu làm, từ sau lần dọn phòng không thành công, Hoa Khiếu liền kiên quyết đem việc này giao cho người giúp việc.
Tần Sở Ca có hơi đói rồi, bời vì Hoa Cơ Vân đến thăm, y ngay cả tâm tình nấu mì gói ăn qua bữa trưa cũng không có, từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì.
Nhai nhai thịt bò, Tần Sở Ca nhíu mày hỏi: “ Hoa Khiếu, thịt bò này không phải để lâu rồi chứ, tại sao ta cảm thấy nó ngây ngấy. ”
Hoa Khiếu gắp một miếng thịt bò nếm thử, “ không có a, thứ này rất tươi đó, ngươi ăn thêm hai miếng hành tây cho đỡ ngấy đi. ”
Tần Sở Ca gật gật đầu, gắp một chút hành tây cùng mộc nhĩ, khà khà nuốt xuống cùng cơm.
Nhưng khi y ăn đến miếng thịt bò thứ ba, cuối cùng không khống chế được dạ dày nhộn nhạo, vội vàng đẩy ghế ra chạy tới nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu ọe ọe ọe ọe nôn ra.
Đem những thứ vừa ăn vào bụng ói ra sạch sẽ, dạ dày của y đã không còn thứ gì để nôn, chỉ có thể không ngừng nôn ra dịch chua cùng mật, trước mắt từng trận từng trận phát đen, nước mũi cùng nước mắt cũng chảy xuống, cực kì thê thảm.
Hoa Khiếu giật nước bồn cầu, ôm lấy Tần Sở Ca, đưa y tới cạnh chậu rửa lau mặt cho y, “ Không được, chúng ta nhất định phải đi bệnh viện! ” Hoa Khiếu nhíu mày nói.
Tần Sở Ca tùy tiện lắc đầu, cả người đầy mồ hôi, “ không đi, ta không đi bệnh viện. ”
“ Ngoan nào, có bệnh thì phải đi bệnh viện, ta biết ngươi ghét bệnh viện, nhưng không thể để bệnh kéo dài tiếp được. ” Hoa Khiếu cầm khăn lau sạch mặt cho Tần Sở Ca, dỗ Tần Sở Ca.
“ Không đi, không đi đâu! ” Tần Sở Ca giãy dụa thân mình, thoát khỏi Hoa Khiếu, bĩu môi nhìn Hoa Khiếu.
Hoa Khiếu mỏi mệt thở dài, “ Sở Ca ngươi đừng túy hứng có được không? Thân thể là của ngươi, hà cớ gì phải gây khó khăn cho chính mình? ”
Tần Sở Ca ngượng ngùng kéo góc áo, cố gắng bình ổn cảm giác ghê tởm trong dạ dày, “ ta không bị sao cả, chắc là tại buổi chiều ăn hơi nhiều cam. ”
“ Còn buổi sáng? ” Hoa Khiếu ôm lấy Tần Sở Ca, “ đi kiểm tr.a thử, nếu không có việc gì chúng ta liền yên tâm rồi? ”
Tần Sở Ca cũng ôm lấy Hoa Khiếu, cọ cọ hai cái trên vai y, “ nhưng mà ta thật ghét bệnh viện. ” Tần Sở Ca cũng cảm thấy bản thân mình hôm nay náo loạn có chút vô lý, nhưng y lại không thể khống chế tâm tình của bản thân.
Nghe thấy giọng điệu của Tần Sở Ca đã hơi hòa hoãn, Hoa Khiếu kéo Tần Sở Ca từ nhà vệ sinh ra ngoài, dìu y lên lầu, cầm lấy áo khoác, “ ta gọi điện thoại hẹn sẵn bác sĩ nội khoa một chút, ngươi trước tiên mặc quần áo đi. ”
Tần Sở Ca rầy rầy rà rà cầm áo khoác mặc vào, Hoa Khiếu đơn giản nói vài câu liền quyết định một cuộc hẹn, sau đó cũng khoác áo ngoài vào, “ đi thôi, đã hẹn được rồi, đội mũ vào, bên ngoài đã hơi lạnh rồi đó. ”
Sau khi tới bệnh viện, bác sĩ trưởng khoa đã đợi sẵn bên trong phòng làm việc, “ Hoa tổng ”, hai người bắt tay một chút, sau khi bác sĩ hỏi rõ triệu chứng bệnh của Tần Sở Ca, lại bảo Tần Sở Ca mở miệng, cầm lấy đèn pin soi soi, “ căn cứ vào triệu chứng ngài nói thì chỉ giống như là vấn đề về tiêu hóa của dạ dày, nếu như ngài còn chưa yên tâm thì liền đi siêu âm, tôi chắc là không có vấn đề gì. ” Bác sĩ đặt đèn pin xuống nói.
“ Sẽ không phải là di chứng của vết thương trước đây chứ? ” Hoa Khiếu truy hỏi.
“ Vậy xin Tần tiên sinh tới bên giường nằm một chút, vén áo lên. ” bác sĩ mang ống nghe tới.
Tần Sở Ca không tự nhiên nằm lên giường, vén áo, bác sĩ ấn tai nghe có chút lạnh lên bụng của y, làm y không khỏi rùng mình một cái. Bác sĩ hơi dùng lực ấn xuống, “ đau không? ”
Tần Sở Ca lắc lắc đầu, tuy rằng không đau, nhưng bụng khó chịu cũng không tính là thoải mái.
Bác sĩ lại ấn xuống vài nơi khác, hỏi vài câu, lại dùng tai nghe nghe tim phổi của Tần Sở Ca, “ được rồi, ngài có thể bỏ áo xuống. ” Sau đó quay đầu lại nói với Hoa Khiếu: “ Không có việc gì, lần bị thương trước chỉ làm tổn thương da thịt, trong bụng không bị thương. ”
Hoa Khiếu thở phào một hơi, “ hay là đi siêu âm đi. ” Như thế mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Tần Sở Ca kéo kéo tay áo của Hoa Khiếu, “ không phải nói là không việc gì sao, ta không sao cả, ta muốn về nhà. ”
Bác sĩ cười nói: “ tôi cũng cảm thấy kì thực không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần gần đây ăn những thứ dễ hấp thu, ăn những thức ăn lỏng, cố gắng ăn ít những đồ ăn dầu mỡ không tốt cho tiêu hóa, nếu như uống sữa mà nôn thì nên ăn chút cháo, có người dạ dày không uống được sữa, tôi sẽ kê cho cậu một chút thuốc tăng cường tiêu hóa nhé. ”
“ Ngươi xem đến bác sĩ cũng nói như vậy. ” Tần Sở Ca được sự ủng hộ của bác sĩ, càng như đạt được chiến thắng lay lay cánh tay của Hoa Khiếu. Hoa Khiếu cười khổ, chỉ có thể gật gật đầu, “ không kiểm tr.a thì không kiểm tr.a vậy. ”
Tới phòng thuốc lấy vài hộp thuốc tăng cường tiêu hóa, còn có thuốc giảm đau và vài loại thuốc thường dùng để chữa dạ dày, Tần Sở Ca lấy một viên thuốc tăng cường tiêu hóa ra, nhai rột rột, giống như viên thuốc ăn thật ngon vậy.
Hoa Khiếu buồn cười lắc đầu, náo loạn thật lâu lại chỉ vì tiêu hóa không tốt, có thể là do mấy hôm trước ăn thịt nhiều quá. “ Cơm trong nhà không thể ăn nữa, ta đưa ngươi đi ăn cơm chay nhé. ”
Tần Sở Ca đang cố gắng nhai thuốc, nhỏ giọng đồng ý một tiếng.
Lúc ăn cơm, nhìn bộ dạng ăn từng miếng, từng miếng lớn của Tần Sở Ca, Hoa Khiếu bắt đầu hoài nghi không phải là do tiêu hóa của y không tốt – đây chính xác là bộ dáng ch.ết đói ở Châu Phi mà!
“ Uống ngụm trà đã, coi chừng ngẹn. ” Tần Sở Ca đang ăn bị nấc, Hoa Khiếu liền đưa cho y một ly trà, giúp y thuận khí, lại đi qua vỗ lưng cho y vài cái.
“ Sao ngươi lại không ăn? Cùng nhau ăn a! ” Có thể do đã ăn kha khá rồi, tốc độ ăn của Tần Sở Ca cũng thả chậm lại, nghiêng đầu nhìn Hoa Khiếu, khóe miệng còn dính bọt tỏi.
Hoa Khiếu ngượng ngùng cười cười: “ ta không đói, với lại ta cũng không thích món ăn ở đây. ”
Gã đã ăn tối cùng vị Chu tiểu thư kia, tuy rằng sau này mẫu thân không tiếp tục gọi điện thúc giục nữa, nhưng gã vẫn bảo thư kí đáp ứng cuộc gặp tối nay với Chu tiểu thư.
Hoa Khiếu không biết phải giải thích với Tần Sở Ca như thế nào, nếu đã thành công giấu diếm một lần thì gã chỉ có thể tiếp tục giấu diếm tiếp, hai lần ba lần, lời nói dối sẽ nhanh chóng trở thành sự thật, bản thân gã cũng liền nhanh chóng tin tưởng nó, gã về muộn đều do công việc quá bận rộn.
Tần Sở Ca “ à ” một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục chiến đấu với thức ăn còn lại, có thể ăn nhiều một chút liền ăn nhiều thêm một chút.
Cuối cùng, đĩa trên bàn gần như đều sạch bóng, chỉ còn lại vài cọng rau cải còn chưa bị ăn sạch và một vài miếng ớt ngọt. Tần Sở Ca dựa vào ghế, vuốt cái bụng của mình, thoải mái ợ một cái.
Sau khi thanh toán, Hoa Khiếu đem áo khoác từ trên giá treo khoác thêm lên người Tần Sở Ca, lại cầm lấy cái mũ đặt trên ghế đội cho Tần Sở Ca, sau đó nắm tay y rời khỏi quán ăn.
Nắm lấy bàn tay ấm áp của Tần Sở Ca, Hoa Khiếu nghiêng đầu qua nhìn khuôn mặt thỏa mãn đã ăn uống no đủ của y, nhè nhẹ đặt một nụ hôn lên môi y.
Sở Ca, cuộc sống như vậy, ta cũng không biết có thể kéo dài bao lâu …
Đừng trách ta, ta cũng chỉ là kẻ thân bất do kỷ.