Chương 40
Sau khi tiễn Hứa Kham thần chí tựa như bay lên trên mây đi, Tần Sở Ca mệt mỏi ngửa đầu tựa vào trên ghế sa lông, thở một hơi thật dài. “ Kì thật rất nhiều lúc, vận mệnh đang đùa giỡn ta … Ta nhớ rõ, chỉ là một chiếc bút máy, ta trộm một chiếc bút có lẽ là chiếc bút của em trai ta, sau đó từng bước từng bước tới hiện trạng như lúc này. ” Tần Sở Ca nghiêng đầu qua cười với Tô Dạ Kiều, “ Ta cũng không biết lúc nào, ta trở nên được hoan nghênh như thế … Tới mức, ngay cả cha ta cũng tới để lừa ta. ”
Tô Dạ Kiều không nói gì, chỉ kéo người Tần Sở Ca lại, để y nằm xuống, đặt đầu của y lên trên đùi mình, sau đó dùng ngón tay nhè nhẹ chải mái tóc của Tần Sở Ca.
“ Vì sao lại thích ta vậy? Rõ ràng khi đó chúng ta vừa mới quen biết. ” Tần Sở Ca hỏi lại một lần nữa. Y mở to mắt nhìn Tô Dạ Kiều ở trên.
“ Ta tin tưởng sự sắp xếp của số phận … ” Tô Dạ Kiều khẽ cười, “ Có một tia điện thần bí bắn trúng vào ta, sau đó ta liền xui xẻo bỏ mình —- Ta cảm thấy, đó là tình yêu … Vì sao ta lại nhặt được ngươi ở nơi đó, đây là việc rất ngoài ý muốn … Đương nhiên có lẽ đây là vận mệnh. ”
“ Được rồi, vận mệnh … Ta cũng không thể không tin vào vận mệnh … ” Tần Sở Ca nhắm mắt lại, im lặng hưởng thụ cái cảm giác tê dại thoải mái từ da đầu chuyền tới.
———————————-
“ Kì thật tôi hoàn toàn không muốn nói việc này cho quản lý Hoa, nhưng mà … Gần đây thực sự là … Có chút kì quái. ” Hoa Cơ Vân không nhịn được ngẩng đầu lên từ tập tài liệu, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của trợ lý đặc biệt của bà, lạnh lùng nói: “ Có việc gì thì mau nói, tôi không nhớ cậu mắc tật xấu lúng ta lúng túng như vậy khi nào. ”
Trợ lý đặc biệt của bà cười khổ nói: “ Quản lý Hoa, ngài có lẽ không biết, gần đây người chuyển công tác trong công ty … Nhiều lên bất thường. ”
“ Việc này nên do phòng nhân sự phụ trách, lại nói chuyển đi vài người thì chả nhẽ là không bình thường? ” Hoa Cơ Vân không đồng ý, tiếp tục lật xem tập tài liệu của mình.
“ Quản lý Hoa, danh sách chuyển công tác gần đây đều là quản lý cấp cao và kĩ sư, xin ngài xem qua. ” Trợ lý đặc biệt đưa một bản danh sách tới trước mặt Hoa Cơ Vân. Hoa Cơ Vân tiếp lấy bản danh sách, chuẩn bị duyệt qua rồi đưa cho trợ lý đặc biệt của bà, nhưng cái tên trong bản danh sách rất nhanh hấp dẫn lực chú ý của bà.
“ Việc này là như thế nào? ” Hoa Cơ Vân ngẩng đầu nhìn trợ lý đặc biệt của mình, giọng nói mang theo chút tức giận. Trong bản danh sách có ít nhất năm quản lý cấp cao của năm ngành, hơn hai mươi kĩ sư cao cấp, một phó giám đốc cũng yêu cầu từ chức. “ Có công ty nào trong lúc tuyển dụng nhân tài cấp cao lại náo loạn như vậy không? ”
“ Không … Không có. Đây mới là điểm tôi lo lắng nhất, tôi đi kiểm tr.a hơn mười nhân tài tuyển dụng cấp cao, bọn họ đều khẳng định không đi cửa sau vào công ty chúng ta. Huống hồ một lần tuyển dụng lại tuyển nhiều người như vậy, tôi không cho rằng tài lực của công ty nào lại lớn đến mức có thể đoạt họ đi. ” Trợ lý đặc biệt trả lời.
“ Vậy chẳng lẽ do bọn họ đi du lịch tập thể? Điều tr.a thật kĩ cho tôi xem là ai làm, từ bây giờ đơn xin từ chức của ai cũng đều sẽ do tôi phê chuẩn. Có thể trả lại đơn cho mấy người thì liền trả lại. ” Hoa Cơ Vân nhíu chặt mày, đưa lại bản danh sách cho trợ lý đặc biệt.
Tới khi trong phòng làm việc chỉ còn lại mình bà, bà gọi điện thoại cho con trai. “ Hoa nhi, con biết sự thay đổi nhân sự trong công ty gần đây không? Vì sao đột nhiên quản lý cấp cao và kĩ thuật viên giỏi lại chuyển đi nhiều như vậy? ”
Giọng nói của Hoa Khiếu có vẻ thực mệt mỏi, “ Mẹ, con cũng không rõ lắm … Con đã cố gắng giữ họ lại rồi, nhưng họ đều nói thật xin lỗi, cứng rắn đòi rời đi, dự định tới công ty nào làm cũng không nói rõ … Con nghĩ có công ty nào đó cướp người của chúng ta. ”
“ Con cảm thấy có thể là ai làm? ” Hoa Cơ Vân hỏi.
Hoa Khiếu yên lặng trong chốc lát, “ Để Luật Dương. Hắn vẫn luôn đối nghịch với con, mục tiêu cạnh tranh lần trước cũng dùng thủ đoạn để thắng con, con nghĩ hắn … Còn muốn tranh ngôi vị cao thấp với con. ”
Hoa Cơ Vân hít một hơi thật sâu, “ Được rồi, việc lần này giao cho mẹ xử lý. Con không cần quá lo lắng, đừng cứ luôn tăng ca, thường xuyên về nhà chăm sóc Nhu Đình. Phụ nữ khi có mang thường yếu đuối, cần chồng quan tâm lo lắng hơn. ”
“ Cám ơn mẹ. Lát nữa con còn có một cuộc họp quan trọng, con cúp máy trước. ” Hoa Khiếu ứng phó vài câu, ngắt điện thoại.
Ngay sau đó lại có một cuộc gọi tới, “ Giám đốc, không, tôi hẳn nên gọi ngài là chủ tịch chứ, tối hôm nay sẽ tổ chức một buổi ăn mừng, nhớ tới nhà hàng sớm một chút, dự định ở sảnh chính tầng cao nhất ăn uống vui chơi đó. ”
Miệng của Hoa Khiếu hơi cong lên, “ Tôi biết rồi, bảo bọn họ thấp giọng một chút, đừng khiến cho mọi người đều biết. Tiền của tôi có hạn thôi, đừng luôn bắt tôi trả tiền. Tiết kiệm nhiều một chút, tôi còn có thể giành thêm được một nhân tài. ”
“ Biết rồi Hoa chủ tịch … Hôm nay là ngày đầu tiên công ty khai trương, đừng keo kiệt như vậy chứ! Được rồi được rồi a King đang gọi tôi, đi trước nhé! ”
“ Đi đi. Tạm biệt. ” Hoa Khiếu mỉm cười cúp điện thoại, nhấc người đẩy ghế xoay ra, đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc của gã.
Từ gương phản chiếu lại, là cái cười mỉm lạnh lẽo của Hoa Khiếu.
——————————————
Sau khi gọi điện thoại cho Hứa Kham, Để Luật Dương im lặng trong chốc lát, sau đó tức giận ném điện thoại di động vào tường, nghe được cả tiếng nhựa dẻo vỡ tan thành từng mảnh.
Trong hắn có một loại khát vọng mãnh liệt, từ khi hắn biết Tần Sở Ca là em trai của Hứa Phàm Ức, hắn muốn giữ lấy khuôn mặt của Tần Sở Ca, vuốt lên vết sẹo trên khuôn mặt đó. Tuy hắn chưa từng hối hận vì lựa chọn lúc đó, nhưng sự áy náy lại vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hắn.
Đứa trẻ là một cái gai khác, nói lên rằng Tần Sở Ca vẫn luôn yêu Hoa Khiếu. Điều này không chỉ khiến hắn khát vọng mà còn tức giận! Rõ ràng là hắn gặp Tần Sở Ca trước, là hắn có được y trước, dựa vào đâu Hoa Khiếu lại chiếm được y trước, thậm chí còn có cả đứa nhỏ!
Để Luật Dương tức giận, đi qua đi lại trong phòng, không ngừng tự xoa huyệt Thái dương. Nếu đã nói dối bất thành, vậy hắn đơn giản liền nhất quyết quanh quẩn trước mặt Tần Sở Ca.
Y nhất định sẽ là của hắn … Y nhất định sẽ.
Để Luật Dương hắn như thế nào cũng sẽ không thua Hoa Khiếu lần thứ hai, càng không nói tới thua một gã đàn ông khác.
——————————————
Nửa đêm.
Tần Sở Ca tựa như đau đớn lại tựa như vui thích rên rỉ, thân thể theo sự va chạm của Tô Dạ Kiều mà dao động, hai tay chỉ thể vô lực nắm lấy cái gối đầu trước mặt, “ Dạ Kiều … Thực lớn … Dạ Kiều … ”
Tô Dạ Kiều từng chút hôn lên cổ Tần Sở Ca, tay nhẹ nhàng xoa bóp vòng eo ngày một lớn dần của Tần Sở Ca, giúp y thả lỏng bắp thịt cứng ngắc, hạ thân theo quy luật trừu tống, không nhẹ không nặng nghiền sát.
“ A … ” Tần Sở Ca đau đớn ngâm một tiếng, che lấy bụng. Tô Dạ Kiều hơi hoảng hốt, “ Sao vậy? Đau bụng? ” Liền vội vàng rút dục vọng đang cương cứng ra khỏi thân thể Tần Sở Ca, xoay người Tần Sở Ca lại nằm ngửa ở trên giường.
“ Không phải … Là con đạp ta một cái … ” Tần Sở Ca hơi run rẩy, bởi vì trong cơ thể đột nhiên nảy sinh cảm giác trống rỗng, nhưng rất nhanh một cái đạp khác của đứa trẻ khiến y quên mất việc này, chỉ thể ôm bụng hừ hừ hai tiếng.
Tay Tô Dạ Kiều run rẩy đặt lên phần bụng có hơi tái nhợt đó, làn da trên bụng bị kéo tới căng cứng, cảm thụ một cái đạp khác của tiểu quỷ trong bụng.
Lòng bàn tay tựa như bị gãi vào, ngưa ngứa, chấn động nhẹ nhàng lại tựa như trái tim đang đập không ngừng của anh. Anh cảm thấy cả người mình như đều bị cái đạp này làm lay chuyển rồi.
“ Nó … Nó động rồi … ” Khuôn mặt của Tô Dạ Kiều mang theo tiếu ý mênh mang, ngốc nghếch dán mặt lên bụng của Tần Sở Ca, lại không cảm nhận được động tác của tiểu quỷ kia nữa.
“ Có thể là … Nó cảm nhận được nguồn dinh dưỡng, rất vui vẻ. ” Đây là lần đạp đầu tiên của thai nhi từ lúc mang thai tới nay, không chỉ mình Tô Dạ Kiều hưng phấn mà ngay tới chính Tần Sở Ca cũng cảm thấy rất tuyệt vời —– Đây là một loại rung động tới từ sinh mệnh.
“ Dinh dưỡng … Là tình yêu của ta dành cho ngươi à? ” Tô Dạ Kiều ôm lấy Tần Sở Ca, nhẹ hôn lên khắp người y, “ Làm người ta vui sướng biết bao … Con của ta … ”
Tần Sở Ca ôm lấy đầu của Tô Dạ Kiều, thấp giọng nói, “ Đúng vậy … Con … Của chúng ta … ”
Loại hạnh phúc này … Người ngoài sao có thể hiểu được.
Đêm nay, thực dài mà ấm áp.
*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^