Chương 46
Đã ba ngày kể từ khi Để Luật Dương tỉnh lại trên giường, ngoài hộ sĩ theo quy luật tiến vào kiểm tr.a nhiệt độ cùng tốc độ truyền dịch ra thì không còn bất cứ kẻ nào tới quấy rầy hắn.
Khi hộ sĩ đi vào, Để Luật Dương sẽ vờ nhắm mắt giả như bản thân còn đang ngủ, sau đó khi cô ta đi ra hắn liền mở mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Đây là những ngày nhàn rỗi khó có được của hắn, không có những chuyện vụn vặt quấn quanh làm phiền, không có những đấu đá tranh giành với đám người phía dưới, chỉ có chiếc mặt nạ thở của máy hô hấp đang chuyển động vù vù ở trên mặt, liên tục làm việc, duy trì hơi thở yếu ớt của hắn.
Hắn đã từng thử nâng cánh tay không bị châm kim tính tháo mặt nạ thở xuống, nhưng tay còn chưa nâng được tới một phút hắn đã cảm thấy phổi mình đang cố sức làm việc —– Lại thêm việc gãy xương khiến hắn không thể hít thở được như người bình thường, hắn đành phải cố mà đeo cái mặt nạ trợ hô hấp đó trên mặt, bất đắc dĩ mà chịu đựng sự đau đớn tr.a tấn đến không thở nổi.
Hắn hận bản thân hắn như vậy, thế này khiến hắn cảm thấy bản thân không khác gì một thứ phế vật —— Có lẽ không chỉ là bởi ảnh hưởng của tiếng ong ong từ máy hô hấp, mà còn là bởi nỗi cô đơn không gì bù đắp được.
Để Luật Dương chẳng muốn xét lại thái độ làm người của hắn có thật sự thất bại như vậy không, bởi vì nó sẽ khiến tinh thần của hắn kiềm không được mà chán nản —– Hắn tự nói với bản thân mình, là ai đã từng nói? Thực sự bệnh tật sẽ khiến con người ta trở nên yếu đuối.
Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Để Luật Dương ngay lập tức nhắm mắt lại giả như đang ngủ, bởi vì y tá lại tới kiểm tr.a phòng.
Cô ta cầm lấy bảng bệnh sử được treo ở cuối giường bệnh của hắn, lật giở trang giấy phía trên, sau đó tiến lại gần hắn.
Động tác này khiến tâm Để Luật Dương cảm thấy bất an —– Y tá thông thường chỉ lật giở một chút bệnh sử sau đó ghi chép lại tình trạng của hắn một chút rồi rời đi. Chai thuốc vẫn còn thuốc bên trong …. chẳng nhẽ người này không phải là y tá?
Để Luật Dương khẽ hé mắt, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện người kia là một người đàn ông xa lạ!
Người đàn ông kia đeo một cặp kính râm đủ để che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, đang dùng kim tiêm bơm một loại khí màu xanh lục nhạt vào ống thông khí của máy hô hấp, nhìn thấy hắn đã tỉnh lại đồng thời cố sức giật chiếc mặt nạ trợ thở ở trên mặt xuống, gã ta nhanh chóng đẩy hết khí từ ống tiêm vào ống thông khí, sau đó dùng cái tay đeo găng hung ác ấn chiếc mặt nạ trợ thở xuống.
Để Luật Dương nhanh chóng cảm thấy nghẹt thở khó chịu, hắn cố gắng ngừng hít thở, một cánh tay khác cố hết sức quơ loạn, muốn chạm tới chiếc chuông báo ở đầu giường. Nhưng mà gã đàn ông kia thoải mái khống chế tay của hắn, “ Muốn trách thì trách chính ngươi đắc tội với quá nhiều người, đừng làm loạn … Được ch.ết khi đang nằm mộng không phải là một việc rất tốt sao? ” Gã ta thấp giọng giễu cợt.
Khuôn mặt Để Luật Dương dần bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, hắn không kìm được hít vài ngụm khí bên trong chiếc mặt nạ, việc này khiến cái đầu vốn trì trệ của hắn càng thêm mơ hồ …
Tai nhanh chóng không nghe thấy gì nữa, con ngươi của hắn cũng chậm rãi dãn ra …
“ Ngươi đang làm cái gì! ” Có người kinh hãi kêu lên một tiếng, cánh tay đang ấn chặt mặt cùng tay của hắn nhất thời buông lỏng, gã đàn ông kia nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ —— Nơi này có khoảng ba tầng, chắc hẳn có thể dễ dàng chạy thoát.
Để Luật Dương ho dữ dội, hắn dùng chút sức lực cuối cùng của mình hất văng chiếc mặt nạ trợ thở ra, tiếp đó hắn không sao tin nổi nhìn thấy một khuôn mặt đáng ra chỉ xuất hiện trong giấc mộng của hắn.
Người kia hẳn là Tần Sở Ca … đi …
Nhưng hắn lại chẳng có chút khí lực nào để nói, chỉ thể lệch đầu sang một bên mê man bất tỉnh.
Tần Sở Ca không dám nghĩ nếu y cùng Dạ Kiều không đúng lúc tới thăm Để Luật Dương, chẳng phải sau một thời gian nữa y sẽ nhìn thấy một tin báo tử ư.
Tần Sở Ca từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn cường thế kia cũng có một mặt như vậy, tình trạng … Suy yếu như vậy, cận kề cái ch.ết như vậy.
Tô Dạ Kiều đi theo phía sau liền vội vã ấn chuông báo ở đầu giường, sau đó cố không để ý tới ánh nhìn kì dị nhìn Tần Sở Ca, cúi đầu làm hô hấp nhân tạo cho Để Luật Dương —– Tô Dạ Kiều có thể cảm thấy phần phổi bị thương nặng của Để Luật Dương, cho nên anh không dám tùy tiện ấn xuống phổi.
Hộ sĩ rất nhanh đã tới, thấy dáng vẻ Để Luật Dương như vậy cũng luống cuống tay chân, nhanh chóng gọi bác sĩ trực ban qua, sau lại vội vã cấp cứu, hô hấp của Để Luật Dương cuối cùng cũng vững vàng trở lại, “ Các cậu là … ” Bác sĩ nghi hoặc nhìn Tô Dạ Kiều và Tần Sở Ca mang bầu, trang điểm sau đó ngón tay chỉ vào Tô Dạ Kiều run rẩy nói: “ Học đệ? ”
Tô Dạ Kiều ngây người, phát hiện bác sĩ trước mặt chính là học trưởng Bùi Tương cùng anh nhập học năm đó. “ Bùi học trưởng? ”
Bùi Tương thu tai nghe trên cổ vào túi áo blu trắng, “ Cậu … Các cậu là tới thăm hắn? Đây là … Vợ của cậu? ” Người phụ nữ mang thai này khiến anh cảm thấy kì quái, nhưng nhìn hai người nắm tay nhau thì chắc hẳn họ là một đôi rồi.
Tô Dạ Kiều mỉm cười gật đầu, sau đó lại hỏi: “ Tình hình của Để tiên sinh như thế nào rồi? ”
Bùi Tương nhún vai: “ Nơi này không tiện nói chuyện, tới phòng làm việc của tôi đi. ” Đoạn xoay người dẫn đường đi lên phía trước.
Tần Sở Ca bất an quay đầu liếc nhìn Để Luật Dương sắc mặt trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, cùng Tô Dạ Kiều và Bùi Tương đi khỏi phòng bệnh.
Sau khi khóa cửa phòng làm việc lại, Bùi Tương ngồi xuống ghế của mình, “ Ngồi đi. ” Đoạn mời Tần Sở Ca và Tô Dạ Kiều ngồi ở phía đối diện anh, “ Thân phận bệnh nhân chắc hẳn so với tôi các cậu còn rõ hơn, toàn thân hắn gần như không có chỗ nào hoàn hảo, đáng lưu ý nhất chủ yếu là gãy xương sườn, còn có hai bên tay và chân, xương bị gãy nát, may mắn nội tạng tổn thương rất ít, xương cốt gãy vụn còn chưa đâm vào gan, vậy nên máu chảy không nhiều, xương cột sống cũng không bị thương tổn, tóm lại là mệnh của hắn rất lớn. Nhưng cứ theo tình hình hôm nay mà nói, kia không chỉ là một vụ tại nạn ô tô, có người muốn mạng của hắn. ” Tiếng cuối cùng của Bùi Tương đã ép tới cực thấp. Trong máy hô hấp bị người ta tiêm hơi … Nếu tôi không đoán lầm … Đây là khí Mustard (1). ”
Tần Sở Ca không biết khí Mustard là gì, nhưng y biết đó là một loại khí có độc —– Chắc chắn là vậy —– Vì Tô Dạ Kiều cũng khẽ hít một ngụm khí lạnh, “ Khí Mustard? Là loại khí được dùng trong chiến tranh vi khuẩn? ”
“ Đúng, khí Mustard, thể khí màu xanh lục nhạt, có mùi giống như mùi của mù tạt, một loại độc thể khí rất mạnh, khí độc chiến tranh Trung Hoa năm 731 chuyên dùng để thí nghiệm cơ thể sống. ” Bùi Tương tỉ mỉ kể lại, “ loại khí độc này có thể khiến người ta tử vong trong lúc ngủ, nếu không phải các cậu phát hiện sự việc … Có lẽ bệnh nhân bây giờ đã chẳng còn thuốc nào cứu được, cho dù chỉ hít vào một chút như vậy cũng gây tổn thương tới họng của hắn, nhẹ thì khàn giọng, nặng thì … Mất hẳn tiếng nói. ”
Tay của Tần Sở Ca bóp chặt lấy tay của Tô Dạ Kiều, nhưng y không dám nói chuyện, y sợ bị người ta nghe ra y là đàn ông, cho nên y chỉ thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn Tô Dạ Kiều, Tô Dạ Kiều giống như trấn an, vỗ vỗ tay của y, “ Vậy hắn sẽ không thực sự bị câm chứ? ”
“ Việc này … Có lẽ chỉ thể chờ bệnh nhân tỉnh lại chúng ta mới có thể biết được, chẳng qua tôi cảm thấy hẳn sẽ không có việc gì, tôi đã nói qua, mệnh của bệnh nhân này khá lớn. ” Bùi Tương phát hiện vẻ sốt ruột của Tần Sở Ca, cố ý nói thực nhẹ nhàng, “ Học đệ … Cậu kết hôn từ lúc nào vậy? Sao lại chẳng thông báo cho mọi người một tiếng? ” Anh cảm thấy bầu không khí quá nặng nề, cố ý đổi sang một chủ đề thoải mái.
Tô Dạ Kiều miễn cưỡng cười cười: “ Vào mùa hè năm ngoái … ”
“ Cái gì? Chẳng lẽ bởi vì các cậu ăn cơm trước kẻng? ” Bùi Tương liếc nhìn cái bụng chắc hẳn đã được khoảng sáu, bảy tháng.
“ Học trưởng, trước đừng nói tới chuyện của bọn em nữa, hiện tại chúng em có thể đi thăm Để tiên sinh không? ” Tô Dạ Kiều ngăn câu hỏi tò mò của Bùi Tương lại, trực tiếp hỏi.
Bùi Tương theo thói quen nhún nhún vai, “ Đi đi, chẳng qua bệnh nhân có thể vẫn đang trong trạng thái hôn mê, mấy ngày nay hắn vẫn luôn mê man như vậy. ”
Tô Dạ Kiều nhìn Tần Sở Ca, Tần Sở Ca gật đầu, Tô Dạ Kiều bèn đỡ Tần Sở Ca dậy, “ Không nghĩ tới lại gặp học trưởng ở đây … Cám ơn anh, sau này liền nhờ anh chú ý tới Để tiên sinh một chút. Cá tính của hắn khá cố chấp, lúc khó chịu có khi cũng chẳng nói ra, làm phiền anh rồi. ”
Bùi Tương khoát khoát tay, “ Người này chẳng bao lâu nữa sẽ chuyển viện, được rồi được rồi … Lúc còn có thể, tôi sẽ giúp cậu chú ý tới hắn ta nhiều chút. ”
Sau Tô Dạ Kiều lại khách khí nói vài câu cám ơn rồi cùng Tần Sở Ca rời khỏi phòng làm việc.
Tần Sở Ca ngẩn ngơ dựa vào tường, cảm xúc trong tâm không biết rốt cuộc là như thế nào. Không phải là bởi y đuổi Để Luật Dương đi khiến hắn ta bị tai nạn ô tô mà là có người muốn hại hắn.
Y cười khổ, nếu sự việc đã không phải là lỗi của y thì y còn buồn phiền cái gì nữa đây? Chính y cũng nên rõ Để Luật Dương đã kết thù với bao nhiêu người, khuôn mặt của y cũng nhờ ơn Để Luật Dương mà nhiều thêm một vết dao.
Hạ thấp giọng, “ Xem qua hắn … Nếu hắn còn chưa tỉnh lại, chúng ta liền về thôi. ” Tần Sở Ca nói.
“ Đều theo ý ngươi. ” Tô Dạ Kiều đội lại chiếc mũ đã sắp trượt xuống khỏi đầu Tần Sở Ca, dịu dàng nói.
(1) Khí Mustard: hay còn gọi là Mustard gas/ khí mù tạt là loại khí độc làm phồng da, có ảnh hưởng đến mắt, đường hô hấp và da. Với da có thể khiến cho da bị sưng đỏ, nổi mụn nước dẫn đến thối rữa. Tiếp xúc với mắt có thể gây nên bệnh viêm kết mạc, đục giác mạc hoặc hình thành loét. Hít phải hơi hoặc sương có thể tổn thương tới đường hô hấp, nồng độ cao có thể gây tổn thương đến phế, biểu hiện tổn thương nặng là chứng viêm hoại tử niêm mạc hầu họng, khí quản, nhánh khí quản. Triệu chứng trúng độc toàn thân gồm: cả người không thoải mái, mệt mỏi, đau đầu, váng đầu, buồn nôn, nôn mửa, phiền tức, thèm ngủ … trạng thái trung tâm ức chế thần kinh phó giao cảm hưng phấn. Trúng độc nặng có thể dẫn tới tử vong. Khí Mustard được coi là một loại kịch độc.