Chương 58

Khi Tô Dạ Kiều biết tin Hoa Khiếu phải ngồi tù đã khoảng hai, ba giờ trôi qua, sau đó anh liền nhanh chóng vò nát tờ báo, ném vào trong thùng rác.


Toàn bộ tâm trí của Tần Sở Ca gần đây đều đặt cả vào Dạ Băng bé nhỏ, y rất ít khi xem ti vi, báo chí, y cũng bảo bởi vì xem không hiểu nên không xem bằng không với những tin tức nhốn nháo mấy ngày nay y đã sớm biết rồi.


Người đã từng thề sẽ mang lại hạnh phúc cho Tần Sở Ca trước mặt anh giờ lại ngồi tù … Không phải là sự vui sướng trên nỗi đau của người khác, Tô Dạ Kiều hiểu rõ sự phức tạp trong tâm anh không hề giống như vậy. Nếu như Tần Sở Ca biết …


Một vấn đề khác khiến anh đau đầu, một vấn đề thực tế nhất chính là tiền của anh không đủ để dùng. Tiền của tiệm bánh dùng để trả tiền thuê nhà và tiền công cho thợ làm bánh gần như chẳng còn lại bao nhiêu, tiền tiết kiệm của anh cũng không nhiều, nếu như chỉ có anh và Tần Sở Ca thì như vậy đã đủ rồi, nhưng hiện giờ lại có thêm một bé con mới sinh —– Bé thực đúng là một cái máy đốt tiền, sữa bột, tã lót đều tiêu phí một khoản tiền khổng lồ.


Bởi vì phòng khám nhỏ của anh không thể công khai mở cửa, anh lại không muốn thu quá nhiều tiền của bệnh nhân, khiến cho anh gần như kinh doanh lỗ vốn. Trước đây đều chẳng cảm thấy có việc gì nhưng hiện tại anh lại cảm thấy tiền vào chẳng bằng tiền ra, trước mắt chả hề lạc quan tẹo nào.


Anh đúng là kẻ vô dụng, Tô Dạ Kiều ôm đầu thở dài, anh như vậy sao có thể mang lại hạnh phúc cho Sở Ca đây …


available on google playdownload on app store


Người bệnh không thể tính là nhiều, trừ những người truyền nước biển ra thì cũng chẳng có ai bệnh nặng, chờ cho người bệnh cuối cùng rời khỏi, Tô Dạ Kiều thu dọn một chút, khóa cửa phòng khám lại, chuẩn bị về nhà với bé con và Sở Ca, nấu cơm cho bọn họ.


Mở cửa liền nghe thấy tiếng tivi đã lâu chưa nghe, anh thầm nghĩ hỏng bét rồi, lúc này lại vừa đúng vào giờ chương trình tin tức phát sóng.


Tần Sở Ca ôm bé con ngồi trên sô pha, sắc mặt trắng bệch khiến Tô Dạ Kiều xót xa không thôi, “ Sở Ca … ” Anh vội vã ngồi xuống bên cạnh Tần Sở Ca, nắm chặt bả vai của y, “ Sắc mặt sao lại trắng bệch như vậy? Em có phải là mệt rồi không? ” Tô Dạ Kiều thấp giọng hỏi.


Đôi mắt ngây dại của Tần Sở Ca chuyển từ tivi tới trên mặt của Tô Dạ Kiều, “ Hoa Khiếu vào tù rồi. ” Y bình tĩnh nói hết câu này, sau đó lại lập lại một lần nữa, “ Anh ấy vào tù rồi. ”


Tô Dạ Kiều xoay lưng Tần Sở Ca lại, anh không biết nên an ủi y ra sao. “ Ngồi tù … ” Tần Sở Ca nhắm mắt lại, đó là nơi y không muốn nhớ lại lần nữa. Y biết đó là nơi ăn tươi nuốt sống người ta, người như Hoa Khiếu vào đó còn có mệnh mà trở ra không?


“ Kì hạn thi hành án rất ngắn, anh ta lại là người rất có năng lực, anh chắc chắn anh ta có thể rút ngắn thời hạn thi hành án … ” Tô Dạ Kiều chỉ thể nói những lời này. Anh tuy không biết Tần Sở Ca vì sao lại sợ hãi như vậy nhưng ai mà chẳng biết ngục giam là nơi đáng sợ như thế nào.


“ Anh không hiểu … Anh không hiểu! ” Tần Sở Ca khẽ kêu lên, “ Anh biết đó là nơi như thế nào không? Anh ấy trước đây vốn là người được chiều chuộng, những kẻ trong đó thích nhất là dằn vặt những người như vậy, bọn họ thích tội phạm kinh tế bởi vì tội phạm kinh tế không có sức chống cự, không đủ hung ác, không thể bảo vệ chính bản thân mình cho tốt … Bộ dáng lại đẹp, giống như phụ nữ bị làm nhục, có tiền lại đẹp trai … ” Tần Sở Ca rùng mình, không tiếp tục nói nữa.


“ Ngày mai liền đi thăm tù, chúng ta cùng nhau đi … Mang cả con đi nữa, được không? ” Tô Dạ Kiều hôn lên trán Tần Sở Ca, thấp giọng nói, “ Sau này chúng ta có thể mỗi ngày đều tới thăm anh ta, có thể gửi gắm giám ngục một chút, tóm lại là sẽ khiến cho tình huống tốt lên một chút … ”


Tần Sở Ca còn có thể nói gì nữa đây? Bé con trong ngực bắt đầu động đậy, ê ê a a giống như muốn nói gì đó, Tần Sở Ca bắt lấy cái tay nhỏ không ngừng vùng vẫy của bé, đặt lên trên mặt mình. Bé con xoa xoa chất lỏng ẩm ướt trơn nhẵn, nghịch ngợm cho ngón tay vào miệng ʍút̼ thử, a? Cư nhiên lại có vị mặn, bé con thè lưỡi, có chút bất mãn hừ hừ kêu.


Chu Nhu Đình thống khổ gào khóc, chỉ có người hầu má Triệu vẫn luôn bên cạnh cô, cha mẹ cô chẳng hiểu vì sao vẫn chẳng có chút động tĩnh gì, chồng của cô mấy ngày trước đã vào tù, hơn nữa còn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ chồng cô. Cô có thể được đưa tới bệnh viện là bởi may mà mẹ chồng cô còn có chút tình thương, có lẽ là bởi vì đứa bé trong bụng cô, đây là khả năng duy nhất.


Chu Nhu Đình cố gắng hít thở, dùng sức theo lời của bác sĩ, nhưng cô lại chẳng còn sức đâu mà cố gắng, cô chỉ cảm thấy máu trên người tựa như hết thảy đều trở nên lạnh băng chảy trong cơ thể, từng cơn lạnh lẽo nện xuống người cô. Cô cảm thấy lời nói của bác sĩ sao mà xa xôi như thế, đèn mổ trên đỉnh đầu cũng trở nên mờ mờ ảo ảo, đến ngay cả cơn đau đớn cũng tựa như rời xa khỏi cô.


Hiện giờ ngay cả một người thân của sản phụ bác sĩ cũng không tìm được, người duy nhất ở bên cạnh sản phụ này lại không thể quyết định sự việc, sau cùng ông đành dặn hộ sĩ gọi điện cho người phụ nữ đã đưa sản phụ này tới.


Đáp án cuối cùng trong điện thoại là bảo vệ đứa trẻ.
Sản phụ đã mất rất nhiều máu, nếu như cố gắng thì còn có thể giữ được tính mệnh này. Nhưng nếu bảo vệ đứa trẻ … Bác sĩ thở dài, “ Chuẩn bị phẫu thuật. ”


Tình huống này rất ít khi xuất hiện, thông thường chồng cùng người thân của sản phụ trong lòng sẽ nóng như lửa đốt, quyết định giữ lấy người mẹ, bỏ đứa trẻ, người mẹ còn thì vẫn có thể tiếp tục sinh, chỉ trừ đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ này, hoặc là —– Bác sĩ cũng không muốn nghĩ nhiều.


Chu Nhu Đình cảm thấy cô giống như một con búp bê bị phá hủy, thân thể bị xẻ mở thành một cái động lớn lạnh lẽo, gió lạnh vù vù thổi tràn ngập cơ thể cô, dần dần đến ngay cả chút tỉnh táo cuối cùng của cô cũng bị thuốc mê tước đoạt.


Cô mở to mắt, hình ảnh cuối cùng đọng trong mắt cô chính là đèn phẫu thuật cùng ánh sáng lạnh lẽo không chút độ ấm của nó.


Hoa Cơ Vân chẳng có chút tâm tình làm việc nào cả, nhưng tình trạng rối loạn của công ty khiến bà không thể không ổn định tình hình, cho dù bà không vui đi nữa cũng sẽ chẳng có ai quan tâm tới bà, đỡ đần bà để bà nghỉ ngơi một chút —– Bà cũng không thể không hãm sự tùy hứng lúc này lại, thế giới này đã chẳng còn người nào bà có thể dựa vào nữa. Hoa Khiếu nói có lẽ không sai, bà chỉ yêu có mình bản thân bà mà thôi.


Di động không ngừng reo vang, bà chẳng cần nhìn xem là ai gọi tới mà trực tiếp ấn nút từ chối cuộc gọi, nhưng đối phương lại không ngừng gọi điện tới, bà bực bội tiếp máy, “ Hoa Cơ Vân! Mày là đồ đàn bà điên rồ! Mày trả con gái lại cho tao! ” Đối phương chính là mẹ của Chu Nhu Đình. “ Mày trả con gái lại cho tao … Nhẽ ra nó đã có thể sống sót … Dựa vào cái gì nó phải đổi mệnh cho tiểu súc sinh nhà họ Hoa chúng mày? Dựa vào cái gì? Nhà họ Chu bọn tao thiếu chúng mày cái gì … ” Mẹ Chu cơ hồ đang gào khóc.


Hoa Cơ Vân lạnh lùng cười một tiếng: “ Đừng cho rằng ta không biết các người đang có chủ ý gì! Thấy Ngự Đằng hiện tại gặp khó khăn liền muốn dây máu ăn phần! Trước khi Chu Nhu Đình sinh ta đã gọi cho hai người các ngươi một cuộc điện thoại nhưng có ai tiếp máy không? Các ngươi thấy tên của ta liền không dám tiếp máy chứ gì? Hiện giờ thấy hối hận rồi, ngươi không cảm thấy buồn cười à? Ta sao lại không cần đứa trẻ chứ? Con cháu của nhà họ Hoa ta đương nhiên không thể vứt bỏ, ta không có con trai dĩ nhiên phải bảo vệ cháu trai rồi, nếu các ngươi muốn kiện lên tòa án, ta lúc nào cũng có thể phụng bồi! ” Tiếp đó bà lập tức ngắt điện thoại.


Thở một hơi thật dài, Hoa Cơ Vân cảm thấy trước mắt từng trận tối đen. Bà vì sao phải cố gắng chứ? Có đôi lúc bà cũng sẽ nghĩ phải chăng bà đã làm sai rồi, nhưng rất nhanh sau đó bà liền tự nói với chính mình rằng bà không hề sai.


Bà làm sai cái gì kia chứ, bà chẳng qua chỉ muốn dành cho con trai những gì tốt đẹp nhất, bà có gì sai nào? Khốn khổ cả một đời để đổi lấy kết cục như thế này đây …


Nhà họ Hoa hiện giờ chỉ còn lại bà và đứa cháu mới sinh kia, nhưng bà lại chẳng còn chút sức nào đi chăm sóc đứa cháu bé bỏng đó nữa, vậy nên bà đưa một khoản tiền lớn cho bệnh viện, nhờ họ giúp đỡ nuôi dưỡng đứa trẻ này, thuận tiện … An táng Chu Nhu Đình cho tốt.


Hiện giờ điều bà có thể làm duy nhất là nắm chắc những thứ trong tay, đó là những gì bà gây dựng được, Ngự Đằng của bà.






Truyện liên quan