Chương 61

“ Sở Ca … Cha tới để … ” Hứa Kham được mời vào nhà, tuy khi đứng trước mặt Tần Sở Ca ông vẫn cảm thấy có chút luống cuống, nhưng lúc ông nhìn thấy đứa trẻ Tần Sở Ca đang bế trong tay, mắt ông bỗng chốc sáng bừng lên, “ Đứa bé kia! Nó là … ”


Tần Sở Ca nhìn thấy Hứa Kham, đầu tiên y có chút tức giận liếc nhìn Tô Dạ Kiều, nhưng y cũng biết không thể không cho Hứa Kham vào nhà, “ Là con của tôi. ” Ánh mắt nồng nhiệt quá mức kia của Hứa Kham khiến y không thể không bé con lên cho ông nhìn.


“ Cha có thể … Cha có thể ôm cháu không? ” Hứa Kham hiển nhiên đã quên mất mục đích ông tới đây là gì, chỉ đáng thương thỉnh cầu Tần Sở Ca.
Người mặc âu phục phía sau ông thấy vậy thì khẽ ho một tiếng, “ Ngài Hứa … ”


Tần Sở Ca vốn cũng không muốn để ông ôm Dạ Băng liền nói: “ Ngài Hứa, mời ngài ngồi, hôm nay ngài tới đây là vì chuyện gì? ”
Để Luật Dương đang ngồi bên kia chậm rãi ăn, ngẩng đầu lơ đãng liếc nhìn Hứa Kham một cái, sau đó lại vùi đầu cắm cúi ăn.


Hứa Kham có chút xấu hổ thu ánh mắt đang nhìn Dạ Băng lại, “ Cha tới là để … Tuyên bố di chúc của cha … Đây là luật sư của cha, ngài Đường. ” Luật sư Đường mỉm cười chào hỏi.


“ Di chúc? ” Tần Sở Ca nhíu mày, “ Ông không phải vẫn còn đang rất khỏe mạnh à? Sao lại phải tới tuyên bố di chúc trước mặt tôi? ”


available on google playdownload on app store


Sắc mặt của Hứa Kham có phần ảm đạm, “ Cha sống không tới được năm sau, cha bị ung thư gan giai đoạn cuối, hơn nữa con còn là người thân duy nhất của cha … Cha tất nhiên muốn để lại cho con vài thứ. ” Ông vươn tay, luật sư Đường lập tức lấy bản di chúc đã sớm soạn sẵn từ trong cặp tài liệu, đưa cho Tần Sở Ca.


Tần Sở Ca do dự một chút, giao con cho Tô Dạ Kiều sau đó vươn tay tiếp lấy bản di chúc.
Sau khi đọc hết bản di chúc, Tần Sở Ca vội vã đặt nó xuống trước mặt Hứa Kham, “ Xin lỗi, tôi không thể nhận nó … Đây … Đây cũng quá … ”


“ Vì sao không muốn? ” Để Luật Dương lúc này đã hạ đũa xuống, “ Đó vốn là những thứ ông ta nợ hai ba con em, vì sao không cần? Nếu ông ta không thèm muốn những thứ đó, hiện tại em rõ ràng đã có một gia đình đầm ấm. ”


Hứa Kham cười khổ, “ Giám đốc Để nói không sai, đây vốn là những thứ cha nợ con và A Phóng, nếu như không phải cha … Chúng ta cũng sẽ không … ” Hứa Kham không thể nói nổi nữa, ông đẩy bản di chúc qua, “ Kí đi, những thứ này đều sẽ là của con, con không cần gánh bất kì trách nhiệm nào. ”


Bản di chúc này ghi lại tất cả tài sản mà Hứa Kham có, bao gồm năm sáu mảnh đất, 29% số cổ phiếu của công ty Hứa gia, một số đồ cổ, hơn mười chiếc ô tô, còn có một chiếc máy bay tư nhân, tất cả đều mang tên Tần Sở Ca.
Trị giá … Ít nhất là hơn ba tỷ.


“ Cả một đời cố gắng của Hứa Kham ta cũng chính là để lưu lại những thứ hào nhoáng hư vô này, suốt đời hưởng không hết, ch.ết đi cũng chẳng dùng, mà ta lúc này mới biết … Tình cảm A Phóng dành cho ta hóa ra lại trân quý như vậy, cho dù có đổi hết những thứ này đi cũng chăng nữa chẳng thể tìm lại được. ” Hứa Kham cúi đầu, nhìn mép bản di chúc, thấp giọng nói, “ Nhưng hối hận thì có làm được gì, ta chỉ thể dùng những thứ này để đổi lấy cái ch.ết thanh thản, vậy nên Sở Ca … Con nhận lấy chúng được không? Cứ coi như hoàn thành nốt … Di nguyện cuối cùng cho lão già sắp ch.ết này … ”


Tần Sở Ca chỉ cảm thấy tờ giấy trong tay y nặng tựa ngàn cân. Ba y năm đó là bại bởi những thứ trong tờ giấy này, mà hôm nay y lại bị bức phải nhận lấy thứ mang tên di sản đáng giá tiền tỉ này.
“ Nếu như tôi không nhận thì sao? ” Tần Sở Ca hỏi luật sư Đường đứng ở phía sau Hứa Kham.


Luật sư Đường nhìn thân chủ của anh ta sau đó chậm rãi đáp: “ Dần dần sẽ bị ngân hàng hoặc chính thủ trưng thu, có một vài thứ có thể bị họ hàng xa của Hứa gia cướp đi. ”


Tần Sở Ca quay đầu liếc nhìn Tô Dạ Kiều, toàn bộ tinh thần của anh đều đặt trên việc chơi đùa với Dạ Băng, căn bản chẳng hề chú ý tới bản di chúc này; Để Luật Dương thì dùng ánh mắt sâu xa dõi theo y, tựa như đang khích lệ y nhanh chóng kí tên vào.


“ Sở Ca … Hiện tại các con ở trong căn nhà nhỏ như vậy chắc chắn sẽ không thích hợp với cuộc sống tương lai của cháu, cha cầu xin con, con cứ coi như đây là những thứ dành cho cháu, con kí tên đi … Cha có mấy căn biệt thư rất tốt, rất thích hợp với cuộc sống của các con, đừng bởi vì những thứ này là của ta … Mà từ chối được không? ” Vẻ cầu xin tràn ngập trong mắt Hứa Kham, thậm chí ông còn viện tới cả lý do là vì cháu trai.


Tần Sở Ca sững sờ, bàn tay đang nắm lấy bản di chúc bất giác chặt lại. Quả thực … Dạ Kiều tuy không nói với y nhưng y vẫn có thể cảm thấy những khó khăn trong cuộc sống gần đây. Y thì không có việc gì, quá khứ hơn hai mươi năm y sống cuộc sống nghèo khổ, cũng từng chịu đói. Nhưng bé con thì không như vậy …


Y không muốn dùng tiền của Để Luật Dương, Để Luật Dương hình như cũng biết điều đó nên hắn luôn không hề nhắc tới việc này …


Tần Sở Ca đột nhiên nhìn về phía Để Luật Dương, “ Để Luật Dương, có phải anh tìm ông ta tới không? ” Y đột nhiên rõ ràng, sao Hứa Kham sớm không tới, muộn không tới, lại vừa vặn khi Để Luật Dương vừa chuyển qua liền tới muốn y kí di chúc!


“ Việc này thì liên quan gì đến anh? ” Để Luật Dương vô tội xua tay, “Anh làm sao biết được ông ta muốn tống tài sản của mình đi chứ. ”
Tuy nhiên hắn quả thực thổi một chút gió vào …


Hứa Kham cũng lắc đầu, “ Không, không phải là Để Luật Dương bảo cha tới, là cha tự mình chủ động tới đây, bác sĩ muốn cha lập tức nhập viện điều trị, sau này cha sẽ không dễ dàng gặp được con nữa. ”


Luật sư Đường đã đặt chiếc bút vào tay Tần Sở Ca, y do dự nhận lấy, sau đó lật xem lại bản di chúc, trên đó có rất nhiều điểu khoản luật pháp y không hiểu, tuy thế phần y có thể hiểu được đã là rất kinh người rồi.


Ở trang cuối của bản di chúc Hứa Kham đã kí tên của ông ở phần bên A, phần bên B đã được in sẵn tên của y, chỉ chờ y tự mình kí nốt tên.
“ Kí đi, Sở Ca, nếu điều này có thể giúp ngài Hứa yên tâm, vậy em kí đi. ” Tô Dạ Kiều đột nhiên nói.


Tần Sở Ca nắm chặt cây bút, đặt bản di chúc lên bàn, dùng từng nét bút có phần non nớt chậm rãi viết tên của y xuống.


Hứa Kham run rẩy tiếp lấy bản di chúc nọ, sờ lên nét mực đã khô kia, “ Cám ơn con Sở Ca … Cám ơn con … ” Ông đứng dậy giao bản di chúc cho luật sư ở phía sau, sau đó bất ngờ khom lưng, vái một vái về phía Tần Sở Ca, “ Đây là cho … A Phóng … ”


Tần Sở Ca bất giác vươn tay đỡ lấy người đàn ông đang run rẩy kia, “ Ông hà tất … phải làm như vậy? ”
Hứa Kham đứng vững, có phần lo lắng vươn tay muốn ôm lấy Tần Sở Ca, “ Con của cha … Cha xin lỗi, cha … Thực không có cách nào đền bù hết được cho hai ba con con … ”


Tần Sở Ca hơi do dự sau đó vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng của Hứa Kham, “ Tôi … ”
Hứa Kham nhanh chóng buông Tần Sở Ca ra, tiếp đó ánh mắt của ông dừng trên Dạ Băng bé nhỏ đang mơ màng ngủ, “ Có thể cho cha ôm cháu không? Chỉ một cái thôi? ”


Tô Dạ Kiều khẽ mỉm cười, “ Đương nhiên có thể … Đây, phải ôm như vậy, đúng, ôm lấy mình bé … ”


Hứa Kham thật cẩn thận bế Dạ Băng tựa như ông đang ôm một bảo vật cực kì trân quý vậy, cố nén nước mắt chua xót muốn rơi xuống, ông khẽ run rẩy: “ Thực đúng là … một đứa bé đáng yêu.. Cháu tên là gì? ”
“ Tần Dạ Băng. ” Tần Sở Ca đáp, “ Bé tên là Tần Dạ Băng. ”


“ Tần Dạ Băng … ” Hứa Kham rớm nước mắt lẩm nhẩm lại cái tên này, sau đó không đành lòng trả đứa trẻ lại cho Tô Dạ Kiều, “ Cái tên rất hay, quả là một cái tên rất hay. ”


Hoa Cơ Vân ngồi trên sô pha khẽ thổi từng tầng, từng tầng tro bụi thật dày. Căn biệt thự to lớn này hiện tại đã chẳng còn một ai, người của nhà họ Chu đã chuyển đi hết, Hoa Khiếu vốn luôn không thích thuê người làm, vậy nên cả căn biệt thự này hiện tại chỉ có một mình bà là sinh vật sống duy nhất.


Cháu nội của bà còn đang ở bệnh viện, nhưng kì quái là bà chẳng có tí mong muốn đi gặp nó chút nào. Đó là thứ sản phẩm thất bại, bà vì thứ ấy mà mất đi con trai và nhiều hơn thế nữa.


Việc bà cần làm chỉ có trả tiền viện phí mà thôi, sau đó khi nào bệnh viện không nuôi nổi nó nữa bà sẽ tới mang nó về, giao cho người hầu nuôi dưỡng.
Lưng dựa lên chiếc ghế sô pha cứng ngắc, Hoa Cơ Vân nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh tích tắc rất nhỏ của chiếc kim đồng hồ đang không ngừng chuyển động.


Hiện tại cuối cùng bà cũng đã hiểu điều gì gọi là cô đơn và trắng tay rồi.
—————————————–






Truyện liên quan