Chương 39
Chuyện làm hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng chính là hắn phát hiện thân thể mình dưới tình trạng trinh tiết bị thất thủ mà hắn còn tràn đầy mong đợi,nửa người trên chẳng những cong lên nhiệt tình phối hợp đối phương,hai tay cũng thật chặc leo lên cánh tay cường tráng,giống như dây leo ký sinh trên thân cây hút chất dinh dưỡng quấn quýt chung một chỗ khó chia lìa,mái tóc cả hai như keo như sơn quấn quanh lẫn nhau giống một đôi uyên ương ân ái quấn giao.
Ửng đỏ xấu hổ trong nháy mắt nhuộm đẫm khuôn mặt hắn,muốn thu binh kìm cương ngựa trước bờ vực nhưng đã quá muộn,phản ứng sinh lý đã chiến thắng lý trí,dục vọng càng không thể thu hồi như hồng thủy dậy sống,như núi lửa dành dụm quá nhiều nhiệt lượng bắt đầu hoạt động,bị vây trong trạng thái bộc phát,vặn vẹo mãnh liệt khát vọng đàn ông chạm vào,hắn không thể hiểu thân thể của mình tại sao trở nên khó khống chế như thế?
Trước kia cho dù bị Lôi Đình Ngọc ức hϊế͙p͙ hắn cũng chưa từng bị lạc bản tính,đắm mình trong *** đáng sợ,chỉ trừ một lần dùng xuân dược nhưng hôm nay Lôi Đình Ngọc không dùng thuốc với hắn,cũng không giống như quá khứ mạnh mẽ đoạt lấy hắn,tại sao hắn không những không đẩy ra y,còn hy vọng nhận được nhiều hơn?
“Thanh Huyền,cơ thể của em thật trắng thật trơn,không có một chút vết thương... Mặc dù thoạt nhìn mảnh mai nhưng không mất đi nét đẹp dã tính,anh muốn có em đã lâu rồi….”Lôi Đình Ngọc ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng thở dài khen ngợi,cánh môi ấm áp lướt xuống mỗi một tấc da thịt tỉn mỉ trơn mịn như lụa,giống nhu thưởng thức rượu ngon hiếm có,dịu dàng cọ sát ɭϊếʍƈ láp,bỗng chốc dấy lên hừng hực dục hỏa trong người Y Thanh Huyền.
“A!” Suy nghĩ trong đầu rơi vào khoảng không trống rỗng,Y Thanh Huyền mơ màng nhìn vào trong mắt bị lây nhiễm bóng đêm,tam hồn lục phách tựa như bị hút mất đi quyền tự chủ,một loại độc dược thơm ngọt ăn mòn tế bào trong cơ thể hắn,làm hắn say mê khi được tên kia vuốt ve không thể tự kềm chế,mắt thấy phòng tuyến từng bước sụp đổ,nhưng hắn không có một chút năng lực ngăn cản. “Để anh có được em....” Khi môi Lôi Đình Ngọc ʍút̼ quả anh đào bé nhỏ trên ngực,đầu lưỡi trơn trợt khoanh tròn kích thích giải đất bên cạnh,đồng thời dùng răng gặm cắn đỉnh trở nên cứng.
“Ô a.......” Cảm giác tê dại xâm nhập tứ chi,rất nhanh như bị điện giật đau đớn hỗn hợp chung một chỗ,tạo thành thoái mái khi bị hành hạ bộc phát trong cơ thể Y Thanh Huyền,hắn không khỏi hé miệng bật ra rên rỉ.
“Em thích anh hôn em nơi này đúng không?” Thấy hắn phản ứng sôi nổi,Lôi Đình Ngọc mừng như điên kéo dài trêu chọc nụ anh đào nhạy cảm trước ngực,đầu lưỡi tựa như có chứa ma lực,đầu nhũ bị hôn đến lóe ra tia lửa kinh người.
“Ưm...... Hô.... Không.....” Khoái cảm liên tục nhiễu loạn,Y Thanh Huyền dường như cố hòng giữ được một tia tỉnh táo,không muốn dễ dàng thừa nhận hắn rơi vào trong ái dục,nhưng thân thể phóng đãng đã sớm bán đứng suy nghĩ của hắn,không ngừng hướng về phía người đàn ông uyển chuyển lay động.
“Em như vậy thật đẹp......” Nhìn chăm chú vào gương mặt như si như say của hắn,vẻ mặt hồn nhiên quên mình,Lôi Đình Ngọc nâng lên mặt hắn,lần nữa đoạt đi môi chắn,càn rỡ xâm chiếm cướp đoạt.
“Ư ư.....” Cảm thấy não bộ giống như say rượu,Y Thanh Huyền nhíu lại hai hàng lông mày,gò má mặt hiện hồng,hơi thở rối loạn,chỉ cảm thấy mình tê liệt ngã trong ngực người đàn ông,tất cả tinh lực đều bị tước đoạt,hắn khó khăn hít thở,đầu ngón tay ôm cánh tay người kia cũng dùng sức đến trắng bệch,lưỡi đỏ bị tên đó cưng chìu dâng ra,không tự chủ nghênh hợp chinh phạt của y.
“Thanh Huyền.... mở chân ra..... Để anh nhìn kỹ toàn bộ của em.....”
Cánh môi bị chiếm đóng không chút báo trước rút lui,Y Thanh Huyền chợt cảm thấy không đủ trợn mắt to,lại thấy ánh mắt mị hoặc hạ độc người của tên kia,dụ dỗ hắn tách ra hai chân vốn khép chặt,đem nhất nơi riêng tư không chút che dấu cống hiến ra ngoài.
“Nơi đó của em đã cứng rắn!” Lôi Đình Ngọc lộ ra tia khen ngợi,cầm dục vọng bộc phát của Y Thanh Huyền,ngón tay nóng hổi vỗ về chơi đùa ở lối vào,vui vẻ cảm nhận nó trướng lớn trong tay mình.”Anh vuốt ve có phải rất thoải mái không?”
“A –” Khoái cảm làm người ta nín thở mãnh liệt như gió bão nhanh chóng cuốn lấy hắn,Y Thanh Huyền trong lúc cuồng loạn thất khống giống như chiếc thuyền bị lật dùng sức lắc lư thân thể,nơi cửa khẩu nhất thời tràn ra mật dịch dường như thấm ướt bàn tay Lôi Đình Ngọc.
“Thật đáng tiếc,chảy ra hết rồi!” Lôi Đình Ngọc thình lình cúi người xuống,hé miệng đem phân thân Y Thanh Huyền ngậm vào trong miệng,tham lam uống chất lỏng trong suốt hắn tiết ra.
“A a.... rất...... rất.... thoải mái...” Vui mừng quá độ cằm Y Thanh Huyền ngẩng về phía sau,ngón tay dùng sức nắm chặc Lôi Đình Ngọc,ngón chân lỏa lồ nhếch về phía trước,vui vẻ đã sớm chiếm lấy ý chí hắn phóng thích khát khao bị hắn đè nén đã lâu,tất cả lý tính,nhút nhát,cấm kỵ,đạo đức toàn bộ bị vứt bỏ, tối nay hắn chỉ muốn trầm luân vào trong dục vọng,cứ để hắn phóng túng lần này.
“Anh sẽ cố gắng để em thoải mái hơn!” Đầu lưỡi Lôi Đình Ngọc từ từ ɭϊếʍƈ đến hệ rễ,khéo léo khống chế lực đạo vỗ về chơi đùa,để Y Thanh Huyền mặc dù bị lộng đến dục tiên dục tử,rồi lại không cách nào đạ tới cao trào,sau đó dùng tay vẹt ra song khâu nhiều lần chấn động,lộ ra đóa hoa núp sâu xấu hổ e sợ,rồi đem đầu lưỡi chuyển qua khe hẹp ɭϊếʍƈ mấy cái,duỗi đi vào.
“A a a..........” Run rẩy kịch liệt từ mông khuếch tán ra toàn thân,Y Thanh Huyền phát ra thanh âm như khóc,phát cuồng vặn vẹo lưng,đầu lưỡi ướt át của tên kia không ngừng hoạt động bên trong,giống như sinh vật phần mềm máy tính tiến vào trong cơ thể,khó thể chịu được rơi ra nước mắt kích động,hai chân giơ lên lần nữa để xuống,mỗi khi tên đó rút ra đầu lưỡi lại cắm vào tựa như có dòng điện cao áp vọt đến sau ót,sinh ra cảm giác bị áp bách phân không rõ là buồn khổ hay vui vẻ.
Đang ở Y Thanh Huyền mê loạn mất đi sức lực,đầu lưỡi người đàn ông đột nhiên thay đổi góc độ tìm kiếm nơi mẫn cảm,Y Thanh Huyền hét lên một tiếng,trước mắt hiện lên một mảnh bạch quang,khoái cảm nháy mắt nổ tung,phân thân nhanh chóng co rút muốn phóng ra nham thạch nóng chảy,nhưng Lôi Đình Ngọc tàn nhẫn buộc chặt hệ rễ,quyết không cho hắn giải phóng
“Không... Muốn.... Buông ra....” Y Thanh Huyền khó chịu giãy dụa chân,con ngươi bị dục hỏa chiếm giữ khẩn cầu nhìn Lôi Đình Ngọc,hắn theo bản năng muốn đưa tay vẹt ra bàn tay Lôi Đình Ngọc,nhưng bởi vì cả người bủn rủn mà lực bất tòng tâm.