Chương 47: Làm cầm thú vẫn là không bằng cầm thú (H)

Sáng hôm sau Khôi Nguyên cùng Ninh Vinh Vinh đều có mặt cổng sau Thất Bảo Lưu Ly tông , dù Ninh Vinh Vinh rất không muốn nhưng vẫn bị Khôi Nguyên bắt mặc một bộ thường phục ngụy trang làm người bình thường . Rồi ai người lén lút rời đi , nhưng chỉ nghĩ bằng đầu gối Khôi Nguyên cũng thừa biết Ninh Phong Trí nhất định sẽ phái người đi theo bọn họ , bất ngờ là Khôi Nguyên vậy mà không cảm nhận được người đi theo .


Bắt đầu cuộc hành trình , Khôi Nguyên cùng Ninh Vinh Vinh dự định sẽ đi qua các toà thành lớn dạo chơi , dù sao hiện tại cả hai từ vi đều đã qua bốn mươi bảy cấp chả mấy lại phải tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm , lên cũng có chút thời gian xả hơi trước khi bắt đầu cắm mặt vào cày cấp . Dù sao theo cốt truyện Đường Hạo mang Đường Tam đi đặc huấn không rõ là bao lâu nhưng chắc cũng chỉ vài tháng là Đường Tam đã đột phá năm mươi cấp , hiện tại không có tiên thảo hẳn là còn chậm hơn .


Nhưng mọi chuyện lại không như Khôi Nguyên dự đoán , trong quá trình đặc huấn của Đường Hạo, Đường Tam tiến bộ một cách khủng khiếp , không chỉ tu vi tăng nhanh như gió mà cả cường độ cơ thể cũng tăng nhanh không kém , chỉ mất nửa năm Đường Tam đã thông qua kì đặc huấn của Đường Hạo , nhưng trong quá trình này , có một lần Đường Hạo muốn kiểm tr.a Đường Tam lên đã dùng hồn lực áp chế Đường Tam . Khi mà Đường Tam đang bị ép đến mức đứng không nổi như vậy , thì con mắt trên trán hắn bỗng mở ra , các đường vân màu trắng nhanh chóng lan ra phủ kín nửa bên phải cơ thể , ở trong trạng thái này Đường Tam có thể cùng Đường Hạo giáo thủ mấy chục chiêu , đến khi Đường Hạo dùng đến hồn kĩ thì cuộc chiến mới kết thúc , vậy lên dù đã hoàn thành đặc huấn nhưng Đường Hạo bắt Đường Tam phải kiểm xoát được thứ sức mạnh kia thì mới để hắn bắt đầu bước huấn luyện kế tiếp , và quá trình này tốn của Đường Tam tận một năm .


Sau khi rời đi khỏi Thất Bảo Lưu Ly tông, đích đến đầu tiên của hai người là Vạn Lưu thành , một toà thành cỡ trung cách Thiên Đấu thành vài ngày đi đường . Sau khi đến nơi , Ninh Vinh Vinh lôi kéo Khôi Nguyên đi mua xắm , dù mới đi khỏi Thiên Đấu thành chưa bao xa nhưng từ cách người dân ăn mặc sinh sống đã khác rất nhiều lên Ninh Vinh Vinh mới đột nhiên có ý định đi mua sắm . Sau cả ngày mua xắm Khôi Nguyên cũng được nghỉ , đừng nói có nhẫn trữ vật thì không mệt , khi Khôi Nguyên định cho đồ vào nhẫn trữ vật thì đã ăn ngay một cú liếc mắt đầy "yêu thương" từ Ninh Vinh Vinh lên cậu đành phải mang theo đống đồ đó bên người .


Khi mặt trời chuẩn bị tan ca , Khôi Nguyên cùng Ninh Vinh Vinh quyết định đến khách sạn thuê phòng , dù không phải khách sạn Hoa Hồng trong truyền thuyết nhưng nơi đây vẫn chỉ có một phòng . Nhìn nụ cười bỉ ổi của tên tiếp tân Khôi Nguyên cũng đành thở dài .


Sau khi vào phòng , trong phòng còn có cả rượu trái cây , không hiểu đang nghĩ gì mà Ninh Vinh Vinh lại rút Khôi Nguyên cùng uống rượu , sau chỉ vài ly Ninh Vinh Vinh đã gửi ra bàn , Khôi Nguyên phải đem cô nàng đặt lên giường , nhìn Ninh Vinh Vinh đang nằm trên giường , quần áo xốc xếch lộ ra da thịt trắng mịn lấp ló bên dưới , nhìn cảnh này Khôi Nguyên lâm vào một quyết định mang tầm quyết định . Làm súc vật vẫn là không bằng súc vật .


available on google playdownload on app store


Sau một hồi suy nghĩ Khôi Nguyên đã đưa ra quyết định . Làm . Khôi Nguyên chậm rãi bò lên giường , hai tay bắt đầu chạm vào cơ thể Ninh Vinh Vinh . Dù làm người hai kiếp nhưng tính cách Khôi Nguyên vẫn luôn là hướng nội , làm gì đã có cơ hội chạm tay gái bao giờ , lên lúc này Khôi Nguyên đang vô cùng hồi hộp .


"Mềm vãi . Tính ra Ninh Vinh Vinh mới có mười ba tuổi nhỉ . Định mệnh sẽ không đột nhiên có mấy anh FBI đạp cửa lao vào đấy chứ "


Hai tay Khôi Nguyên không ngừng dù tẩu trên cơ thể Ninh Vinh Vinh . Dù đang ngủ say , Ninh Vinh Vinh vẫn không ngừng phản ứng lại , từng tiếng thở dốc , từng của run nhẹ của cơ thể đều bị Khôi Nguyên cảm nhận rõ ràng . Sau một hồi , Khôi Nguyên cũng quyết đinh kết thúc món khai vị mà bắt đầu vào món chính , cậu nhanh chóng cởi hết y phục trên người Ninh Vinh Vinh ra ngắm nhìn cái tiểu mỹ nhân đang trong cơn say , Khôi Nguyên không khỏi nuốt nước bọt .


Khôi Nguyên nhanh chóng cởi y phục của mình ném sang một bên , cậu tiến lại gần hai tay bắt lấy ngực Ninh Vinh Vinh không ngừng xoa bóp . Ngực của Ninh Vinh Vinh cũng không lớn có lẽ chỉ cỡ B , nhưng cảm giác lại thì vô cùng mềm mãi . Dù đang cảm nhận sự mềm mại đó trong lòng bàn tay nhưng Khôi Nguyên cũng không quên mục tiêu chính của mình là gì , cậu tiếc nuối buông tay ra , hai tay bắt đầu kéo suống dưới . Nhẹ nhàng kéo tay qua phần bụng trắng mịn , đến với phần mu béo mập .


Bên dưới Ninh Vinh Vinh khá láng mịn , chỉ có lác đác vài cọng lông mu nhô ra một cách nghịch ngợm . Khôi Nguyên nhè nhẹ vân vê âm vật của cô . Lắng nghe tiếng rên rỉ quằn quại của cô trong sự thích thú , sau một hồi cậu nhận thấy bàn tay mình đã ướt sũng từ lúc nào .


Cậu cúi thấp người quan sát tiểu huyệt Ninh Vinh Vinh một cách cẩn thận , nếu phải đưa ra một so sánh thì đó là một búp hoa còn chưa kịp nở , các cánh hoa còn đang e thẹn mà khép kín , chỉ có điểm đặc biệt là từ nụ hoa kia đang không ngừng rỉ ra mật ngọn như đang mời chào .


Khôi Nguyên khẽ cúi người đưa ra đầu lưỡi nếm thử thứ mật ngọt kia , nó có mùi thơm thoang thoảng như mùi hoa nhài , cậu ngay lập tức nhận ra là mùi sữa tắm mà cô hay dùng . Khi cậu nếm thử thì nó có vị ngọt nhẹ thoang thoảng một mùi hoa mà sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu thì cậu cũng nhớ ra , là mùi hương của Kỉ La Úc Kim Hương .


Cậu nhẹ nhàng vươn người lên , đem thằng em của mình đặt ngay vào nụ hoa kia . Rồi cậu nhẹ nhàng ấn suống .
-Ưm..... Đau.....


Đang hưng phấn bỗng nghe thấy âm thanh của Ninh Vinh Vinh khiến cho Khôi Nguyên đột nhiên đứng hình , cậu đưa tay lên bóp ngực cô thêm vài cái , những gì cậu nhận lại được chỉ là những tiếng thở dốc , chuyện này khiến cậu yên tâm làm tiếp .
-Đau dài không bằng đau ngắn a .


Với suy nghĩ như vậy cậu trực tiếp nhấn mạnh một cái , trực tiếp đem thằng em của mình nhấn vào tận cùng . Khôi Nguyên thì sung sướng vô cùng , cảm giác được bảo bọc nhẹ nhành , từng nếp nhăn bên trong Ninh Vinh Vinh không ngừng nhúc nhích khiến cho cậu xém chút rên rỉ . Trái ngược với cậu Ninh Vinh Vinh hét lên một tiếng thảm thiết , hai tay cô nắm chặt lấy ga giường , hai hàm răng cắn chặt , từ khoé mắt còn có chút nước mắt rỉ ra .


Dù không phải lần đầu nhìn thấy nước mắt của Ninh Vinh Vinh nhưng Khôi Nguyên vẫn không nhịn được đem cô ôm lấy , đặt lên môi cô một nụ hôn , nhẹ nhàng dùng lưỡi tách ra hai hàm răng đang cắn chặt , tìm lấy chiếc lưỡi đang e thẹn trốn sâu trong miệng của cô . Sau khi tìm thấy , Khôi Nguyên dùng lưỡi của mình quấn lấy lưỡi của Ninh Vinh Vinh kéo ra ngoài , hai chiếc lưỡi vật lộn với nhau không ngừng , khi cảm thấy có phần khó thở cậu mới chịu buông ra , sau khi tách ra từ miệng hai người còn để lại một tia nước bọt , trong ánh đèn mờ ảo nó càng trở lên chói mắt .


Sau một lúc cảm nhận được Ninh Vinh Vinh không còn run rẩy nữa , Khôi Nguyên liền bắt đầu đi chuyển . Trong căn phòng mờ ảo hai thân ảnh một nam một nữ không ngừng quấn lấy nhau .


Sau khoảng một tiếng , Khôi Nguyên đã nằm thở dốc , bên cạnh Ninh Vinh Vinh đã lịm đi từ lúc nào . Khôi Nguyên đưa tay ra ôm Ninh Vinh Vinh vào lòng rồi nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ .






Truyện liên quan