Chương 147: Kiếm thế



Nửa năm sau .
-Được rồi , Điệp em hãy hấp thụ nó đi .
Vừa nói Khôi Nguyên vừa đưa tay ra , trong lòng bàn tay cậu có một viên ngọc màu đỏ .
-Đây không phải là viên tinh huyết của con rồng lần trước à.(Ninh Vinh Vinh)


-Cảm giác không giống lắm , bề ngoài thì giống thật đấy nhưng cảm giác nó khác thế nào ấy (Thiên Nhận Tuyết)


-Mọi người đều đúng , đây thật sự là tinh huyết của con rồng kia , nhưng đã được anh luyện hóa lại . Hiện tại nó có thể xem như một loại thú hoả , có kẽ nó chưa sánh bằng dị hoả nhưng trong số thú hoả thì nó chắc chắn vào được top năm .


Mọi người nghe vậy thì đều kinh ngạc , Điệp thì vô cùng vui mừng cô nhanh chóng tiếp nhận rồi hấp thụ nó . Mọi người thì ở lại giúp cô hộ pháp còn Khôi Nguyên thì đi ra ngoài test thử vũ khí mới .


Khôi Nguyên đi ra khỏi hang động , cậu đi tới gốc cây cách đó không xa . Khôi Nguyên từ trong nhẫn trữ vật ra một món đồ , đây là một thanh trường thương màu trắng đục . Thanh trường thương dài khoảng 160 centimet với Khôi Nguyên cao hơn 1 mét bảy thì khá là vừa vặn . Thân thương có màu trắng đục , cũng đúng vì nó làm bằng xương mà , nó cũng được chia ra thành từng khúc xương ngắn nối liền với nhau . Phần mũi thương có một lưỡi thương màu đỏ , được bao bọc bởi hai mảnh xương trắng chỉ lộ ra chút xíu trên đỉnh nhìn qua giống như một búp hoa chưa nở .


Nhìn cây đại thụ trước mắt , Khôi Nguyên truyền đấu khí vào trong cây thương . Ngay lập tức hai mảnh xương nhỏ ở đầu cây thương dần mở ra , ở trên đỉnh một mũi thương màu đỏ dài khoảng một gang với đường viền chứa đầy các ngạnh sắc lẻm như móc câu , các hoạ tiết uốn lượn màu vàng ẩn ẩn chìm chìm trong mũi thương nhìn khá là trừu tượng .


Không chỉ vậy từ mũi thương những tia điện màu đỏ bắt đầu lan ra khắp cây thương , sau đó nhanh chóng nhưng tụ lại ở phần mũi thương khiến nó phát ra nhè nhẹ huyết sắc quang mang . Khôi Nguyên vung mạnh cây thương tạo thành một đường quét ngang trước mặt , trên cây thương từng khớp nối vốn dĩ vô cùng chắc chắn lại trở lên mềm hoá . Khi Khôi Nguyên vung mạnh , cây thương liền có thể uốn cong đến hơn tám mươi độ miễn cưỡng đạt đến trình độ một cây roi .


Những tia sét đỏ rực ngưng tụ sau đó tạo thành một đột quang nhận chém tới phía trước , quang nhận lướt qua thân cây trước mắt trực tiếp biến mất một đoạn . Không giống như con game nào đó , cây đại thụ mất đi một khúc liền đổ ầm suống .
-Kiếm thế . Cậu vậy mà đã đạt đến kiếm thế rồi .


Khôi Nguyên quay lại thấy Thiên Nhận Tuyết đã đứng ở cửa hang quan sát từ khi nào . Ở nơi cửa hang Thiên Nhận Tuyết đang tựa lưng vào tường , cô chăm chú quan sát gốc cây nơi Khôi Nguyên vừa tấn công , hai hàng lông mi hơi nhăn lại , trong ánh mắt cũng có mấy phần suy tư .


-Nhìn kĩ thì nó vừa giống kiếm thế cũng vừa giống đao thế .


Với những gì Thiên Nhận Tuyết nói Khôi Nguyên cũng không có phản đối , hay nói đúng hơn cậu còn chưa đủ trình để phản bác . Tại Đấu La Đại Lục vì mọi người có thể thức tỉnh ra trăm ngàn loại võ hồn lên sự nghiên cứu về các loại vũ khí là vô cùng cao , so với Đấu Khí Đại Lục thì còn cao hơn không ít . Đòn vừa rồi cũng là do Khôi Nguyên nghiên cứu đã lâu , dung hợp kiếm thế của cùng thương thế vào nhau .


Trước đây Khôi Nguyên vẫn luôn sử dụng vũ khí dạng thương , cũng không phải cậu có sở thích đặc biệt gì mà chỉ đơn giản là cậu không có kiến thức chuyên môn về mấy thứ khác , mà thương thì mấy chiêu đơn giản đập đâm vụt cậu miễn cưỡng vẫn dùng được , thấm thoát mấy năm dùng thương hiện giờ cậu cũng đã có chút tâm đắc . Nhưng sau này khi Cầu Đạo Ngọc của cậu càng ngày càng hoàn thiện , cậu bắt đầu phải suy nghĩ lại , với việc không chế tấn công hay phối hợp thì dạng mỏng dẹt của lưỡi kiếm có lợi hơn dạng tròn của thương .


Lên Khôi Nguyên đã đến tìm Trần Tâm để học kiếm thuật . Theo như Trần Tâm nói , luyện kiếm cũng có nhiều cấp bậc , Kiếm ý , hồn lực đã hoá kiếm , hồn lực vốn vô hình lúc này lại có thể khiến người khác bị thương , cánh cây ngọn cỏ tiện tay nhất kích đã có thể khai sơn tách địa . Kiếm thế , khí thế thành hình tùy vào người tu luyện kiếm thế có thể có chút khác nhau như Trần Tâm kiếm thế của ông ta có vẻ thanh thoát nhẹ nhàng , Thiên Nhận Tuyết thì lại có vẻ sang trọng cao quý , nhưng dù khác nhau nữa thì chúng vẫn có điểm chung đó là một khi đã ra tay thì đều sẽ mang theo khí thế vô cùng hùng hậu không chỉ tấn công vật lí mà còn gây ra áp lực tâm lí rất lớn cho đối thủ . Còn về cảnh giới sau Trần Tâm không biết , Thiên Nhận Tuyết cũng không . Khôi Nguyên cũng chỉ có thể suy đoán hẳn là sẽ có cấp Kiếm vực , nhưng nó ở cấp độ nào thì Khôi Nguyên cũng không biết .






Truyện liên quan