Chương 105: Tình ý của Vân Vận
Thân thể của thiếu niên từ trên trời rơi xuống. Thân mình của hắn đục thủng mái của căn nhà tranh rời thẳng xuống phía dưới. Hắn chỉ càm giác mình khi rời xuống va chạm được vào một cái gì đó khá là mềm mại chữ không phải cứng rắn như là nền nhà. Hắn thầm nghĩ: “Tiên nhi chẳng lẽ sắm thêm một cái đếm mới…”
Hắn không quá rõ ràng, bụi mù tản đi. Bàn tay hắn sờ được thứ gì đó vô cùng mềm mại. Cái cảm giác sờ mềm mại này hắn vô cùng quen thuộc. Theo bản năng kích thích của Tiêu Sơn, hắn lại cực kỳ hứng thú tiếp tục xoa nắn cái thứ mềm mại như nhung ấy. Thiếu niên cảm giác từ bàn tay truyền đến khoái cảm hắn thầm nghĩ: “Đúng là ấm áp như tình yêu của mẫu thân!”
Khi hắn va chạm xoa nắn cái thứ đàn hồi này một cái thì rõ ràng hắn nghe được tiếng rên của một người nữ nhân vô cùng khẽ: “Ư…” Thiếu niên giật mình, dưới ánh sáng tối nhàn nhạt bàn tay của hắn lại tiếp tục bóp vài phát thiếu nữ phát ra một tiếng rên nhẹ: “Ư…”
Thiếu niên mở to con mắt nhìn người phía dưới bị hắn đè không ngờ là một nữ nhân xinh đẹp. Hai má của nàng ửng hồng nhìn về phía hắn. Trong con mắt của nàng chứa đầy giận dữ cùng sự xấu hổ. Thiếu niên cảm giác được cổ họng mình khô không khốc phát ra một tiếng nuốt nước miếng: “Ực…”
Bốp!
Một âm thanh vang dội. Nhưng đáng tiếc đây không phải là cú tát giống như trong một số phim tình cảm khi mà nam nhân vật chính bóp được ngực của nữ nhân vật nào đó trong lúc vô tình. Âm thanh này phát ra do thanh gỗ trên đầu của hắn rơi chúng nhân vật chính mà phát ra. Dù là luyện thể tốt nhưng cái đầu đang trong trạng thái treo leo ngay lập tức hướng phía dưới mà đi. Do hắn cố giữ lại nhưng cái đầu vẫn gia tốc xuống phía dưới.
Một cảm giác điện giật lan tràn toàn thân nữ nhân xinh đẹp cùng với thiếu niên. Do chiếc cột đập trúng khiến cho đầu của thiêu niên cúi xuống thấp phía dưới đôi môi của hắn áp lên đôi môi của nàng. Đó là cảm giác thế nào nàng không quá rõ, một đôi môi ẩm ướt và mềm mại hơn nữa giống như nó hút lấy đôi môi của nàng. Đè trên người nàng là một người có khí tức nam tử vô cùng mãnh liệt làm cho nàng cảm giác tim nàng giống như nai con đạp loạn.
Tiêu Sơn cảm giác được đầu của mình nóng ran, tiểu đệ để của hắn bắt đầu cương cứng nên. Đôi môi nhỏ nhắn mềm mại đỏ ửng đang bị đôi môi của hắn áp lên. Bốn mắt song trọng đối nhìn nhau. Hơi thở xử nữ từ thân thể của Vân Vận truyền lên làm cho đầu hắn trở nên mụ mẫm.
Vân Vận lúc đó rõ ràng cảm nhận được có vật rơi từ trên trời xuống không ngờ là một nam tử. Trong lúc nàng muốn hét lên kinh hãi thì giật mình phát hiện hơi thở của nam tử này vô cùng quen thuộc. Chính là hắn, mùi hương này chính là người đã ôm nàng vào trong lòng, mang cho nàng cảm giác vô cùng tốt.
Bị hắn xoa nắn bộ ngực nữ tử cảm giác được toàn thân điện giật, có một chút khoái cảm đặc biệt khi hắn áp lên đôi môi của nàng. Nữ nhân muốn dãy dụa thì đột nhiên nàng cảm giác được có thứ gì đó ẩm ướt luồn vào trong miệng của nàng. Nó tiến vào trong miệng nàng khiến nàng toàn thân cảm giác như tê dại. Cái thứ ẩm ướt mềm mại kia tiến vào trong miệng của nàng bắt đầu cuốn hút lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng. Nữ nhân hai mắt nhắm lại, chiếc lưỡi đáp lại có chút vụng về. Cảm giác này thực sự nàng chưa trải qua bao giờ nhưng thực sự nó rất tuyệt.
Một ban tay giống như có ma quái chạm lên ngực của nàng mà bắt đầu xoa bóp. Thiếu nữ ửng đỏ, nàng muốn làm ra phản kháng nhưng cảm giác người toàn thân vô lực. Nàng có hơi giận cũng cực kỳ xấu hổ nhưng nàng không ghét bị hắn đè lên người cùng với chiếm tiện nghi của mình.
Bang!
Một âm thanh gãy ròn vang lên. Cánh cửa ngay lập tức bay ra. Một thân ảnh thiếu nữ trắng như tuyết xông vào. Nàng mở to mắt nhìn quang cảnh trước mặt. Một thiếu niên tuấn mỹ dán lên thân thể của một nữ tử xinh đẹp. Môi của hai người đang kề nhau, bàn tay của thiếu niên còn trực tiếp trộp lên bộ ngực cao ngất của nữ tử xinh đẹp. Mặc dù còn quần áo nhưng nơi tư mật của hai người dán vào nhau. Với con mắt tinh tường của thiếu nữ rõ ràng phát hiện được cái thứ to đùng của thiếu niên đang áp vào nơi tư mật thấn bí nhất của nữ tử. Có lẽ trực chờ quần áo thoát hết cái thứ to đùng đó sẽ đâm vào nơi tư mật nhất của nữ tử mà điên cuồng xâm phạm.
Thiếu nữ hai má đỏ phừng phừng, mắt bắt đầu chảy ra nước mắt nói: “Các ngươi, các ngươi…” Sau đó hai hàng nước mắt lã trã rơi xuống. Nàng vội vàng xoay người lại bỏ chạy, vừa chạy thiếu nữ vừa khóc ô, ô đồng thời nàng dùng bàn tay lên che mặt.
Thiếu niên kinh hái nhảy vọt ra ngoài sau đó nhanh chóng hô lên: “Tiên Nhi, nghe ta nói… mọi chuyện không như nàng nghĩ đâu! Tiên Nhi…”
Thiếu nữ ô ô khóc nói: “Ta không nghe… ta không nghe…”
Nữ nhân xinh đẹp Vân Vận nhìn về phía Tiêu Sơn đuổi theo Tiểu Y Tiên thì hoàn toàn ngây ngốc. Nàng nhìn về phía hắn sau đó đưa ngón tay lên sờ đôi môi của mình, ánh mắt của nàng trở nên ảm đạm. Nữ nhân xinh đẹp nhẹ nhàng cúi đầu xuống thở dài ra một hơi.
Thiếu niên vọt lên phía trước đuổi theo thiếu nữ nói lớn: “Tiên nhi, nghe ta nói!”
“Ta không nghe, ta không nghe!” Thiếu nữ một mực ôm lấy tai của nàng liên tục lắc lắc đầu không để ý đến thiếu niên. Thiếu niên một đường đuổi, thiếu nữ một đường chạy. Vừa chạy nàng vừa ô ô khóc: “Ngươi hẹn ta ra đó là để ngươi kiếm thời gian ở riêng với nàng ta đúng không!? Ô, ô…”
Thiếu niên lúc này hoàn toàn không thể nói gì hơn hắn cần hành động thật nhanh. Thiếu niên vọt lên trước nhanh chóng hơn. Hắn dùng bàn tay túm lấy cánh tay của Tiểu Y Tiên kéo lại, hắn lên tiếng nói: “Tiên nhi, nghe ta nói. Nghe ta nói này!”
Thiếu nữ một mực lắc đầu sau, đồng thời nàng gạt tay của Tiêu Sơn ra đãng tiếc bị hắn nắm chặt lấy không thể nào dãy dụa thoát nhưng nàng cũng cừu hận nhìn về phía hắn liên tục quát: “Ta không nghe, ta không muốn nghe. Ngươi cút đi! Ngươi cút đi!”
“Uhm” Một âm thành trầm thấp của nữ nhân vang lên. Thiếu niên túm lấy đầu của nàng sau đó mạnh mẽ dùng đôi môi hôn lên đôi môi của nàng. Đồng thời sau khi hôn xong hắn dùng hai tay ôm chặt lấy người của thiếu nữ tiếp tục hôn thật sâu. Thiếu nữ dãy dụa nhưng sức một nam nhân nàng làm sao phản kháng.
Thiếu niên đưa chiếc lưỡi của mình tiến vào bên trong bắt đầu loạn ở bên trong. Hắn liên tục dùng chiếc lưỡi ʍút̼ lấy chiếc lưỡi của Tiểu Y Tiên. Ban đầu Tiểu Y Tiên cố gắng chống cự dãy dụa nhưng không ngờ sau đó bị hắn cưỡng hôn mạnh mẽ xâm phạm hơn nữa ôm còn chặt như thế, nàng hoàn toàn vô pháp chịu nỗi sự tấn công mãnh liệt của Tiêu Sơn. Sau một lúc nàng đã bị hắn khuất phục toàn thân sụi lơ.
Thiếu niên tách thiếu nữ ra, miệng của hai người vẫn dịch một chút keo keo. Hai má của thiếu nữ ửng đỏ hơn nữa miệng còn chợp chờn, nàng đưa tay lên khe vuốt tóc của mình vào mang tai. Tiêu Sơn nhẹ nhàng an ủi nhìn nàng với ánh mắt đầy yêu thương nói: “Bình tĩnh được rồi chứ! Nghe ta nói vài câu được không!?”
Thiếu nữ gật đầu, hai má hây hây đỏ vô cùng đáng yêu: “Ân, ngươi có thể thả ta ra một chút được chứ!? Ngươi ôm ta chặt quá!”
Thiếu niên thở dài ra một hơi sau đó tiếp tục nói: “Nhưng nàng phải hứa với ta sau khi ta thả ra không được bỏ chạy đấy nhé!?”
Thiếu nữ đồng ý gật đầu nói: “Ân!”
Thiếu niên thở dài ra một hơi. Hắn mỉm cười nhìn thiếu nữ sau đó hắn nhìn về phía trung quanh mình quấn một tấm dại lục màu trắng đáng tiếc hiện giờ hắn cầm nó trong tay lại là màu đen. Khi hắn đưa cho Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi nàng xem!?”
Tiểu Y Tiên tò mò nhìn về phía tấm dại lục màu trắng thì có chút ngẩn người nói: “Đây là!?”
Thiếu niên nhìn thấy tấm vải đã biến thành màu đen chứa đầy bùn đất thì cười khổ nói: “Nàng chờ chút!” Sau đó hắn đưa bàn tay ra một còn thủy long cuốn lấy tấm vải. Ngay sau đó tấm vải bay lên không trung nhanh chóng đánh tán đám đất cát khiến cho tấm vải trở nên trắng bóng tinh khiết. Nhìn tấm vải, Tiểu Y Tiên ngẩn người. Tấm vài từ từ rơi vào trong tay của thiếu niên.
Thiếu niên nhẹ nhàng tiến tới quàng nó lên cổ của thiếu nữ nói: “Thật là đẹp! thứ này là ta làm tặng nàng, Tiên Nhi của ta…”
Thiếu nữ hơi ngẩn ngơ, đầu của nàng lắc lắc nhìn về phía hai bên trung quanh trái phải của tấm vải. Thiếu nữ đưa tấm vải lên kinh ngạc hỏi: “Đây là!?”
Thiếu niên mỉm cười đáp: “Đó chình là một loại phi hành pháp bảo!? Sau này muội muốn phi hành cũng không cần nhờ đến Tiểu Lam hộ tống nữa! Muội có thể sử dụng thứ này để bay lên. Ta thấy muội rất thích màu trắng nên đã làm thành mầu trắng không biết muội có thích hay không!?”
Thiếu nữ nhìn về phía tấm vải lụa trong lòng nàng mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Cảm ơn!”
Thiếu niên lắc lắc đầu sau đó búng vào đầu của nàng một cái nói: “Tiểu ny tử nói lời ngốc nghếch gì thế của ta cũng là của nàng lần sau đừng nói mấy câu ngốc nghếch như vậy!?” Nói xong hắn nhìn quanh không thấy ai, bộ mặt cực kỳ ɖâʍ tà nói: “Tiểu ny tử muốn cảm ơn phu quân sao? Phu quân nhận lời ngươi nga!” Nói xong hắn tiến tới ôm thẳng thiếu nữ bế lên kiểu công chúa.
Tiểu Y Tiên giật mình, hai má ửng đỏ lên tiếng nói: “Ô, ngươi muốn làm gì!?”
Tiêu Sơn phá lên cười cực kỳ ɖâʍ đãng nói: “Làm gì sao? Tiểu ny tử nàng biết rồi còn hỏi! Sao hả muốn kêu cứu sao? Dù nàng có kêu phá cổ họng đi nữa cũng không có ai hôm nay cứu nàng đâu. May ra chỉ có tiểu đệ đệ của ta cứu nàng mà thôi!”
Tiểu Y Tiên hai má xuất hiện rặng mây hồng, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đánh vào người hắn một cách vô lực, thiếu nữ mắng: “Vô lại!” Tiêu Sơn cười ɖâʍ đãng không thèm để ý bế nàng thẳng về phía cái động hắn đang bế quan tại đó nhanh chóng chui vào. Sau một lúc trong động truyền ra tiếng rên rỉ của nam nhân và nữ nhân kéo dài đến gần vài tiếng đồng hồ.
Trong động, một thiếu nữ lõa thể khuôn mặt thỏa mãn hạnh phúc ôm lấy một thiếu niên trần truồng. Thiếu nữ lên tiếng hỏi trong giọng nói có chút chua chua: “Onii-chan, ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao ngươi lại ở trên người của Vân tỷ tỷ đấy!?”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy khuôn mặt, hắn ho khan nói: “Nàng muốn biết!?” Thiếu nữ gật đầu. Thiếu niên đành bất đắc dĩ đem chuyện từ đấu đền cuối kể ra nhưng hắn bỏ qua việc hắn cố tình đưa lưỡi vào trong miệng của Vân Vận cùng với việc bàn tay của hắn thích thú sờ nắn cặp hung khí cao vút kia.
Tiểu Y Tiên ngờ vực hỏi: “Thật chỉ như vậy sao!?”
Tiêu Sơn gật đầu nói: “Thật sự!”
Tiểu Y Tiên với đôi mắt uông uông mở to nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi lại: “Nhưng sao lúc đó ta thấy lại khác a!?”
Tiêu Sơn đầu to như cái đấu, trán đầy hắc tuyến, đầu chảy ra những hạt mồ hôi to như hạt đỗ, nhưng giọng nói vẫn bình thản nói: “Tiên Nhi ngươi nghĩ ngợi quá nhiều rồi!”
Tiểu Y Tiên vẫn truy vấn tới cùng hỏi: “Onii-chan, ngươi thích Vân Vận tỷ tỷ sao!?” Tiêu Sơn hơi ngẩn người ra ngay ngập lức Tiểu Y Tiên dùng ngón tay chỉ về phía hắn nói: “A, vậy là ngươi thích Vân Vận tỷ tỷ, ta đoán đúng mà. Hừ, nam nhân các ngươi đều giống nhau cả. Có mới nới cũ…”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy khó chịu, con mắt to tròn về phía Tiểu Y Tiên, hắn cười khổ kéo nàng vào người, sau đó vỗ vỗ lên mong của Tiểu Y Tiên. Hắn nói: “Tiên Nhi ngươi càng ngày càng nghĩ suy vẩn vơ rồi!?”
“Hứ’ Thiếu nữ hứ một tiếng sau đó chăm chú quan sát nhìn về phía thiếu niên hỏi: “Đừng có giả ngốc với ta. Ngươi rõ ràng là ưa thích Vân Vận tỷ tỷ. Hừ, nam nhân gì ưa thích cũng không dám nói…” Tiểu Y Tiên đưa ra một chiến thuật hy vọng kích thích bản tính nam nhân của hắn để làm ra ngọn nguồn.
Tiêu Sơn cười khô lắc lắc đầu sau đó lên tiếng nói: “Tiên Nhi không như nàng nghĩ vậy đâu!?” Hắn ôm thiếu nữ sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng. Sau đó đôi môi hơi mím lại tiếp tục nói tiếp: “Ta không phủ nhân có chút ưa thích Vân Vận a! Mặc dù là như thế nhưng không giống nàng. Nói thế nào nhỉ…”
Tiểu Y Tiên khuôn mặt đỏ ửng nên có chút tức giận nhìn về phía hắn. Nếu như hôm nay hắn không cho nàng một câu trả lời làm nàng thỏa đáng thì nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua. Thiếu niên tiếp tục nói: “Nó giống như là thích đi. Đơn giản giống như nam nhân thấy một nữ nhân xinh đẹp muốn chiếm làm của riêng. Ta cũng có phần tâm lý giống như nam nhân vậy nếu như thấy được nữ nhân xinh đẹp đều muốn chiếm làm của riêng, muốn cùng nàng ân ái. Mặc dù ta muốn phủ định đi cái ý nghĩ này nhưng thực tế là không có cách nào…”
Thấy khuôn mặt phụng phịu của Tiểu Y Tiên, Tiêu Sơn nhìn nàng cười an ủi nói: “Đừng tức giận để ta nói hết đã. Cô ấy không giống nàng là ta yêu thật lòng thật dạ. Nếu như phải lựa chọn giữa nàng và cô ấy ta tất nhiên sẽ lựa chọn nàng…” Hắn lúc này nhìn nàng một cách yêu thương, đồng thời bàn thay trên ngực nàng tiếp tục tập kích mà sờ mó.
Thiếu nữ bắt đầu thở dộc, nhẹ nhàng kêu lên: “Phu… phu quân…”
Thiếu niên lắc lắc đầu nói: “Thấy nàng tức giận như vậy ta thật sự rất vui. Khi mà ta tán tỉnh nữ nhân khác nếu như nàng còn giận ta, còn mắng ta còn đánh ta như vậy có nghĩa là nàng vẫn thực sự rất yêu ta. Ta sẽ coi như nàng đánh ta là yêu, mắng ta là thương. Ta chỉ sợ một ngày nàng sẽ không thèm mắng ta đánh ta cãi nhau với ta nữa…” Nói xong hắn ôm thiếu nữ vào chặt hơn: “Ta yêu nàng, thực sự yêu, toàn tâm toàn ý yêu!”
Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy có chút sửng sốt nhưng trong lòng lại ngọt ngào như uống mật, nàng mắng yêu hắn: “Onii-chan, ngươi thật sự rất biến thái!”
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Hahaha, nếu như biến thái có thể giữ chặt được trái tim của Tiên Nhi thì biến thái nữa ta cũng chịu!”
Nghe được những lời này thì Tiểu Y Tiên bĩu môi nhìn về phía hắn. Sau đó nàng cũng vô cùng ranh ma suy nghĩ một chút liền mở miệng hỏi: “Onii-chan, nếu như ngươi phải lựa chọn giữa ta và Nhã Phi tỷ tỷ ngươi sẽ lựa chọn ai. Trong trường hợp ngươi chỉ được lựa chọn một người!?”
“Ách” Nghe được câu hỏi láu cá của Tiểu Y Tiên. Tiêu Sơn đầu của hắn lúc này to như cái đấu, khuôn mặt ám đạm không biết trả lời sao. Tiểu Y Tiên nhìn thấy vậy thì có chút khoái trá nhưng nàng lại có chút lo sợ. Tiêu Sơn hít một hơi vào nói: “Nếu như vậy thì ta sẽ lựa chọn cứu Nhã Phi!”
Nghe thấy thế Tiểu Y Tiên trở nên buồn bã lẩm bẩm nói: “Như vậy a!”
Tiêu Sơn cười khổ, kéo nàng vào sau đó dùng tay vỗ lên mông của nàng vài phát bababa khá là rõ to. Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên hoàn toàn ngẩn người, nàng cảm giác được mông đau đớn. Thiếu nữ đưa tay lên sờ sờ mông, tên gia hỏa khốn kiếp này vừa rồi đè nàng ra làm đến cả chục lần giờ đến cái mông của nàng cũng không tha cho. Tiêu Sơn bực mình nhìn nàng nói: “Tiên Nhi đánh đòn nàng vì hỏi linh tinh. Nàng có biết vì sao ta lựa chọn Nhã Phi hay không!?”
Thiếu nữ hơi ngẩn ra sau đó lắc đầu nói: “Vì ngươi rất yêu Nhã Phi tỷ tỷ!”
Tiêu Sơn gật đầu nói: “Đúng vậy ta rất yêu Nhã Phi nhưng không có yêu sâu đậm toàn tâm toàn ý như ngươi!”
Thiếu nữ nghe thấy vậy đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Tại sao!?”
Tiêu Sơn thở dài nói: “Vậy tại sao ta lại chọn Nhã Phi mà không chọn nàng đúng không? Bởi vì nếu như ta chọn nàng sẽ có lỗi với Nhã Phi. Ta nợ Nhã Phi quá nhiều cả đời này ta đều thiếu nợ cô ấy khó mà trả lại. Nếu như lựa chọn Nhã Phi ta có thể trở nên thanh thản sau đó ta nếu ta không cứu được ngươi vậy ta nguyện cùng ngươi cùng đi! Như vậy đã được chưa!?”
Nghe những lời của Tiêu Sơn nói thì thiếu nữ ngẩn ra. Hóa ra hắn lựa chọn Nhã Phi bởi vì hắn yêu nàng mà không phải yêu Nhã Phi. Thực sự những lời nói này ra làm cho hắn có chút vô cùng cảm động khó mà nói nên lời. Thiếu nữ rúc vào ngực của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn khe khẽ thở dài.
Tiểu Y Tiên tâm linh tinh tế hỏi: “Onii-chan ngươi tại sao lại thở dài vì Tiên Nhi sao? Ta đã biết lỗi rồi mà!”
Thiếu niên lắc lắc đầu nói: “Không phải là chuyện của nàng mà là chuyện của Vân Vận!”
Tiểu Y Tiên nghe vậy con mắt mở to tròn hỏi: “Vân Vận tỷ tỷ!?”
Tiêu Sơn gật đầu bình tĩnh nói, nhưng trong âm thanh của hắn mang theo sự lo lắng: “Ta lần này không ngờ mình cứu lại có thể cứu được Vân Vận tông chủ có thể lực lớn nhất của Vân Lam tông, thế lực đứng đầu Gia Mã đế quốc!” Thiếu niên nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Có vẻ như nàng đã có chú ỷ với chúng ta nói chính xác hơn là ngươi mới đúng!”
Tiểu Y Tiên nghe được Tiêu Sơn nhắc đến nàng có chút giật mình hỏi: “Ta…!? Là khả năng chữa thương của ta sao!?”
Tiêu Sơn gật đầu tiếp tục nói: “Bởi vì nàng đã đánh chủ ý với chúng ta. Có vẻ như nàng muốn ra sức mời mọc chúng ta. Chắc chắn nàng coi trọng năng lực của ta và ngươi đặc biệt sau khi thấy khả năng chữa thương của ngươi và khả năng nấu ăn bằng dược liệu của ta. Nàng chắc chắn đã để ý. Vừa rồi ta dò hỏi mặc dù nàng hiện tại không có ý định dùng sức mạnh cường ngạnh chúng ta nhưng sau này ai biết được!?”
“Thế nên ta mới đưa ra tiến độ trì hoãn. Ta đoán tối thiểu sau khi chúng ta giúp nàng lấy được tử linh tinh sau nàng mới có thể sẽ ra tay. ” Thiếu niên vỗ vỗ má của thiếu nữ cười nói: “Nhưng nàng yên tâm đi ta có chắc chắn sẽ lo việc này. Nếu như nàng vong ân phụ nghĩa muốn cường ngạnh chúng ta thì đừng trách ta độc ác…” Nói đến đây trong mắt của thiếu niên xuất hiện nồng nặc sát khí, thiếu niên khe khẽ thở dài: “mặc dù không muốn nếu như quả thực cô ấy làm vậy ta cũng sẽ ra tay miễn trừ hậu hoạn. Nếu như cô ấy không cản trở chúng ta, có lẽ cô ấy là người đáng được kết giao!”
Tiểu Y Tiên rõ ràng tính háo sắc đặc biệt là thương hoa tiếc ngọc của Tiêu Sơn. Hiển nhiên Tiêu Sơn hoàn toàn không muốn rat ay vùi hoa dập liễu nhưng lần này hắn thực sự đã động sát khí nếu như Vân Vận dùng thủ đoạn cường thế hắn sẽ tìm đủ cách tiêu diệt nàng. Tiểu Y Tiên khe khẽ thở dài sau đó đối với Tiêu Sơn nói: “Phu quân!?”
Thiếu niên nhìn về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Tiên nhi có chuyện gì!?” Tiểu Y Tiên bất đắc dĩ đem chuyện của mình về chiếc nhẫn Thánh Y Thần Thụ sau khi đạt đến cấp bậc trúc cơ nói ra. Tiêu Sơn nghe thấy vậy hoàn toàn kinh hãi, hoàn toàn kinh ngạc. Sau đó hắn hít một hơi cười khổ nói: “Vậy nếu như ta thất bại vậy chuyện này vẫn là nhờ muội vậy Tiên Nhi!?”
Tiểu Y Tiên mỉm cười gật đầu nói: “Ân”