Chương 20: Đắt như vậy
Lúc này Trương Vệ Đông mới phát hiện ra hình như mình bị lừa, nhưng đại trượng phu lời đã nói ra thì Bugatti Veyron cũng không đuổi kịp, sao hắn có thể đổi ý, huống hồ chỉ là uống rượu thôi, có thể làm khó hắn sao?
Nghĩ vậy, Trương Vệ Đông liền nói:
- Được, tôi ba cô một thì tôi ba cô một!
- Trương giảng viên, anh nhất định sẽ ch.ết. Anh có biết ai có tửu lượng tốt nhất học viện chúng ta?
Đổng Vân Kiệt dùng ánh mắt đáng thương nhìn Trương Vệ Đông, không nhịn được nói.
- Chẳng lẽ là cô ấy?
Trương Vệ Đông nhìn Tô Lăng Phỉ, vẻ mặt không tin.
- Đúng là Tô giảng viên. Trước khi Tô giảng viên tới, người có tửu lượng tốt nhất chính là giảng viên Hàn Văn Lập. Bởi vì mỗi lần gặp mặt Tô giảng viên đều không chịu uống rượu, mọi người đương nhiên không vui. Có một lần giảng viên Hàn Văn Lập đi tới quấn quít lấy cô ấy, nói mình uống hai, Tô giảng viên chỉ cần uống một. Tô giảng viên liền đồng ý, kết quả giảng viên Hàn Văn Lập uống không bao lâu liền gục, mọi người trong bàn đều gục. Trải qua lần đó, học viện chúng ta không ai dám đấu rượu với Tô giảng viên nữa!
Đổng Vân Kiệt nói.
Dù sao Trương Vệ Đông cũng đã trúng kế, lúc này Tô Lăng Phỉ không cần che dấu nữa, thấy Đổng Vân Kiệt vạch trần âm mưu của cô, không hề tức giận, ngược lại còn dương dương tự đắc nhìn Trương Vệ Đông.
Hắc hắc, tiểu tử, giờ đã biết hậu quả khi đắc tội bà cô này chưa. Nhưng giờ đã quá muộn rồi, đêm nay ngươi bò về đi!
Cho dù Tô Lăng Phỉ là tửu tiên Lý Bạch sống lại, Trương Vệ Đông cũng không sợ. Nhưng thấy bộ dạng đắc ý của Tô Lăng Phỉ, lại nghĩ tới từ sáng nay cô ta liên tiếp tính kế mình mấy lần, trong lòng có chút tức giận, chợt nảy ra ý hay, muốn trêu ngược lại đối phương. Vì vậy sau khi nghe Đổng Vân Kiệt nói xong, gương mặt trắng nõn của Trương Vệ Đông chuyển sang trắng bệch, lộ vẻ kinh hoàng:
- Ai, vậy tôi đây ch.ết chắc rồi!
- Đâu chỉ là ch.ết chắc, tôi thấy anh ch.ết vẫn còn bị lột da! Có biết tổ tiên Lăng Phỉ làm gì không? Nấu rượu! Từ nhỏ cô ấy ngâm trong rượu mà lớn lên, đừng nói là 3-1, cho dù là 1-3 tôi thấy anh cũng không phải đối thủ của cô ấy!
Lý Lệ trợn mắt nhìn Trương Vệ Đông, tức giận nói. Vừa rồi Trương Vệ Đông đối xử tốt với Tô Lăng Phỉ như vậy khiến trong lòng cô chua chát không thôi.
- A, khá lắm, hẳn là Tô giảng viên tính chơi tôi phải không?
Trương Vệ Đông cau có nói.
Nhìn gương mặt bi thảm của Trương Vệ Đông, trong lòng Tô Lăng Phỉ sảng khoái vô cùng. Cô cười hì hì nói:
- Nào có nha? Là Trương giảng viên tửu lượng tốt, nhường đàn bà con gái mà thôi!
- Tôi đã sai rồi. Không bằng chúng ta đừng đấu nữa có được không?
Mặt Trương Vệ Đông vẫn như đưa đám, cầu xin khoan dung.
Thấy Trương Vệ Đông xin mình tha thứ, trong lòng Tô Lăng Phỉ sảng khoái lâng lâng, toàn thân bay bổng. Nếu như không phải có ba người Lý Lệ ở đây, e là cô đã ngửa mặt lên trời cười lớn vài tiếng cho thỏa sự sung sướng trong lòng.
- Không được nha Trương giảng viên. Vừa nói đã muốn đổi ý, anh có phải là đàn ông không?
Tô Lăng Phỉ bĩu môi châm chọc.
Tự gây nghiệt thì không thể sống! Bà cô đã cho ngươi cơ hội, nhưng do ngươi không chịu nắm lấy mà thôi!
Trong lòng Trương Vệ Đông thầm cười lạnh, nhưng trên mặt cố ý lộ ra vẻ bất cần đời:
- Chơi thì chơi, sao phải sợ? Nhưng tôi phải nói trước, chút nữa ai chơi xấu thì người đó chính là đồ rùa đen khốn kiếp, rùa đen thụt đầu!
Phụt! Phụt! Phụt!
Ba người Lý Lệ nghe vậy lại không nhịn được phun ra một ngụm rượu, đúng là phí của trời mà! Vốn bọn họ đã nghĩ nếu lát nữa Trương Vệ Đông thực sự không chịu nổi, dù thế nào cũng sẽ nói giúp hắn mọt chút. Nào ngờ bây giờ hắn tự tay cắt đứt đường lui của bản thân!
Tô Lăng Phỉ chỉ ước nghe được câu này, giờ thấy đối phương nói vậy, miệng cười lạnh, nói:
- Được, ai chơi xấu chính là rùa đen khốn kiếp!
Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ cũng bị mắc câu, bị mình đưa vào tuyệt lộ, nở nụ cười xấu xa, lười biếng dựa vào đằng sau, nói:
- Tô giảng viên, tôi muốn thương lượng với cô một chuyện. Sau khi uống hết chai rượu đỏ này, ba người bọn họ tiếp tục uống rượu đỏ, chúng ta đổi sang uống rượu trắng, sao hả? Như vậy đấu mới hưng phấn chứ!
Phụt! Phụt! Phụt!
Ba người Lý Lệ nghe vậy lại phun tiếp một ngụm rượu, Trương Vệ Đông thầm nghĩ lần sau đi uống nhất định không mời ba người này, uống xong phun thì uống làm gì cho tốn rượu chứ. Lúc này Lý Lệ vỗ vỗ vai hắn, cường điệu nói:
- Vốn tôi định giúp anh một tay, nhưng anh đã khiến tôi quá thất vọng. Quên nói với anh một chuyện, quê của Lăng Phỉ ở Nghi Tân Tứ Xuyên. Hẳn là anh biết Nghi Tân chứ, là nơi chuyên nấu Ngũ Lương Dịch. Anh đấu rượu trắng với cô ấy, ai, anh đúng là…
Nói đến đó, Lý Lệ lắc đầu rồi thôi.
Nhưng không biết do đâu Tô Lăng Phỉ lại cảm thấy linh cảm nhắc mình nên rút lui. Chỉ có điều, ngay lập tức cô liền lắc đầu, tự nhủ mình hay suy nghĩ vớ vẩn.
Sợ gì chứ, Tô Lăng Phỉ có thể uống một lần khoảng 1 cân 2 lạng rượu trắng 52 độ, tửu lượng như vậy so với con gái phương Bắc thì cũng chỉ coi là tạm được. Nhưng ở phương Nam, ít nhất là ở đại học Ngô Châu, Tô Lăng Phỉ đoán mình không tìm được đối thủ. Mà Trương Vệ Đông là người phương Nam, nhìn qua chỉ là tên thư sinh mặt trắng, trói gà không chặt, rượu thì được mấy chén. Huống chi lại là 1-3, cô uống 1 cân 2 lạng, hắn phải uống 3 cân 6 lạng. Một lần uống 3 cân 6 lạng rượu trắng 52 độ, đừng nói là phương Nam, cho dù phương Bắc cùng là lông phượng sừng lân. Trương Vệ Đông có thể uống một lần 3 cân 6 lạng rượu trắng, đánh ch.ết cô cũng không tin.
- Được, chút nữa uống tiểu hồ đồ tiên 52 độ là được rồi. Rượu này uống được, hơn nữa giá cả cũng không đắt.
TÔ LĂNG PHỈ nói.
Với Trương Vệ Đông mà nói thì rượu nào chả như nhau, miễn là giá cả hợp lí là được. Cho nên khi nghe Tô Lăng Phỉ nói không đắt, hắn liền gật đầu đồng ý ngay.
Đã quyết xong mọi chuyện, Trương Vệ Đông và Tô Lăng Phỉ không lập tức khai chiến mà nhàn nhã gắp đồ ăn, vừa ăn vừa nói vừa cười. Nhưng ba người Lý Lệ lại cảm thấy đây chỉ là bình yên trước phong ba bão táp.